Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời

Chương 10: Lời Hứa Của Anh.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi tỉnh lại, Dương Khả không hỏi han gì về chuyện của Lê Tuấn và Dương Mai. Đông Phong cũng chỉ mong có thế, anh thở phào nhẹ nhõm nhìn cô hợp tác với đội ngũ y bác sĩ, nhanh chóng làm trị liệu khôi phục thân thể.
Tim tương thích, không xuất hiện triệu chứng đào thải, sức khỏe của cô ngày một ổn định. Dần dà Dương Khả đã có thể tùy ý đi lại, tập luyện một số bài tập tốt cho cơ thể dưới sự chỉ đạo của bác sĩ. Chuyện ăn uống của cô cũng rất tốt, thực đơn phong phú lại thêm đầu bếp N sao Đông Phong càng khiến Dương Khả "chiến đấu" hết sức. Dưỡng bệnh ở chỗ Đông Phong một thời gian làm cô tăng cân trông thấy. Lắm lúc nhìn vào gương mà Dương Khả phải tự cảm ơn bản thân vì trước đây quá gầy. Nếu không lúc này ở cạnh anh lại bị nuôi cho béo ú. Bề ngoài không quyết định bản chất, nhưng con gái một khi không có bề ngoài thì mức độ tự tin auto giảm xuống 80%!


Chưa gặp địch, chưa đối đầu, chưa chiến đấu mà sự tự tin đã bay biến thì làm sao mà thắng được chứ? Đúng không nào?


"Em không có gì cần hỏi anh à?" Đông Phong lấy một chiếc bánh ngọt vừa làm đưa đến trước mặt cô. Màu kem hồng kết hợp với chocolate đen cực kì đẹp mắt "Sao thế? Sao không nói?"


"Có gì mà phải hỏi?" Dương Khả không khách khí, cô cầm lấy đĩa bánh nhỏ, ung dung ăn "Em hôn mê nhưng đâu có mất ý thức hẳn.."


"Nghĩa là?.."


"Đúng vậy!" Dương Khả hùng hồn nói ra lí do bản thân đã nghĩ sẵn "Mặc dù em nằm trên giường bệnh, không thể mở mắt cũng không thể giao tiếp nhưng toàn bộ mọi việc xảy ra em đều biết!"


"Vậy.." Chuyện của Lê Tuấn và Dương Mai làm em cũng đã biết rõ rồi hay sao?
Đông Phong thật sự muốn hỏi như vậy, nhưng nhìn vào đôi mắt không chút vướng bận của cô, chẳng hiểu sao anh lại không dám.
Thân thể của Dương Khả đã ổn, bác sĩ cũng nói tim hoạt động rất tốt. Nhưng ai biết được có gì bất trắc hay không, người ta đã nói rất rõ không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Nhỡ như nói đến khiến Dương Khả đau lòng tới mức tái phát bệnh tim thì sao đây?


"Anh đừng lo cho em!" Dương Khả xiết nắm tay, chiếc bánh trên đĩa hơi rung lên theo sự run rẩy vì giận dữ của cô. Khuôn mặt nhỏ hiện lên một nụ cười hung dữ, kèm theo đó là sự quyết đoán không ngờ "Lê Tuấn và Dương Mai, hai người đó... ỐI.."


"BÁC SĨ! BÁC SĨ ĐÂU?" Đông Phong giật nảy mình đứng dậy, anh kêu lớn mấy tiếng, gương mặt đẹp luôn trấn định hốt hoảng thấy rõ. Vừa gọi người, Đông Phong vừa lao đến cạnh Dương Khả, ra sức ôm lấy cô "Bình tĩnh! Em bình tĩnh! Không sao hết! Bọn chúng không xứng với em, em không cần bận lòng vì chúng!"


"Đông Phong.." Dương Khả bị anh lắc đến mức chóng mặt, sau khi nghe được những lời này của anh lập tức phá ra cười. Cái đồ ngốc này lại bổ não, tưởng tượng ra cái gì đây không biết "..Anh mới cần bĩnh tĩnh đấy!"


"Anh biết bọn chúng làm ra chuyện không tốt với em!" Đông Phong tái mặt, tiếp tục an ủi xoa dịu cô "Nếu em muốn anh sẽ giúp em khiến chúng phải trả giá! Trả giá đắt nữa là đằng khác! BÁC SĨ! MAU TỚI XEM EM ẤY GIÚP TÔI!"


"Có mặt thưa cậu Phong!" Mấy vị bác sĩ ngay lập tức ôm đồ nghề xuất hiện. Nhưng thấy Dương Khả vẫn bình chân như vại lập tức nhìn nhau, khó hiểu hết sức "Cô Khả, cô thấy không ổn à?"


"Vô cùng không ổn!" Dương Khả ha ha cười, lúc này mới nới lỏng được tay Đông Phong, đẩy được anh ra "Nhìn đi ông già! Em làm rơi có một mẩu bánh xuống váy, bị anh lắc đến mức rơi sạch cả đĩa rồi!"


"Vậy em ối là do rơi bánh?" Đông Phong trố mắt nhìn bãi đen đen trên sàn, váy của cô và áo anh cũng đã dính đầy những mẩu bánh nho nhỏ.
Tự dưng Đông Phong phì cười, chả hiểu sao anh lại hành xử mất bình tĩnh như vậy nữa! Ngốc thật!
"Anh xin lỗi! Dương Khả, anh giúp em rửa sạch!"


"Không sao!" Dương Khả đứng dậy, cùng anh đi về phía nhà tắm. Đông Phong hốt hoảng là vì lo lắng cho cô, làm sao cô trách anh điều gì được chứ? "Lúc em hôn mê anh đã giúp em nhiều rồi, hiện tại em khỏe, tự em làm được hết!"


"Em thật sự biết tất cả mọi chuyện?" Đông Phong sực nhớ ra điều gì, hai tai đỏ bừng ấp úng hỏi lại "Hôn mê nhưng ai làm gì cũng biết?"


"Đương nhiên!" Nói dối phải nói đến cùng, biết làm sao bây giờ?


Dương Khả đóng cửa phòng tắm lại, bỏ mặc Đông Phong thíu nam ngại ngùng xoắn xít ngoài cửa. Anh thật sự muốn hỏi cô... Dương Khả, nụ hôn đó.. Em thấy thế nào?


*


Lại thêm một vài ngày, Dương Khả vẫn ăn trực nằm chờ ở nhà Đông Phong. Mặc dù có vài lần Thanh Thảo tới, ánh mắt nhìn cô không mấy thiện cảm, và tự Dương Khả cũng cảm nhận được cô ở đây thế này không ổn.. Nhưng Đông Phong một hai yêu cầu cô ở lại dưỡng bệnh, còn nói bóng gió rằng cô không coi anh là người thân, không cần anh giúp bla bla.. các thứ nên cô cũng không tiện dứt khoát rời đi.


Đông Phong yêu thích cô, cô chẳng còn ai đáng tin hơn anh trên đời. Sự dựa dẫm này đối với Đông Phong là không tốt, nhưng xin hãy cho cô thêm một chút thời gian có được hay không? Chỉ cần một chút nữa thôi, để sự ấm áp và chân thành của anh giúp cô nhận ra cuộc đời này không đen tối đến thế.


Thân thể khỏe hơn hẳn, Dương Khả "vô dụng" cuối cùng cũng nghĩ tới việc tính sổ với một vài người. Cô cực kì rạch ròi, có ân báo ân, có oán báo oán. Một khi bọn họ đã định lợi dụng cô như vậy, cô kéo bọn họ xuống nước cũng đâu có sai?
Nhờ người mua giúp mình một chiếc điện thoại, Dương Khả bắt đầu liên hệ với phó tổng giám đốc Lâm. Hai người cùng nhau gặp mặt nói chuyện, trao đổi những vấn đề liên quan đến tình hình gần đây của tập đoàn. Nhờ sự giúp sức của Đông Phong nên tập đoàn nhà họ Dương vẫn rất vững. Mặc dù không có quá nhiều khởi sắc, nhưng nói thật, chủ tịch tập đoàn hôn mê trên giường bệnh lâu như vậy mà mọi thứ vẫn bình ổn mới giỏi đấy. Chứ như mấy công ti bình thường xem đám nhà báo với cổ đông có rục rịch tung tin đồn vớ vẩn khiến công ti lao đao ngay không. Còn mánh khóe đối chọi tranh giành quyền kiểm soát trong nội bộ nữa chứ.. Nghĩ thôi Dương Khả đã có cảm giác đau đầu rồi!
Phó tổng Lâm yêu cầu cô nắm lại chức trách, giải quyết những vấn đề đang tồn đọng. Nhưng vì chưa tới lúc nên Dương Khả vẫn im hơi lặng tiếng, cô chưa muốn để cho đám người kia biết rằng mình đã khỏe hẳn, đã đủ sức lên chiến trường.


Địch ngoài sáng, ta trong tối mới dễ dàng bày ra vài trò vui thú vị đúng không? Chính vì muốn màn biểu diễn này trở nên chân thực nhất mà Dương Khả đã phải bỏ không ít công sức thuê diễn viên cùng mình làm việc. Các bác sĩ và y tá bên cạnh cô đều được trả khoản thù lao lớn để kí thêm một bản hợp đồng mang tên im lặng. Tất cả thông tin liên quan đến bệnh tình của Dương Khả đều không được phép nói với ai trừ cô và Đông Phong. Nếu như tin tức lộ ra ngoài, vi phạm hợp đồng thì khoản bồi thường sẽ lên đến con số thiên văn khó ngờ!
Các vị y bác sĩ này lăn lộn ở giới thượng lưu bao năm nên đều không còn là trẻ con. Đám nhà giàu lắm tiền rất hay bày trò, giữ im lặng gì đó là chuyện quá bình thường luôn, ai chả làm được. Thế nên hợp đồng kí roèn roẹt mà chẳng người nào thắc mắc, cũng không ai thèm nói ra.


Tiền có thể sai khiến được ma quỷ. Nếu chưa sai khiến được, chắc chắn là do bạn bỏ chưa đủ tiền!
Dương Khả làm kinh doanh lâu như thế, đạo lý này cô hiểu rõ vô cùng!
Dương Mai và Lê Tuấn chẳng phải thích diễn kịch lắm hay sao, lần này cô cũng sẽ cùng bọn họ diễn. Để xem cuối cùng kĩ thuật của ai hơn ai, lúc hạ màn kẻ nào mới là kẻ có thể nở nụ cười!


Sau khi bày trận xong xuôi, Dương Khả nhờ phó tổng Lâm giúp mình tìm một thư kí mới. Người này sẽ là người đem thông tin đưa qua lại giữa biệt thự Đông Phong và tập đoàn, giúp cô trao đổi một số giấy tờ quan trọng. Chính vì trách nhiệm to lớn ấy mà Dương Khả đặt yêu cầu đáng tin cậy lên làm điều kiện tiên quyết. Không chỉ đáng tin, người này còn phải là người kín miệng hết sức nữa kìa!
Phó tổng Lâm nổi danh là người làm việc nhanh chóng lại hiệu quả. Chỉ trong thời gian ngắn đã nhắn tin thông báo với Dương Khả rằng mọi chuyện đã ổn thỏa. Cô gật đầu hài lòng với những gì mình vừa sắp xếp, trái ngược hẳn với cảm xúc lúc này của Đông Phong. Ai dà, nhìn cái mặt táo bón kia xem, thấy ngay lúc này anh đang không thoải mái. Không biết chuyện gì lại có thể tác động đến vị tổng giám đốc trẻ tuổi nổi danh đĩnh đạc và chín chắn này đây?


"Nghe nói em muốn liên hệ với Dương Mai và Lê Tuấn?" Đông Phong ngồi xuống bên cạnh cô, đi thẳng vào vấn đề.
Mấy ngày này Dương Khả chú tâm vào bản thân và tập đoàn, không đề cập gì đến hai kẻ kia làm Đông Phong tưởng cô đã bỏ quên chúng rồi cơ. Nào ngờ lúc này bỗng nhiên Dương Khả xoay mình, muốn gặp hai tên khốn đó.


Biểu hiện của cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến trái tim Đông Phong nhói lên từng hồi. Anh sợ rằng thời gian qua đi, tình yêu của Dương Khả với Lê Tuấn quá lớn, làm cô tha thứ cho hắn, cho mọi lầm lỗi hắn đã gây ra.
Nếu thật sự là như vậy chắc Đông Phong sẽ điên lên mất! Anh..
"Em muốn làm gì?"


"Làm gì là làm gì?" Nhìn gương mặt thối như táo bón của anh Dương Khả không kiềm chế được bật cười. Cô biết Đông Phong quan tâm mình, cũng hiểu anh đang trong tối ngoài sáng gây khó dễ cho hai người kia. Và nếu cô không thèm quan tâm hai kẻ đó, chắc chắn anh sẽ thay cô trả thù cho bõ tức. Nhưng xin lỗi, Dương Khả không cần! Nỗi uất hận này tự cô trả được, Đông Phong, anh không phải lo lắng cho em đâu! "Dương Mai là chị gái nuôi của em, còn Lê Tuấn là chồng em, anh nghĩ em có thể cả đời không gặp họ à?"


"Nhưng mà bọn họ.." Đông Phong muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại miễn cưỡng nuốt trở vào. Cô ấy biết mọi thứ, Dương Khả cũng biết bản thân đang làm gì.. Hoặc là chỉ có anh hi vọng như thế, hi vọng cô hiểu điều cô đang làm! "Em tha thứ cho họ? Dương Khả, em quá lương thiện!"


"Từ nhỏ đến giờ anh đã thấy em lương thiện bao giờ chưa?" Dương Khả phì cười, sống trong nhung lụa ai nói không cần trả giá?
Cô loanh quanh với đám trẻ trong giới thượng lưu, mặc dù bình thường ít qua lại nhưng một năm vài lần tiệc cũng không phải không có. Dáng vẻ mềm mại của cô, lại thêm sự dịu dàng của Đông Phong khiến đám con gái căm ghét cô không ít. Bọn họ không dùng dương mưu tầm thường mà luôn suy tính âm mưu thâm độc. Nếu cô thật sự lương thiện thì có thể tránh được hàng loạt những ám hại đó sao? Còn có thể mỉm cười trả thù..


Tiểu thư A muốn ngáng chân Dương Khả, cô liền buộc váy cô ta vào chân ghế khiến cô ta bất nhã ngã dập mặt giữa buổi tiệc.
Tiểu thư B khiến Dương Khả bị đổ nước dâu ra váy trắng, cô nghiến răng bày trò làm rách cả mảng chân váy của cô ta, làm cô ta lõa lồ khóc lóc chạy trốn.
Tiểu thư C bỏ thuốc vào rượu tính để Dương Khả uống một liều. Thuốc này với người thường có thể chỉ gây kích thích nhẹ nhàng hoặc cùng lắm là ảo giác nhưng với người bệnh tim như cô chính là kịch độc trí mạng. Dương Khả cười lạnh chờ đợi, thuê người bắt cóc cô ta, tiêm thuốc phiện cho tiểu thư C, còn đá cô ta vào một party thác loạn, khiến cô ta thân bại danh liệt..


Ồ, còn nhiều lắm!
Nam có nữ có!
Cứ bày trò hại cô mà để cô phát hiện được thì đều không thể an toàn trở ra. Thế nên Đông Phong thân yêu, lương thiện và Dương Khả này hoàn toàn không cùng đường!
"Nói đùa cũng phải tùy chỗ!"


"Đúng là em không lương thiện mấy thật!" Đông Phong nhớ lại chuyện trước kia, anh không tự chủ đưa tay xoa nhẹ đầu cô, lại tiện tay vén mấy sợi tóc trên trán, chạm lên vết sẹo nho nhỏ của Dương Khả "Hồi đó anh còn sợ, vậy mà em dám lao ra bảo vệ anh."


"Có gì mà bảo vệ?" Dương Khả biết anh nhớ đến vụ bắt cóc lúc hai người còn nhỏ, cô hơi mất tự nhiên, gạt tay anh ra cười "Anh đừng áy náy, chuyện này qua lâu rồi!"


"Lâu rồi?" Đông Phong phì cười, với anh, nó vẫn mới như ngày hôm qua mà thôi.


Khi ấy cả hai đều còn nhỏ xíu, tham gia tiệc tối sau đó bị bắt cóc khỏi ngôi nhà xa hoa kia. Lúc này Đông Phong còn chưa biết cô là ai chứ đừng nói gì đến chuyện thân thiết hay bảo vệ. Trước đây trong mắt anh, đám con gái phiền phức lúc nào cũng làm đẹp và khóc lóc. Nhưng cô bé trước mặt đối diện tình cảnh bị trói gô lại chẳng hề rơi một giọt nước mắt nào hết. Điều này để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng Đông Phong, khiến anh nhìn cô bằng ánh mắt thưởng thức hơn nhiều. Dĩ nhiên Đông Phong không biết, Dương Khả vốn có bệnh tim nên trong mọi trường hợp đều phải cố gắng giữ trạng thái cân bằng. Từ nhỏ cô đã được "đào tạo" nên dù lòng có chút hoảng hốt nhưng tâm lý vẫn rất vững vàng.
Bọn bắt cóc có khoảng sáu tên, phân chia làm nhiều nhiệm vụ: canh gác hoặc liên hệ với người nhà. Bởi vì cả hai đều là con nhà thế gia nên bọn bắt cóc không ngu gì mà đem bán nội tạng, đòi tiền chuộc được nhiều tiền gấp mấy lần kìa! Hơn nữa nếu khôn khéo thì có thể vừa lấy tiền chuộc vừa bán nội tạng, ai da, một mũi tên trúng mấy đích, quá lợi hại!


Chính vì thế mà cô và Đông Phong bị trói và một căn phòng ẩm thấp bẩn thỉu. Dương Khả vốn thể chất yếu, lại mặc váy dạ hội nặng nề nên phải cắn răng mới có thể trụ vững. Bọn chúng đối xử với hai con tin khá tốt, nếu ngoan ngoãn không khóc lóc còn có thể liên lạc với gia đình một chút. Trong khoảng thời gian người lớn làm việc, hai đứa nhóc từ xa lạ biến chuyển thành thân quen lúc nào chẳng hay. Đông Phong cùng Dương Khả nói chuyện, hai đứa nhóc chia sẻ với nhau đủ điều trong cuộc sống thường ngày của mình.


Dương Khả hâm mộ và ao ước có được cuộc sống đầy màu sắc và tươi đẹp như của Đông Phong. Còn anh, anh tội nghiệp cô gái nhỏ, hi vọng có thể giúp cô hướng tới những điều vui vẻ, quên đi nỗi đau bệnh tật. Trong khi Đông Phong âm thầm tính toán sau khi ra khỏi đây sẽ đưa Dương Khả đi ngắm sao cùng mình thì bên ngoài xảy ra chuyện lớn. Người nhà họ Dương và nhà anh mặc dù không muốn nhưng vẫn phải phối hợp với cảnh sát. Và khi cảnh sát tiếp cận khu vực này thì đám bắt cóc đã phát hiện, chúng túng quẫn khi thấy có người bao vây, căm hận muốn trút giận lên con tin!
Đông Phong và Dương Khả bị đem ra làm vật uy hiếp, làm con đường máu để rút lui cho chúng. Đám bắt cóc yêu cầu xe và tiền để chạy trốn, cũng dắt theo hai đứa trẻ lên xe. Chúng ra yêu sách cảnh sát phải để chúng lái xe rời khỏi hiện trường không được phép đi theo, cũng không được lập chốt kiểm tra truy nã. Và nếu như chúng cảm thấy an toàn thì con tin sẽ được thả lần lượt xuống.
Về phần ai là kẻ được thả xuống trước, vậy thì hai gia đình kia hãy cầu nguyện đi!


Chiếc xe chất đầy tiền được lái đi nhanh chóng, Dương Khả và Đông Phong bị dí súng vào đầu không thể nhúc nhích. Cả hai đều đã nhìn thấy cha mẹ mình, họ đều khóc lóc bất lực đến mức hai đứa trẻ cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng. Đông Phong còn nhỏ, anh đột nhiên cảm thất rất muốn khóc òa lên. Nhưng Dương Khả là một đứa con gái còn không lên tiếng, vậy anh mà khóc chẳng phải mất mặt lắm hay sao?
Chính vì sĩ diện nên Đông Phong kiên trì. Sự kiên trì của cả hai khiến đám bắt cóc ngạc nhiên. Ồ, ra mấy đứa con nhà giàu cũng ngoan đến thế, bản lĩnh tới việc sắp chết còn có thể im hơi lặng tiếng. Lũ ngu này thật sự nghĩ có thể được thả ra hay sao? Đừng hòng! Gia đình chúng đã báo cảnh sát, thế nên đám bắt cóc nhất định sẽ bán hai đứa nhóc vào điểm mua bán nội tạng! Muốn tìm con? Vào bệnh viện mà tìm bộ phận của chúng đi!
Nhưng sau đó vì vài lí do mà đám bắt cóc không có thời gian đem bán hai người. Lại thêm cô và Đông Phong đều đã nhìn thấy mặt chúng nên chẳng còn đường sống. Bọn chúng muốn nổ súng giết chết cả hai ngay trên xe sau đó ném xác xuống đường. Vừa nhanh vừa tiện lại không ảnh hưởng gì đến tốc độ chạy trốn. Đám người phía sau nếu như phát hiện xác còn mất thời gian xử lý, nhất cử lưỡng tiện, đúng là không còn gì tốt hơn. Dương Khả bị đẩy ra ngồi cạnh cửa, Đông Phong bị kéo lại, một kẻ chĩa thẳng súng vào đầu anh muốn bắt. Chẳng hiểu làm thế nào, Dương Khả vẫn luôn im lặng đột nhiên náo loạn, cô còn tháo được dây trói tay, bất ngờ nhào lên cào loạn vào mặt mấy kẻ đang giơ chĩa súng về phía mình. Vì trong xe rất nhỏ nên nhất thời đám bắt cóc không thể làm gì, chúng tức giận muốn bắt lấy cô gái nhỏ. Nhưng Dương Khả hoàn toàn không quan tâm, ngay khi thoát khỏi họng súng, cô bật tung cánh cửa đã được mở khóa sẵn, ôm lấy Đông Phong còn đang há hốc mồm vì ngạc nhiên mà nhảy ra ngoài!


Xe đang chạy với tốc độ khá lớn nên lao xuống đường sẽ là đau đớn cỡ nào?
Nếu bắt Đông Phong phải nhảy nhất định anh sẽ không làm! Mà dù muốn làm thì hai chân của cậu nhóc mới mấy tuổi cũng không đủ dũng khí mà làm!
Thế nhưng Dương Khả thì không, cô dứt khoát ôm gọn lấy đầu Đông Phong, giống như gà mẹ giang đôi cánh rộng bảo vệ cho gà con vậy. Mặc dù Dương Khả còn nhỏ hơn anh những mấy tuổi, nhưng cô lại chẳng nề hà, kiên quyết bảo vệ đầu - chỗ trọng yếu nhất của anh, mà không quan tâm đến mình một chút nào!
Cả hai ngã lăn xuống đường, còn bị lăn thêm nhiều vòng bên lề đường trước khi xuống dốc sâu phía dưới. Cũng may cạnh đường đều là cỏ lau êm ái đỡ lưng, nếu không mạng của hai người chưa chắc đã còn chứ đừng nói gì đến chuyện chỉ là gãy vài cái xương nhẹ tênh!


Đám bắt cóc vốn dĩ muốn xuống xe tìm hai người để đuổi giết tận cùng, nhưng không may lúc đó xe cảnh sát lại ở ngay đằng sau nên đành phải bỏ lại con mồi chạy trốn. Cũng nhờ vậy mà hai đứa trẻ phúc lớn giữ được mạng. Nhưng khi tỉnh lại, Đông Phong mới biết ngoại trừ nội thương xương cốt linh tinh, trên trán Dương Khả có một vết sẹo không thể lành lại. Nó xuất hiện là do cô ôm lấy anh xoay vòng, không cẩn thận va đập vào đá.


Đông Phong không chỉ cảm ơn mà còn vô cùng bội phục Dương Khả. Nhờ có cô mà anh thoát chết, cũng nhờ cô mà thương thế trên người anh không nặng. Xem Dương Khả đi, không chỉ đau đớn gấp mười lần anh mà còn bị bệnh tim hành hạ. Khổ không đâu nói hết vậy mà cô vẫn còn cười khi anh hỏi chuyện được.
Lúc đó Đông Phong đã hạ quyết tâm, cô gái này sẽ là người quan trọng nhất trong cuộc đời của mình. Sau này anh sẽ mạnh mẽ, anh sẽ trở thành người bảo vệ cho cô, vĩnh viễn không phải để cô chịu khổ nữa.


Vĩnh viễn?
Haha, thật ngây thơ!
Hoặc giả, cái vĩnh