Tinh Chấn

Chương 19: Giả diễn giả làm



Cơn mưa như dự báo thời tiết đã không đến đúng giờ, dù vậy thì bầu trời cũng không trong xanh như mong đợi. Ẩn mình sau những đám mây xám xịt, mặt trời chiếu xuyên qua nhưng không ấm áp, hắt một thứ ánh sáng mờ ảo xuống đất trời.

Triệu Dĩ Xuyên vẫn mời bạn bè thân thiết, Ninh Tư Nghiêu, Thẩm Dược và Tô Nghệ, ba người cộng sự mà anh thân thiết nhất ở Hồng Thạch.

Trên thiệp mời không có quy định về trang phục, nhưng khi Triệu Dĩ Xuyên nhìn thấy bộ âu phục của Thẩm Dược, bộ âu phục chỉ được hắn mặc vào những phiên tòa quan trọng, anh không thể nào nhịn nổi cười: “Cậu không cần phải đến mức này chứ?”

“Giữ thể diện cho cậu đấy!” Thẩm Dược nói, chỉ vào bức tường hoa, bên kia toàn là khách khứa do Bùi Triết cẩn thận chọn lựa.

“Đúng thật là.” Ninh Tư Nghiêu xen vào, “Anh còn giấu giếm bọn em không chịu nói, nhận được thiệp mời em đã rất sợ hãi, kiểm tra mấy lần xem có phải hôm nay là ngày cá tháng tư ở nước nào hay không.”

Nghe xong lời này, Thẩm Dược hoàn toàn không để ý tới việc mình đang mặc bộ âu phục đắt tiền nhất, giơ nắm tay lên, túm lấy cổ Triệu Dĩ Xuyên, hung tợn mà tra hỏi, “Đúng vậy, sao câu lại cùng với Bùi thiếu gia của Khải Vinh?! Cậu gả vào hào môn, Xuyên nhi, cậu đã giấu chúng tôi suốt thời gian qua! Thật sự sao!”

Triệu Dĩ Xuyên giãy giụa không thành công, bên tai là nụ cười dữ tợn của Thẩm Dược: “Mau nói! Thẳng thắn nhận tội, không được kháng cự!”

Trong đầu anh chợt lóe lên một cái gì đó, không biết là đùa hay giả bộ thẳng thắn, Triệu Dĩ Xuyên không chút nghĩ ngợi, đưa tay về phía Bùi Triết cách đó một bước: “Chồng ơi, cứu anh!”

Anh gọi vô cùng mượt, Bùi Triết thậm chí còn không nhận ra ngay rằng anh đang gọi cậu.

Sau khi lấy lại tinh thần, hơi nóng từ lòng bàn tay truyền đến tận mang tai.

Bùi Triết ngập ngừng quay người lại, há miệng, nhất thời không thể đáp lại chữ “chồng” khó hiểu của Triệu Dĩ Xuyên.

…… Làm sao mà có thể, thuận miệng đến như vậy.

Mặt cậu dường như ngày càng nóng hơn.

Thấy không có người chú ý, Bùi Triết nhanh chóng chớp mắt, nghĩ: Hay là vẫn giả vờ như không nghe thấy đi.

Bên kia, Thẩm Dược nghe xong câu nói đó, lập tức buông Triệu Dĩ Xuyên ra, dùng ánh mắt lên án hành vi không biết xấu hổ mượn binh cứu người của người này. Không chờ cứu binh đến, Thẩm Dược lấy lại tự tin, quay sang Tô Nghệ phàn nàn: “Cô còn cố ý mang tất cả các vụ tố tụng nhiều tiền đến cho cậu ta, đừng mang nữa, người này đang lén lút ăn cơm mềm!”

“Đúng vậy.” Ninh Tư Nghiêu bĩu môi, “Sư phụ, sau này em không thể cùng anh khóc than nữa rồi!”

Tô Nghệ cười, đem hai con người gây thêm phiền phức này kéo đi chỗ khác.

Nơi bị Thẩm Dược bóp vẫn ân ẩn cảm giác đau, Triệu Dĩ Xuyên cúi đầu chỉnh lại nơ cổ, cuống lưỡi tê dại, cũng không biết chính mình vừa rồi tại sao lại gọi ra hai chữ đó.

Muốn nói cái gì sao? Bùi Triết hình như vẫn luôn đang nhìn anh.

Chỉ là có thể nói gì đây?

Triệu Dĩ Xuyên vô thức mân mê góc áo, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

Có rất nhiều lời nói còn đang ở đầu lưỡi, khiến người ta tê dại một trận.

Anh muốn khen Bùi Triết trông rất đẹp trong chiếc áo khoác đen này, kiểu tóc để lộ trán rất đẹp trai, chỉ là trong ánh mắt đỏ ngầu trông đột ngột. Anh muốn cùng Bùi Triết chào hỏi cô dì chú bác, muốn hỏi cậu tại sao mà chủ tịch Bùi và giáo sư Trình còn chưa đến, cũng muốn nói chuyện phiếm cùng cậu một lát, nhìn ngắm hai bông hồng trắng còn đang đọng sương đêm trên ngực hai người.

Nhưng điều anh muốn nói nhất là, “Đêm qua anh nằm mơ thấy có người bắt em đi mất rồi.”

Nhưng lại không thỏa đáng.

Cuối cùng, Triệu Dĩ Xuyên mím môi, từng chữ từng chữ lại được nuốt xuống.

Sau khi qua 11 giờ, gió thổi trên cao, mây mù dần tan, ánh mặt trời trở nên trong trẻo và rực rỡ. Tiếng nhạc nhẹ nhàng làm bầu không khí thêm ấm áp và vui vẻ, Triệu Dĩ Xuyên đi theo Bùi Triết chào hỏi một vòng, xoa xoa khuôn mặt cứng đờ vì cười của mình.

Tay áo bị kéo, anh ngẩng đầu: “Hửm?”

Bùi Triết đưa tay vuốt phẳng nếp gấp trên cổ tay áo vest của Triệu Dĩ Xuyên và chỉnh lại bông hồng trắng cài trên áo. Làm xong, cậu khẽ cau mày, lùi lại nửa bước quan sát một lúc rồi giải thích: “Quần áo có chút xộc xệch.”

“À.” Triệu Dĩ Xuyên ra hiệu phía sau Bùi Triết, “Bên kia có người đang nhìn cậu, có muốn đi chào hỏi không?”

Bùi Triết cầm ly champagne lên, nở một nụ cười lịch sự, nhưng khi quay đầu lại, vẻ mặt liền cứng đờ. Trong mắt ẩn chứa một tia chán ghét hiếm thấy, khóe miệng tuy rằng vẫn nhếch lên, nhưng đã có độ cong của một lưỡi dao, sau khi hai người bên kia đến gần, anh trước hết nghe thấy một tiếng “Anh họ” vô cùng sảng khoái của người trẻ tuổi, Bùi Triết bình tĩnh mà đứng sát vào Triệu Dĩ Xuyên.

“Tiểu Triết, không giới thiệu một chút sao?” Vị khách chạm ly của mình vào ly rượu trên tay cậu.

Bùi Triết im lặng nhìn hai cha con một lúc lâu trước khi quay sang nói với Triệu Dĩ Xuyên: “Đây là Trình Chấn Dũng, phó giám đốc của Khải Vinh, đồng thời cũng là em trai của bố em…… Còn đây, Trình Giản, con của chú ấy.”

Thậm chí còn không có gọi là “em họ của em”, “chú của em”, Triệu Dĩ Xuyên không cần nghĩ cũng có thể nhìn ra.

Bùi Triết không qua lại với bọn họ.

Anh gật gật đầu: “Chào Trình phó tổng, Trình thiếu gia, rất vui được gặp mặt.”

Trình Giản chỉ mới 17 tuổi, độ tuổi “có tâm tư nhưng không nhiều”, cũng không thể phân biệt hết con dao ẩn giấu trong nụ cười của người lớn. Nghe vậy, cậu bé vui vẻ bắt tay với Triệu Dĩ Xuyên, chân thành nói: “Oa, em sớm đã nghe bác gái nói người yêu của anh họ cao ráo lại đẹp trai, lại là một luật sư rất giởi, hai người trông rất xứng đôi!”

Triệu Dĩ Xuyên chọn lọc bỏ qua những gì có thể coi là mỉa mai, nói một câu “Cảm ơn” chân thành.

Bên cạnh đó, cuộc đối thoại giữa Trình Chấn Dũng và Bùi Triết lại không có nhẹ nhàng như vậy.

“Cháu cũng thật tàn nhẫn, hôn nhân đại sự mà cũng có thể tùy ý quyết định.” Trình Chấn Dũng nói ẩn ý, “Bố mẹ của cháu trước kia lấy nhau cũng coi như tình đầu ý hợp, sao lại không học hỏi theo bà ấy?”

Bùi Triết bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Bố mẹ cháu là tự do yêu đương, kết hôn hợp pháp, cháu đương nhiên cũng phải giống hai người rồi, cảm ơn chú đã quan tâm.”

“À, không tệ.” Trình Chấn Dũng liếc nhìn thanh niên bên cạnh, “Nhưng cháu phải cẩn thận, Khải Vinh tùy tiện thải ra chút đồ thừa cũng khiến người khác để ý rồi, cho nên đừng để người khác lợi dụng mà không biết.”

Bùi Triết ôn hòa nói: “Chú lại nói đùa rồi, hôn nhân là chuyện giữa hai nhà, ít nhất bố mẹ và người nhà của Triệu Dĩ Xuyên sẽ không cho rằng anh ấy không cố gắng thăng tiến, cả ngày chỉ nghĩ đến lợi ích.”

Trình chấn Dũng mạnh mẽ rút tay về, sắc mặt tối sầm lại.

Đương nhiên ông ta biết Bùi Triết đang ám chỉ ai.

Trình Minh Bách có phải tự nguyện ở rể không chuyện này không ai biết, nhưng Trình Chấn Dũng đối với vấn đề này đã kín đáo chỉ trích không phải ngày một ngày hai.

Đứa trẻ theo họ mẹ cũng không sao, còn vui vẻ nói phải tôn trọng nhau. Bề ngoài thì suốt ngày vui vẻ bên gia đình, nghiên cứu học thuật, nhưng thực tế thì sao? Ở trước mặt vợ thậm chí còn không dám to tiếng!

Nhưng Trình Chấn Dũng lại không thể không thừa nhận, đúng là do cuộc hôn nhân giữa Trình Minh Bách và Bùi Chiếu Tuyết mới giúp do gia Trình gia nhà họ leo lên được tới Khải Vinh, tạo một bước nhảy vọt. Ngay cả chính ông ta cũng thể bước chân lên con thuyền lớn này, một đường vượt mọi chông gai, được làm phó tổng của tập đoàn, đồng thời cũng phải cảm ơn cuộc hôn nhân của Trình Minh Bách.

Ông ta có năng lực, nhưng lại không nổi bật, ông ta không thể cân bằng các phe phái phức tạp trong tập đoàn, mà tài nguyên mà ông ta có thể dành được bên ngoài cũng dễ dàng bị Bùi Triết nghiền nát.

Bởi vì ông ta không mang họ Bùi.

Bây giờ Bùi Triết đã trưởng thành, nếu cậu ta chỉ là một thứ ăn no chờ chết thì cũng không sao, nhưng Bùi Triết lại rất có năng lực, có thể xoay chuyển toàn bộ cục diện thua lỗ ở Khải Vinh chỉ trong một năm đầu. Thấy rằng tập đoàn nói chung đã tăng cường đầu tư vào khoa học công nghệ Khải Vinh, việc Bùi Triết quay lại trụ sở chính giờ chỉ còn là vấn đề thời gian……

Thế thì ông ta sẽ còn ở vị trí này bao lâu nữa đây?

Đã đến lúc phải suy xét cho chính mình, tìm một chỗ dựa khác.

Trình Chấn Dũng cau mày, dứt khoát đặt một dấu chấm hết cho thời kỳ đao kiếm này. Ông ta quay đầu, nhìn thấy Trình Giản cùng Triệu Dĩ Xuyên đang say sưa trò chuyện, vô cớ mà tức giận, tiến đến hung hăng túm lấy con trai của mình.

“Đi thôi! Không có tiền đồ!”

Trình Giản ngơ ngác không hiểu chuyện gì, lại cũng không kịp nói thêm cái gì, bị kéo đi một mạch, từ phía xa vẫy tay với Triệu Dĩ Xuyên.

Triệu Dĩ Xuyên chào tạm biệt một cách thân thiện.

Chờ hai cha con Trình gia biến mất khỏi tầm mắt, Bùi Triết hỏi: “Anh với cậu ấy đang nói chuyện gì vậy?”

“Về trò chơi.” Triệu Dĩ Xuyên nói về một trò chơi trực tuyến nổi tiếng gần đây, thấy vẻ mặt mơ hồ của Bùi Triết, thở dài nói: “Biết cậu không có hứng thú, dù sao thì phần lớn người chơi game cũng là học sinh sinh viên.”

Bùi Triết không lý do bị anh làm cho mắc nghẹn, một lúc lâu sau mới nói: “…… Xem ra anh ở chung với học sinh cứ như cá gặp nước.”

“Đương nhiên rồi, tâm hồn tôi lúc nào cũng trẻ trung.”

“Thật sao?”

Triệu Dĩ Xuyên tùy ý đặt tay lên vai Bùi Triết, cúi đầu cười: “Này Bùi Triết, trò chơi đó rất thú vị, nó hơi giống phiêu lưu trong không gian, cùng một đội đi khám phá dải ngân hà. Một ngày nào đó cậu nên tải xuống và chơi thử đi, tôi chỉ cậu chơi.”

“Cũng được.” Bùi Triết miễn cưỡng mà nói.

Cậu hoàn toàn không biết chơi game, trước nay cũng chưa bao giờ hứng thú với game, nhưng cậu lại không muốn Triệu Dĩ Xuyên cảm thấy thất vọng.

Triệu Dĩ Xuyên vì câu nói này của cậu mà tiến đến càng gần: “Nói rồi đấy nhé!”

Trong mắt người ngoài, sự thân mật của bọn họ đơn giản như vậy, giống như một cặp đôi tân hôn đang tận hưởng tiệc cưới, trò chuyện vài câu thủ thỉ thầm kín trong lúc tiếp khách.

Bùi Triết lại không được tự nhiên như vậy, cậu trước sau đều lảng tránh ánh mắt chăm chú của Triệu Dĩ Xuyên, ánh mắt hơi hồng của cậu đã tiết lộ khoảng cách an toàn mà cậu cố gắng chịu đựng đã bị phá vỡ.

Nhưng Triệu Dĩ Xuyên lại không có buông tay.

Giống như đang âm thầm đếm thời gian, anh muốn biết giới hạn kiên nhẫn của Bùi Triết đến đâu, Triệu Dĩ Xuyên quan sát Bùi Triết, hoa tươi, ánh nắng cùng hôn lễ trên mặt cỏ dường như đã xa tầm với và không còn quan trọng vào lúc này. Anh nhìn Bùi Triết từ giả vờ bình tĩnh chuyển sang có chút lo lắng, mắt cứ ba giây lại liếc nhìn bàn tay anh đang đặt trên vai của cậu.

‘Đùa dai đủ rồi chứ?’ Triệu Dĩ Xuyên đoán rằng Bùi Triết muốn nói điều này.

“Triệu Dĩ Xuyên.” Bùi Triết bỗng nhiên mở miệng.

Biết ngay mà.

Nhưng Bùi Triết lại ngoài dự đoán của anh mà nói: “Ôm chặt thêm một chút.”

Cùng lúc đó, cậu vòng tay ra sau lưng Triệu Dĩ Xuyên ôm lấy eo của anh, dùng lực không khác đêm hôm trước là bao, kéo anh về phía cậu.

Triệu Dĩ Xuyên ngây ngẩn cả người.

Nhưng Triệu Dĩ Xuyên cũng sớm biết vì sao Bùi Triết lại làm như vậy.

Trên con đường rải đầy sỏi nhỏ phía trước, Giang Tiêu ăn mặc chỉnh tề, trên vai khoác lông thú sang trọng, đang đẩy một chiếc xe lăn đi về phía bọn họ. Mà người đàn ông ngồi trên xe lăn hiển nhiên không để ý tới hai người, quay đầu về phía sau, như thể mới nhìn thấy một món đồ chơi đứa trẻ vừa ý ở trong tủ kính, tự nhiên lại độc đoán.

“Anh, đừng nhìn.” Giang Tiêu vẫn không thay đổi nét mặt.

Sau khi được cô xoa đầu, nam nhân ngồi trên xe lăn lúc này mới buông tha cho thân ảnh kia.

Cậu ta ngước mắt lên, chào hỏi với Bùi Triết một cách tiêu chuẩn: “Bùi Triết, đã lâu không gặp, chúc mừng anh kết hôn…… Không định giới thiệu cho em một chút sao?”

“Đây là Giang Hủ.” Bàn tay của Bùi Triết vẫn đặt trên eo của anh, ái muội vừa phải, “Là con trai của chủ tịch Thái Hằng, bọn em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.”

Xinh đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên của Triệu Dĩ Xuyên về Giang Hủ mà không cần suy nghĩ gì.

Giang Hủ có khuôn mặt vô cùng thanh tú, các đường nét trên khuôn mặt không tìm ra được một khuyết điểm nào dưới ánh mặt trời chói chang vào buổi trưa. Cậu ta mặc một bộ vest, nhưng không được ngay ngắn, ngược lại còn có cảm giác gò bó tay chân mất tự nhiên. Điểm duy nhất không hoàn hảo chính là vệt đỏ ở thái dương bên phải, hẳn là một vết bớt, không hiểu sao lại tăng thêm một chút vẻ quyến rũ, khiến anh thoạt nhìn không thể phân biệt được.

Tuy ngồi trên xe lăn nhưng khí thế của Giang Hủ lại không yếu chút nào, cậu ta nắm lấy hai bên tay vịn, đẩy người lên như chuẩn bị đứng dậy, nghiêm túc đánh giá Triệu Dĩ Xuyên.

Khóe mắt Giang Hủ thon dài, nhìn từ chính diện vẫn có chút tam bạch, đôi mắt như rắn độc bao quanh toàn thân Triệu Dĩ Xuyên, trước sau vẫn luôn nở một nụ cười không mấy tốt đẹp.

Một lát sau, Giang Hủ cũng có đánh giá của mình đối với anh: “Lưu số điện thoại có được không?”

Triệu Dĩ Xuyên ngạc nhiên, Giang Hủ chỉ vào Bùi Triết một cách không khách khí: “Nếu một ngày nào đó anh bị nhà tư bản máu lạnh này vứt bỏ, anh có thể đến tìm tôi, tôi đối với anh rất có hứng thú.”