Dù cô đã thề không chỉ một lần với Bo Bo là cô sẽ không bao giờ yêu sớm nhưng lúc này, dưới mí mắt Bobo, cô suýt khóc vì sung sướng khi nhìn thấy tờ giấy này.
Lặng lẽ cố gắng lâu như vậy đã được đền đáp.
Nguyễn Khê không trả lời mẩu giấy đó ngay. Dù sao thì Bo bo có thị lực tốt và rất nhạy cảm. Nếu ông ấy bắt được tờ giấy mà cô với Chu trừng truyền nhau, lại còn là tờ giấy liên quan đến "hẹn hò", cô cảm thấy Bo Bo sẽ yếu đuối ngất đi.
Cho đến khi tan học, cô gọi Chu Trừng khi anh ấy đang chậm chạp thu dọn sách vở, đưa cho anh ấy tờ giấy có số điện thoại của cô trên đó.
Dù sao thì cả hai đã hẹn nhau chiều mai sẽ dắt chó đi dạo!
Hẹn gặp khi nào và ở đâu thì cứ gửi tin nhắn là hợp lý.
Cô cho anh ấy số điện thoại của mình là muốn anh ấy chủ động nhắn tin cho cô. Hì hì.
Chu Trừng nhanh chóng nhét tờ tiền vào trong túi quần, anh ấy cúi đầu, vành tai đỏ lên một chút.
Sau khi Nguyễn Khê và Trần Lan Thanh đeo cặp sách rời khỏi lớp ngồi cùng bàn mới chọc chọc Chu Trừng: "Nguyễn Khê đưa tờ giấy cho cậu à, trong đấy viết gì thế?"
Mặt Chu Trừng không thay đổi đáp: "Đáp án."
"Thật là nhàm chán."
Hôm nay Nguyễn Khê rất vui vẻ, ngay cả Giang Dịch Hàn cũng nhận ra được điều này. Ngày mai là ngày Quốc khánh và hôm nay hầu hết nhân viên văn phòng sẽ vô cùng bận rộn. Mẹ Nguyễn và ba Nguyễn không kịp về nhà ăn tối, lúc đầu Nguyễn Khê dự định đặt thức ăn nhanh nhưng hôm nay tâm trạng của cô rất vui nên cô đã quyết định tự nấu ăn. Cô đeo tạp dề, vừa ngâm nga hát vừa rửa rau.
Giang Dịch Hàn tắt TV, anh lười biếng dựa vào cửa phòng bếp.
"Cậu nhặt được tiền à?" Anh hỏi.
Nguyễn Khê thậm chí còn không quay đầu lại: "Tôi đã trúng vài trăm triệu."
Quả thực là cô sắp lấy được mấy trăm triệu nha. Chỉ nghĩ đến việc ngày mai hẹn hò với Chu Trừng, Nguyễn Khê lại muốn hát lên. À, trong không khí thoang thoảng mùi chua của tình yêu.
Giang Dịch Hàn chế nhạo.
Nhưng sau khi ngửi thấy mùi quen thuộc từ phòng bếp truyền ra, anh không thể cười được nữa: "Mì chiên tương?"
Nguyễn Khê buộc tóc dài thành đuôi ngựa, bưng một đĩa từ trong bếp đi ra, tự hào gật đầu: "Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn khác, tôi đã tìm kiếm các bước nấu ăn trên mạng, cũng không biết nó có vị như thế nào, cậu thử xem sao."
Hai người mỗi người ngồi một bên bàn ăn. Nguyễn Khê rất ít nấu ăn, dù sao thì cô vẫn là học sinh và ba mẹ rất cưng chiều cô, tuy vậy cô cũng rất có thiên phú, dù chỉ là học theo các bước trên mạng nhưng mì chiên tương của cô cũng đầy đủ hương vị, đương nhiên bởi vì thiếu một số nguyên liệu chính nên mùi vị không chuẩn lắm, nhưng Giang Dịch Hàn vẫn ăn sạch sẽ một bát mì lớn.
Sau khi ăn xong bữa tối anh thường dời đi luôn và lần này cũng vậy.
Sau khi thi dọn bát đũa xong cô bắt đầu chuẩn bị cho buổi hẹn hò ngày mai.
Cô kiểm tra dự báo thời tiết, ngày mai thời tiết rất tốt, không quá nóng nhưng cũng không lạnh chút nào! Đứng trước tủ quần áo, Nguyễn Khê bắt đầu cảm thấy khó khăn, cứ thay liên tiếp mấy bộ cuối cùng cô lấy từ trong tủ ra một chiếc áo sơ mi mà cô chưa mặc lần nào.
Đây là một chiếc váy chấm bi với trễ vai, điểm nhấn là chiếc váy này khiến cho người ta có cảm giác nữ tính thanh lịch.
Chính xác là khoe bờ vai và xương quai xanh thanh tú, nhưng học sinh trung học mặc váy này chắc chắn sẽ bị Bo Bo gọi đến văn phòng vì vậy cô chưa bao giờ mặc nó, nhưng cho đến nay, cô vẫn nhớ sau khi mặc chiếc váy này từ phòng thay đồ bước ra người bán hàng và Trần Lan Thanh đều nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc.
Cô đã sống hai đời rồi, từ góc độ của cô mà nói chiếc váy này trông rất hợp với cô, nhưng cô không tìm được cơ hội mặc nó.
Ngày mai có nên mặc cái váy này không?
Chỉ là thời tiết có vẻ không thích hợp, Chu Trừng hẹn cô vào buổi chiều, nhiệt độ sẽ xuống thấp, mặc loại váy này nhất định sẽ chết cóng, nhưng... Nếu Chu Trừng quý ông một chút sẽ cởi áo khoác của anh ấy ra và mặc cho cô...... Dừng lại, họ là học sinh trung học! Loại cốt truyện này không thích hợp với họ! Vẫn nên chờ lên đại học rồi diễn loại tình tiết này.
Chiếc váy này sẽ không đẹp nếu khoác thêm chiếc áo khoác bên ngoài, tinh túy của thiết kế nằm ở chỗ dây buộc.
Haizz.
Thôi vậy, mùa hè năm sau chắc có thể mặc được rồi, đến lúc đó cô và Chu Trừng chắc đã phát triển thành một cặp tình nhân rồi. Khi đó có thể mặc chiếc váy này rồi!
Khi Nguyễn Khê đang chuẩn bị thay váy, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Giờ này thì chắc là mẹ rồi. Không lẽ mẹ không mang theo chìa khóa?
Vừa rồi bà gọi điện cho cô nói là đã tan làm, Nguyễn Khê dứt khoát bước ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng ra mở cửa.
Mở cửa--
Giang Dịch Hàn có hơi không kiên nhẫn cầm cái hộp đứng ở cửa, đang định châm chọc Nguyễn Khê nhưng vừa nhìn thấy cô cả người anh đều sững sờ.
Nguyễn Khê rất xinh đẹp.
Chiếc váy làm tôn làn da trắng ngần của cô.
Người hàng ngày luôn mặc quần áo học sinh bình thường đột nhiên mặc váy như vậy đứng ở trước mặt anh, phản ứng đầu tiên của Giang Dịch Hàn là sững sờ.
Khi thấy Giang Dịch Hàn, Nguyễn Khê xoay người quay về phòng, lấy áo khoác trên ghế sô pha khoác lên người cô, không phải là cô cảm thấy ngại ngùng nhưng dù sao thì váy này cũng hơi hở hang, cô chỉ cảm thấy hơi lạnh.
"Có việc gì vậy?"
Giang Dịch Hàn vẫn nhìn cô chằm chằm, bước vào sau đó vô thức đặt hộp giấy xuống: "Mẹ tôi gửi đồ ăn vặt từ nước ngoài cho tôi, tôi không thích ăn, ném đi thì tiếc nên mang tới cho cậu."
Sau khi nói xong hầu kết của anh bỗng nhiên nhúc nhích một cái.
Chỉ là Nguyễn Khê không để ý.
Nguyễn Khê: "Ồ."
Người này quả là không biết cách nói chuyện.
Cô không thích đồ ăn vặt nhưng có thể để lại cho ba mẹ ăn.
Thấy Giang Dịch Hàn còn chưa rời đi, Nguyễn Khê trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Cậu còn có việc gì à?"
Giang Dịch Hàn ma xui quỷ khiến nhìn bắp chân thon thả và trắng nõn của cô,sau đó hốt hoảng nhìn sang chỗ khác, rời đi không nói một câu.
Nguyễn Khê không hiểu anh bị làm sao.
Đóng cửa nhà họ Nguyễn xong Giang Dịch Hàn dựa lưng vào cửa, lấy điện thoại từ trong túi ra mở Wechat mắng cho tên Hoắc Văn Đạt một trận. Tên chó chết bầm này cứ hai ba ngày lại gửi cho anh những đoạn video ngắn khiến bây giờ anh nhìn Nguyễn Khê lại có ý nghĩ... Thật đúng là mẹ nó gặp ma rồi.
Hoắc Văn Đạt trả lời: "shift!"
Sau đó nhanh chóng thu hồi lại tin nhắn.
Vì lần hẹn hò này mà mới sáng sớm cô đã dậy gội đầu, dùng tinh dầu dưỡng tóc của mẹ Nguyễn, mùi hương là do cô chọn, mùi hương rất dễ chịu, dùng xong thấy tóc mượt hơn. Mặc dù cô cảm thấy một người trai thằng như Chu Trừng sẽ không để ý đến những thay đổi và mưu kế của cô nhưng cô vẫn chuẩn bị đầy đủ.
Đối với một người đẹp tự nhiên và trẻ trung như cô nếu cố tình trang điểm sẽ phản tác dụng, dù sao thì tuổi còn nhỏ nên cô chỉ tô một lớp son lên môi thôi.
Phải nói là mỹ phẩm đúng là người bạn thân thiết nhất của phái đẹp, cái thỏi son này như một nét bút thần kỳ, giúp da mặt thêm trắng mịn, hồng hào.
Lúc trang điểm cô đã suy nghĩ gần một đêm cuối cùng chọn mặc một chiếc váy hoa nhỏ cùng với áo khoác len màu vàng bên ngoài, trông thật hoạt bát và dịu dàng.
Ở đời trước cô cũng đã từng hẹn hò với một người bạn trai, nói như thế nào đây, bất kể là người nào, là ba của cô ở kiếp trước hay ở kiếp này dường như đều cho rằng chiếc váy hoa này vô cùng đẹp...
Cũng may chiếc váy hoa này quả thực rất đẹp, là trào lưu của năm nay. Mặc vào cũng không quá quê mùa.
Chu Trừng đã nhắn tin cho cô là hẹn nhau ở công viên gần nhà cô. Chàng thẳng nam đáng yêu này còn gửi tin nhắn và hỏi cô có cần đón không. Đương nhiên đã bị cô lịch sự từ chối, hiện tại cô đang học cấp cấp ba, nếu hàng xóm nhìn thấy cô đi cùng Chu Trừng lại còn là ngày nghỉ khẳng định chuyện này sẽ truyền đến tai ba mẹ cô.
Tâm trạng Nguyễn Khê trở nên k1ch động, cô luôn cảm thấy ở cách đó không xa hào môn đang vẫy tay với cô.
Dọc theo đường đi thỉnh thoảng có cơn gió lướt qua
Ở cái tuổi thiếu nam thiếu nữ vào ngày nghỉ gặp nhau ở bên ngoài tiệm sách có nghĩa là hẹn hò. Nguyễn Khê có thể tưởng tượng được sau ngày hôm nay, mối quan hệ của cô và Chu Trừng sẽ khác, qua giai đoạn mập mờ. Sau ngày hôm nay, cách thức ở chung giữa cô và Chu Trừng chắc chắn sẽ thay đổi.
Lần sau, nếu Chu Trừng đề nghị đưa cô về nhà một lần nữa cô sẽ không từ chối.
Ngồi trên xe buýt, Nguyễn Khê bắt đầu tưởng tượng, thậm chí còn tính đến "vấn đề xa cách nhau nếu anh ấy thi đại học xong và ra nước ngoài du học còn cô thì chỉ học đại học trong nước" khả năng yêu xa cũng nên tính đến.
Trung học là một giai đoạn rất kỳ diệu, lúc này học sinh mới biết yêu và tâm tư còn trong sáng, giản dị, nhiều câu chuyện phim học đường của tuổi trẻ bắt đầu trong giai đoạn này. Nhưng mà, về sau là bi kịch hay hài kịch thì ở giai đoạn này vẫn khó mà nói được.
Dù sao thì sao khi thi đại học xong thì mỗi người một ngả
Nếu không học cùng trường đại học, thậm chí không cùng thành phố hay quốc gia sẽ gặp nhiều cám dỗ hơn, đến lúc đó khó mà duy trì được tình cảm như lúc đầu.
Cùng lúc đó, Giang Dịch Hàn đứng trước nhà xưởng bỏ hoang, vận động cổ tay, khinh thường nhìn Quản Phong bị anh đá một cước vẫn nằm trên mặt đất không gượng dậy nổi.
Hoắc Văn Đạt cảm giác cực kỳ thần kỳ. Suy cho cùng thì sức chiến đấu của trường Nhất Trung vốn không bằng trường Ngũ Trung. Ngay cả khi gặp nhóm người Ngũ Trung ở bên ngoài bọn họ cũng phải nhún nhường một bước. Ai mà không cảm thấy ấm ức chứ, nhưng dù sao thì cũng không còn cách nào khác, các trùm trường khóa trước không ai có thể đánh bại Quản Phong, đại ca còn không đánh thắng thì mấy đàn em như bọn họ còn chỉ có thể nhún nhường trước mặt người khác.
Bây giờ là cảm giác gì – Nở mày nở mặt nha!
"Đại ca, được rồi được rồi." Hoắc Văn Đạt lôi kéo Giang Dịch Hàn sang một bên nói nhỏ: "Anh trai của Quản Phong là một kẻ tàn nhẫn, anh ta là một tên xã hội. Chúng ta làm mất mặt mũi anh ta như vậy chắc chắn anh trai anh ta sẽ giúp anh ta lấy lại danh dự, thế này là đủ rồi."
Giang Dịch Hàn cũng không muốn gây rắc rối, việc đến đây là được rồi. Khi anh chuẩn bị cùng đàn em đi thì Quản Phong đang nằm trên mặt đất đột nhiên cười bỉ ổi: "Tao nghe nói Nguyễn Khê là em họ của mày, loại em gái nào vậy, dáng dấp cũng băng thanh ngọc khiết đấy. Không biết đã bị người khác ** bao nhiêu lần rồi."