Bên nhau trong sáng được một lúc, Hứa Tuệ Trân đã được Dạ Cảnh Tinh đưa về. Có vẻ như sau cuộc gặp vừa rồi, tâm trạng của cô đã khá hơn rất nhiều, cảm giác bài xích với người đàn ông bên cạnh cũng không còn tồn tại, mà trên suốt đoạn đường về nhà cô lại suy nghĩ rất nhiều về những gì hắn nói.
Lúc này, xe đã dừng cách cửa biệt thự một đoạn ngắn. Đó cũng là Dạ Cảnh Tinh chủ động, bởi vì hắn không muốn cô gái trong lòng mình gặp phải phiền phức, hắn tự cân nhắc được vấn đề khi cô bước qua cánh cửa đó, thì bản thân sẽ bất lực trong việc bảo vệ cô.
“Tôi giống như đang ngoại tình, đúng không? Dù sao giữa chúng ta cũng đã…” Hứa Tuệ Trân bất ngờ dè dặt khơi màu câu chuyện.
Nhưng Dạ Cảnh Tinh chỉ cười thoáng qua, rồi nói:
“Chẳng có ai ngoại tình, mà về nhà sớm như em đâu. Với cả, em tự ngửi lại cơ thể mình xem, đến một mùi hương lạ còn không có, thì sao giống người đang ngoại tình chứ.”
Người đàn ông trả lời rất bình thản, nhưng khi Hứa Tuệ Trân nghe xong lại trở nên trầm mặc, đăm chiêu nghiền ngẫm về một sự việc nào đó.
Hắn nói, cứ như đang ám chỉ Dạ Cảnh Văn…
Lúc này, Dạ Cảnh Tinh cũng không cố ý nói sâu vào vấn đề đó nữa. Hắn lấy ra một túi kẹo, rồi đưa qua cho cô.
“Kẹo giúp dễ ngủ, cầm lấy.”
“Đêm nào tôi cũng ngủ rất ngon, nên không cần tới thứ này đâu.” Hứa Tuệ Trân nhẹ nhàng từ chối.
Hắn trực tiếp dúi túi kẹo vào túi áo của cô, rồi nói:
“Về soi lại gương xem hai con mắt đen cỡ nào, rồi hãy nói câu đó.”
Kẹo đã nằm trong túi, hắn cũng đã nói như vậy. Cô thì không muốn đôi co, nên mang theo im lặng rời khỏi xe.
Nào ngờ vừa lúc sắp ra ngoài, người đàn ông bất ngờ nắm tay cô, khiến Hứa Tuệ Trân lập tức khựng người lại vì hành động của hắn.
“Trong túi kẹo có số điện thoại của tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tới.”
Nói xong, hắn mới luyến tiếc buông tay để cô rời đi. Mà trong lòng Hứa Tuệ Trân cũng đong đầy thật nhiều cảm xúc khó tả.
Cô vào nhà, lên phòng bậc đèn, rồi hắn mới chịu lái xe ra về.
[…]
Cùng lúc này tại Dạ Cảnh gia…
“Có chuyện gì quan trọng lắm sao, mà muộn thế này rồi còn chạy sang đây tìm ba mẹ?” Dạ Cảnh Ưng vừa cùng phu nhân của mình xuống phòng khách, đã vội cất lời khi thấy Dạ Cảnh Văn đã ngồi chờ trên sofa.
“Con tới để hỏi hai người xem, rốt cuộc có khiến Dạ Cảnh Tinh an phận quay trở về Mỹ như trước hay không, để con còn tính chuyện vẹn toàn.” Anh ta nhàn nhạt trả lời.
“Chuyện này mẹ đã có nói với Cảnh Tinh rồi, nhưng em con quả quyết không chịu. Cũng khẳng định sẽ không phá hoại gia đình của con, thôi thì đừng làm khó nó nữa.” Bà Mộc Ngư ôn nhu giải bày.
Dạ Cảnh Văn lập tức nhếch mép cười khẩy:
“Nói như vậy, là ba mẹ không can thiệp vào vấn đề này nữa?”
Ông bà Dạ vẫn chưa kịp nói, thì anh ta lại tiếp lời:
“Trân Trân đã biết hết mọi chuyện rồi, nên con buộc phải đưa Dạ Cảnh Tinh vào tù để giúp cô ấy nguôi ngoai ấm ức, đồng thời giữ lại hạnh phúc gia đình của mình. Nếu ba mẹ không thể bắt nó về Mỹ, an phận thủ thường như trước, thì cũng đừng can thiệp vào chuyện riêng của bọn con. Hoặc là Dạ Cảnh Tinh ngồi tù một vài năm, hoặc là con không can thiệp vào bất công việc nào của Dạ Cảnh gia nữa. Hai người tự mình cân nhắc đi, con về!”
Dứt khoát để lại thông báo về quyết định của mình, rồi Dạ Cảnh Văn liền ra về, điều đó buộc ông bà Dạ chỉ được chọn một trong hai chứ không được quyền thuyết phục anh ta thay đổi.
[…]
Dạ Cảnh Văn về nhà, Hứa Tuệ Trân đã ngủ.
Hôm nay, anh ta đặc biệt về sớm hơn mọi khi, cũng không muốn gây sự, nên vừa tắm xong đã lên giường nằm cạnh vợ mình.
Vừa ôm, vừa thầm thì bên tai cô gái:
“Trân, anh muốn…”
Lời vừa dứt, cánh tay đang ôm của anh ta đã bị Hứa Tuệ Trân lạnh lùng gạt đi. Cô kéo chăn đắp cao lên tận cổ, lười biếng mở mắt, rồi thờ ơ bảo rằng:
“Em đang trong kỳ sinh lý, anh ngủ sớm đi.”
Dạ Cảnh Văn lập tức mất hứng ngay khi cô vừa nói hết câu. Rồi anh ta cũng chán ghét quay lưng về phía cô, mà ngủ.