Những khi rảnh rỗi, Dạ Cảnh Tinh lại tìm tới Chương Xuân Di, một người bạn ăn chơi cũng là bạn thân trong chốn kinh doanh của hắn.
Gắn bó với nhau cũng hơn mười năm rồi, nên chỉ cần là chuyện có thể tâm sự, hắn đều sẽ nói. Và tất nhiên những chuyện diễn ra gần đây, hắn đều đã kể rõ đầu đuôi với người bạn này.
Hiện tại cả hai đang thư thả nhâm nhi rượu ngon, thì Chương Xuân Di lên tiếng:
"Nói vậy là cậu định tỏ ra như không biết gì luôn à?"
"Tuy cô ấy đơn thuần, nhưng bản chất thật sự rất thông minh. Hai người tính cách khác nhau rõ ràng, sao có thể không nhận ra được. Tỏ ra không liên quan, là để cô ấy tự đi tìm câu trả lời ở Dạ Cảnh Văn như vậy sẽ hay hơn thôi." Dạ Cảnh Tinh thâm sâu đối đáp.
"Hóa ra là định ngư ông đắc lợi. Chắc cũng tự tin nắm được vài phần trong tim đối phương nên mới đắc ý như vậy nhỉ?"
Hắn không vội đáp, đợi tới khi thong thả uống xong ngụm rượu, mới nhàn nhạt cất lời:
"Không phải tự tin, mà là bất lực. Dù gì cô ấy cũng là vợ hợp pháp của Dạ Cảnh Văn, tôi là người đến sau trong vai trò thế thân, chuyện phát sinh tình cảm là hoàn toàn nằm ngoài ý muốn. Nếu để mọi chuyện bại lộ ra ngoài, người thiệt thòi nhất là cô ấy. Cho nên, bổn thiếu gia phải kiên nhẫn chờ đợi tới khi hai người họ ly hôn, thì mới có thể đường đường chính chính rước nàng về dinh."
"Thế lỡ họ không ly hôn, ngược lại còn sống hạnh phúc bên nhau, con đàn cháu đống thì sao?"
"Thì thôi. Coi như mối tình đầu không tên, yêu người không công khai, rồi dần dần nhấn chìm vào dĩ vãng."
"Ai nói tôi tin, chứ Dạ Cảnh Tinh nói thì đếch tin được. Kẻ tâm cơ như cậu mà dễ dàng chấp nhận từ bỏ mục tiêu của mình ư, hoang đường lắm." Chương Xuân Di bĩu môi.
Anh thẳng thắn phủ nhận sự cao thượng đầy giả tạo của người bạn thân, khiến hắn cũng bật cười tán thưởng.
Nét mặt Dạ Cảnh Tinh tuyệt nhiên thâm trầm, trong đôi con ngươi màu hổ phách là muôn vàn bí ẩn thâm sâu khó lường, cùng một chút tự tin đang rực cháy.
"Với bản chất nhu nhược của Dạ Cảnh Văn sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Anh ta yêu, nhưng yêu theo kiểu ích kỷ, chỉ tiếc rằng Hứa Tuệ Trân không nhận ra điều đó. Vậy nên, tôi phải chờ tới khi cô ấy nhận ra được vấn đề và chấp nhận từ bỏ, thì mới có thể tấn công.
Dạ Cảnh Tinh này, yêu nhưng không yêu theo kiểu giam cầm thể xác. Cái tôi cần, là linh hồn lẫn con tim còn mang hơi ấm. Cậu hiểu chưa?" Hắn cười tà mị, tâm tư thế nào thì cũng đã rõ.
Đối với Hứa Tuệ Trân, hắn sẽ không từ bỏ.
"Hiểu thì hiểu rồi đó. Nhưng tình cảm là điều khó nói, biết đâu cô ấy vì yêu mà bao dung tất cả cho Dạ Cảnh Văn thì sao? Cậu chờ cả đời được chắc?"
"Nói như cậu, thì làm sao có chuyện ngoại tình trong hôn nhân? Cái gì cũng phải có hai mặt, muốn nhận ra mặt xấu của người bên phải, thì bên trái phải có tấm gương phản chiếu ngược lại để đặt lên bàn cân so sánh chứ."
"Ai chứ gặp tấm gương trăng hoa, bay bướm như cậu là bít cửa rồi." Chương Xuân Di phũ phàng khẳng định.
"Đó là Dạ Cảnh Tinh lúc chưa tìm được mục tiêu của cuộc đời thôi, giờ thời thế thay đổi, thì người cũng phải khác." Hắn vẫn trưng ra nét mặt tự tin đắc ý, mặc cho nhiều lần bị phũ.
"Ừm! Để tôi chống mắt lên xem, cậu dùng cách gì để cưa đổ "chị dâu".
Nghe xong mấy lời nói khích bác của Chương Xuân Di, Dạ Cảnh Tinh chỉ mỉm cười quỷ dị, đó là nụ cười toan tính của gã đàn ông tâm tà, tâm độc.