Trong phòng ngủ, rèm cửa không được vén lên lại và cũng chỉ có ánh sáng yếu ớt của chùm đèn đặt đầu giường, thế nên xung quanh khá tối.
Nhưng đâu đó vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của đôi nam nữ trên giường, người đàn ông đem cô gái ôm trọn vào lòng, từng tiếng từng tiếng dỗ ngọt.
Anh ta nói anh ta đã sai, sai vì đêm hôm đó đã khi dễ cô một cách hung bạo như vậy, không nên chưa phân rõ xanh đỏ trắng đen mà đã tức giận với cô...!
"Lúc ấy vì quá tức giận nên đầu óc anh đã trở nên mê muội, trong đầu lúc đó đều là hình ảnh em ôm lấy anh ta, nên anh không thể bình tĩnh nổi..."
Lâm Dịch Phong lại nghĩ đến chuyện hôm đó, đáy lòng lại nổi lên một cỗ đắng chát, anh trầm mặc vài giây, rồi đưa bàn tay to dọc theo sóng lưng trần trụi của cô lướt xuống mông, chậm rãi xoa xoa làn da mềm mại, đau lòng hỏi:
"Em còn cảm thấy khó chịu không, anh giúp em xoa nhé?"
Trên mông cô xuất hiện một bàn tay ấm áp, dịu dàng xoa qua xoa lại, nhẹ nhàng lại thoải mái.
Hơi thở mãnh liệt của Lâm Dịch Phong quây quần quanh mũi Bùi Yên, bên tai cô là tiếng anh xin lỗi dịu dàng.
Trong lòng cô lại bỗng dưng sinh ra vài phần ủy khuất, ẩn trong đó là một chút cảm xúc do dự.
Như một đứa trẻ bị người lớn nghi oan, sau lại được thấp giọng dỗ dành nên nhịn không được mà uất ức tuôn nước mắt.
Hốc mắt dần dần đỏ lên, cô đem khuôn mặt nhỏ vùi vào lồng ngực nóng bỏng của anh, âm thành từ xoang mũi phát ra, mang theo một tia nghẹn ngào, "Anh sao lại có thể không nghe em giải thích chứ."
"Lại còn hung bạo như thế với em, em đã khóc thành dạng như thế rồi mà anh vẫn lạnh mặt làm ngơ."
"Anh còn..." còn dụ dỗ em chủ động làm cái chuyện xấu hổ kia nữa.
Cô gái nhỏ sau khi tỉnh táo tuyệt đối không bao giờ thừa nhận việc thân thể mình đã chủ động cầu hoan, vì thế toàn bộ lỗi lầm cô đều đổ lên người bạn trai, dù thế nào thì người sai cũng đều là anh.
Đều là anh bắt cô cùng anh thực hiện mấy tư thế đó, cả những đạo cụ đó nữa, khiến cô mất hết sức kháng cự, sau đó liền khuất phục anh mà bắt đầu chủ động...!
Đây đều là những trang sử đen tối không thể xóa nhoà trong cuộc đời cô!
Bùi Yên hoàn toàn có thể khẳng định, anh sau này nhất định sẽ lấy chuyện này ra để trêu ghẹo cô cho xem.
Ngoài miệng thì bảo cô quá đáng, còn hành động lại không ngừng khi dễ cô, cười xem cô lên đỉnh.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng cô lại cảm thấy xấu hổ và giận dữ, Bùi Yên bắt đầu khóc.
Đôi mắt đỏ bừng không ngừng tuôn châu ngọc, như con vật nhỏ mà khe khẽ nức nở, từng tiếng từng tiếng, trông thật sự vô cùng đáng thương.
"Bé con ngoan ngoãn của anh...!Bảo bối...!đừng khóc, đừng khóc...!là anh sai..."
Lâm Dịch Phong nhìn cô khóc mà sợ hãi, quên mất cả chuyện giải thích, bàn tay to ôm lấy cô không ngừng dỗ dành.
Anh không hiểu rõ suy nghĩ trong đầu cô nhóc này, cho rằng chính mình đã làm đau cô, cho rằng cô thất vọng vì anh, cả người liền tâm hoảng ý loạn, không biết phải làm sao.
"Anh sai rồi được không...về sau chồng sẽ không làm vậy nữa..."
"Bảo bối đừng khóc...!Em nhìn anh xem...!nhìn anh này..."
Lâm Dịch Phong nói không biết bao nhiêu lời, cô mới chịu mở đôi mắt ướt đẫm ngẩng lên nhìn anh.
Lâm Dịch Phong hôn lên những giọt lệ nơi khoé mắt cô, làm khô nó, ở khuôn mặt nhỏ nhắn lại thành thành kính kính chạm môi vào, từ cái mũi đến đôi môi đỏ, hàng lông mày.
Sau đó anh trầm thấp nói,
"Ông xã sai rồi...!ông xã để em phạt anh nha...!Em muốn phạt thế nào cũng đều được cả."
Bùi Yên nhìn người đàn ông trước mặt, giờ đây anh như một tiểu tử mao đầu đang hoang mang lo sợ, hốc mắt hồng hồng, bộ dạng như thể gần khóc.
Đột nhiên cô thấy có chút buồn cười, tự hỏi chính mình có phải đã làm quá không, đôi ba câu dỗ dành đã bắt đầu khóc, nhưng mà ngoài miệng lại không nói lời nào thể hiện sự tha thứ với anh.
Bùi Yên nghiêm túc suy nghĩ, trước ánh mắt chờ mong của anh, cô buông một câu...!
"Vậy thì phạt anh một tháng không được đụng vào em."
Trong nháy mắt, sét đánh giữa trời quang...!
Lâm Dịch Phong gian nan nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên muốn đem những gì mình vừa nói ra nuốt trở lại theo, anh ghé đầu vào bên tai Bùi Yên, vì không tình nguyện mà kháng nghị rằng:
"Bảo bối, em có biết đàn ông sau khi khai trai một ngày cũng không nhịn được, hơn nữa..."
Lâm Dịch Phong tuôn một tràng dài nhưng vẫn không lay chuyển được ý định của cô, anh đành phải cò kè mặc cả, mong cô giảm bớt hình phạt: "Một ngày có được không?"
"Không được!"
"Mười ngày?" Bàn tay to đặt trên mông Bùi Yên bắt đầu không yên phận, sờ qua sờ lại.
"Hai tuần? Không thể nhiều hơn!"
"...!Được." Bùi Yên run rẩy cố gắng bình tĩnh nói.
Lâm Dịch Phong bất đắc dĩ nhắm mắt, anh thật sự quá mệt mỏi rồi.
***
Tác giả có lời muốn nói: Phía sau còn có hai chương.