Bỏ ngoài tai những gì Dạ Cảnh Tinh đề nghị tối qua, sáng nay Hứa Tuệ Trân vẫn đến công ty làm việc từ sớm.
“Chào mọi người! Ngày mới nhiều năng lượng nha!” Cô vừa đặt chân vào phòng làm việc đã vui vẻ gửi lời chúc tốt đẹp tới các đồng nghiệp của mình.
“Hello em! Hôm nay trông vui tươi vậy ta?” Quách Mẫn quay qua tán gẫu với cô.
“Ngày nào mà Trân nó không vui chứ, có mỗi Tiểu Hạ là năng lượng đã bị rút cạn vào ngày hôm nay thôi à.” Một nữ đồng nghiệp khác của hai người cũng góp lời đùa vui.
“Sao vậy chị? Tiểu Hạ đang thất tình à?”
“Không không! Phải thất tình là con bé nghỉ việc hôm nay luôn rồi ấy, chỉ tại Dạ Cảnh Tinh hôm nay xin nghỉ thôi.”
Nghe nhắc tới người đàn ông ấy, sắc mặt Hứa Tuệ Trân liền chùng xuống thấy rõ, nụ cười trên môi cũng gượng gạo hẳn đi.
“Mọi người đừng có nhắc nữa mà, em sắp phát điên vì nhớ anh ấy rồi đó. Mà này, phòng mình có ai biết địa chỉ nhà của Cảnh Tinh không? Cho em đi, em muốn đi tìm anh ấy, rồi chính thức tỏ tình, chứ yêu thầm thật là mệt mỏi.” Tiểu Hạ đã quay qua bắt chuyện.
Nhưng mọi người đang hóng hớt, thì liền quay trở lại tiếp tục công việc như chưa nghe thấy điều chi.
Thấy mọi người bơ mình, Tiểu Hạ liền quay sang Hứa Tuệ Trân, dò hỏi:
“Chị Trân, chị biết nhà Cảnh Tinh ở đâu không?”
Ai không biết, chứ Hứa Tuệ Trân chắc chắn biết rõ mồn một. Cũng chính vì biết, nên bây giờ cô mới bối rối ra mặt.
“Chị cũng không biết nữa… Nhưng mà chị nghe nói hình như anh ta có người trong lòng rồi thì phải?”
Câu đầu ngập ngừng, chứ câu sau là Hứa Tuệ Trân nói rất suôn sẻ rõ ràng, một phát chốt đề khiến cô gái rưng rưng nước mắt.
“Chị nói thật hả?” Tiểu Hạ mếu máo.
“Chị cũng không dám chắc…” Hứa Tuệ Trân cười cười cho qua chuyện.
Nhưng nguyên do gì mà cô phải nói ra câu đó chứ? Cố tình để Tiểu Hạ từ bỏ mục tiêu của mình, là vì cô không muốn mất hắn ta ư?
[…]
Cùng lúc này, người đàn ông ấy lại đang quậy tung gian bếp tại nhà. Cứ ít phút lại vang lên âm thanh chén đĩa vỡ, tiếng xào nấu thức ăn và cả mùi khét cùng nhau thay phiên xuất hiện trong bếp.
Người làm thì đứng bên ngoài tò mò ngó đầu vào lén lút quan sát. Chẳng biết thế lực tàn ác nào lại khiến một vị thiếu gia cao ngạo như hắn chịu xuống bếp tự hành chính mình như thế?
Phen này lát nữa lau chùi, dọn dẹp thôi cũng đủ oải.
“Có gì hay mà mọi người xúm hết lại đây vậy?” Giọng nói hiếu kỳ của Chương Xuân Di chợt vang lên.
Nhưng tất cả đều không phản ứng gì, mà còn có người tự nhiên bảo rằng: “Không biết thiếu gia bị sao nữa, cứ loay hoay mãi trong bếp từ hồi bốn giờ sáng tới giờ?”
Theo câu nói của người làm, Chương Xuân Di liền chuyển tầm mắt về chung một phía với bọn họ.
Hóa ra là Dạ Cảnh Tinh đang tập nấu ăn! Ngay lúc này, chỉ có Chương Xuân Di mới biết là ai có đủ bản lĩnh khiến hắn thành ra thế này thôi.
“Hứa Tuệ Trân, cô tài thật!”
…----------------…
Bệnh viện M.A.Y…
Tuy ngoài mặt luôn mảy may với sự quan tâm của Dạ Cảnh Tinh, luôn bảo rằng sức khỏe không sao và từ chối để hắn đưa đi khám. Nhưng trong lòng Hứa Tuệ Trân nào nghĩ như thế.
Hôm nay cô đã xin nghĩ hai tiếng đầu giờ chiều để đến bệnh viện kiểm tra, au cũng vì cô đã không thể ăn uống như bình thường nữa, cứ ngửi thấy một vài mùi thức ăn đặc trưng là lại buồn nôn, mặc dù trước đó chưa từng gặp phải trường hợp như vậy.
Linh cảm bản thân mang thai ngày càng lớn, nên cô quyết định tìm tới khoa khám phụ sản. Và hiện tại trước mặt, bác sĩ đã cầm kết quả của cô trên tay.
“Theo hình ảnh siêu âm cho thấy, vấn đề buồn nôn dạo gần đây của cô là triệu chứng hành nghén hoàn toàn bình thường khi mang thai, chứ không liên quan đến dạ dày. Hiện tại thai nhi đã phát triển tốt đến tuần thứ 12, cô cần chú ý chế độ dinh dưỡng để sức khỏe của cả mẹ và bé đều ổn định.” Vị bác sĩ ôn tồn thông báo.
Hứa Tuệ Trân khi nghe xong vẫn không quá sốc, vì khả năng này cô đã từng nghĩ tới. Nếu con đã đến, vậy thì phải chấp nhận và nuôi dưỡng thật tốt thôi. Xem như cô có thêm người để bầu bạn mỗi ngày.
“Vâng! Cảm ơn bác sĩ.” Cô mỉm cười, đón nhận kết quả.
“Xong rồi! Giờ cô ra ngoài lấy thuốc bổ thai nữa là có thể về. Nhớ uống đúng giờ nha!”
“Vâng! Chào bác sĩ.”
Hứa Tuệ Trân ra về, vừa vặn đúng lúc lại chạm mặt Trầm An Mịch trước cửa phòng khám. Cả hai chỉ nhìn nhau, rồi lướt qua như chưa từng quen biết.
Chỉ có điều, Trầm An Mịch vẫn mãi nghi hoặc nhìn theo bóng dáng của cô, rồi tự hỏi:
“Cô ta tới đây làm gì nhỉ? Chẳng lẽ…”
Sau khi tự nhủ, hai mắt cô ta chợt sáng hẳn lên, rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại bóng lưng của Hứa Tuệ Trân và gửi cho Dạ Cảnh Văn cùng check in hẳn hoi cả vị trí hiện tại, kèm lời nhắn:
[Vợ cũ của anh vừa khám thai xong kìa! Chắc là Dạ Cảnh Tinh đang vui mừng lắm đấy. Anh phải cảm ơn tôi vì đã giữ lại đứa con của chúng ta đi, vì nó chính là chiếc phao cứu sinh giúp anh trở thành trưởng tử có con nối dõi đầu tiên.]