Tình Cảm Sâu Lắng - Bạch Trần

Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh



Kể từ khi Tần Dập xuất hiện, Kiều Tri Niệm vẫn luôn theo dõi anh, cô giống như nhìn gà hoá cuốc, mọi thứ xung quanh anh, cô đều nhìn thật kỹ.

Bỗng nhiên cô thấy Nok nhặt súng lên, sau đó lặng lẽ chĩa thẳng vào gáy Tần Dập.

Đầu óc lập tức trống rỗng, chỉ hiện lên cảnh tượng Nok muốn giết anh. Đôi mắt ngấn nước bỗng nổi lửa, con ngươi co rút, trong tích tắc, cô giật lấy súng từ trong tay Hoắc Tri Hành rồi bóp cò!

Khó khăn lắm mới tìm lại được, cô không thể lại mất đi anh! Cô cũng không muốn trải qua cảm giác đau thấu tâm can thêm một lần nào nữa.

Mọi người chưa kịp tỉnh hồn. Kẻ giơ súng chuẩn bị giết người lại đột nhiên ngã xuống. Bọn họ nhìn về tiếng súng nổ, ai nấy đều trợn mắt há mồm.

Cô gái có dáng người gầy yếu mảnh mai, tay chân thon dài, mái tóc đen rối tung bị gió biển thổi dính vào đôi môi nứt nẻ, trên gương mặt tái nhợt có thể nhìn thấy những giọt nước mắt, làn váy phấp phới trong gió.

Trong mắt ẩn chứa nguồn sức mạnh to lớn.

Tần Dập nhìn cô gái nhỏ đang cầm súng, trong đôi mắt đen nhánh dâng lên cảm xúc phức tạp.

Cằm anh căng chặt, hai hàm trên dưới từ từ nghiến lại, tình cảm trào dâng như nước lũ.

Anh vẫn luôn biết cô bé của anh tuy có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng nội tâm lại rất mạnh mẽ và kiên cường.

Bàn tay mềm mại bị sức giật của súng làm cho tê dại, nhưng cánh tay vẫn giữ nguyên như vậy, không hề có ý muốn thả xuống.

Viên đạn bắn ra từ đôi tay này cắm thẳng vào ngực của Nok, góp phần tô đậm thêm cho chiếc áo loang lổ vết máu.

Cô gái chưa trải huấn luyện về kỹ thuật bắn súng nên không yeutruyen.net thể một phát bắn chết người được.

Nok nhìn dòng máu trào ra trước ngực thì bật cười: “Ha ha ha, khụ khụ khụ…”

Cả hàm răng đều là một màu máu đỏ tươi, chảy ra khỏi khoé miệng anh ta.

“Người phụ nữ của mày… Giống mày lắm…”

“Niệm Niệm!”

Hoắc Tri Hành hoàn hồn trong nỗi khiếp sợ, giật cây súng trong tay cô, lay tỉnh cô nhóc đang đờ người ra.

Anh nghĩ Kiều Tri Niệm đang sợ hãi, vội vàng ôm cô an ủi: “Không sao, đừng sợ, Nok vẫn chưa chết…”



Anh không muốn em gái mình có gánh nặng tâm lý.

Nhưng cô lại nói: “Không có.” Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước: “Em không sợ.”

Cô đã từng run rẩy khu nhìn thấy người đàn ông giết người ở toà nhà phụ, đã từng sợ hãi cơ thể tàn tạ của Phương Ny ở tầng hầm. Nhưng vào lúc này, cô thật sự không thấy sợ. Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh, không có loại đau khổ nào bằng cách biệt âm dương.

Hoắc Tri Hành khựng lại, càng ôm chặt cô hơn.



Lục Duy đưa Trình Sâm đang bị thương lên cáng, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu ta.

“Cảm ơn, cảm ơn cậu. Dưỡng thương cho thật tốt.”

Trình Sâm nhìn cô, đôi môi trắng bệch nhẹ nhàng cong lên: “Chúng ta vẫn là bạn đúng không?”

Lục Duy gật đầu, đôi mắt sáng rực, nở nụ cười: “Vĩnh viễn là vậy.”

Tống Hoài Cẩn nhìn bàn tay đang nắm chặt nhau, anh im lặng chạy về phía Mạnh Húc, bắt chéo hai tay của anh ta ra sau lưng rồi khống chế dưới người. Anh ta mất hồn vía, giống như kẻ bị rút hết xương, suy sụp chán nản, không còn vẻ dịu dàng khiêm tốn của ngày trước.

Tống Hoài Cẩn vốn định cho đàn em xử lý, nhưng nghĩ đến Trình Sâm, anh vẫn chọn cách tạm tha.

Cậu ta đã cứu Lục Duy của bọn họ một mạng, xem như nhà họ Tần nợ cậu ta một ân tình.

Huống chi dáng vẻ của Mạnh Húc lúc này, dù có muốn cũng không thể làm ra chuyện gì gây tổn hại đến nhà họ Tần.

Tống Hoài Cẩn trở lại bên cạnh Lục Duy, cô vẫn ngơ ngác nhìn theo hướng Trình Sâm bị đưa đi. Đôi mắt chớp chớp, chưa kịp khép lại thì những hạt trân châu đã tuôn ra.

“Em thích cậu ta à?”

“Không có.”

“Chỉ là có cảm giác rất thân thiết.”

Tống Hoài Cẩn thở phào nhẹ nhõm, ôm người vào trong lòng: “Nếu không thích cậu ta, vậy em còn thích anh không?”





Phát súng kia làm Nok còn chút hơi tàn nhanh chóng hấp hối, chỉ có hơi thở mỏng manh là bằng chứng cho thấy anh ta còn sống.

Anh ta cố nặn ra nụ cười châm chọc, khác với những giả tạo thường ngày, nụ cười này vô cùng chân thật.

Chỉ còn chút xíu nữa là có thể chạm tay vào chiến thắng, nhưng trong một giây ngắn ngủi, anh ta đã rơi từ đỉnh cao vui sướng vào vực thẳm sâu không đáy.

Thắng bại chưa bao giờ đơn giản là anh thua và tôi thắng, mà đó chính là sống hay chết.

Tần Dập nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất, đúng lúc nhìn thấy Nok đang ngửa đầu cười.

Anh ta cảm nhận được họng súng đang hướng về phía mình, chưa bao giờ cảm thấy thả lỏng như lúc này, bình tĩnh nhận lấy kết cục của bản thân.

“Lần này mày thắng rồi, còn tao đã thua một cách triệt để, lúc chết vẫn là một kẻ cô đơn.”

“Ra tay đi…” Trong cổ họng Nok toàn là máu, giọng nói khàn đặc.

Tần Dập lạnh lùng nhìn người đã đấu với mình suốt bảy tám năm trời, không nói thêm lời nào, dứt khoát bóp cò.

“Bằng!”

Những người trên tàu đứng hình trong nháy mắt, sau yeutruyen.net khi thấy rõ chuyện đang diễn ra thì tiếp tục công việc của mình. Với những kẻ trong thế giới ngầm, sống hay chết chỉ là chuyện nhỏ, không có gì để quan tâm.

Độ cong trên khóe miệng của Nok cứng lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt cũng ngừng hẳn, đồng tử dần dần dãn ra.

Nếu Tần Dập không bắn phát súng này thì anh ta cũng chết, hơn nữa sẽ chết trong đau đớn. Nhưng anh đau lòng cho cô gái nhỏ vừa cầm súng bắn người kia.

Bàn tay thả lỏng, “cạch” tiếng súng rơi xuống đất vang lên.

Tần Dập xoay người, cơ thể đầy máu đi về phía ánh sáng nơi cô đang đứng.

“Niệm Niệm.”

Kiều Tri Niệm nhìn đôi môi đang đóng mở của anh, bởi vì ở rất xa nên không thể nghe thấy, nhưng cô biết anh đang gọi tên mình.

Hoắc Tri Hành buông bả vai của cô ra, lui về sau từng bước.

Kiều Tri Niệm nên đi tìm người thuộc về mình.