Sau bữa ăn, Du Thanh được quản gia đưa về phòng nghỉ ngơi.
Du Thanh nhẹ đánh giá căn phòng, cũng không lấy làm kinh ngạc gì với sự hiện đại của nó.
Cậu đi tới bệ cửa số, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh rồi lại liếc nhìn bầu trời trong xanh đằng xa. Nhắm mắt lại, bình ổn cảm xúc trong lòng.
Không ai biết Du Thanh đã hoảng sợ ra sao khi biết mình đã không còn thuộc về thời không của mình nữa.
Trong tâm cậu cứ nghĩ đây là mơ nhưng cậu biết, mình, phải đối mặt với thực tại.
Tựa như khi cậu còn nhỏ, bao nhiêu lần hoảng hốt sợ hãi điều không đổi lấy sự thông cảm hay bình yên nào, ngược lại chỉ càng thêm làm trò đùa cho người khác.
Du Thanh áp đầu lên cửa kính, như nghe văng vẳng bên tai lời mẹ cậu nói khi trước.
"Thanh, nỗi sợ khi lấn át lí trí sẽ khiến ta mất đi năng lực suy nghĩ. Con không được vì chút sợ hãi ấy mà tự ti, khiến mình đi vào ngõ cục.
Mẹ mang thai con vất vả, khổ cực nuôi lớn con không phải vì một chút lo lắng hoảng loạn nhất thời mà để con bỏ mình như vậy. Con hiểu không?"
"Thanh, khi con sợ hãi thì con càng phải giữ bình tĩnh, mặc cho trong tâm con đang sợ đến nhường nào. Con cũng phải nhớ rõ. Sợ không giúp gì được cho con cả, chỉ có bình tĩnh mới giúp được con biết mình phải làm thế nào."
"Chúng ta không áp chế hay trốn tránh nó, mà phải học hỏi từ nó những thứ có lợi cho ta. Con hiểu chưa Thanh?"
Du Thanh khẽ hé mắt, để mặc cho ánh nắng chiếu rọi lên mặt cậu. Nhìn chân trời xa xăm, cậu nhấp môi:
"Con hiểu rồi, mẹ à.."
***
Trong biệt thự Mục Tần, ánh sáng màu trắng rọi vào cửa sổ, xuyên qua màn cửa chiếu vào bên trong.
Trên giường, một thân ảnh thiếu niên đang say giấc ngủ.
Khuôn mặt cậu non nớt, đôi môi hồng nhuận khẽ mở ra, cánh mũi nhỏ nhắn hô hấp nhè nhẹ. Đôi mắt nhắm chặt không ngừng run run như lâm vào ác mộng.
Ý thức Du Thanh chìm sâu vào thức hải. Cậu thấy mình đang đứng trên một vùng xanh thẫm, bầu trời lại đen tuyền không một ánh sao.
Du Thanh vô thức đi về phía trước, cậu không rõ tại sao mình muốn đi hướng đó. Chỉ là đơn giản muốn đi.
Cứ đi đi mãi như thế, cho đến trước mắt Du Thanh xuất hiện một chiếc kính, một chiếc kính trong suốt phản chiếu bên trong một bóng người.
Du Thanh đứng cách mấy bước trước chiếc kính đó, cậu cứ vậy đứng đó nhìn chằm chằm chiếc kính mãi, rồi lại tựa như bị thúc dục, cậu đi lên đối diện chiếc kính.
Bóng người trong kính dần dần hiện rõ ra. Là một thanh niên xinh đẹp vô cùng xa lạ trước giờ Du Thanh chưa từng gặp.
Thế nhưng..
Du Thanh khẽ giơ tay chạm vào kính.
Không hiểu sao lại mang cho cậu cảm giác thân quen lạ thường..
Ngay phút chốc Du Thanh chạm vào kính, người trong kính bỗng mở mắt nhìn cậu mỉm cười, gương mặt người nọ ôn nhu, ánh mắt từ ái nhìn chăm chú vào cậu, sau đó một giọng nói nhu hòa truyền tới:
"Chào mừng con trở về, Du Thanh. Từ giờ hãy sử dụng sức mạnh của mình cho thật tốt. Ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh con."
Âm thanh nhu hòa ấm áp như chiếm hết đại não Du Thanh.
Cậu khẽ chớp mắt, chớp mắt rồi lại chớp mắt cho đến khi nước mắt cậu rơi xuống, Du Thanh không hiểu nguyên nhân, cậu giơ tay chùi mặt, chỉ là nước mắt vậy mà cứ chảy cứ chảy rơi xuống hõm vai cậu..
Đột nhiên Du Thanh có cảm giác nhè nhẹ trên đầu như có một bàn tay đang xoa đầu cậu, rồi chùi đi nước mắt của cậu.
Bàn tay kia không lớn lại rất ấm áp, an ủi trái tim bất an xao động của cậu kể từ khi tới nơi xa lạ này.
"Đừng sợ, đừng buồn cũng đừng khóc. Chúng ta sẽ luôn ở bên con, bảo vệ con. Ngoan, giờ hãy ngủ một giấc thật tốt." Giọng nói lần nữa vang lên, bóng hình trong kính cũng từ từ mờ đi.
Ý thức Du Thanh dần dần trở nên tan rã. Chính thức ngủ say.
________
Buổi sáng, quản gia Janus tới trước cửa phòng, khẽ bấm nút gọi Du Thanh.
Trong phòng, trên chiến giường rộng lớn. Chiếc chăn mệm mại đang cuộn tròn lại thành một cục.
Người trong chăn không ngừng ôm gối cuộn mình vào trong chăn mềm, khiến nó càng phồng lên một đoàn nho nhỏ.
"Ling~ Ling~..."
Tiếng nhạc chuông nhẹ nhàng vang lên trong phòng, tiếng nhạc rất du dương, êm ả nhưng lại khiến người đang cuộn trong chăn dụi mắt, ló đầu ra.
Janus bên ngoài như có cảm ứng, ông bấm chiếc nút nhỏ bên trái cửa.
"Du thiếu, bữa sáng đã sẵn sàng."
Du Thanh nửa mê nửa tỉnh, nghe ông nói, khẽ ậm ừ "À" một tiếng rồi mở chăn ngồi trên giường.
Cậu cứ thế mê mang ngồi như vậy, ý muốn bản thân tỉnh ngủ một chút. Tiếng nhạc du dương một lần nữa vang lên. Đầu óc Du Thanh nháy mắt bỗng chốc tỉnh táo, cậu úp mặt dụi gối một cái rồi bước chân vào WC.
Không phải mơ..
Du Thanh nhấc chân đi về phòng vệ sinh, bên tai vẫn còn tiếng nhạc lanh lảnh.
Tiếng nhạc đó tùy nhẹ nhàng nhưng bên trong lại chứa những nốt nhạc ám chỉ tinh thần người nghe, giúp người nghe có thể tỉnh táo, không bị mệt mỏi.
Thế giới tương lai a~
Du Thanh che miệng khẽ ngáp.
Chợt Du Thanh dừng động tác. Mắt cậu mở to, bên trong chứa đầy sự kinh ngạc.
Cậu sao, sao lại nghe hiểu bên trong tiếng nhạc có gì cơ chứ?
Du Thanh xoay đầu nhìn chiếc chuông trên tủ cạnh giường. Ánh mắt tìm tòi.
Thế nhưng mặc Du Thanh suy nghĩ cỡ nào cũng không lý giải nổi. Đành chỉ phải quy cho việc xuyên qua nên cơ thể có khả năng là bị biến đổi.
Tìm được lý do, Du Thanh yên tâm tiếp tục nhấn mấy cái nút mà cậu học trong sách điện tử. Bấm bấm vài cái.
Trong phút chốc, căn phòng WC trống không xuất hiện những chú người máy nho nhỏ như chuồn chuồn. Bất quá hình dạng của chúng lại là một bé thỏ tròn vo, vô cùng đáng yêu.
Du Thanh vừa tiếp tục cảm thán công nghệ hiện đại vừa suy nghĩ về những thứ mình đọc được hôm qua.
Tuy nói cậu không chưa tưng tiếp xúc với chữ viết nơi đây nhưng không rõ vì lý do gì cậu lại đọc hiểu được.
Năm nay là năm 1020 TN.
Vào hàng ngàn năm trước, chính xác là năm 3025 SCN loài người đã tạo ra tàu vũ trụ, chính thức khám vũ trụ vô tận.
Trải qua nhiều xung đột và trăn trở, rất nhiều nhân loại chính thức định trên các hành tinh khác.
Mà Lam tinh trở thành mẫu tinh được đưa vào quốc bảo của Liên Minh nhân loại, là nơi tập trung các gen cổ về tổ tiên, bảo tàng của loài người. Ngoại trừ sinh vật tiến hoá được đem đi, tất cả các loài trước đây của Lam tinh điều được giữ gìn và phục hồi nguyên vẹn, ngoại trừ những lúc cần nghiên cứu thì không bất kỳ thế lực nào được nhúng tay vào quy luật tự nhiên của Lam tinh nữa.
Bởi các nhân loại cho rằng, nếu một mai con người đi vào bước đường cùng thì Lam tinh chính là điểm về cuối cùng của họ,
Cũng chính vào đoạn thời gian này, nhân loại sau khi được vũ trụ rột rửa, đã tiến hoá thêm một bậc trong lịch sử loài người, đạt được các dạng dị năng bất đồng. Những người này được gọi là dị sĩ.
Dị sĩ xuất hiện khi con người đạt bước tiến hoá mới trong giai đoạn trưởng thành của mình. Xác xuất một người trở thành dị sĩ là 30/100.
Một gia đình có một người trở thành dị sĩ là một bước lên tiên. Bởi năng lực dị sĩ mặc kệ mạnh hay yếu điều có tác dụng rất lớn đối với nhân loại.
Có hai loại dị sĩ: Tiền tuyến và Hậu phương.
Tiền tuyến là những người tiên phong, chủ yếu về mặc công kích và chiến đấu. Là chiến lực chủ địch.
Hậu phương là những người chuyên về mặt quản lí hoặc tiếp quản hậu đài của tiên phong. Góp sức cho tiên phong như hổ thêm cánh.
Dị năng của dị sĩ không quyết định họ thuộc về phương diện nào mà do chính bản thân dị sĩ quyết định dị năng của mình thuộc về loại nào.
Cho nên ở tương lai này không có khái niệm dị năng yếu, chỉ có khái niệm năng lực dị sĩ yếu mà thôi.
Tuy nhiên dù năng lục dị sĩ mạnh hay yếu thì điều có một nhược điểm trí mạng, bạn đời.
Khái niệm bạn đời này xuất hiện vào năm 2050 TN khi dị sĩ đầu tiên phát cuồng trên tiền tuyến, rồi tự nổ mà chết.
Khoảng thời gian sau đó liên tiếp mấy dị sĩ cũng có tình trạng tương tự như thế. Làm cho nhân loại lâm vào hoảng loạn. Các nhà nghiên cứu phải suốt đêm lao lực, mới tìm ra nguyên nhân.
Hoá ra trong quá trình tiến hoá của dị sĩ, gen của họ se từ dạng bình thường chuyển qua dạng năng lượng, để có thể tạo ra dị năng cung cấp cho cơ thể họ sử dụng.
Tưởng tượng như gen là một củ sạc và con người là một chiếc điện thoại. Khi điện thoại hết pin thì củ sạc sẽ lập tức lấy ra năng lượng rồi chuyển qua cho điện thoại. Thế nhưng để nhiều lần sạc điện như thế củ sạc sẽ cần có năng lượng để bổ sung cho điện thoại, lúc này mới xảy ra vấn đề.
Để có năng lượng gen sẽ thông qua cơ thể hút một lượng lớn từ vũ trụ để mình sử dụng rồi chuyển qua cho cơ thể, nhưng bản chất của gen chỉ là hút lấy năng lượng rồi chuyển cho cơ thể, tựa như một máy bơm nước vậy, căn bản không hề biết điểm dừng.
Chính vì tác động này, gen tựa như củ sạc cắm vào một dòng điện cao thế, khi năng lượng vượt quá mức chịu đựng của cơ thể thì sẽ như một quả bom, bùm một cái phát nổ.
Lý do tại sao trước đây không xuất hiện trường hợp này là vì khi ấy năng lượng trong vũ trụ chưa bạo động, cơ thế có thời gian điều tiết, bão hoà được dòng năng lượng ấy. Thế nhưng sau năm 2030 TN, vũ trụ chợt xuất hiện một cơn bạo động không rõ nguyên do khiến năng lượng có biến động lớn làm cơ thể nhân loại không điều tiết kịp dẫn đến tử trạng như hôm nay.
Mà bạn đời chính là phương án giải quyết vấn đề.
Bạn đời là khái niệm rất khái quát. Họ có thể xuất hiện bất kỳ đâu vào bất kỳ thời điểm nào, là một tồn tại rất đặc biệt. Họ rất được vũ trụ ân ái, họ tuy không có năng lượng nghịch thiên như dị sĩ nhưng họ lại có quyền quyết định sống chết của một dị sĩ.
Năng lực chính của bạn đời chính là giải quyết mối hoạ năng lượng bạo động của dị sĩ. Bạn đời sẽ thâm nhập vào gen của dị sĩ thông qua linh hải, điều khiển cho dòng năng lượng ở mức độ an toàn bảo vệ tính mạng cho dị sĩ, đồng thời khiến năng lực dị sĩ càng thêm thuần thục và mạnh mẽ.
Đa phần bạn đời đều xuất hiện vào những dòng thời gian khác nhau. Đối với nhân loại đã khám phá ra bước nhảy thời không mà nói, này không có gì lạ. Nhưng điểm đáng nói là thời điểm bạn đời xuất hiện rất khó kiểm soát vì số lượng người bạn đời xuất hiện trong một năm là vô cùng ít so với số lượng dị sĩ.
Bởi tính quan trọng của bạn đời cho nên mỗi lần bạn đời xuất hiện luôn xảy ra những màn tranh đoạt vô cùng kịch liệt.
Bỗng một 'ting' vang lên, Du Thanh giật mình. Nhìn bộ dáng bản thân trong gương.
Người bên trong có đôi mắt to đen như bồ câu, tuy nhiên đuôi mắt lại hơi xếch lên, khiến cậu khi hạ mắt mang chút tà khí. Sóng mũi thon gọn, khoé miệng hơi nhếch tạo cảm như lúc nào như đang cười.
Đáng buồn là rõ ràng là một khuôn mặt phúc hắc công lại vì đôi môi nhỏ nhắn mà phá hỏng hết. Như búp bê Jeny làm người muốn cưng nựng.
Du Thanh thở dài, không muốn nhớ đến quá khứ đau thương. Đến lúc cậu hồi phục tinh thần thì đã thấy ngay cả trang phục ngủ của mình cũng đã đổi sang một bộ quần áo thường khác và còn đang đứng trước cửa.
Du Thanh: "...." Bất đắc dĩ mở cửa, thấy bên ngoài là Janus thì chào hỏi.
"Chào ngài Janus, à buổi sáng tốt lành."
Janus chào cậu: "Buổi sáng tốt lành, Du thiếu. Ngài cứ gọi tôi là Janus là được, không cần xưng hô khách khí như vậy."
Nghe ông nói, Du Thanh thoáng do dự nhưng nghĩ cái gì cũng chỉ nhẹ gật cười với ông.
"Tôi biết rồi."
"Vậy mời cậu theo tôi tới phòng ăn." Janus xoay người dẫn đường cho Du Thanh.
Tuy rằng hôm qua Du Thanh cũng đã đi con đường này rồi, nhưng chỉ tại ngôi nhà này quá bự, Du Thanh vẫn chưa rõ hết đường.
Bước qua dãy hành lang, từng khung cửa sổ rộng lớn, được lồng kính sát đất, ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào.
Du Thanh ngước nhìn lên trời, vừa đi vừa suy nghĩ thất thần.
Ánh nắng ở đây thật sự rất giống ở Trái Đất.
Bỗng phía trước, giọng Janus vang lên:
"Hôm nay sẽ có một vị tới đây. Lúc đó Du thiếu chịu khó ở yên trong phòng. Đợi khi y đi rồi hãy ra."
"A? Ai đến mà nghiêm trọng vậy?" Du Thanh tròn mắt hỏi.
Từ khi tới đây ngoài người hầu thì cậu cũng chỉ gặp Mục Tần và quản gia Janus.
Janus nghe cậu hỏi, có chút im lặng, Du Thanh ngược lại nghi hoặc nhìn ông.
Janus thở dài: "Là anh Hai thiếu gia. Ngài ấy...có chút thích trẻ con."
Cho nên? Du Thanh nhướng mày, biểu cảm khó hiểu càng thêm rõ ràng.
Janus liếc mắt nhìn cậu. Du Thanh cũng nhìn ông, sau đó cậu chầm chậm hiểu rõ.
Cậu → vị thành niên → trẻ con → người nhị thiếu gì đó tới là…
Vì cậu!!??
Du Thanh khó thể tin nhìn chằm chằm vào quản gia. Muốn ông cho một lời xác định.
Janus nhìn cậu, khẽ gật đầu.
Du Thanh hít sâu một cái, hơi căng thẳng hỏi: "Vậy vị cậu Hai gì ấy có gì mà tôi phải trốn đi vậy?"
Vẻ mặt Janus có chút khó xử, tựa hồ đang tìm từ hợp lý để diễn tả.
Tuy nhiên còn chưa đợi ông nghĩ xong, một người hầu từ đầu bên kia hành lang bước nhanh tới.
"Quản gia, cậu Hai tới."
Janus hơi cứng người nhưng nhanh chóng phản ứng phân phó người hầu.
"Đưa Du thiếu về phòng, sau đó lén gọi cho thiếu gia, sẵn tiện đem bữa sáng lên phòng cậu ấy."
"Đã rõ." Người hầu cúi người, dẫn Du Thanh về phòng.
Còn lại quản gia thì nhanh nhẹn gửi "điện tính" cho tất cả các người hầu. Ra lệnh cấm tiết lộ bất cứ gì về Du Thanh.
Nhắn xong, ông khẽ chỉnh lại y phục, biểu tình như chuẩn bị lâm trận bước tới đại sảnh.
______
Tác giả: Quyết định đổi danh xưng Tôi ngay từ đầu đã phân vân không biết nên để là hán việt hay thuần việt. Sau đó nghĩ bình thường đọc truyện thì hay dùng mấy hán việt thế này mà, thế là liền để như vậy. Nhưng viết rồi viết lại cảm thấy có chút không thoải mái nên tôi thử đổi hết sang thuần việt. Quả nhiên cảm giác tự nhiên hơn hẳn. Không biết mọi người có thấy vậy không.