Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 108



Bức tranh rơi xuống mặt đất.

Khung kính bức tranh trong nháy mắt vỡ tan.

Sau khi nghe lời nói của Tang Lê, Quảng Dã dường như dập tắt hết mọi suy nghĩ trong đầu, đột nhiên cười giễu cợt: “Tang Lê, cậu đừng làm loạn nữa, đừng đùa như vậy nữa được không?” Giọng nói bên kia bình tĩnh: “Những gì tớ nói đều là nghiêm túc.

“Chúng ta đang yên đang lành tại sao lại chia tay?”

“Tớ cảm thấy rất mệt mỏi khi ở bên cạnh cậu trong khoảng thời gian này, tớ đã suy nghĩ rất lâu, chúng ta không hợp nhau về mọi mặt”

Tang Lê ngồi trên ghế máy bay, đôi mắt ngập tràn hơi nước, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Quảng Dã, cứ như vậy đi, chúng ta dừng lại ở đây đi.”

Điện thoại bị ngắt.

Giọng nói bên tai dừng lại, Quảng Dã nhướng mày, gọi lại nhưng không ai nghe máy, anh lập tức đi xuống lâu.

Đi ra khỏi biệt thự, bác Trương ở trong gara nhìn thấy Quảng Dã, đã đoán được cảnh tượng này, nhưng giây phút này vẫn hoảng hốt: “Tiểu Dã..”

Bác ấy muốn ngăn lại nhưng không thể nào ngăn được, chàng trai lên moto, phóng nhanh ra ngoài.

“Tiểu Dã, Tiểu Dã.”

Bác Trương cũng lập tức lái xe theo sau.

Tầng trên biệt thự, Phạm Mạn Chi đứng ở ban công im lặng nhìn.

Ở bên kia, trên máy bay, Tang Lê bấm vào tin nhắn thoại của Quảng Dã: “Tang Lê, cậu đợi tớ ở sân bay, tớ sẽ đến đó ngay, chúng ta nói chuyện trực tiếp có được không?”

“Cậu muốn học múa cũng được, cậu muốn đi đâu cũng được, cậu không muốn học đại học Vân Lăng cũng được, nhưng tớ không cho phép cậu chia tay.”

“Ông đây không đồng ý, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Tang Lê cầm điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch, nước mắt lưng tròng chảy ra.

Quảng Dã, xin lỗi...

Hãy tha thứ cho cô vì đã dùng cách nói dối vụng về này để rời đi...

Tiếp viên hàng không đi đến nhắc nhở, Tang Lê buộc phải tắt điện thoại.

Bên kia, xe moto chạy đến.

Bên này, máy bay lướt qua đường băng.

Ký ức đột nhiên tua lại, trong đầu Tang Lê hiện lên hình ảnh của Quảng Dã, những lời Quảng Dã từng nói hiện lên bên tai.

“Xin chào, tôi là Quảng Dã, rất vui được gặp cậu, xin được quan tâm nhiều hơn”

“Cậu đi nhà trẻ à? Nếu không ông đây bế cậu lên báo danh nhé?”

“Tôi cảnh cáo cậu, nước sông không phạm nước giếng”

“Tang Lê, cậu thực sự quá phiền phức.

“Tang Lê, tôi ở đây, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gọi tôi.

“Đừng sợ, cho dù là những chuyện đó, hay những người đó, sau nay sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa đâu.”

“Tang Lê, cho dù là trước đây, hay hiện tại, tớ chưa bao giờ thay đổi suy nghĩ, tớ thích cậu, vô cùng nghiêm túc và chắc chắn.”

“Tang Lê, tớ tự nguyện tặng, cậu không cần cảm thấy nợ tớ cái gì. Cậu chỉ cần nhận lấy, đừng mang gánh nặng tâm lý, bởi vì đều là tớ cam tâm tình nguyện.”

“Còn một trăm mười sáu ngày nữa là kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, Tang Lê, tớ đợi được.”

“Tang Lê, cậu không cần quay lại nhìn tớ, chỉ cần kiên trì hướng về mục tiêu của cậu, tớ sẽ dốc hết toàn sức lực để theo kịp cậu.

“Tang Lê, chiếc lắc tay này cũng có nghĩa là tớ ở bên cạnh cậu bảo vệ cậu, sau này cậu không chỉ có bà ngoại, cậu còn có tớ”

“Tang Lê, chúng ta có thể cùng nhau đến đại học Vân Lăng, tớ sẽ theo kịp cậu.” 

“Tang Lê.”

“Tang Lê...”

Giọng nói anh gọi tên cô, cuối cùng lại như làn khói biến mất bên tai.

Tang Lê nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang dần lên cao, nhỏ lại, xa dần, mu bàn tay che mặt, khóc không thành tiếng.

Xe moto chạy ra khỏi biệt thự, bánh xe lướt nhanh trên mặt đất như lưỡi dao, lao nhanh ngược theo chiều gió.

Hai mươi phút sau, Quảng Dã đến sân bay, xông vào đại sảnh, điên cuồng tìm kiếm xung quanh.

Ánh mắt anh lạc vào trong dòng người đông đúc, nhưng không thể tìm thấy bóng dáng Tang Lê.

Anh bấm số gọi cho Tang Lê phát hiện đầu dây bên kia đã tắt máy rồi.

Anh tối sầm mắt, gọi lớn tên cô.

“Tang Lê... Tang Lê..”

Một câu rồi lại một câu.

Bặt âm vô tín, không có phản hồi.

Điện thoại rung lên, là Nhiếp Văn gọi điện thoại đến, người bên kia không biết chuyện, cười hỏi: “A Dã, cậu và Tang Lê có chuyện gì vậy? Bốn người chúng tôi đến cổng công viên giải trí rồi nè, hai người các cậu lén lút chạy đi hẹn hò rồi phải không?”

Quảng Dã ngay lập tức hỏi: “Tang Lê có liên lạc với các cậu không?”

“Hả? Không có? Liên lạc với chúng tôi làm gì?"

“Dụ Niệm Niệm với Lữ Nguyệt có nhận được điện thoại của Tang Lê không?”

Nhiếp Văn hoang mang hỏi Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt ở bên cạnh, hai người các cô cũng ngơ ngác nói không biết, Nhiếp Văn nghe lời Quảng Dã nói kỳ lạ cùng với thái độ không đúng: “Có chuyện gì vậy, Tang Lê làm sao vậy?"

Đáy mắt Quảng Dã khô khốc: “Cô ấy đi rồi.”

Bốn người bên kia:???

Quảng Dã cúp điện thoại, muốn tiếp tục tìm thì lúc này bác Trương đã đuổi theo đến ngăn anh lại: “Tiểu Dã, cháu bình tĩnh lại đi.”

Quảng Dã quay lại nhìn bác ấy, ánh mắt nặng nề: “Có phải sáng hôm nay bác đưa Tang Lê đến sân bay không? Tại sao bác không nói cho cháu biết?”

Đây là lần đầu tiên bác Trương nhìn thấy Quảng Dã nổi giận với mình, sau vài giây thì lên tiếng thừa nhận: “Là bác đưa cô Tang Lê đến”

“Cô ấy muốn đi đâu?”

“Bác thực sự không biết...

“Có phải cô ấy đang lừa cháu đúng không, cô ấy không có ra nước ngoài đúng không?”

Quảng Dã muốn đến quầy lễ tân hỏi thì bị bác Trương cản lại: “Tiểu Dã, hiện tại chắc chắn cháu sẽ không tìm được cô Tang Lê đâu, chắc chắn cô bé đã đi rồi…”

Quảng Dã chuyển mắt, nhìn thấy Tống Thịnh Lan từ tập đoàn chạy đến đi về phía anh, chàng trai nhíu chặt lông mày, đi thẳng vào vấn đề: “Tang Lê đi đâu?” 

Tống Thịnh Lan không trả lời.

“Có phải mẹ biết cô ấy đi đúng không? Rốt cuộc là cô ấy đi đâu rồi, hôm nay đột nhiên cô ấy chia tay với con, cô ấy đang đùa với con phải không?”

Đây là lần đầu tiên Tống Thịnh Lan nhìn thấy con trai như vậy, bà nhịn không được: “Tiểu Dã, con theo mẹ về nhà trước…”

Quảng Dã thờ ơ, Tống Thịnh Lan nhìn anh, sau đó quay đầu nói với trợ lý: “Kiểm tra thông tin vé máy bay của Tang Lê.”

Vài phút sau, trợ lý quay lại: “Tổng giám đốc Tống, kiểm tra được cô Tang Lê lên máy bay bình thường, chuyến bay đã cất cánh mười phút trước.” 

Quảng Dã nghe vậy, đồng tử chấn động.

Tống Thịnh Lan nhìn anh: “Tiểu Dã, theo mẹ về nhà, mẹ nói cho con biết”

Sau đó, Tống Thịnh Lan đưa Quảng Dã về nhà, Quảng Dã khàn giọng hỏi: “Rốt cuộc mọi người đang giấu con điều gì?”

Phạm Mạn Chi từ trên lầu đi xuống, Tống Thịnh Lan đối diện với ánh mắt không giận dữ uy quyền của bà ấy, sau vài giây bình tĩnh nói: “Tang Lê đến Luân Đôn học múa rồi.”

Luân Đôn...

“Cô ấy học trường nào?”

Tống Thịnh Lan nheo mắt: “Tang Lê không nói cụ thể với mẹ.”

Quảng Dã cảm thấy hoang đường: “Con và cô ấy đều đậu vào đại học Vân Lăng, tại sao cô ấy lại muốn đi đến Luân Đôn?”

Tống Thịnh Lan im lặng rồi nói: “Lê Lê học múa ở Thịnh An, tình cờ có một cơ hội ra nước ngoài phát triển, giáo viên đề cử con bé đi, cho nên khoảng thời gian trước con bé có ý định ra nước ngoài, con bé bí mật đến tìm mẹ giúp đỡ, hy vọng mẹ có thể sắp xếp cho con bé, bảo mẹ đừng nói cho con biết.”

Khoảng thời gian trước...

“Cô ấy đã có kế hoạch từ lâu rồi, mẹ nói cô ấy trực tiếp xin con, con sao có thể không đồng ý chứ? Chẳng lẽ con bắt ép cô ấy ở lại sao?”

“Cô ấy muốn học múa cũng có thể mà, tại sao không nói cho con biết?” Anh biết cô thích múa, cô muốn theo đuổi ước mơ, anh đều có thể chấp nhận, nhưng tại sao cô lại muốn chia tay?

Quảng Dã vô cùng tức giận, lạnh lùng chất vấn: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mọi người đang có kế hoạch gì, Tang Lê tuyệt đối sẽ không thể làm như vậy.”

Tống Thịnh Lan siết chặt lòng bàn tay: “Thực sự trước đó Lê Lê có nói qua với mẹ, con bé cảm thấy tính cách của con và con bé không hợp, con tính tình đại thiếu gia như vậy, yêu đương cũng làm theo ý mình, con bé cảm thấy nếu các con thực sự cách xa ba bốn năm, tình cảm cũng sẽ không kéo dài, vậy thì không bằng chia tay sớm sẽ tốt hơn.”

Quảng Dã tức giận bật cười: “Tính cách không hợp? Con làm theo ý mình? Những lời này làm sao có thể do cô ấy nói chứ.”

“Những điều này là do chính miệng con bé nói với mẹ.” Tống Thịnh Lan nói về lời nói dối sáng sớm Tang Lê bảo bà ấy bịa đặt: “Mẹ cũng không biết tại sao con bé lại nghĩ như vậy, Tiểu Dã, con phải tôn trọng suy nghĩ của Tang Lê.”

Trong mắt Quảng Dã tràn đầy lửa giận: “Mẹ cho rằng con sẽ tin sao?! Đây chắc chắn không phải là suy nghĩ thật của cô ấy.”

Quảng Dã xoay người đi lên lầu, Tống Thịnh Lan gọi anh, nhưng không ngăn được bước chân của anh.

Trở về phòng, những lời Tống Thịnh Lan nói vừa nãy cứ văng vẳng bên tai, long đầu lở đất trong đầu Quảng Dã, lấy điện thoại ra bấm số gọi ngay một cuộc điện thoại. Một lát sau, Liên Vũ Châu ở bên kia nhấc máy: “Alo”

Tang Lê không có nhiều người thân và bạn bè, ở Vân Lăng chỉ có tiểu đội Phất Nhanh, ở Đài Thông người duy nhất anh có thể liên lạc được chỉ có Liên Vũ Châu.

“Bà ngoại, cháu là Quảng Dã, bà có biết chuyện Tang Lê ra nước ngoài học múa không? Khoảng thời gian trước cô ấy luôn ở quê, có phải cô ấy xảy ra chuyện gì không ạ?”

Sau vài giây đầu bên kia nói: “Chuyện Điềm Điềm muốn ra nước ngoài bà biết, khoảng thời gian này con bé quay lại là để bình tĩnh suy nghĩ, con bé nói con bé hối hận khi đến đại học Vân Lăng, muốn ra nước ngoài học múa, bà ủng hộ suy nghĩ của con bé.”

Cho dù Quảng Dã hỏi như thế nào, Liên Vũ Châu đều nối bà ấy chỉ biết những chuyện này, 

còn những chuyện khác Tang Lê không nói gì cả.

Cuối cùng, Liên Vũ Châu thở dài: “Tiểu Dã, bà biết cháu rất thích Điềm Điềm, nhưng nếu con bé kiên quyết muốn đi thì cháu hãy để con bé đi đi.”

Quảng Dã nắm chặt điện thoại, môi mỏng mím chặt.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Quảng Dã lấy vali, sắp xếp đồ đạc xuống lầu, trong phòng khách, Tống Thịnh Lan đang ngồi cùng với Phạm Mạn Chi nhìn thấy Quảng Dã như vậy thì hoảng sợ bước lên ngăn cản: “Tiểu Dã, con muốn làm gì vậy? Con muốn đi đâu?”

“Luân Đôn.”

“Con muốn đi tìm Lê Lê sao? Con đừng hồ đồ nữa, Lê Lê còn chưa nói rõ với con sao?”

Quảng Dã lạnh lùng nhìn bà: “Mẹ không nói vậy thì con đích thân đến hỏi cô ấy”

Anh muốn đi tìm Tang Lê, muốn chính tai nghe cô nói, anh không tin lời của những người khác.

Cho dù một câu, anh cũng sẽ không tin.

Tống Thịnh Lan sớm đã đoán được Quảng Dã như vậy, lòng như dao giũa: “Con điên rồi đúng không, Luân Đôn rộng lớn như vậy, con đi đâu tìm con bé?”

Quảng Dã đi thẳng ra ngoài, Tống Thịnh Lan muốn đuổi theo ra ngoài nhưng bị Phạm Mạn Chi gọi lại, vẻ mặt Phạm Mạn Chi nghiêm túc: “Đừng cản, để thằng bé đi đi, thằng bé đi rồi mới chết tâm được.”-

“Mẹ, mẹ không thấy Tiểu Dã hoàn toàn không tin lời chúng ta nói sao?”

“Sự thật bày ra trước mắt, cho dù hiện tại thằng bé không tin thì sớm muộn gì cũng sẽ tin”

Tống Thịnh Lan vừa đau lòng vừa tức giận: “Mẹ không thấy Tiểu Dã đau buồn như vậy sao? Tại sao phải làm tàn nhẫn như vậy chứ?”

Phạm Mạn Chi đọc sách, vẻ mặt bình thản: “Đau buồn một khoảng thời gian rồi sẽ tốt thôi, thằng bé cần phải trải qua giai đoạn chấp nhận.”

Chia tay sẽ đau khổ, giống như mất đi một thứ mà mình rất thích, mất đi một khoảng thời gian đương nhiên sẽ chấp nhận được, con người không phải đều như vậy sao.

Bên kia, Quảng Dã đi ra khỏi biệt thự, bác Trương thấy vậy cũng biết ngăn cản không được, vội vàng nói sẽ đưa anh đi.

Lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng gọi lớn, bốn người còn lại của tiểu đội Phất Nhanh ngồi trên xe buýt đường ngắn biệt thự cũng chạy đến.

Bốn người nhìn thấy Quảng Dã, lập tức xông lên phía trước: “A Dã, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Cậu nói Tang Lê đi rồi sao?!”

Trương Bác Dương sững sờ: “Đúng vậy, đi rồi là... là ý gì vậy?”

Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt cũng nóng lòng như lửa đốt: “Vừa rồi chúng tớ gọi điện thoại cho Tang Lê, cậu ấy tắt máy rồi, chúng tớ cũng không thể liên lạc cho cậu ấy được."

Nhiếp Văn bảo Quảng Dã bình tĩnh lại đừng nóng vội: “A Dã, có phải cậu cãi nhau với Tang Lê không? Các cậu làm sao vậy?”

Quảng Dã khàn giọng nói: “Cô ấy muốn chia tay, đi đến Luân Đôn.”

“Chia tay?!!”

Bốn người như nổ tung: “Không phải các cậu đang ở bên nhau tốt đẹp sao? Tại sao Lê Lê có thể đột nhiên nói chia tay?”

“Đúng vậy A Dã, các cậu đều đã nhận được giấy báo nhập học của đại học Vân Lăng rồi mà, tại sao đột nhiên cậu ấy lại đến Luân Đôn?!”

Quảng Dã không nói gì lên xe, bốn người biết anh muốn đuổi theo tìm, nói họ cũng sẽ tiếp tục liên lạc với Tang Lê.

Cuối cùng, bác Trương đưa Quảng Dã đến sân bay.

Giữa đường, Quảng Dã gọi điện thoại của Tang Lê.

Đầu bên kia vẫn tắt máy.

“Khoảng thời gian này tớ cảm thấy rất mệt mỏi khi ở bên cạnh cậu, tớ đã suy nghĩ rất lâu rồi, chúng ta không hợp nhau về mọi mặt.”

“Quảng Dã, cứ như vậy đi, chúng ta dừng lại ở đây đi..”

Anh nhớ lại những câu nói cuối cùng kia của cô, lông mày nhíu chặt, trái tim bị giày vò giống như đặt trên bếp lửa.

Buổi trưa, anh bước lên máy bay.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một giây dài giống như một năm.

Đến Luân Đôn cần phải bay nối chuyến, Quảng Dã đặt chuyến bay ngắn nhất.

Sau mười bảy tiếng đồng hồ, máy bay hạ xuống sân bay Heathrow.

Lúc này ánh sáng ban ngày ở Luân Đôn đã kết thúc, đã hơn chín giờ tối.

Quảng Dã bắt xe đến trung tâm thành phố, anh bấm số gọi điện thoại cho Tang Lê, phát hiện đầu dây bên kia đã mở máy, nhưng không có ai nghe máy. Trái tim bị thắt chặt lại.

Nửa tiếng sau, anh đến trung tâm thành phố, gió mùa hè thổi nhè nhẹ, ánh đèn hai bên sông Thames lập lòe giống như ngôi sao tô điểm cho dòng sông.

Cao ốc Shard giống như kim tự tháp thủy tinh cao ngất trên trời mây, cả thành phố phản chiếu sự phồn thịnh trong màn đêm, giống như một thế giới đèn neon ảo mộng. Quảng Dã đột nhiên cảm thấy mình nhỏ bé như hạt bụi, hoàn toàn không thể tìm thấy trong lòng mình.

Đầu dây bên kia điện thoại không có ai bắt máy, Quảng Dã đứng bên đường, nhìn dòng xe cộ tấp nập xung quanh, ánh mắt anh sáng rực, gửi tin nhắn thoại cho cô: “Tang Lê, cậu cảm thấy cứ nhẹ nhàng ném cho tớ một câu chia tay mà không nói bất cứ lời nào là được sao? Cậu cảm thấy tớ sẽ tin sao?”

“Có phải cậu gặp chuyện gì không, tại sao cậu lại trốn tránh tớ?”

“Tang Lê, cậu nhận điện thoại của tớ đi, có chuyện gì cậu không thể nói cho tớ biết sao?”

Ở phía bên kia, trong một căn phòng khách sạn nọ ở Luân Đôn.

Trong phòng chỉ có ngọn đèn ngủ, tầm nhìn tối mờ.

Tang Lê bấm xem từng dòng tin nhắn thoại của anh, cuối cùng nghe anh nói: “Tang Lê, bây giờ tớ đang ở Luân Đôn.

Tang Lê sửng sốt.

Anh thế mà lại chạy đến Luân Đôn...

Bên kia nói: “Cậu ra ngoài gặp mặt tớ đi, chúng ta nói chuyện trực tiếp.”

Tang Lê nghe giọng nói của anh, cô nhìn sang Lục Lệ bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe: “Tôi cầu xin dì, dì cho tôi ra ngoài gặp mặt Quảng Dã được không, chỉ gặp thôi, dì để tôi nói chuyện rõ ràng với cậu ấy” 

Anh cứ như vậy thật sự sẽ khó chịu đến phát điên mất...

Lục Lệ nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng: “Cô Tang Lê, nếu như cô đã quyết định chia tay với cậu ấy thì lúc này đây phải càng lạnh lùng hơn, không để một chút hy vọng nào cho cậu ấy mới là cách tốt nhất đối với cậu ấy, nếu cô ra ngoài gặp cậu ấy, không phải là tra tấn đối với cậu ấy sao? Cô cảm thấy cậu ấy và cô còn có thể buông bỏ được sao?”

Tang Lê rơi nước mắt, Lục Lệ nhàn nhạt nói: “Nếu cậu ấy gọi điện thoại tới thì cô cứ nghe máy đi, chắc hẳn cô biết mình nên nói như thế nào.”

Quả nhiên rất nhanh sau đó, điện thoại lại có cuộc gọi từ Quảng Dã.

Tang Lê kìm nén cảm xúc, sau vài giây thì nghe máy, nhẹ giọng nói.

Đầu bên kia, Quảng Dã cảm nhận được điện thoại đột nhiên kết nối, nghe được giọng nói của cô, trái tim như muốn chết đuối chợt nổi lên. 

Đột nhiên, mọi cảm xúc bất chợt ùa về.

Cổ họng Quảng Dã nghẹn lại: “Tang Lê, cậu biết tớ tìm cậu bao lâu rồi không”

Anh khàn giọng báo vị trí của mình: “Tớ đang ở đây, chúng ta gặp nhau đi, có chuyện gì cậu cứ trực tiếp nói cho tớ biết.

Tang Lê lau nước mắt: “Không cần đâu, có thể nói rõ trong điện thoại”

“Ngay cả gặp mặt tớ cậu cũng không muốn sao?”

Đầu bên kia im lặng.

Cổ họng Quảng Dã sôi trào: “Cậu nói cho tớ biết tại sao lại muốn chia tay, rõ ràng mấy hôm trước chúng ta vẫn còn hạnh phúc mà, chúng ta còn nói cùng nhau đến đại học Vân Lăng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tớ ở đây, tớ có thể giải quyết cho cậu mà.”

Ánh mắt Tang Lê mơ màng, nước mắt rơi xuống lã chã: “Quảng Dã, cậu nghĩ nhiều quá rồi, tớ không có điều gì khó nói phải giấu diếm cả, tớ chỉ đơn thuần không muốn ở bên cậu nữa thôi.” 

“Tại sao?”

Giọng anh vô cùng khàn: “Tang Lê, có phải tớ có chỗ nào không tốt không?”

Đôi môi đỏ của cô run rẩy, khóc không thành tiếng: “Cậu có rất nhiều điều không tốt, tớ ghét tính khí tự cho là mình đúng của cậu, ghét tính cách cao ngạo của cậu, ghét cậu đua xe, còn rất nhiều điều, tớ đều không thích.”

Đôi mắt đen láy của Quảng Dã nheo lại: “Chỉ cần cậu nói cho tớ biết, tớ có thể sửa hết mà.”

Đây là lần đầu tiên anh hạ sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của mình xuống để giữ cô lại.

Tang Lê rơi nước mắt: “Cho dù sửa đổi cũng vô dụng, đúng là cậu thích tớ, đối xử tốt với tớ, tớ đã từng thử ở bên cạnh cậu, nhưng cậu thực sự không phải là mẫu người mà tớ thích…”

“Cố thử bên cạnh tớ?"

Ánh mắt Quảng Dã nóng rực, cảm thấy hoang đường buồn cười: “Vậy lúc trước cậu nói thích tớ, những lời đó thì sao?”

“Đó là do tớ hiểu lầm tình cảm dành cho cậu, cậu đối với tớ quá tốt, cho nên tớ đã ngộ nhận tình cảm trong lòng là yêu thích... nếu không phải là cậu, đổi lại là một người khác đối xử với tớ như vậy, tớ cũng sẽ thích thôi, cậu cho rằng cậu là người đặc biệt sao…”

Tang Lê rơi nước mắt, trái tim rỉ mái, như đã chết lặng: “Không phải cậu muốn nghe sự thật sao, vậy tớ nói cho cậu biết, sự thật chính là trong khoảng thời gian này tớ đã bình tĩnh suy nghĩ lại, tớ phát hiện rằng tớ đối với cậu hoàn toàn không phải là thích.”

Cô căng thẳng lặp lại, từng câu từng chữ như nhát dao đâm: “Quảng Dã, tớ không thích cậu, đây chính là sự thật.”

Giọng nói Tang Lê lọt vào tai Quảng Dã.

Dưới ánh đèn, người đến người đi, chàng trai cô độc đứng một mình.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, rơi nước mắt.