Tình Cũ - Bạch Lạc

Chương 22: Hóa ra cô vẫn còn người thân



Hai người hết khóc lại cười, đến sau cùng vẫn phải ngừng lại để nói chuyện cùng nhau:

- Hữu Hữu, hiện tại mọi chuyện mình đã giải quyết xong, mình không còn muốn ở đây nữa. Anh Nhất Tiếu vẫn còn ở nơi này, cậu có muốn đến chỗ anh ấy không? Mình biết ở Châu thị cậu có tài nhưng không được trọng dụng, hơn nữa, bỏ mấy cái quần áo phong cách bà già của cậu đi, mình biết cậu cố tình che giấu, nhưng như vậy không phải kín đáo quá chứ?

- Không phải, ban đầu mình muốn có nhiều thời gian để đi tìm hai người, nên không muốn được người khác quan tâm đến, nhìn như vậy vừa an toàn vừa có nhiều thời gian hơn. Mình cũng thật ngốc nghếch, vậy mà lại có thể không nhận ra cậu, chúng ta xa nhau mười năm rồi, giờ không thể ở cùng nhau sao? Cậu không muốn ở Châu thị thì có thể đến chỗ của anh Nhất Tiếu mà đúng không?

- Hữu Hữu, Nhất Tiếu là Khang Minh.



- Không phải chứ, anh ấy giàu to rồi.

- Mình nói với cậu, vì mong cậu đừng nghĩ lại chuyện mười năm trước anh ý dời đi, mười năm nay anh ấy chịu nhiều khổ sở, có những trận đánh máu tanh ngập trời, nhưng trong lòng vẫn canh cánh tìm kiếm hai đứa mình, vậy nên, anh ấy cũng đáng thương lắm.

- Vậy sao chúng ta không hội tụ lại, vậy chúng ta vẫn sẽ là người cùng một nhà.

- Nghe mình được không? Mình giờ thực sự muốn dời khỏi nơi này, với mình đã là không còn mặt mũi nữa rồi. Từ khi chuyện hai nhà Châu Mạc nổi sóng trở lại, mình mới biết được mặt mình không còn nơi nào có thể giấu được nữa. Ban đầu ở cùng anh ấy, mình cũng cảm nhận được niềm vui, nhưng hiện tại, mình cảm thấy, sự ràng buộc của quá khứ quá lớn, khiến mình vui vẻ quá ít, mặc cảm lại quá nhiều, mình không tiếp nhận được lên muốn dời đi. À phải rồi, Hữu Hữu, nơi này mình còn một chút tiền, không nhiều lắm, đưa cho cậu, cậu giúp mình cảm ơn ba mẹ Vũ nhé.

- A Tường, cậu không biết những năm nay Mạc lão gia vẫn gửi tiền đến để ba mẹ mình nuôi mình ăn học sao? Ông ấy từng nói, nếu mình không được đi học, chắc chắn A Tường của ông sẽ khóc hết nước mắt mất, bởi vậy mình càng cố gắng học thật tốt, để vào thành phố làm việc mong muốn một ngày tìm được cậu.

Lời nói Lam Hữu Hữu làm Mạc Cảnh Tường lại ngây người ra, ba cô rốt cuộc còn nhớ đến rằng cô sẽ lo lắng cho Lam Tam như nào nữa. Vậy thì cô lại càng thấy có lỗi với ông hơn, cô có may mắn như nào mới được như vậy chứ. Cô chỉ là hiến cho ông một quả thận, vậy mà ông lo cho cô cả một đời.



Cuộc gặp gỡ của Mạc Cảnh Tường và Lam Hữu Hữu kéo dài, đến khi cô quay trở về cổng khu nhà họ Mạc, thấy nơi này vẫn được dọn dẹp thường xuyên, trong nhà vẫn có vài người đi qua lại, nhanh thật đã có người đến ở căn nhà cô gắn bó mười năm nay rồi. Cô mỉm cười mua một bó hoa thật đẹp đến nghĩa trang thành phố thăm người cha của mình.

Đêm hôm đó, Lý Bách Hàng đợi ở cửa thật lâu cũng không thấy cô về, sáng sớm ngày hôm sau cô trở về với bộ áo quần ướt nhẹp. Cả đêm qua cô chỉ ngồi im một chỗ, chân tay đều tê cứng, cho đến sáng nay mới quay trở về.

Lý Bách Hàng nhìn thấy cô bản thân anh cũng giật mình, anh không ngờ đến chuyện cô để mình thê thảm đến như vậy, nhưng cô vẫn vậy, chỉ mỉm cười vui vẻ, mở cửa rồi mời anh vào ngồi. Căn nhà này mặc dù là của anh nhưng giữa hai người lại tồn tại một thứ gọi là tế nhị. Sau khi cô thay bộ quần áo cũ ra, liền thận trọng đến bên cạnh chiếc bàn uống nước nhìn anh lặng lẽ, cô biết đối với cô, anh là người có tình nghĩa rất lớn, nhưng lại chẳng thể mở miệng cảm ơn anh được. Khi biết rằng chắc chắn cô sẽ dời đi, anh chỉ có thể nói cô đợi anh, bởi anh còn có một bí mật, muốn đưa cho cô trước khi cô dời khỏi nơi này.

- Cảnh Tường, chuyện lúc trước khi điều tra lại về Khang Minh anh có điều tra được một chút tư liệu về em, lúc trước khi ở trại trẻ mồ côi Lam Cơ, có một tập hồ sơ liên quan đến một người, người đó, có quan hệ huyết thống với em.

Mạc Cảnh Tường đang rót nước cho Lý Bách Hàng liền dừng lại, như vậy, cô không phải là người cô đơn nhất, cô vậy là vẫn còn người thân, trên miệng cô nở nụ cười, nhưng không hiểu sao khóe mắt lại à nước mắt. Cô ít ra hiện tại cũng thấy mình không còn cô đơn nhất. Mang cốc nước đặt trên bàn mời Lý Bách Hàng, cô nhận tập tài liệu từ tay của anh.

Đọc qua một lượt cô lại cảm thấy hụt hẫng, bởi đối với cô mà nói, người này đã hơn hai mươi năm nay chưa từng xuất hiện, nếu có còn tồn tại, chỉ sợ đã thay tên đổi họ, hoặc sự tìm kiếm là không thể dễ dàng. Lý Bách Hàng nhìn thấy biểu cảm của khuôn mặt cô liền nhanh chóng đưa thêm cho cô một tập hồ sơ nữa. Đây là hồ sơ của nhà họ Lam, viện trưởng Lam cơ là em trai của ba cô, nhưng ông đã tự thiêu cùng cô nhi viện trong đám cháy năm đó. Mà lúc đó vốn dĩ ba cô vì để vực dậy cơ nghiệp của mình bèn nhờ em trai trông cháu đợi đến ngày quay trở lại đón cô. Chỉ là khi ông quay lại, nơi đó, chỉ còn là một đám cháy hoang tàn. Không ai rõ cô đã đi đâu về đâu.



Mạc Cảnh Tường đọc lại tất cả hồ sơ, nhìn cả dòng địa chỉ nhưng thực sự bản thân cô là đang lo lắng, cô không biết được rằng rốt cuộc hiện tại cô quay trở lại tìm ba là tốt hay không tốt, ba có còn thừa nhận cô nữa không.

Nhìn khuôn mặt thoáng chút lăn tăn của cô, Lý Bách Hàng liền nhẹ nhàng kể ra những chuyện anh đã biết được trong quá trình điều tra, anh khuyên cô nếu chưa có mục tiêu, vậy hay đến địa chỉ đấy nhất định gia đình sẽ được đoàn tụ. Mạc Cảnh Tường nhìn thẳng lên đối diện với Lý Bách Hàng cô quả thật quá mông lung, cô mới mất đi người cha yêu thương cô nhất trong mười năm vừa qua, giờ cô lại tìm được người thân sinh ra cô. Cô cũng thật tốt vẫn không phải người cô đơn nhất.

Mạc Cảnh Tường sau đó liền dời đi chỉ có duy nhất Lý Bách Hàng biết cô đi đâu, anh thừa nhận việc anh làm đó là ích kỉ, nhưng anh cũng muốn ích kỉ một lần, bởi đối với cô, anh dường như cũng đã rung động thật rồi, biết rằng quan điểm không lên động chạm vào vợ bạn nhưng anh lại chẳng thể kiềm lòng, lần này tất cả những gì anh điều tra được, anh liền giấu đi, thậm chí, dùng mối quan hệ của mình để Mạc Cảnh Tường dời thành phố mà không một ai biết.

Khi Châu Tuấn Dương và Khang Minh phát hiện không tìm thấy cô trong thành phố đã là chuyện của nhiều ngày sau rồi.