Tình Cảm Ta Dành Cho Nhau

Chương 27: Buổi sáng yên bình



Dưới ánh nắng ban mai dịu nhẹ, cậu ngồi trước cửa sổ sát đất dưới phòng khách, trước mặt là chiếc bàn gỗ xếp mới, trên chiếc bàn nhỏ có vài cây bút và vài tờ giấy có phác dáng người, mà khác với trên bàn thì dưới sàn bừa bộn hơn, những mẫu thiết kế từ quần áo nam nữ đến trang sức màu sắc sặc sỡ, trong trắng thanh thuần đủ loại, lần này theo yêu cầu cần cậu thiết kế đồ cưới, không hở mà vẫn phải gợi cảm, mang lên phải tôn ba vòng nhưng lại phải là váy xếp li công chúa, một bộ cho buổi tối là váy đuôi cá, tổng kết lại lần này cậu phải thiết kế cho họ bốn bộ váy và bốn bộ vest, thêm vài bộ để chụp ảnh cưới, số lượng thì nhiều mà thời gian lại rất eo hẹp, cậu chỉ có nửa năm để chuẩn bị, đây lại là người quen nên cậu không thể từ chối, vừa tốn sức để thiết kế, vừa tốn thời gian tự làm để có được thành phẩm tốt nhất. Có vài mẫu nhìn cũng được nhưng lại không hợp ý cậu đều bị gạch bỏ vo viên vứt dưới sàn.

Cậu ngẩn người nhìn bầu trời trong xanh không gợn mây như mặt biển tĩnh lặng nghỉ ngơi trước bình minh. Ngồi từ đây cậu có thể nhìn thấy căn nhà bên cạnh của anh, cửa sổ sát đất hai nhà đối diện nhau, là nhà kép nên không có nhiều thứ ở giữa ngăn chặn tầm nhìn, đó là theo như những gì anh nói, còn có đúng hay không thì người mới đến như cậu cũng không biết được. Nhiều lúc cậu ngủ dậy xuống dưới đứng đây nhìn sang sẽ thấy rèm nhà anh được buộc lên gọn gàng, anh thì ngâm mình thoải mái trong ánh nắng buổi sáng chiếu rọi, ngồi nhâm nhi tách cà phê, mang trên mình bộ vest lịch lãm sang trọng, mái tóc được chải truốt gọn gàng phơi bày cái trán cao cùng đôi lông mày sắc xảo hơi nhíu, môi mỏng mím lại, trên tay là những bản báo cáo từ các chi nhánh đá quý từ khắp các nước, chỉ thay đổi ngoại hình chút ít anh đã biến ngôi nhà thành văn phòng ở công ty, đôi khi cậu nhìn qua còn chạm phải ánh mắt anh, nói cho đúng, là lần nào nhìn qua cậu đều sẽ thấy anh nở nụ cười gật đầu với cậu, trên mặt luôn vui vẻ chào hỏi cậu, trong ánh mắt ấy lâu lâu cậu còn thấy thứ tình cảm nào đó mà cậu chưa biết, nó lo lắng đồng thời cũng ham muốn nhưng lại trân quý, nồng cháy như muốn bốc lửa nhưng chỉ thoáng chốc lại biến mất như chưa hề tồn tại, khiến cậu cứ ngỡ là do ảo giác của chính mình, thế nhưng lại quá nhiều lần làm cậu nghi ngờ, tò mò muốn tìm hiểu lại không biết nên bắt đầu từ đâu, đây là lần đầu tiên cậu thấy kiểu ánh mắt đó, muốn hỏi thẳng anh nhưng trực giác lại muốn cậu nên tự mò lấy.

Giờ cậu nhìn qua là có thể nhìn thấy nội thất bên trong, ngôi nhà hôm nay vẫn không thấy người ngồi đấy, cũng đúng thôi, anh mấy ngày gần đây thường đi sớm về muộn, cậu gần như không có cơ hội ngồi xuống ăn cơm với anh như mấy ngày đầu đến, lại không biết anh bận rộn như thế là đang chuẩn bị quà cho cậu nên mới vậy.

Không biết vô tình hay cố ý, rèm cửa nhà anh rất ít khi được kéo lại, mỗi lần cậu ở nhà đều thấy rèm được treo lên, mấy lần đầu cậu tưởng anh quên bèn nhắc nhở vài câu nhưng anh lại chỉ cười cảm ơn cậu rồi lại để thế, cậu khó hiểu cơ mà cũng lười để ý tiếp.

"Anh ngẩn người gì thế?" không gian yên tĩnh bị phá tan, Chu Giai Giai từ trên lầu đi xuống, hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa nhí màu xanh nhạt dài đến đầu gối, khí chất nhẹ nhàng, thanh thoát, mái tóc hai bím được buộc lại bằng ruy băng đỏ làm điểm nhấn, tay cô cầm chiếc túi xách nhỏ gọn đính nơ.

"Em chuẩn bị đi đâu?" cậu chống hai tay xuống sàn, ngửa đầu nhìn, không trả lời cô mà hỏi ngược lại.



"Đi chơi với bé con của em." cô chỉnh trang lại bản thân, mỉm cười trả lời cậu.

"Em phải bồi dưỡng tình cảm với người sẽ đi ngắm nghía khắp nơi cùng em chứ. Anh thì chưa gì đã muốn bỏ em rồi." nếu có người ngoài ở đây, họ chắc chắn sẽ bị cách nói của cô gây hiểu lầm nặng.

"Nói cho đàng hoàng vào." cậu ngồi thẳng dậy không quan tâm đến cô nữa.

"Không vui gì hết. Mà đáng thương làm sao, anh phải làm nhiều như thế mà lại chỉ lấy được nửa số tiền." cô lêu lêu nhìn cậu.

"Đến lúc dự đám cưới anh khỏi bỏ tiền thôi, nhưng em biết nữa số tiền này có trị giá bao nhiêu không?" cậu giơ ba ngón tay lên.

"Ba trăm triệu? Anh đùa em đấy à?" cô không tin nhìn cậu.

Tuy cậu không nói gì cả, chỉ nhếch môi lên thôi vậy mà không hiểu sao cô có thể đọc được từ trong ánh mắt cậu đang giễu cợt cô là đồ ngốc.

"Ba tỷ, vốn lúc đầu anh không định lấy công đâu, nhưng ai nói cậu ta nhiều tiền đến nổi không biết tiêu vào đâu chứ." cậu nhún vai, không để ý nói.



"Anh nói một nửa, ý là anh đi đám cưới họ ba tỷ luôn sao?" cô há hốc mồm nhìn cậu.

"Đúng, như vậy vẫn ít hơn lúc anh không định lấy rồi." cậu không nhìn cô mà cúi người cầm cây bút lên xoay xoay, cúi người vén tóc bắt đầu vẽ tiếp.

"Nhưng chỉ có mấy bộ váy mặc trong hai ba ngày sao lại đắt thế?" cô vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng.

"Kim cương, đá quý, vải quý,... bộ nào cậu ta cũng yêu cầu lấy thứ tốt nhất mà làm đây." giọng cậu bắt đầu gắt khi tóc cứ tuột xuống.

"Tên phá của. Mà anh cũng giàu ghê, đi cưới ba tỷ, em không chơi nổi đâu." cô lẩm bẩm.

"Em cũng phá không khác gì cậu ta." không biết cậu kiếm đâu được cái cài củ cà rốt đội lên đầu, khuôn mặt nhỏ không có gì che chắn nhẵn bóng, ngũ quan rõ ràng mà mềm mại, đôi mắt hai mí to tròn dễ thương nhưng lại bị khí chất hững hờ lười nhác của cậu che đi, cánh môi đầy đặn hồng nhạt tươi tắn, ai mà có tâm tư nhìn vào chắc sẽ muốn thử xem nó có vị gì còn ai không có tâm tư sẽ chỉ liếc mắt nhìn thêm vài giây mà thôi.

"Hừ! Em cần người an ủi em, đi đây." cô phồng má giậm chân bịch bịch bước ra khỏi nhà.



"Trẻ con, nghe tiếng đi tưởng chừng nhà muốn sập đến nơi." cậu trêu cô cố ý nói lớn cho cô nghe rõ.

"Rầm." cửa nhà phát ra một tiếng trầm đục.

Cậu nghe mà lắc đầu thở dài ngao ngán.

"Meo~" có tiếng mèo kêu phát ra bên cạnh cậu. Hai nhóc này buổi sáng thường thích ra ngoài trời sưởi ấm, chắc bọn chúng vừa mới từ vườn vào, khu đất đấy mấy tuần trước được cậu với anh chăm, giờ đã có một vùng mầm hoa xanh tươi mơn mởn.

"Mấy đứa vào rồi sao? Để anh đi lấy đồ ăn cho hai đứa nào." cậu cúi đầu vuốt ve bé Jun, cục bông ấm áp của cậu, còn Kage, cậu hận rèn thép không thành sắt nhìn đằng sau bé cam vài bước, cậu muốn sờ Kage lắm chứ nhưng nó quá kiêu, chỉ cho cậu ôm hôn lúc nó muốn mà thôi.

Buổi sáng yên bình cuối cùng kết thúc khi cậu cho mấy bé mèo ăn xong.