Dù mệt mỏi thế nào, Hứa Tuệ Trân vẫn siêng năng đi làm. Bởi vì, cô không muốn dựa dẫm vào ai cả. Đâu phải cứ có được chồng giàu sang phú quý, là lười biếng nằm ngửa hưởng phúc, huống hồ chồng cô cũng không thích kiểu phụ nữ như vậy và hơn hết cô cần tự làm ra tiền để gửi về cho bà ngoại ở quê.
Lúc này, mọi người đều đang tập trung vào những mẫu thiết kế cho dự án mới, thì riêng Hứa Tuệ Trân lại không được nhiều năng lượng như họ. Cô cảm thấy đau đầu, nhiệt độ cơ thể cũng khá nóng, trong người cứ uể oải, nên quyết định xuống căng tin uống tí trà xanh cho mát, rồi thư giãn ít phút.
Cô vừa rời đi, Dạ Cảnh Tinh cũng lập tức lén lút bám theo sau. Mục đích của hắn khi tới đây, là làm chiếc đuôi nhỏ của Hứa Tuệ Trân cơ mà, nên dễ gì chịu để cô rời khỏi tầm mắt. Ít ra trước lúc có thể công khai tán tỉnh cô, hắn phải bảo đảm không xuất hiện thêm tình địch mới.
Tuy đôi chân luôn nhanh nhẹn, nhưng lúc xuống tới căng tin vẫn chậm hơn một nhịp. Ngồi đối diện Hứa Tuệ Trân lúc này, là La Thiếu Hưng và họ đang nói chuyện với nhau. Còn hắn phải giả vờ đi mua nước, rồi qua bàn gần đó vừa uống trà giải lao, vừa nghe lén.
"Bản thiết kế lần trước của cô đã được đề cử lên rồi, tôi vẫn thấy nó thiếu vài nét." La Thiếu Hưng vừa nhâm nhi cà phê, vừa điềm đạm bắt chuyện.
"Vậy phải phiền Tổng giám đốc chỉnh sửa thêm rồi." Hứa Tuệ Trân cười nhẹ.
Cũng nhờ Dạ Cảnh Văn từng nói, mà cô biết được thân phận đặc biệt của người trước mặt. Một nhân viên nhỏ như cô, để được ngồi cùng bàn với sếp lớn như này, cũng thật quý hóa quá rồi nhỉ?
"Nếu cô không có việc bận, tối nay chúng ta có thể cùng đi ăn, rồi thảo luận về việc chỉnh sửa." La Thiếu Hưng chủ động ngỏ lời mời, khiến Hứa Tuệ Trân nhất thời bối rối.
Nếu từ chối, cô sẽ đắc tội với cấp trên. Còn nếu đồng ý, lỡ để người trong công ty bắt gặp, lại đồn thổi không hay. Cô chỉ muốn bình yên kiếm tiền, không muốn vướng vào thị phi một chút nào cả.
Đang lúng túng chưa biết trả lời thế nào, thì Dạ Cảnh Tinh bất ngờ xuất hiện. Hắn không cần biết người đàn ông kia là ai, vừa tới nơi đã kéo ghế ngồi xuống, ung dung cất lời:
"Chị dâu à, hình như tối nay chúng ta phải về nhà ăn cơm với ba mẹ đúng không nhỉ? Chị nhớ về đúng giờ, kẻo ba mẹ trông lâu sẽ buồn đấy."
Sự xuất hiện đột ngột của Dạ Cảnh Tinh không chỉ khiến Hứa Tuệ Trân bất ngờ, mà cả La Thiếu Hưng cũng kinh ngạc không kém.
"Dạ Cảnh Văn, sao cậu lại ở đây?"
Chỉ với câu hỏi đó của La Thiếu Hưng cũng đủ hiểu anh ta đang ngạc nhiên vì cho rằng người mình đang gặp là anh bạn thân Dạ Cảnh Văn.
Hứa Tuệ Trân vẫn giữ im lặng, Dạ Cảnh Tinh lại bật cười trào phúng:
"La tổng, anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Dạ Cảnh Văn, mà là Dạ Cảnh Tinh, em chồng của Hứa Tuệ Trân. Vừa rồi tình cờ nghe thấy anh muốn hẹn chị ấy tối nay dùng cơm, tôi sợ chị ấy quên phải về nhà ăn cơm với ba mẹ, nên cẩn thận sang đây nhắc nhở trước một tiếng. Nếu có điều gì không phải, phiền La tổng bỏ qua cho."
Nghe xong màn trình bày của hắn, La Thiếu Hưng lại càng thêm bàng hoàng. Thế mà, Hứa Tuệ Trân cũng không hề phản ứng gì cả, như thể đã ngấm ngầm đồng tình với những gì Dạ Cảnh Tinh vừa nói. Cô chỉ cười cười cho qua chuyện và chờ xem đối phương sẽ nói gì tiếp theo.
"Hóa ra cô là bà xã của Dạ Cảnh Văn, vậy mà cậu ấy không giới thiệu gì với người anh em này cả." La Thiếu Hưng chỉ biết cười trừ.
Để gỡ gạc sự bối rối của người đàn ông, lúc này Hứa Tuệ Trân mới lên tiếng:
"Do tôi không muốn đi lên bằng sự nâng đỡ của người khác, nên không để anh ấy ra mặt gửi gắm mình cho ai thôi."
"Phụ nữ tự lập cũng tốt, nhưng bên cạnh vẫn phải có người yêu chiều và làm chỗ dựa vững chắc mới được. Cảnh Văn rất có phúc khi cưới được một cô gái dịu dàng lại có chí tiến thủ như cô."
Nói tới đây, Hứa Tuệ Trân cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa. Cũng may là La Thiếu Hưng đã có ý định rời đi.
"Tuy chúng ta quen biết, nhưng tôi sẽ công tư phân minh, nên cô cứ thoải mái làm việc. Công thưởng, sai phạt. Tôi còn việc cần làm, khi khác lại hẹn vợ chồng cô cùng dùng cơm vậy." Cười nói rồi, La Thiếu Hưng cũng rời khỏi căng tin.
Trong bàn, chỉ còn lại hai người. Thái độ của Hứa Tuệ Trân vẫn điềm đạm, cô khẽ hỏi:
"Sao lại xuất hiện chỉ để nói dối vậy?"
"Vì tôi biết hắn ta có tâm tư bất chính với em." Hắn ngạo nghễ trả lời.
Với cái cách xưng hô sai vai vế đó rất đáng để trách phạt, nhưng Hứa Tuệ Trân lại mảy may không để ý tới.
Thấy cô im lặng, hắn lại thong thả tiếp lời:
"Sau này tôi có vợ, nhất định sẽ công khai vợ mình với tất cả mọi người bằng nét mặt tự hào nhất."
"Tại sao phải làm vậy?" Hứa Tuệ Trân nhìn hắn, gương mặt vẫn bình thản như đang nói chuyện với một người bạn.
"Để khỏi phải có trường hợp như vừa rồi, bị người khác ve vãn vợ mình." Hắn ung dung đáp trả, câu nói cũng không rõ đầu đuôi và dụng ý gì.
Mà Hứa Tuệ Trân vì đang rất mệt trong người, nên không muốn đôi co thêm với hắn. Cô đứng dậy, định quay lên phòng làm việc thì bất ngờ choáng váng suýt nữa ngã, may thay đã có Dạ Cảnh Tinh kịp thời đỡ lấy.
Hắn nhanh chóng nhận ra cơ thể cô đang rất nóng, nên lập tức cau mày:
"Muốn chết hay sao mà hành hạ bản thân kiểu này hả?"
Bất mãn trách móc xong, hắn liền dứt khoát bế cô gái đi thẳng ra ngoài, lúc đó Hứa Tuệ Trân vẫn chưa kịp phản ứng.