Tình Cảm Chân Thành

Chương 82: Tình cảm chân thành




Ngày hôm sau, tới gần giữa trưa, Bùi Yên bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa khe khẽ của mẹ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng mẹ Bùi vang lên bên ngoài cửa, nói sao cô trở về nhà đã biến thành dáng vẻ ham ngủ như vậy, mặt trời đã rọi vào tận mông rồi còn chưa chịu dậy nữa.
 
"Dịch Phong người ta đã đợi con đến trưa luôn rồi kìa!"
 
Bùi Yên từ từ tỉnh giấc, trong đầu còn đang tái hiện hình ảnh mãnh liệt tối qua, bất kể đoạn phim ngắn nào cũng đủ để xua tan cơn buồn ngủ, còn cả cảnh cô nằm trên cổ người đàn ông, khẩn cầu gọi anh là papa, xin anh cho mình.
 
Trong chớp mắt gương mặt cô gái bừng lên giống một trái táo đỏ mọng trong căn phòng vốn đã ngập tràn ấm áp này. 
 
Cô giận dữ nhìn chằm chằm lên trần nhà, người này thật sự khiến cô không biết làm sao đối mặt với người cha sinh ra cô sau này.
 
Cô nhấc cơ thể mềm nhũn của mình dậy, sau khi xuống giường, cô đi thay quần áo ngủ ra, chuẩn bị ra ngoài tìm anh tính sổ, thật sự càng ngày càng được đằng chân lân đằng đầu.
 
Nhưng sau khi mở cửa chỉ nhìn thấy mình mẹ Bùi đang ngồi trên ghế sô pha thu dọn quần áo, nghĩ đến chuyện xảy ra trên ghế sô pha tối qua, cô gái lặng lẽ dời ánh mắt tìm khắp xung quanh, ế, sao không thấy người đâu?
 
"Mẹ, con..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chữ "papa" này cũng không tiện nói ra, Bùi Yên lặng lẽ nuốt xuống, "Hai người bọn họ đâu?"
 
Mẹ Bùi quay đầu liếc nhìn đứa con gái để đầu tóc như ổ gà, giọng điệu đầy sự bất lực, nói cô càng ngày càng lười, sáng sớm Dịch Phong đã thức giấc chuẩn bị xong bữa cơm rồi, kết quả con gái nhà bà lại ngủ đến trưa, nếu lúc này vào nhà mẹ chồng thì không bị ghét bỏ mới lạ.
 
Hừ, còn không phải là do anh gây ra sao, Bùi Yên bất mãn bĩu môi, anh còn dám ghét bỏ:
 
"Hai bố con đang chơi cờ trong phòng sách."
 
Nhìn thấy con gái sắp lên lầu, mẹ Bùi vội vàng nhắc nhở, "Chải lại cái đầu như gà bới của con một chút, phòng bếp phần con đồ ăn đấy, ăn trước lót dạ đi."
 
Vậy là sau khi Bùi Yên cẩn thận sửa lại đầu tóc, mang mấy chiếc bánh bao đi lên lầu, sau khi đẩy cửa phòng sách ra, quả nhiên thấy hai người đang ngồi đánh cờ trên chiếc bàn nhỏ giữa phòng, trên bàn cờ đã trải đầy "binh mã soái" bằng gỗ tròn.
 
Ngoài nghiên cứu ra, bố già nhà cô còn có sở thích với sách và cờ, nhìn vào kệ sách bốn vách cao đến tận trần nhà là biết rồi, sách ở trên mỗi kệ đều được xếp đầy ắp.
 
Kiến thức không cần phải nói nhưng kỹ năng chơi cờ ấy mà, phải thật tinh tế.
 
Bùi Yên giẫm lên chiếc thảm sẫm màu, chầm chậm bước về phía họ, nhìn bóng lưng chăm chú của người đàn ông, trong đầu cô nảy ra vài phần nghi hoặc.
 
Anh biết chơi cờ tướng từ lúc nào vậy? Cô luôn cảm thấy dường như chỉ có thể gặp được nhân tài cờ tướng người ở tầm tuổi của bố cô, lẽ nào người lớn trong nhà anh cũng thích chơi cờ?
 
"Dậy rồi à, mau qua đây xem bố con chơi cờ."
 
Ở góc độ này của bố Bùi nhìn qua thì lập tức phát hiện ra con gái, ông không nhịn được bảo cô lại gần để tận hưởng chiến tích của ông, cảm thấy hôm nay hạ cờ rất thuận lợi, chơi mấy ván, ván nào cũng thắng.
 
Ông đắc ý nhìn về phía người trẻ tuổi đối diện, quả nhiên, gừng càng già càng cay.
 
Đồng thời, bố Bùi kiêu ngạo lại nảy sinh vài phần "thương xót" với kẻ bại dưới tay, sinh ra không ít thiện cảm với người con rể mà ván nào cũng chơi kém một nước cờ ngồi đối diện này.
 
"Kỹ năng chơi cờ của papa tệ như vậy, chẳng có gì để xem hết."
 

Bùi Yên không nhịn được bắt đầu vạch khuyết điểm, bố già nhà cô biết chơi nhất là đi lại, thường xuyên khiến các ông chú đến nhà làm khách tức đến mức giậm chân, sao bạn trai của cô có thể nhịn được chứ.
 
Có điều cô vẫn dời cái ghế băng đến ngồi bên cạnh Lâm Dịch Phong, dùng ánh mắt không hài lòng lén lút trợn lên nhìn anh, lên án "tội ác" tối qua của anh.
 
Lâm Dịch Phong yên lặng tiếp nhận khiển trách của cô, ngón tay nhấc con cờ lên, cố tình đặt vào nơi có lợi với bố Bùi.
 
"Sao lại nói papa em như vậy?"
 
Bố Bùi nghe thấy câu nói này thì không vui vẻ gì, ánh mắt trách móc từ trong tròng kính nhắm vào con gái ông, bắt đầu biện minh cho bản thân, nói hôm nay ông thật sự không đi lại cờ lần nào, lần nào cũng thắng.
 
Nghe thấy chữ "papa" này, cô gái không còn tự nhiên được nữa, cô lấy lòng bố già, nói, "Sau này con gọi papa là bố nhé, bố à, bố chơi cờ giỏi quá."
 
"Vì sao?" Bố Bùi hơi nghi ngờ, buồn bực nhìn con gái một cái, nhưng ông không để ý những thứ này, không cùng một ý nghĩa sao?
 
Suy nghĩ trong đầu ông bây giờ đều đặt trên bàn cờ, xem xem, lại đi một nước cực kỳ có lợi với ông.
 
Còn không phải vì... Bùi Yên tức giận lườm bạn trai nhà mình với ánh mắt chứa sát khí, anh càng ngày càng quá đáng rồi.
 
Có sao? Lâm Dịch Phong dửng dưng nhíu mày, xoa đầu cô gái vỗ về, tay cầm quân cờ lên lại đi bước nữa.
 
"Không được đi vậy!"
 

Bùi Yên vội vàng ngăn cản, cô theo bố già chơi cờ tướng gần mười năm đã học được hết mười ba nước đi cơ bản.
 
Sao đến cả bước cơ bản người này cũng không hiểu vậy, cô gái cướp lấy quân cờ trong tay anh đặt xuống một vị trí khác.
 
"Nhìn xem, chỗ này mới có thể lật ngược ván cờ."
 
Lúc này bố Bùi bối rối, bước kế tiếp ông đi thế nào đây, vì vậy vội vàng nhấc lên quân cờ đã hạ xuống trước đó, ngập ngừng mở miệng, "Vậy bố cũng đổi chỗ khác."
 
"Ê ê ê, bố, sao bố lại đi lại rồi."
 
Bùi Yên đè quân cờ của bố mình lại, không để ông di chuyển vị trí.
 
Đương nhiên bố Bùi không vui, con bé này như người ngoài vậy, bố đi lại một nước cờ thì đã sao? Di chuyển thoải mái mới là đạo lý đúng đắn!
 
Thế nên cuối cùng, ván cờ này trở thành cuộc tranh cãi của hai bố con cô, Bùi Yên vạch trần tất cả những chuyện xấu hổ về người cha thích đi lại cờ, ông đỏ tai phản bác, đã từng này tuổi rồi, sao có thể mất mặt trước con rể chứ.
 
Lâm Dịch Phong dở khóc dở cười, cuối cùng đành phải dỗ dành bố vợ trước.