Bữa tối nay Du Thanh lại ăn ở phòng, vì vị khách nào đó, suốt cả ngày hôm nay Du Thanh chỉ loay hoay trong căn phòng của mình.
Thật ra trong lòng Du Thanh có chút muốn cảm tạ người nọ, dù sao cũng đúng lúc cậu muốn an tĩnh ở một mình.
Còn về lời nói sẽ tới thăm cậu vào buổi tối của tên nào đó, Du Thanh không hề để tâm tới. Bởi vì, cái tên đó lỡ hẹn rồi.
Vào lúc Du Thanh đang ngủ một giấc trưa ngắn thì tên đó nhắn tin tới rằng tối nay hắn có việc bận nên không qua được. Khiến Du Thanh mừng húm trong lòng không thôi.
Đang lúc ngòi bút cậu tí tách không ngừng thì quản gia Janus nhấn chuông.
Du Thanh dẹp đống giấy bút của mình rồi đứng lên mở cửa cho ông.
"Chào buổi tối Du thiếu."
"Chào." Du Thanh nghiêng người nhường đường cho ông.
Nhìn một vòng quanh phòng, Janus hỏi thăm: "Cậu đã cảm thấy quen chưa, có gì không thoải mái không?"
Nghe ông hỏi, Du Thanh suy ngẫm rồi đáp: "Ừm, cũng tạm ổn. Còn nhiều thứ tôi chưa quen lắm, nhưng sẽ từ từ tìm hiểu." Cậu mỉm cười.
Vẻ mặt Janus cũng từ ái, ông đưa cậu bộ đồ nhỏ từ trong không gian.
Du Thanh nhận lấy, phát hiện đây là bộ đồ cậu mặc lúc ở trong lồng kính. Lúc đó Du Thanh còn cảm thán chất liệu vải này quá tốt làm cậu suýt lầm tưởng mình không mặc đồ.
Lần nữa nhìn lại bộ đồ, Du Thanh khó hiểu nhìn Janus.
"Hôm nay cậu cần phải làm ít kiểm tra." Janus từ tốn thông báo cho cậu.
"Kiểm tra?" Du Thanh nghi hoặc.
"Vì thân thể cậu không thuộc ở đây, có rất nhiều vấn đề phát sinh. Cho nên cần phải làm kiểm tra thân thể, chắc chắn rằng sức khỏe của cậu tốt." Janus giải thích.
Thấy Du Thanh có chút lo sợ, Janus lại nói thêm: "Cậu đừng lo, chỉ là kiểm tra theo thông lệ mà thôi. Đối với bạn đời đây là việc cần thiết, vì mỗi bạn đời đều có xuất xứ khác nhau nên thân thể cũng có những biểu hiện khác nhau. Để bảo đảm an toàn cho bạn đời, mỗi một thời gian đều sẽ sắp xếp kiểm tra cũng như trị liệu thân thể, giúp cho sức khỏe của bạn đời trở nên tốt hơn."
Du Thanh hiểu ra, gật gật đâu: "Thế lần trước tôi ngâm trong cái bọt gì đó cũng là vì thân thể tôi xảy ra vấn đề?"
"Thứ cậu ngâm đó là 'Mai Thạch' được sản xuất ở Du tinh. Nó có tác dụng trị liệu gen bị khiếm khuyết và bệnh ngầm. Theo thống kê thì Du thiếu có độ khiếm khuyết gen 60% và bệnh ngầm là 55%. Đây là con số rất cao trong hệ thống sinh học."
Nghe ông nói với dáng vẻ nghiêm trọng như vậy, Du Thanh có chút lo sợ, cậu không ngờ thân thể mình lại có nhiều vấn đề như vậy.
"Thế tôi ổn chứ?" Du Thanh nơm nớp nhìn ông.
Bỗng nhiên Janus lấy một chiếc hộp nhỏ để lên bàn cho Du Thanh. Bên trong đựng từng viên kẹo nhỏ được đóng gói tinh xảo, nhìn thôi cũng đã khiến Du Thanh muốn bóc lấy một cục cho vào miệng.
Chưa chờ cậu phản ứng, giọng Janus đã vang lên: "Đây là kẹo mạch nha, Du thiếu mời dùng."
"Cho, cho tôi sao?" Du Thanh hơi ngạc nhiên, không hiểu sao quản gia Janus bỗng nhiên tặng kẹo cho mình.
"Phải, cậu mau dùng thử đi." Cầm hộp lên, Janus đưa trước mặt cậu, động tác không cho Du Thanh có ý từ chối.
Du Thanh thấy vậy đành bóc một cục, xé vỏ cho vào miệng.
Hương vị ngọt ngào của viên kẹo nhỏ lập tức lan tỏa trong miệng khiến tâm trí Du Thanh vui vẻ, nheo cả mắt.
Janus vẫn luôn chú ý sắc mặt cậu, thấy tinh thần cậu tốt lên, lúc này mới mở miệng trả lời câu hỏi khi nãy: "Thân thể cậu có rất nhiều vấn đề, đại khái là liên quan tới tuổi thọ của cậu."
Janus liếc cậu, giọng hơi trầm thấp: "Điều này rất đáng quan ngại vì tuổi thọ trung bình của dị sĩ rất cao nhưng cái này không phải là không chữa được. Hiện tại bệnh trạng của cậu đã giảm bớt nên hôm nay chúng ta sẽ đi kiểm tra và làm trị liệu tiếp theo. Cậu không cần phải lo lắng."
Vui vẻ nhai kẹo, Du Thanh không chút lo lắng gật gật đầu với Janus, rồi ngoan ngoãn đi theo ông tới y viện của Mục gia.
***
Thay xong đồ, Du Thanh được yêu cầu đi vào lồng kính. Mà các y sĩ xung quanh đang tất bật kiểm tra hệ thống.
Lần trước khi tỉnh lại, Du Thanh chỉ kịp nhìn sơ qua nơi này rồi rời khỏi. Lần này cậu nhân lúc bản thân chưa chìm vào giấc ngủ quan sát một phen.
Đây là căn phòng rất lớn, chia làm hai phần nội ngoại, bên trong là chứa lồng kính Du Thanh đang ở, chỉ có một cái lồng kính duy nhất, không còn gì khác. Mà bên ngoài là các y sĩ và đủ loại thiết bị y tế. Bài chí có chút khác với bệnh viện Trái Đất nhưng tổng thể vẫn giống, chủ yếu là do máy móc nơi đây quá khác biệt.
Máy móc ở đây rất lạ, trên trần nhà có một cái máy chủ rất lớn được đính lên, nó có sáu cánh tay máy, luôn liên tục điều chỉnh các tần số xung quanh, thậm chí là báo cáo số liệu cho y sĩ bên dưới, giọng rất giống người thật.
"Tiến độ 60%, chuẩn bị bật Cabin."
"Tiến hành mở ống không khí."
"Độ tần số nhỏ, yêu cầu tăng lên."
"Đang tiêm thuốc sinh thể."
Ở bên dưới thì có những loại máy con nhỏ khác do y sĩ điều chỉnh, họ nhập dữ liệu rồi tiến hành kiểm tra. Ngoài ra còn có ba người máy y tá phụ trách đo lường sóng điện.
Bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Janus đứng trước lồng kính, bấm nút gọi cậu.
"Cậu thấy ổn chứ?"
"Rất ổn. Tôi cảm thấy rất thoải mái, có hơi buồn ngủ." Vừa mới nói Du Thanh đã ngáp, cậu dụi mắt chớp chớp nhìn Janus.
Janus gật đầu, trấn an cậu: "Đây là dấu hiệu thuốc đang phát huy tác dụng. Đợi một lát khi bơm Mai thạch vào cabin, cơ thế cậu sẽ ngủ một giấc. Đó là lúc cơ thể tập trung điều chỉnh, cậu đừng lo lắng." Vừa nói ông vừa lén chụp một tấm gửi Mục Tần.
"Ừm." Du Thanh dụi mắt nhẹ nhàng đáp lại.
Lúc này một giọng nói vang lên.
"Tiến độ 100%, chuẩn bị bơm mai thạch, chuẩn bị bơm mai thạch."
"Yêu cầu người không phận sự rời khỏi!"
"Yêu cầu người không phận sự rời khỏi!"
Janus tạm biệt Du Thanh, bước ra khỏi phòng kính đứng cùng các y sĩ bên ngoài quan sát Du Thanh.
Một y sĩ trong nhóm tới báo cáo với ông: "Đây là quả kiểm tra của Du thiếu, kết quả cho thấy thân thể Du thiếu đang hồi phục rất tốt. Hiện chỉ số gen khiếm khuyết đã giảm hơn 20% và bệnh ngầm là 25%. Đợi trị liệu thêm hai lần, tình trạng sức khỏe Du thiếu không khác gì người bình thường ở chỗ chúng ta."
Janus lật tư liệu, coi kỹ từng trang, nghe y sĩ báo cáo liền hỏi: "Cậu ấy có cơ hội kích hoạt tiềm năng không?"
Y sĩ nói: "Không chắc, theo thông số, gen di truyền của Du thiếu chưa từng kích phát, điều này chứng tỏ gia đình hoặc thế hệ nhà cậu ấy vẫn luôn không ở dạng đông ADN. Ngoài ra về mặt sở trường Du thiếu chúng ta vẫn chưa biết nên việc này rất khó suy đoán."
Janus gật đầu, không đáp chỉ chào y sĩ rồi rời khỏi phòng khám liên lạc với Mục Tần.
Tiếng điện tính vang lên, đợi một chút, hình chiếu bật lên.
Mục Tần đang xem tư liệu, cũng không ngước đầu lên, hỏi Janus:
"Thế nào?"
"Tình hình biến chuyển rất tốt, y sĩ nói khoảng hai ngày là Du thiếu hồi phục hoàn toàn."
"Vậy còn cơ hội kích phát năng lực thì sao?"
"Vẫn chưa thể suy đoán." Giọng Janus hơi dừng rồi nói: "Tuy nhiên tương lai không phải không thể."
Mục Tần bỏ bút xuống, hơi xoa thái dương.
"Không thể cũng không sao, dù sao có tôi ở đây. Không ai dám làm gì em ấy."
Janus cúi người: "Vâng."
Hai người trao đổi ít vấn đề rồi liền tắt điện tính.
Mục Tần nhìn chằm chằm vào chỗ phát hình chiếu khi nãy, trầm ngâm.