Hứa Tuệ Trân vẫn luôn nói đùa với Dạ Cảnh Tinh rằng, hắn còn chưa chính thức cầu hôn cô, cô cũng chưa từng nói sẽ lấy hắn làm chồng. Và hôm nay, người đàn ông ấy đã chủ động nói lời cầu hôn, buộc cô phải trả lời xem, có đồng ý hay là không…
Đứng trước Hứa Tuệ Trân, là gương mặt nghiêm túc cùng ánh mắt thâm tình của Dạ Cảnh Tinh, trên tay hắn vẫn đang cầm chiếc nhẫn chờ đón chủ nhân của mình.
Nhưng khi đó cô lại lạnh nhạt thu tay trở về, mặc dù trong lòng tồn tại tình cảm, trong tim có hình bóng người ta.
Thái độ của cô, khiến người đàn ông nhất thời hụt hẫng, nhưng vẫn ẩn nhẫn đợi chờ, vẫn mong mỏi bằng ánh mắt chân thành.
“Em nghĩ, chúng ta nên làm bạn sẽ tốt hơn. Em… em không xứng với anh đâu.” Hứa Tuệ Trân ngập ngừng bày tỏ, nhưng đến một cái nhìn trực diện cũng không dám.
Cứ tưởng khi nhận được câu trả lời, Dạ Cảnh Tinh sẽ rất sốc hoặc là kích động đến mức làm khùng làm điên, nhưng không. Hắn ta hiện vẫn đang vô cùng điềm tĩnh, cũng không cần biết đã nghe thấy đối phương nói gì. Riêng hắn sẽ dứt khoát đeo nhẫn vào tay cô và đã thành công ngay sau đó, mặc dù có chút khó khăn.
Dạ Cảnh Tinh chính là buộc cô phải đồng ý, nhưng trước tiên phải chịu cảnh tức giận từ đối phương.
“Anh làm vậy là sao, em đã đồng ý đâu?” Hứa Tuệ Trân bất bình cất tiếng.
Cô vừa nói, vừa định tháo nhẫn, thì hắn lập tức buông lời hăm dọa:
“Em mà tháo, là anh nhảy xuống sông tự vẫn liền cho em vừa lòng.”
Chỉ với một câu nói, ngay lập tức khiến Hứa Tuệ Trân dừng mọi hành động. Bởi vì, cô biết hắn nói là sẽ làm. Tuy rằng nước sông ở đây không sâu lắm, nếu may mắn không chết đuối thì lên bờ vẫn bị cảm, nên vẫn là cô không đành lòng.
“Dạ Cảnh Tinh, anh ngang ngược vừa thôi.”
“Không ngang bằng em đâu, Trân. Đã gọi là chồng, vậy mà vẫn dám từ chối làm vợ anh. Em xem anh là cỏ dại ven đường nên không nhất thiết phải chịu trách nhiệm sao?” Dạ Cảnh Tinh đã cau mày.
Hứa Tuệ Trân nhất thời bị thao túng, đang bối rối thì lại nghe hắn nói:
“Đừng tưởng anh không biết em nghĩ gì khi mở miệng nói chúng ta chỉ nên làm bạn. Em đang mặc cảm về bản thân, em biết mình khó có thể mang thai, nên mới nhẫn tâm từ chối anh. Em cho rằng em không xứng với anh, vì sợ không thể sinh con cho anh chứ gì?”
Trước sự chất vấn của người đàn ông, Hứa Tuệ Trân chỉ biết cúi đầu im lặng. Bởi vì, những gì hắn nói hết thảy đều đúng.
Lần đó bị thương, trước khi xuất viện, cô đã lén tìm tới bác sĩ để hỏi thăm rõ hơn về tình hình của mình và biết được sự thật, mà Dạ Cảnh Tinh vẫn luôn giấu nhẹm đi vì sợ cô đau lòng.
Tuy đã biết, nhưng cô vẫn tỏ ra hồn nhiên, bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Cho tới khi vô tình nghe nói Trầm An Mịch sắp sinh em bé, cô mới nhớ lại phận mình và nghĩ tới cảm nhận của người bên cạnh.
Là một người đàn ông, sao có thể không cần con nối dõi cho dòng họ cơ chứ. Nhưng điều đó, thì lại nằm ngoài khả năng của Hứa Tuệ Trân cô.
Cô yêu hắn, điều đó là thật. Nhưng tình yêu không mang lại hạnh phúc, thì bên nhau làm gì?
“Anh hiểu lầm rồi, em từ chối vì cảm thấy chúng ta thật sự không hợp nhau thôi.”
Dạ Cảnh Tinh nghe xong, liền bật cười. Sau đó, hắn nhanh chóng lấy ra một tờ giấy đưa tới trước mặt cô, rồi dõng dạc tuyên bố:
“Anh triệt sản rồi! Em không thể sinh, anh cũng không, đó là minh chứng hợp nhau không thể bàn cãi. Cho nên, em hãy ngoan ngoãn trở thành vợ anh đi.”
Giây phút nhìn thấy mảnh giấy cam kết triệt sản tự nguyện trong tay hắn, Hứa Tuệ Trân như điếng người. Cô sững sốt tới nổi, nước mắt tuôn rơi lã chã.
“Sao… sao anh lại làm vậy chứ?” Giọng cô nghẹn ngào cất câu hỏi.
Nhưng lúc đó, Dạ Cảnh Tinh lại mỉm cười một cách bình yên và chủ động dang tay đón lấy cô gái để được ôm vào lòng, mà dỗ dành, nâng niu.
“Vì để xứng với em, để em được an tâm đồng ý gả cho anh, mà không phải mặc cảm hay vướng bận tự ti. Hơn hết là trong hôn nhân của chúng ta sẽ không bao giờ tồn tại nghi ngờ về vấn đề thiếu tin tưởng. Bởi vì… tinh lực của anh chỉ đủ dùng cho mỗi em thôi!”
Nói tới câu cuối, giọng hắn nhỏ dần và cũng khiến Hứa Tuệ Trân ngại ngùng đến mức phải bẽn lẽn chịu cười.
Ai mà nghĩ, chỉ với một màn cầu hôn đơn giản lại mang tới nhiều cung bậc cảm xúc thế này chứ!
“Vậy rồi, anh có hối hận không?” Hứa Tuệ Trân khẽ hỏi.
“Nhất định không bao giờ hối hận!” Dạ Cảnh Tinh đáp chắc nịch.
Sau đó, hai người tạm tách ra để đứng song song và mặt đối mặt nhau với khoảng cách bằng không. Dạ Cảnh Tinh lại kiên định cất lời:
"Dạ Cảnh gia đã có con của anh hai và Trầm An Mịch duy trì hương quả. Hiện tại, An Mịch cũng đã thay đổi tâm tính rất nhiều, cô ấy cũng rất biết an phận thủ thường, vừa là một người mẹ tốt, lại còn có hiếu với ba mẹ. Nên chúng ta không cần phải lo lắng về chuyện con cái nữa.
Như anh cũng từng nói, chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ xin con nuôi, rồi cùng nhau dạy dỗ, hướng những điều tốt đẹp nhất để đứa bé lớn lên trong một môi trường có giáo dục, thì tư duy cũng sẽ là người hiếu đức, trọng tình."
Nói đến đây, Dạ Cảnh Tinh chợt tạm ngưng một chút để đưa bàn tay áp vào gò má của Hứa Tuệ Trân. Khi đó, hai ánh mắt thâm tình, yêu thương liên kết vào nhau, rồi hắn lại nói:
“Con cái, anh có thể không cần, nhưng anh cần em!Hứa Tuệ Trân! Đồng ý gả cho anh, được không?”
Lần này, đã không còn vướng mắc gì trong lòng khiến Hứa Tuệ Trân phải từ chối. Chính sự chân thành cuồng nhiệt của người đàn ông, làm trái tim cô rung động, nó cũng bảo rằng: “Xa anh, sẽ là phong ba bão tố.”
Và cô đã gật đầu đồng ý!
“Gả cho anh, vì em cũng cần anh!”
Sau câu nói ngọt ngào, là nụ hôn nồng nàn, luyến ái trên hai đôi đôi. Giây phút hai trái tim kết nối đồng điệu, là thiên hà bao la lại rực sáng pháo màu.