Tình Anh Duyên Em

Chương 5: Dạ cảnh tinh



Dạ Cảnh gia...

"Nhị thiếu gia!"

Hắn bước qua cổng chính, được người làm tại dinh thự nội gia nghiêm trang cúi đầu chào hỏi.

"Nhị thiếu gia!"

Bước vào đại sảnh, lại có thêm người cung kính nghênh đón, nhưng hắn tuyệt nhiên không hề quan tâm tới.

Ung dung ngồi xuống sofa, hắn hiên ngang hỏi:

"Mẹ tôi đâu rồi?"

"Về rồi đấy à?"

Không cần đợi người làm trả lời, từ phía cầu thang cách đó không xa đã vang lên âm giọng trầm thấp, tôn nghiêm của một người phụ nữ trung niên.

Bà ấy chính là nữ chủ nhân của Dạ Cảnh gia, Võ Mộc Ngư.

"Về báo tin với mẹ đây! Con với Hứa Tuệ Trân động phòng rồi." Hắn thong dong báo tin.

Bà Mộc Ngư ngồi đối diện lại không khỏi bàng hoàng, tách trà vừa nâng lên liền được hạ xuống.

"Động phòng khi nào?"

"Vừa sáng nay!" Hắn nhướng mày, vẻ mặt đắc ý vô cùng.

"Dạ Cảnh Tinh, con cũng giỏi thật. Mẹ đã dặn từ từ rồi, nhỡ đâu anh hai con..."



Hắn được gọi là Dạ Cảnh Tinh, điều đó chứng minh sự nghi ngờ của Hứa Tuệ Trân hoàn toàn đúng đắn. Và thân phận thật sự của hắn là gì, chắc cũng đã rõ.

Dạ Cảnh Tinh vốn là nhị thiếu gia của nhà họ Dạ. Trước giờ, hắn luôn định cư bên nước ngoài, vừa qua vì một biến cố lớn nên mới chịu quay trở về chấp hành một số yêu cầu từ mẹ mình mong muốn.

Dạ Cảnh Văn và Dạ Cảnh Tinh là hai anh em song sinh, năm nay vừa cán mốc 29 tuổi. Chỉ tiếc rằng...

"Anh hai thì sao? Con bị ép thôi mà, nếu không làm thật cô ta cứ nghi ngờ từ tối tới sáng, ứng phó cũng mệt bở hơi tai." Hắn trả lời mỗi câu mỗi chữ đều tỉnh bơ như sáo.

"Vậy bây giờ thế nào? Con bé đã tin con là Cảnh Văn hay chưa?"

"Chắc là tin, mà cũng chắc là không. Tóm lại, con chỉ giống Dạ Cảnh Văn chứ không phải bản sao của anh ấy, nên không có chuyện cư xử, sinh hoạt giống như đúc bản chính được đâu." Dạ Cảnh Tinh thẳng thắn trả lời.

Uống xong tí trà, rồi hắn lại nói:

"Con sẽ dùng cách của mình để trói buộc cô vợ tạm thời này giúp mẹ một năm. Hết thời hạn một năm, thì mẹ tự lo liệu đi, đừng vì một người mà ảnh hưởng thêm người khác. Dạ Cảnh Tinh chứ không phải Dạ Cảnh Văn, mà lúc nào cũng ngoan ngoãn dậm chân tại chỗ đâu."

Nói rồi, hắn liền đứng dậy, ung dung đút tay vào túi quần. Vừa định cất bước rời đi, thì lại nghe bà Mộc Ngư lên tiếng:

"Làm gì thì làm, nhưng đừng để Trân Trân mang thai. Nên nhớ cho kỹ, người phụ nữ đó vốn không thuộc về con."

Lời căn dặn đó, vô tình chạm vào lòng tự trọng của người đàn ông. Hắn quay lại nhìn người phụ nữ đáng được tôn quý trong cuộc đời mình, rồi nhếch môi cười nhạt.

"Mẹ cũng nên nhớ, phụ nữ xung quanh Dạ Cảnh Tinh không hề thiếu. Loại nữ nhân mềm yếu như nai tơ đó, bổn thiếu gia không có hứng. À, lần đầu thịt nai còn tri.nh cảm giác cũng tuyệt lắm chứ." Hắn cười khinh bỉ, rồi cao ngạo bước đi.

Khi đó, Bà Mộc Ngư vẫn điềm tĩnh thưởng thức trà nóng. Nhìn qua bà, cả gương mặt và ánh mắt đều tâm cơ khó thấu.

Có vẻ như, mọi vấn đề đều bắt nguồn từ người phụ nữ quyền lực này.

"Cảnh Văn, mẹ chỉ muốn bảo vệ người con yêu thôi. Nên đừng trách mẹ!"

...----------------...



Rời khỏi Dạ Cảnh gia, nơi Dạ Cảnh Tinh tìm đến đều là những tụ điểm ăn chơi dành cho dân tài phiệt.

Đó cũng là một phần trong lối sống tự do tự tại, an nhàn hưởng phúc của hắn. Chính vì cách sống quá phóng túng và một cái đầu khó bảo, mà hắn không được ba mình trọng dụng.

Trong mắt Dạ Cảnh Ưng, chỉ có Dạ Cảnh Văn tài giỏi biết làm ra tiền, còn Dạ Cảnh Tinh hắn là kẻ phá gia chi tử, tiêu xài hoang phí, giỏi ăn biếng làm. Cũng may, nghịch ba thì còn mẹ chống lưng nên hắn mới có khả năng ngông cuồng suốt hai mươi mấy năm qua.

Bạn bè ăn chơi, hắn không thiếu. Nhưng thân nhất chỉ có Chương Xuân Di và một cô nhân tình bé bổng, tên Trầm An Mịch cũng lặn lội theo hắn từ Mỹ về đây.

Đi từ sáng tới tối, lúc này hắn lại say trong bar và người bên cạnh hiển nhiên sẽ là nhân tình của mình, với bao lời rù quến rót mật vào tai.

"Đêm nay sẽ tới chỗ em chứ?"

"Mấy giờ rồi?" Hắn nhìn qua cô gái, nhướng mày hỏi.

"Gần một giờ sáng!" Trầm An Mịch nỉ non ngọt ngào, vừa nói vừa dùng bàn tay xoa xoa trước ngực người đàn ông.

Nhưng ngay lập tức bị Dạ Cảnh Tinh bắt lấy, rồi nói:

"Được, đêm nay ở lại với em."

Reng reng reng...

Lời vừa dứt, chuông điện thoại cũng vừa reo. Thấy mẹ mình gọi tới, hắn liền ra hiệu cho những người xung quanh im lặng, rồi mới nghe máy:

[Dạ Cảnh Tinh! Mấu giờ rồi sao còn chưa về? Có biết ở nhà còn có người đang trông không hả?]

Lại là chất giọng quyền lực của bà Võ Mộc Ngư truyền tới, làm hắn mất hết cả hứng.

"Biết rồi, về ngay đây."