Ẩn giấu sau vẻ ngoài của một quán bar “sạch”, là cả tổ chức băng đảng xã hội đen cực kỳ lớn được bao bọc kín kẽ dưới tầng hầm sâu trong lồng đất.
Sự xuất hiện của Dạ Cảnh Tinh trong dáng vẻ của Dạ Cảnh Văn thật dễ gây nhầm lẫn. Nhưng chính lúc này, hầu như cũng không ai nhận ra thân phận thật sự của người vừa bước qua cánh cửa có chế độ an ninh cực kỳ cao kia rốt cuộc là ai.
Chỉ thấy bất cứ ai khi nhìn thấy hắn, đều cung kính cúi đầu một cách tôn nghiêm. Ở đây, trang phục của mỗi người đều là nguyên cây đen toàn tập, mỗi nhóm canh giữ riêng một khu vực, chẳng hạn như: Kho súng hạng nặng, nhẹ, kho đạn dược, chất nổ và cả rượu lậu, tất cả đều là hàng buôn trái phép từ rất nhiều nơi thu về.
Đây cũng là cơ ngơi cả đời của Dạ Cảnh Ưng tự gầy dựng và hiện tại là Dạ Cảnh Văn lãnh đạo. Nếu muốn khiến anh ta thân bại danh liệt, rơi vào đường cùng không lối thoát, thì nơi này chính là điểm đánh chí mạng.
Hiên ngang bước vào căn phòng của Lão Đại, hắn lạnh lùng ngồi vào chiếc ghế quyền lực. Ngay lập tức có người châm thuốc, rót rượu.
“Lão Đại, mời dùng rượu.”
Hắn liếc mắt nhìn vào chất lỏng màu cánh gián trong ly, khóe môi khẽ nhếch nhẹ, rồi đưa tay cầm lấy. Nhưng hắn chỉ lắc lư nhẹ nhàng cho rượu chao đảo, rồi đặt trở xuống chứ không dùng.
“Đem hết tất cả các dữ kiện liên quan tới những phi vụ đã, đang và sắp sửa giao dịch ra đây.” Chất giọng trầm lạnh trong cương vị của một “ông trùm” từ tốn vang lên.
Ngay lập tức khiến thuộc hạ bên cạnh không khỏi ngạc nhiên. Bởi vì, những thứ đó luôn nằm trong tay ông trùm, thì họ biết lấy gì giao ra?
Chính lúc này, từ trong một căn phòng khác gần đó bất ngờ vang lên giọng nói kiêu ngạo của một người đàn ông khác.
“Đem ra, để mày mang đi tố cáo tao à?”
Âm thanh quyền lực đó vừa dứt, thì ở hướng Dạ Cảnh Tinh đã có tận ba họng súng lục đang dí thẳng vào đầu hắn ta. Những kẻ còn lại lập tức cúi đầu khi Dạ Cảnh Văn thật sự xuất hiện.
“Lão Đại.” Tất cả đều cùng lúc dõng dạc nghênh đón vị chủ nhân của mình.
Dạ Cảnh Tinh khi đó vẫn tuyệt nhiên bình thản, trên môi vẫn còn nụ cười lạnh lùng, kiêu ngạo. Hắn chẳng phản ứng gì đặc biệt cả, chỉ là âm thầm đưa tay chạm vào chiếc đồng hồ đeo tay, như thể nâng niu.
Lúc này, mới là lúc trò chơi sống còn bắt đầu.
“Hóa ra, Trầm An Mịch vẫn không đủ khả năng giữ chân được anh, nên ván cờ này ắt hẳn tôi sẽ là người thua cuộc rồi nhỉ?” Hắn nhàn nhạt cất lời.
Dạ Cảnh Văn liền nhếch môi cười ngạo mạn, dáng vẻ tự đắc mà hiên ngang đáp trả:
“Phải nói chỉ là một tách trà, sao có thể khiến bổn Lão Đại dễ dàng sa vào cái bẫy của mày được chứ. Dạ Cảnh Tinh à, cưng còn non và xanh lắm. Mày đấu không lại anh đâu.” Anh ta nói, tay thì túm tóc hắn giật ngược ra phía sau.
Hai gương mặt giống nhau như tạc, giờ lại khác xa hoàn toàn. Bởi vì người thiện lương, kẻ thì độc ác, nên dù song sinh cũng không hẳn là hoàn toàn đã giống.
"Vốn dĩ tao muốn tha cho mày, nhưng mà mày lại dại dột tự chạy tới đây nộp mạng, thôi thì để anh giúp một vé cho mày lên thiên đàng tìm lại đứa con thơ vậy. Còn Hứa Tuệ Trân, cứ để anh thay mày chăm sóc hết quãng đời còn lại. Chỉ cần mày chết đi, thì trên thế gian này không còn ai dám chống đối tao nữa. Chậc chậc… Cảm giác làm Vua một vùng, thật sự rất sảng khoái nhỉ?
Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu mày chịu ngoan ngoãn trở về Mỹ sống an phận như trước kia, thì cũng đâu đến nổi anh em tương tàn. Dạ Cảnh Tinh mày biết không? Tao rất ghét phải nhìn cái bản mặt của mày, bởi vì nó đã rất nhiều lần ảnh hưởng tới tao. Tao ghét có một bản sao giống hệt mình, mày hiểu không?"
Đâu phải cứ song sinh là tình cảm khắng khít, anh em thuận hòa. Cứ như Dạ Cảnh Văn đấy, luôn đố kỵ và muốn bản thân là phiên bản độc nhất không ai giống, nên muốn diệt trừ cả em trai của mình.
Thế nhưng, dù đã như cá nằm trên thớt, thì Dạ Cảnh Tinh vẫn bình thản như không. Nghe rất nhiều, nhưng hắn chỉ hỏi lại một câu:
“Anh tưởng, chỉ cần mình xuất hiện ở đây thì đã nắm chắc phần thắng trong tay ư?”
Câu hỏi của hắn, làm sắc mặt đối phương thay đổi, rõ ràng đã có chút chột dạ, lo âu."
"Tôi từng vì gia đình, mà từ bỏ sự nghiệp đầy triển vọng, chỉ vì không muốn một ngày nào đó phải tự tay trói buộc người thân của mình vào chiếc còng số tám. Tôi ngoảnh mặt làm ngơ với tội ác anh đang làm, nhưng anh lại khiến tôi mất đi giọt máu thơ dại, khiến người phụ nữ của tôi không ngừng khổ sỡ. Anh không biết chừng mực mà cố tình chạm vào giới hạn của tôi, anh tưởng tôi sẽ dễ dàng để bản thân rơi vào tay anh thế này sao, Dạ Cảnh Văn?
Còn nhớ tôi từng nói gì với anh vào ngày đưa Tuệ Trân đi không? Tôi nói, ván cờ này, anh không thắng nổi đâu."
Cuối câu nói, là nụ cười chết chốc nhẹ nhàng xuất hiện đôi môi nam tính. Ánh mắt quỷ dị đong đầy đắc thắng của hắn ta, đang đếm ngược từng giây…