Đón gió đêm thổi trong đêm tối, Quảng Dã lại chạy một vòng quanh thành phố.
Khi gió thổi qua, những cảm xúc ưu phiền trong lòng anh dần dần phai nhạt.
Mãi đến hơn mười giờ, xe mô tô mới quay về biệt thự.
Sau khi dựng xe trong gara, anh bước vào biệt thự liền chạm mặt Tang Lê.
Trên người cô là bộ váy ngủ màu hồng, với mái tóc đen còn ẩm ướt, hai cánh tay thon dài trắng muốt đang ôm hai quyển sách.
Buổi tối Tang Lê đọc sách ở thư phòng, bây giờ mới chuẩn bị về phòng, không ngờ đúng lúc anh về, cô chợt ngây người.
Cô nhìn anh rồi hỏi: "Cậu vừa mới về sao?"
"Có chuyện gì?"
Vẻ mặt anh hờ hững. "Không có... chỉ là tối nay dì Tống nói không liên lạc được với cậu nên dì ấy lo lắm."
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của cô, sau đó lười biếng ừ một tiếng, đi ngang qua cô rồi đi lên lầu.
Nhìn là biết người này đang không vui.
Không biết là anh đã đi đâu...
Hôm nay Tang Lê ở biệt thự đọc sách và tập múa, lúc tối cô xuống lầu ăn tối với Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan, cô cảm nhận rõ ràng, hai vợ chồng không được vui lắm vì Quảng Dã không ở nhà.
Tang Lê buông tiếng thở dài, cô cũng không làm được gì nên liền lên lầu về phòng đi tắm, sau đó đi ngủ sớm chút.
Đồng hồ lặng lẽ nhấp nháy báo hiệu qua ngày mới, rồi tiếp tục nhảy số, bắt đầu từ con số không.
Trong sớm ban mai, dưới làn sương mịt mờ, những tia nắng màu cam dần hiện lên từ đường chân trời.
Trong buổi sáng, Tang Lê làm bài tập về nhà hết nửa ngày và rất năng suất, cô đã làm xong lượng bài được giao dịp Quốc Khánh.
Buổi chiều nhân lúc rảnh rỗi, cô đóng gói quà cho bà ngoại và Từ Hiểu, định ra ngoài tìm điểm chuyển phát nhanh.
Khi cô đi xuống lầu, đúng lúc gặp Tống Thịnh Lan đang chuẩn bị đến tập đoàn, bà ấy biết ý định của cô liền nói bác Trương đưa cô đến đó.
Thế là cô đi cùng bác Trương, Tang Lê nhanh chóng đến chỗ chuyển phát nhanh và đưa đồ, sau đó nhắn tin cho bà ngoại: [Bà ơi, cháu mua chút đồ cho bà và đã đi gửi rồi. Chắc khoảng bốn hoặc năm ngày sẽ đến, cháu còn gửi cho cả Hiểu Hiểu, cháu để riêng ra rồi, bà và cậu ấy để ý nhé.]
Sau khi đi ra đó, bác Trương đang đợi ở cửa hỏi: “Cháu xong việc hết rồi chứ?”
"Dạ rồi, bác Trương, chúng ta đi thôi."
Hai người lên xe, bác ấy mỉm cười: "Tang Lê à, cháu hiếu thảo thật, còn gửi đồ cho bà ngoại, không giống với con trai bác, nhập học lâu thế rồi mà chỉ mới gọi điện hai lần."
Bác Trương có một cậu con trai đang đi du học đại học, Tang Lê cười an ủi bác ấy: “Anh ấy chắc chắn rất quan tâm bác, chỉ là anh ấy không giỏi thể hiện thôi.”
Bác Trương bất đắc dĩ lắc đầu: "Thôi đi, thằng nhóc ấy chỉ cần chăm chỉ học tập là được, quả nhiên con gái như áo bông nhỏ tri kỷ, còn thằng nhóc đấy chỉ là cái áo rách."
Tang Lê không nhịn được cười, bác Trương hỏi cô: "Tiếp theo cháu muốn đi đâu nữa không?"
"Không còn nữa ạ."
Bác Trương nghĩ đến một việc: “Vậy cháu có vội về không?”
"Dạ không, có chuyện gì sao ạ?"
Nụ cười hiền lành trên mặt bác Trương càng sâu hơn: “Đúng lúc bác phải ghé qua một nơi, nếu cháu chưa vội về, bác sẽ dẫn cháu qua đi dạo, cháu nhất định sẽ thích.”
Tang Lê sửng sốt: "Là chỗ nào vậy ạ?"
Hai mươi phút sau, chiếc xe tiến vào núi Tầm An.
Dọc theo đường núi, Tang Lê nhìn thấy quang cảnh xinh đẹp cùng những hàng cây um tùm, hai mắt của cô không khỏi sáng lên: "Bác Trương, nơi mà bác nói là đây sao ạ?"
Bác Trương cười: "Sao nào, cháu thấy nơi này được chứ? Ở đây phong cảnh rất đẹp, không khí lại trong lành và đặc biệt yên tĩnh, bình thường rất ít người đến đây."
Tang Lê hạ cửa xe để lộ một nửa, nhìn ra ngoài, không khỏi mỉm cười: “Rất đẹp ạ, thật giống như được trở về quê nhà cháu vậy.”
Tang Lê thích núi, những dãy núi hùng vĩ luôn mang đến cho cô cảm giác an toàn và quen thuộc, chớp mắt khiến cô cảm thấy thư thái tức thì.
Tang Lê nhìn thấy còn có một khu rừng: “Ở đây cũng có giống cam này ạ?"
"Đúng rồi, đây là rừng trồng cam Phụng Tiết, sang mùa đông là có thể thu hoạch, trên núi còn có bưởi và đào nữa."
"Nhiều như vậy ạ..."
"Không chỉ có cây ăn quả, trên núi còn có nông trại, đồng cỏ các loại, sau núi còn trồng hoa nữa, đến mùa xuân cả vùng biến thành biển hoa, rất là đẹp."
“Đây là khu du lịch ạ?”
Bác Trương mỉm cười: “Không phải đâu, đây là ngọn núi tư nhân đứng tên Quảng Dã.”
Là của Quảng Dã ư?!
Bác Trương giải thích: "Tổng giám đốc Quảng đã mua ngọn núi này cho Tiểu Dã, cháu nhìn đủ loại rừng cây ăn quả này, đều là Tiểu Dã đích thân trông chừng và xử lý, đây chính là thế giới nhỏ của cậu ấy."
Tang Lê kinh ngạc.
Cô vốn nghĩ rằng Quảng Dã thích xe, thích chơi điện tử, chứ chưa bao giờ nghĩ anh lại còn có sở thích này.
Chẳng trách trước đây cô thường nghe thấy Quảng Dã và bác Thương nói chuyện về trang trại, hẳn là nói về nơi này.
"Ngày thường đều là tổng giám đốc Quảng phái người đến chăm sóc ngọn núi này, ông ấy rất thương Tiểu Dã, biết cậu ấy thích những thứ này nên thường cử người đưa tới nhiều giống rau quả, còn giúp Tiểu Dã tu sửa đường đua quanh núi.”
Tang Lê nghe vậy, cô không chỉ kinh ngạc mà còn rất hâm mộ.
Có người ba thương yêu mình như vậy, hẳn là anh rất hạnh phúc nhỉ, nhưng không hiểu vì sao mối quan hệ ba con của hai người có vẻ không được tốt cho lắm…
"Tham quan ngọn núi này cũng không thể một chốc là xong, hôm nay bác được giao việc nên chỉ có thể đưa cháu dạo chơi vào dịp khác vậy."
Lời của bác Trương kéo Tang Lê khỏi dòng suy nghĩ, cô nhanh chóng gật đầu: "Không sao đâu bác Trương, cháu đi theo bác là được ạ."
Những đỉnh núi trùng trùng điệp điệp trải dài trên đường đi, mười phút sau, xe đã tới trang trại.
Tang Lê vừa bước xuống đã nghe thấy tiếng chó sủa dữ dội, cô quay đầu thì thấy một bóng lưng to lớn màu đen đang chạy về phía mình, khiến cô giật mình sợ hãi.
Bác Trương vội vàng mắng: "Coca, không được nghịch."
Chú chó như nghe hiểu, nó tức khắc bình tĩnh lại, lão Trương nói với Tang Lê: "Cháu đừng sợ, Coca rất ngoan."
Bác Trương gọi Coca, nó liền đi tới, bác ấy giới thiệu với Tang Lê: "Nhóc này tên là Coca, được Tiểu Dã nuôi gần năm năm rồi, nó rất thông minh và nghe lời."
Tang Lê cẩn thận nhìn mới phát hiện hình đại diện WeChat của Quảng Dã là ảnh chụp chú chó này.
Cô dè dặt chạm vào đầu nó, Coca thông minh, đã biết Tang Lê là người quen nên nó trở nên ngoan ngoãn, lại còn rất biết nghe lệnh,Tang Lê rất thích nó: “Lưng đen đúng là rất khôn, chỉ là mới nhìn sẽ nghĩ nó rất dữ thôi."
"Thường ngày nó ở đây để canh giữ, là một tay Tiểu Dã huấn luyện đấy."
“Quảng Dã rất thích chó ạ?”
Cô nhớ đến anh cũng rất quan tâm đến chú Samoyed Nháo Nháo kia.
"Cậu ấy rất thích động vật."
Lý Thực từ trong nhà đi ra, bác Trương chào hỏi ông ấy và giới thiệu Tang Lê.
Sau đó, Lý Thực hỏi Tang Lê có muốn tản bộ xem xung quanh không, cô liền đồng ý, bác Trương để người làm dỡ xuống vật phẩm chở đến rồi đi cùng Tang Lê.
Tang Lê dắt Coca đi dạo, cô không nghĩ đến nơi này lại như một siêu trang trại, còn có rất nhiều loài thú nhỏ nữa: “Ở đây còn nuôi thỏ nữa đấy."
"Thỏ ấy ạ?!"
Tang Lê thích nhất là thỏ, mắt cô liền tỏa sáng và nói muốn đi xem chúng.
Ba người đi đến chuồng thỏ, bên trong có rất nhiều thỏ con, Tang Lê nhìn thấy những con thỏ lông xù đang ăn cỏ, bác Trương nhìn thấy liền hỏi: "Đã cắt lông rồi à?"
Lý Thực cười: “Đúng vậy, hôm qua trên núi Tiểu Dã đã cắt cho chúng.”
Hoá ra ngày hôm qua Quảng Dã tới đây...
Nhờ có Lý Thực hướng dẫn, cô đút cỏ cho mấy chú thỏ nhỏ ăn, còn bác Trương đứng nhìn một bên, một lúc sau, bác ấy có cuộc gọi đến từ Quảng Dã.
"Alo, Tiểu Dã à."
Trong phòng ngủ đầu bên kia, anh vừa tỉnh dậy, xuống giường đi vào phòng tắm, trước hết đã gọi điện thoại đến, giọng anh mang theo khàn khàn mới ngủ dậy: "Bác lên núi chưa? Có mang theo thức ăn chăn nuôi luôn không?"
"Bác đưa rồi, bác cũng đang trên núi."
Ở bên cạnh, Tang Lê đang cho thỏ cỏ ăn, cô không để ý là bác Trương đang nói chuyện điện thoại, khi cô cười ánh mắt cong lên thành trăng non, cô nói với bác ấy: "Bác Trương ơi, đám thỏ này đáng yêu quá, cháu thấy mình có thể dành cả ngày để ngồi đây ngắm chúng mất."
Giọng nói dễ thương không chút ra vẻ của Tang Lê lọt vào điện thoại, truyền rõ ràng vào tai Quảng Dã ở đầu bên kia.
Anh nhận ra giọng cô, đáy mắt như có từng gợn sóng: "Sao Tang Lê lại ở đấy?"
Bác Trương nghe vậy thì vội giải thích: “Trước khi lên núi đúng lúc bác phải đưa cô Tang Lê đi xử lý chút việc, nên sau tiện đường thì đưa cô bé theo, cũng chưa kịp báo trước cho cháu.”
Bác Trương nhớ đến mâu thuẫn trước đây của Quảng Dã và Tang Lê, tự hỏi liệu có phải hai đứa nhỏ không hợp nhau chăng: “Cháu không để ý chứ?”
Quảng Dã ngồi trên sô pha, thấp giọng nói: “Có gì mà cháu phải để bụng?”
Anh không có hẹp hòi đến thế đâu.
Bác Trương thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tang Lê vẫn đang chạy sang một bên cầm cỏ, mỉm cười nói: "Lần đầu tiên bác thấy Tang Lê vui đến thế, cháu không biết cô bé thích nông trại của cháu đến mức nào đâu, bây giờ cô bé còn đang cho thỏ ăn kìa..."
Xong chuyện, bác Trương nói khoảng buổi tối sẽ xuống núi, Quảng Dã mới lấy lại tinh thần, lười biếng đáp một tiếng.
Khi cuộc gọi kết thúc, anh để điện thoại sang một bên.
Tiếp theo dựa lưng vào ghế sô pha, ánh mắt anh rơi vào bàn trà nhỏ.
Lời của bác Trương văng vẳng bên tai.
Anh không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ vui mừng nhảy nhót của Tang Lê.
Cứ thế đám sương mù rối bời không tên trong tâm trí đã phần nào tan biến.
Trong lúc nhất thời, anh chợt muốn đi lên núi.
Nhưng sau cùng, cặp mày đen nhánh của Quảng Dã nhăn lại, anh đè suy nghĩ ấy của mình xuống rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
…
..
Dưới bầu trời hoàng hôn, núi non xanh ngàn trùng xa như được nhuộm ánh vàng.
Trên núi Tầm An, Tang Lê rời khỏi trang trại và tiếp tục đi dạo cùng bác Trương.
Núi này có ba hồ nhân tạo, một trong số đó dùng để nuôi vịt và cá, Tang Lê tò mò hỏi về việc chăm sóc và trồng trọt nông sản bình thường như thế nào.
Bác Trương nói rằng những thứ này đều được chăm sóc cẩn thận và đạt tiêu chuẩn cao, không chỉ để trong nhà ăn, mà còn được cung cấp cho các câu lạc bộ tư nhân cao cấp của nhà họ Quảng, dùng để chiêu đãi các mối quan hệ kinh doanh.
Có thể tranh thủ kiếm lời thì liền làm, vì dù sao nơi này cũng cần trả lương cho hàng trăm con người.
Dọc theo bờ hồ, họ đi đến một rừng bưởi, từng quả bưởi vàng nhạt treo ở trên cây, tròn mẩy và căng mọng.
Người phụ trách rừng nói rằng bưởi đã chín, đợi ba bốn ngày là có thể thu hoạch và đóng gói, dì ấy hái cho Tang Lê hai quả, rồi bóc vỏ để cô nếm thử.
Tang Lê cắn một miếng, trong miệng ngập tràn hương bưởi thơm mát và mọng nước, cô liên tục khen thật ngọt. “Giống này không có hạt, lại nhiều nước hơn bưởi bình thường, ăn rất ngon.”
Dì phụ trách thấy Tang Lê đáng yêu, nhiệt tình cười nói: “Cô bé, dì hái thêm cho cháu nhé.”
Ra khỏi rừng bưởi, Tang Lê ôm hai quả bưởi như ôm thỏi vàng, bác Trương nhìn vẻ mãn nguyện của cô, cười nói: “Bưởi này ăn ngon đúng không?”
"Dạ, rất ngon."
“Đây cũng là loại bưởi Tiểu Dã thích, giống này được lấy từ nơi khác, mới bắt đầu ra quả vào năm ngoái.”
“Vậy lát nữa cháu và bác cầm một quả về cho cậu ấy nhé.”
Chỉ mình cô sao có thể một mình hưởng thứ tốt, là chủ nhân nhất định phải nếm thử trước.
Trở lại núi để chuẩn bị đi về, Tang Lê không nỡ nói lời tạm biệt với Coca: "Coca, chị đi đây, chào em nhé."
Hy vọng cô còn có cơ hội để tới đây nhìn nhóc ấy.
Coca dụi dụi vào cô, Tang Lê mỉm cười xoa đầu nó.
Khi xe chạy xuống núi, bác Trương hỏi Tang Lê cảm thấy nơi này thế nào, cảm xúc yêu thích trần ngập trong mắt Tang Lê, cô nói nơi đây tựa như đào nguyên tiên cảnh vậy. “Núi ở quê cháu cao hơn ở đây, nhưng đường đi còn chưa được sửa tốt như vậy, vào mùa thu cây cối bắt đầu khô và ngả vàng…”
Nói đến quê mình, Tang Lê tiếp tục không dừng: "Nhưng quê cháu cũng trồng cây ăn quả trên núi, phổ biến nhất là hồng và lê, đều được trồng tự nhiên và không phun thuốc, ăn rất ngon đấy ạ."
Bác Trương cười: “Vậy nếu có cơ hội, bác phải ăn thử mới được.”
Má lúm đồng tiền của Tang Lê nổi lên: "Sau này cháu nhất định sẽ mang cho bác."
Đường núi uốn lượn cùng cảnh núi non liên miên không dứt như trong tập tranh, Tang Lê ước gì mình có một cây kéo, rồi cắt lấy bức tranh phong cảnh trước mắt, treo trên cửa sổ để ngày nào cũng có thể nhìn thấy.
Bác Trương và Tang Lê cùng trò chuyện về những con vật nhỏ được nuôi trên núi, Tang Lê đặc biệt thích thú, suốt đường đi đều ham thích lắng nghe, chẳng mấy chốc sau liền nhận ra xe đã về đến khu biệt thự.
Sau khi xe dừng, Tang Lê vui vẻ ôm bưởi vào biệt thự, người giúp việc nói bữa tối sẽ sớm được dọn lên, cô gật đầu, cảm thấy người hơi bụi, muốn đi thay quần áo ở nhà.
Ngay khi cô định đi lên lầu, đúng lúc gặp Quảng Dã đang đi xuống.
Tang Lê nhìn thấy anh, liền nhớ đến việc đưa anh quả bưởi, vội vàng đi lên: "Quảng Dã, cho cậu bưởi này."
Ánh mắt Tang Lê và anh chạm nhau, cô giải thích: "Chiều nay bác Trương dẫn tôi đến núi Tầm An, đây là bưởi trồng ở nông trại của cậu, là dì ở đấy cho."
"Tôi biết."
"Hả?"
"Bác Trương nói với tôi cậu đi cùng." Anh bình tĩnh nói.
Cô vẫn còn chưa hết hưng phấn, vui vẻ gật đầu: “Trên núi đẹp lắm, bác Trương dẫn tôi đi tham quan trang trại, tôi thấy được thật nhiều con thú nhỏ, nhất là thỏ ấy, có mấy nhóc lông trắng tai cụp rất đáng yêu, tôi muốn cho chúng ăn cỏ nhưng chúng đều rúc vào tổ không chịu ra ngoài…”
Tính cách Tang Lê hướng nội cùng ít nói, nhưng khi ở trước mặt người quen hoặc có chuyện vui, cô sẽ thay đổi, như biến thành một chú chim sẻ nhỏ hót líu lo.
Cô đang nói không ngừng, bắt gặp đôi mắt đen của Quảng Dã đang lẳng lặng nhìn mình, cô mới chầm chậm nhận ra.
Đợi chút, hình như cô và Quảng Dã cũng không thân thiết đến thế...
Với lại việc cô đến nông trại của anh, còn chưa biết liệu anh thấy có không vui hay không kìa…
Biết rằng mình quá phấn khích rồi, Tang Lê lúng túng, dần dần im lặng, hai gò má như trái đào mới hái trên cây xuống.
"Ring ring ring!"
Bỗng chuông di động vang lên.
Quảng Dã cúi đầu nhận điện thoại: "Alo."
Nhiếp Văn hỏi anh chuyện game, Quảng Dã trả lời.
Một lúc lâu sau mới cúp điện thoại, anh bỏ điện thoại vào túi, quay đầu nhìn lại…
Chỉ có một quả bưởi được đặt trên chiếc bàn nhỏ ở hành lang.