Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 155



Ánh nắng rực rỡ dần dần bị bóng tối bao phủ, mặt trời chìm vào đống tro tàn màu cam, ngày càng chìm sâu hơn, cuối cùng dần dần chìm hẳn vào nền trời xám xanh.

Những ngôi sao từ từ xuất hiện, nhiều như sương mù trên mặt biển.

Bóng tối tràn vào trong phòng, từ hoàng hôn đến lúc trăng lên, thời gian như thể bị nghiền nát vụn, mềm mại như mật ngọt, đong đầy tình yêu trên từng tấc da thịt đang quấn lấy nhau, từng phút từng giây chầm chậm trôi qua.

Trong phòng ngủ, một trận mây mưa nghiêng trời diễn ra.

Bắt đầu là mưa phùn, từng giọt tí tách, rất nhanh, gió táp mưa sa, ngân hà cuồn cuộn, gió mạnh mang theo mưa lớn đan vào nhau, làm những đám mây dày tích trữ nước đã lâu vỡ tung ra.

Gió mạnh kèm theo mưa lớn ngổn ngang đổ xuống, đập vào những cánh hoa, những giọt nước đọng lại từ những cánh hoa lăn xuống, muốn trốn nhưng không có cách nào trốn được.

Mưa rất lâu, lúc thì mưa phùn, lúc lại như bão táp, cảm giác mát mẻ tràn ngập trong không khí, bồng bềnh cùng ánh sáng.

Từ phòng ngủ đến trước chiếc gương lớn trong phòng thay đồ, đến thảm trong phòng khách, cuối cùng, bông hoa lê nhỏ bị người đàn ông nặng nề ôm lấy ngồi trên chiếc xích đu trước cửa sổ sát đất, đúng với mỹ từ ngắm biển thưởng trăng.

Mặt biển đêm khuya đặc biệt yên tĩnh.

Tang Lê giống như bị chìm vào biển cả, sắp ngạt thở đến nơi.

Cuối cùng, cô dựa vào ngực Quảng Dã, những giọt nước mắt lộ rõ nơi khóe mắt, chóp mũi đỏ bừng lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn trở nên hồng hào, cái miệng nhỏ chậm chậm hít thở, đôi mắt mơ màng không có trọng tâm.

Một lúc lâu sau, ý thức của cô dần dần hồi phục, cô mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mềm dẻo như gạo nếp mắng anh: “Quảng Dã…”

Khuôn mặt lạnh lùng thanh cao của Quảng Dã lấm tấm mồ hôi, cắn đôi môi đỏ của cô, giọng nói khàn khàn như đang bị thiêu đốt: “Lại quên phải gọi thế nào rồi sao?”

Vành tai Tang Lê phiếm hồng, giọng nói ngập ngừng: “Chồng…”

Cho dù vừa mới thân mật xong, nhưng cũng không sánh bằng danh xưng thân mật khiến người ta không kìm lòng được.

Tiếng gọi của cô vang bên tai anh, càng khiến tim anh đập nhanh hơn.

Nếu là trước đây, cô không bao giờ dám tưởng tượng có một ngày được gọi anh như thế.

Cô dựa vào vai anh, hô hấp có phần mệt mỏi, Quảng Dã gạt những sợi tóc rơi trên mặt cô ra, hôn lên môi cô, cười lưu manh: “Lần này phải dừng lâu như vậy sao?”

Thậm chí trên đầu ngón tay đã đếm không xuể, hai má Tang Lê đỏ bừng, vẻ mặt đáng thương: “Anh đáng ghét…”

Anh thật sự không biết tối nay đã thế nào rồi sao…

Phong độ của anh đêm nay rất tuyệt, chưa kể đến việc thời gian và số lần vượt quá mức bình thường, cơ thể anh vừa bình phục được vài tháng, hình như tất cả mọi mặt đều được nâng lên một tầng cao mới rồi…

Cô vô cùng hối hận lúc đầu đã nói sẽ đền bù cho anh thật xứng đáng, ai ngờ được thời gian thực hiện lại lâu đến vậy chứ, hôm nay cô còn cố tình trêu chọc anh cả ngày, quá hay rồi, mỗi lần cô muốn chạy trốn đều bị anh bắt lại, dạy dỗ cô bằng nhiều cách khác nhau.

Nếu không phải do ngôi nhà này cách âm tốt, Tang Lê không cần kiềm chế thanh âm mình phát ra, nếu không thì hàng xóm nhà bên cạnh phải sang gõ cửa không biết bao nhiêu lần rồi.

Tang Lê đang dựa vào vòng tay của Quảng Dã nghỉ ngơi, giống như con bạch tuộc nhỏ, Quảng Dã vuốt mái tóc dài của cô, thì thầm bên tai cô: “Đêm nay bảo bối sao lại ngọt ngào đến vậy chứ?”

Cộng thêm lúc cô ngọt ngào gọi bên tai anh, đều khiến anh không kìm lòng được.

Hai má Tang Lê nóng lên đỏ bừng, một lúc lâu sau anh đỡ cô đứng dậy, chân cô chạm xuống đất, run nhẹ một cái, dường như đứng không vững, anh ôm cô lại, cười nói: “Mệt đến vậy sao?”

Cô xấu hổ cúi gằm mặt: “Còn không phải tại anh sao …”

Anh ôm cô vào nhà tắm, đặt cô lên bồn rửa mặt, giữ lấy cằm cô, không kiềm chế được hôn cô lần nữa, cẩn thận nhìn ngắm.

Tang Lê hừ nhẹ, hồi lâu sau anh tựa vào người cô đang ngồi trên bồn rửa mặt, ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối, em cứ như vậy anh lại phải ra ngoài lấy đồ nữa rồi.”

Điều đáng sợ nhất là, đến đi cô cũng không bước nổi rồi, anh vẫn còn phong độ khỏe mạnh đến vậy, thật quá đáng sợ mà…

Mặt Tang Lê đỏ bừng, đôi môi đỏ mím chặt không dám nói gì, Quảng Dã nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, cong môi khẽ cười: “Sao lại sợ như vậy?”

Cô khóc không thành tiếng: “Thêm một chút nữa chắc ngày mai em nhảy không nổi nữa rồi…”

“Trêu em đấy, đừng ồn ào nữa.”

Anh vẫn muốn chăm sóc cô trước, không muốn để cô khó chịu.

Vuốt ve hồi lâu, sau khi tắm, Quảng Dã mới miễn cưỡng ôm cô về phòng ngủ.

Đặt cô xuống ghế sô pha, nhẹ nhàng mặc áo ngủ cho cô, sau đó anh dọn dẹp phòng ngủ, đem đồ đạc bỏ vào túi cho vào máy giặt, quay lại ôm cô trêu chọc: “Lê Lê, sau khi em đến đây, mỗi tuần anh đều phải thay ga trải giường mấy lần rồi.”

Tang Lê hừ lạnh một tiếng: “Vậy anh có giỏi thì đừng làm nữa…”

“Không được đâu, anh phải bù đắp lại sáu năm qua cho em mà.”

Người này…

Cô nghĩ đến gì đó, lo lắng nhìn anh: “Xương sườn của anh có đau không? Có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”

“Em cảm thấy anh có đang đau không?”

“...”

Anh đã dùng hành động thực tế chứng minh mình đã hồi phục rất tốt.

Thậm chí đêm nay có đôi lúc, Tang Lê tự hỏi mấy tháng nay có phải Quảng Dã đang bí mật học cái gì đó không, khiến cô suýt ngất đi.

Thấy anh vẫn ổn còn tỏ ra hài lòng, cô xấu hổ không thèm để ý đến anh, thoát ra khỏi vòng tay anh, để anh một mình dọn dẹp tiếp, đi ra ban công.

Qua một lúc sau, cửa ban công mở ra, Tang Lê có cảm giác có người ôm mình từ phía sau: “Đang nghĩ gì vậy?”

Tang Lê quay đầu nhìn anh, cười nói: “Không có gì, đang ngắm sao thôi, anh xem hôm nay có rất nhiều sao, chắc chắn ngày mai nhất định sẽ là một ngày đẹp trời.”

Quảng Dã cụp mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Đúng vậy, sau này mỗi ngày đều sẽ là những ngày đẹp trời.”

Sẽ không còn mây đen bao phủ, phong ba bão tố, sau này ở bên cô suốt quãng đời còn lại, anh tin rằng mỗi ngày của họ đều là ánh sáng rực rỡ, trời trong nắng ấm.

Tang Lê cong môi cười: “Ừm, mỗi ngày sau này em đều có anh.”

Cô ôm lấy anh, cả người tựa vào lồng ngực anh: “Quảng Dã, cuối cùng em cũng danh chính ngôn thuận có được anh rồi, không ai có thể bắt em rời xa anh nữa.”

Từ nay về sau, cô cũng không phải sợ bất kỳ thế lực bên ngoài nào bắt họ phải xa nhau nữa, cũng không cần giữa đêm thức giấc tìm kiếm hình bóng anh nữa.

Quảng Dã cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi ấm áp của cô một nụ hôn, giữ lấy má cô, nhìn vào đôi mắt quả hạnh long lanh của cô: “Ừm, từ nay về sau, anh đều ở đây.”

Anh nghĩ đến điều gì đó, lấy điện thoại trong túi ra: “Quên mất một chuyện.”

“Hả?”

Quảng Dã đăng chụp chung với cô hôm nay, kèm theo giấy chứng nhận kết hôn của hai người lên vòng bạn bè, kèm theo mấy chữ:

[8.6.2012 - 20.6.2020]

[Cho dù lỡ mất cô ấy sáu năm, những vẫn rất may, cuối cùng tôi đã cưới được cô ấy rồi.]

Đã từng có người nói Tang Lê trèo cao, nhưng từ đầu đến cuối anh đều nói, cưới được cô là anh may mắn.

Cô nhìn anh đăng lên, chóp mũi chua xót cười, Quảng Dã nắm lấy tay cô, cười theo, giọng nói dịu dàng, ấm áp: “Đi thôi, chúng ta vào ngủ thôi, bà Quảng.”

Cô bị anh dắt vào trong, lẩm bẩm: “Anh nói thật sự là ngủ thôi nhé?”

Quảng Dã đầy ẩn ý nhìn cô một cái: “Em không muốn ngủ thật cũng được.”

Cô đỏ mặt: “Đáng ghét…”

Ngày thứ hai sau khi đăng ký kết hôn, vẫn còn là cuối tuần, buổi sáng Tang Lê nằm trong lòng Quảng Dã, bởi vì đêm trước tiêu hao quá nhiều sức lực, ngủ một mạch đến lúc mặt trời đã lên cao.

Sau khi tỉnh dậy, cô mơ mơ màng màng bị Quảng Dã quấy rầy một lúc, cuối cùng anh hôn lên mặt cô: “Sandwich thịt trứng thêm sữa bò nhé?”

“Ừm, sau đó uống sữa đậu nành gạo lứt, không thêm đường…”

Anh cười: “Được, mỗi ngày đều hầu hạ tổ tông.”

Anh đi tắm rửa trước rồi làm bữa sáng cho cô.

Đại thiếu gia luôn được người khác hầu hạ, nhưng lại phục vụ một người duy nhất là cô.

Một lúc sau Tang Lê ngồi dậy, lười biếng vươn vai, chiếc chăn trượt khỏi bả vai gầy gò của cô, cô quay đầu lại nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, lặng lẽ cong môi cười.

Cuộc sống hôn nhân của cô và Quảng Dã, chính thức bắt đầu rồi.

Buổi sáng cô và Quảng Dã đang ăn sáng, hai người gọi điện thoại cho Liên Vũ Châu ở Đài Thông, Liên Vũ Châu biết hai người họ đã thuận lợi đăng ký kết hôn thì nở nụ cười hạnh phúc: “Được, tốt quá rồi, đây đúng là chuyện tốt, bây giờ đã đăng ký kết hôn rồi thì là người một nhà rồi, hai cháu phải hỗ trợ nhau, Tiểu Dã rất yêu thương cháu, cháu cũng phải yêu thương thằng bé, vợ chồng hòa hợp.”

Tang Lê cười: “Vâng ạ, cháu sẽ nghe theo lời bà ngoại.”

Quảng Dã tươi cười nắm tay Tang Lê: “Bà ngoại, tháng sau có thời gian rảnh, cháu và Điềm Điềm sẽ về thăm bà.”

Liên Vũ Châu cười đáp lại, nói đợi Quảng Dã về thăm, muốn cho cháu rể một bao lì xì thật to. 

Tang Lê bĩu môi trêu chọc: “Bà ơi, có phải bây giờ bà thương Quảng Dã hơn cháu rồi không, anh ấy mới là người bà thương nhất đúng không?”

Liên Vũ Châu cười: “Bà thương thằng bé, nó thương cháu, không phải đều như nhau sao?”

Hai người họ nói chuyện với Liên Vũ Châu, ăn sáng xong Quảng Dã đi xử lý công việc, Liên Vũ Châu nhớ đến một chuyện, nhỏ giọng hỏi Tang Lê: “Bà nội của Tiểu Dã có biết hai cháu đã đăng ký kết hôn rồi không?”

Tang Lê sửng sốt một chút: “Hôm qua mẹ Tống đã nói với bà nội Quảng Dã rồi, chắc là bà ấy cũng biết rồi.”

“Bây giờ Quảng Dã vẫn còn giận bà nội, không muốn về nhà sao?”

“Vâng… bây giờ anh ấy vẫn còn hơi giận.”

“Vậy cháu còn giận bà nội của Quảng Dã không?”

Tang Lê cụp mắt xuống: “Cũng đỡ hơn rồi ạ.”

Thật ra đối với Phạm Mạn Chi, cô đã bỏ qua rất nhiều oán hận, nhìn thấy Phạm Mạn Chi áy náy và tự trách, trong lòng cô cũng không làm gì được hơn nữa.

Tang Lê vốn có một trái tim mềm yếu lương thiện, từ nhỏ Liên Vũ Châu và Tang Tĩnh đã dạy cô phải nhân hậu, bao dung, biết ơn, Liên Vũ Châu thở dài một tiếng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Dù sao đi nữa thì lúc đầu bà nội Quảng Dã không hài lòng về hoàn cảnh gia đình chúng ta, nhưng bà ấy cũng chưa từng sỉ nhục cháu, suy cho cùng bà ấy cũng là bà nội ruột của Tiểu Dã, có những chuyện phải bỏ qua, bà tin sau này bà nội của Tiểu Dã cũng sẽ đối xử tốt với cháu.”

Tang Lê nghe xong, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Nói chuyện với Liên Vũ Châu xong, thật trùng hợp, Tống Thịnh Lan cũng gọi đến, cũng nhắc đến Phạm Mạn Chi, hôm qua bà ấy biết hai người họ đã đăng ký kết hôn thì cũng rất vui, nói rằng hy vọng cô và Quảng Dã có thời gian sẽ cùng nhau về nhà cũ ăn cơm, bà ấy cũng rất muốn gặp cháu dâu.

Cúp máy, Tang Lê ngẫm nghĩ hồi lâu, đi vào phòng sách, Quảng Dã xử lý công việc sắp xong, ôm cô ngồi lên đùi anh, vừa làm việc, vừa ôm cô nhỏ nhẹ hỏi: “Hôm nay có sắp xếp gì không, em muốn làm gì?”

“Anh thì sao?”

“Đương nhiên là nghe lời em, cũng lâu rồi chưa đi dạo với em, chúng ta đi trung tâm mua sắm nhé? Hay là em muốn đi gắp gấu bông, hay muốn đi xem phim cũng được.”

Tang Lê mỉm cười: “Hiếm thấy Tổng giám đốc Quảng khó quyết định như vậy nha.”

“Đương nhiên muốn đi cùng em thật lâu.”

Tang Lê mỉm cười để lộ lúm đồng tiền quả lê: “Mẹ vừa gọi đến nói bà nội đã biết chuyện chúng ta đăng ký kết hôn, muốn chúng ta có rảnh thì về nhà cũ ăn cơm.”

Vẻ mặt Quảng Dã hơi khựng lại, không nói gì, Tang Lê nhìn anh: “Quảng Dã, anh đừng giận bà nội nữa, được không?”

Quảng Dã dừng lại, ôm chặt lấy cô: “Lúc đó bà đối xử với em như vậy mà.”

“Thật ra bây giờ em cũng không còn nhớ chuyện gì nữa rồi, lúc đầu quả thực em rất oán hận bà, nhưng em biết bà cũng không ghét em, bà cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi.”

Tang Lê nheo mắt lại nhỏ giọng nói: “Lúc em ra nước ngoài học, bà luôn hỗ trợ tiền học cho em, để em yên tâm học nhảy, là em không muốn dựa dẫm vào bà, bây giờ em đã vượt qua được rồi, cũng đã bỏ qua rất nhiều chuyện, để bản thân được vui vẻ hơn.”

Tang Lê nắm lấy tay Quảng Dã: “Quảng Dã, bây giờ chúng ta đã về bên nhau rồi, cũng kết hôn rồi, đối với em mà nói, chỉ cần chúng ta có thể bên nhau, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng nữa, không có chuyện gì mà hiện tại tốt đẹp không bù đắp được nữa.”

Những đau khổ, muộn phiền, oán hận đó, cô đều muốn thay thế bằng mật ngọt và hạnh phúc ở hiện tại, anh đã chữa lành cho cô, cô cũng đã chữa lành cho chính mình.

“Dù sao thì bà nội của anh cũng rất thương anh, em không muốn giữ mãi hận thù trong lòng, hơn nữa bà cũng lớn tuổi rồi, cũng không biết chúng ta còn có thể bên cạnh bà bao nhiêu năm nữa.”

Tang Lê chạm vào tai trái của Quảng Dã, chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn anh, dịu dàng nói: “Quảng Dã, em đã không còn giận nữa rồi, anh là người em quan tâm nhất, em hy vọng anh vui vẻ, hòa thuận với người nhà anh, họ cũng đều rất thương anh.”

Cô hy vọng chàng trai của cô sẽ được tình yêu chữa lành, sống trong tình yêu thương trọn vẹn, anh xứng đáng được yêu thương nhiều hơn nữa.

Quảng Dã nghe xong, trong tim ngổn ngang cảm xúc, ôm chầm lấy cô.

Vì có cô, mới có Quảng Dã hiện tại.

Không có cô, anh cũng không biết bây giờ mình đã trở thành người như thế nào nữa.

Hai người nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng Quảng Dã cũng bị cô thuyết phục, chọn cách buông bỏ, Tang Lê cười: “Vậy lát nữa em nói với mẹ, hôm khác sẽ về nhà cũ ăn cơm.”

“Ừm.”

Quảng Dã hôn vào má cô: “Anh đảm bảo sau này sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp em.” 

Từ bây giờ, bất kể ngoài kia đồn đoán bậy bạ gì về cô, anh nhất định sẽ ở bên cạnh bảo vệ cô.

Tang Lê bật cười: “Ừm, em tin anh.”

-

Hết ngày chủ nhật, đôi vợ chồng mới cưới có một ngày tân hôn mệt mỏi nhưng ngọt ngào, buổi tối hai người họ mời nhóm nhà giàu mới nổi ăn cơm, buổi sáng thứ hai đầu tuần, Quảng Dã vừa dậy đã quấy rầy Tang Lê một lúc lâu.

Cuối cùng cô mặt đỏ tía tai: “Quảng Dã, anh đừng quậy nữa…”

Anh dụi đầu vào cổ cô, giọng nói tủi thân: “Anh phải đến công ty rồi, không muốn đi đâu.”

Hóa ra một ông chủ lớn cũng sẽ có ngày ghét đi làm sao.

Tang Lê xoa đầu anh, nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Quảng, anh phải cố gắng nỗ lực kiếm tiền nuôi em, bây giờ anh là người có gia đình rồi, gánh nặng trên vai cũng tăng lên rồi.”

“Ừm, anh sẽ làm việc chăm chỉ.”

Tang Lê không khỏi bật cười.

Anh rời giường, Tang Lê cũng không cần đến phòng làm việc quá sớm, ngủ thêm một chút nữa, Quảng Dã rửa mặt thay quần áo xong xuôi, tập thể dục nửa tiếng, ăn sáng xong, đi vào phòng ngủ hôn vợ một cái rồi mới ra khỏi nhà.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Tang Lê cũng thức dậy.

Cô thay quần áo xong, tiện tay sắp xếp lại tủ đầu giường, lúc mở ngăn kéo ra thì phát hiện bên trong chỉ có một cuốn sổ nhỏ màu đỏ.

Ủa, còn một cuốn sổ đỏ nữa đâu…

Cô tìm một lúc, cũng không tìm thấy, Quảng Dã cất ở đâu rồi nhỉ…

Không có thời gian để nghĩ nhiều, cô phải ra ngoài đã.

Mà ở bên trong văn phòng tổng giám đốc Vân Chiêm, Quảng Dã đang chỉnh sửa văn kiện, có vài nhân viên lần lượt đi vào báo cáo tiến độ công việc, sau đó liền nhìn thấy cuốn sổ màu đỏ bắt mắt được xếp ngay ngắn trên bàn.

“Tổng giám đốc Quảng, ngài và cô Tang Lê đăng ký kết hôn rồi sao?!”

Người thứ hai nhìn thấy: “Trời ơi anh Dã, anh và chị Tang Lê kết hôn rồi ư?”

Lại thêm một người nhìn thấy: “Đây là giấy chứng nhận kết hôn sao? Ôi chao, tổng giám đốc Quảng, anh đăng ký kết hôn rồi à?”

Cả một buổi sáng, đối mặt với câu hỏi ngây ngô của không biết bao nhiêu người, Quảng Dã nhướng mày, điềm tĩnh nhẹ nhàng nói: “Ừm.”

Sau đó chậm rãi nói thêm: “Cuối tuần vừa mới đăng ký.”

Nhân viên ai nấy đều phấn khích chúc phúc, chưa đầy nửa tiếng, mọi người truyền tai nhau, tất cả nhân viên trong Vân Chiêm ai ai cũng biết chuyện mừng tổng giám đốc và Tang Lê đã kết hôn.

Đến lúc Nhiếp Văn và Trương Bác Dương đi vào văn phòng tìm Quảng Dã, quả nhiên cũng nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn tỏa sáng ngời ngời đặt trên bàn Quảng Dã, Nhiếp Văn không nhịn được phàn nàn: “Chết tiệt, cậu đủ rồi đấy, có ai đi làm cũng mang theo giấy chứng nhận kết hôn như cậu không???”

Quảng Dã lười biếng vắt chéo chân: “Ra ngoài không cẩn thận mang theo, tùy tiện đặt ở đó vậy.”

“Ha, có quỷ mới tin cậu.”

Ai mà không biết anh muốn khoe cho cả thế giới biết chứ.

Nhiếp Văn ngồi lên bàn của Quảng Dã, thở dài một hơi: “Còn cậu nữa, đăng ký kết hôn xong thì đuôi cũng vểnh lên tận trời rồi.”

Quảng Dã ngước mắt lên nhìn cậu ta: “Sao cậu không vểnh lên thử đi, không được chứ gì?”

“...”

Mẹ nó.

Trương Bác Dương cười vỗ vai Nhiếp Văn: “Chuyện này, cậu… cậu không thể phản bác được rồi, cậu phải cố gắng hơn, để có thể vểnh… vểnh một chút.”

Bây giờ Nhiếp Văn đang yêu đương với Giản Thư Nhiên, hôm kia cậu ta cũng chấn động trước tin Quảng Dã đăng ký kết hôn, cũng đi hỏi dự định tương lai của Giản Thư Nhiên, ai ngờ cô ấy lại nói muốn chuyên tâm học hành, trước mắt không có dự định gì hết.

Nhiếp Văn nói không nên lời, trợn tròn mắt, Quảng Dã đưa bản kế hoạch trong tay cho hai người họ: “Các cậu hẹn gặp tổng giám đốc Lý của công ty xây dựng Kiến Dương càng sớm càng tốt, chúng ta phải tiến hành hợp tác trước tháng bảy.”

Nhiếp Văn: “Sao lại gấp thế?”

“Ừm, bây giờ tôi còn phải nuôi vợ.”

“...”

Nhiếp Văn không nói nên lời, chỉ muốn đánh người: “Cậu có thể đừng nói mấy lời đắc ý nữa được không?”

“Tôi nói như vậy thì có vấn đề gì sao?”

Nhiếp Văn không thèm nhìn anh: “Tối nay vẫn luật cũ, đi chơi bida đi, ba chúng ta rất lâu rồi chưa chơi cùng nhau.”

Quảng Dã: “Tối nay tôi không rảnh, tôi phải đi xem phim với Lê Lê.”

Trương Bác Dương: “Tối nay tôi cũng không rảnh, tôi phải đi dạo với Niệm Niệm.”

Quảng Dã nghiêm túc nhìn Nhiếp Văn: “Sao vậy, cậu không có vợ để đi cùng sao?”

Nhiếp Văn: “...”

Tôi giẫm chết đám cá mập con các cậu.