Từ khi Quảng Dã lên cấp 3, kỷ lục mấy đại hội thể thao trường thậm chí đại hội thể thao huyện đều ở trên người anh, giáo viên trường đã từng trăm phương ngàn kế muốn chiêu mộ anh làm học sinh ban thể dục, nhưng anh từ chối, không muốn phát triển theo hướng này.
Khang Hàng vừa nói vừa báo danh hai hạng mục cho Quảng Dã, Quảng Dã điều khiển máy bay không người lái, tùy ý đáp lời, không thèm để ý những điều này.
Sau khi Quảng Dã báo danh, số người tham gia dự thi trong lớp vẫn chưa đủ, Khang Hàng thấy Tang Lê ở hàng phía trước, hai mắt sáng lên, thò lại gần: “Bạn học Tang Lê, cậu vừa mới đến, vậy cậu có muốn trải nghiệm đại hội thể thao của Giang Vọng chúng ta không?”
Tang Lê vội xua tay: “Không được không được...”
“Chủ yếu là tớ thật sự không kiếm được ai cả, cậu cứ tham gia đại hai mục đi, đại hội thể thao cuối cùng của thời cấp ba, đi ngang qua thì đừng bỏ lỡ nha!”
Khang Hàng năn nỉ ỉ ôi, giống như đang cầu xin ông bà vậy, Tang Lê hay mềm lòng không nghe nổi nữa, cuối cùng hỏi cậu xem còn dư hạng mục nào, Khang Hàng đề nghị cô chọn nhảy xa và chạy 800m, Tang Lê đang do dự thì cậu đã quơ tay viết tên cô lên: “Không sao, quan trọng là có tham gia, coi như rèn luyện thể dục thể thao, vô cùng cảm kích.”
“...”
Thôi được rồi, cô không giỏi thể dục lắm, nhưng trên cơ bản vẫn có thể lấy được 80 điểm.
Một buổi sáng trôi qua, giữa trưa Quảng Dã dẫn mấy người Nhiếp Văn đi lấy bảng hiệu đã nhờ công ty quảng cáo làm xong và gửi tới đưa vào lớp, dựa theo vị trí đã chỉ định để phát cho mọi người, thông báo tiết thứ tư của buổi chiều các bạn trong lớp tập trung ở sân thể dục để tập luyện.
Hết tiết thứ ba của buổi chiều, mọi người xuống lầu, Dụ Niệm Niệm xé mở một thỏi chocolate hỏi: “Ủa, Nguyệt Nguyệt đâu?”
“Cậu ấy bị ốm, buổi chiều xin nghỉ về nhà.”
Lúc giữa trưa Tang Lê quay về lớp học thì đúng lúc gặp được Lữ Nguyệt sắp về nhà, Lữ Nguyệt nói cô ấy có hơi sốt, đã xin Bạch Nam cho nghỉ.
“Vậy hả, tối nay tớ đi thăm cậu ấy một chút...”
Các bạn học lục tục tới sân thể dục, trên sân thể dục đã có lớp khác đang tập luyện, nhìn thoáng qua thì mỗi lớp đều đang chuẩn bị kỹ càng cho phần trình diễn, mỗi năm lại càng đa dạng hơn.
Có người nhìn thấy một nữ sinh lớp A12 đang luyện múa đơn, ngạc nhiên: “Hả, đó không phải đội trưởng đội múa của trường Lâm Minh Uyên ư?”
“Là đội trưởng cũ, lúc lên lớp mười hai cậu ấy đã rời khỏi đội rồi, tuần trước đi thi mà đội múa của trường không có cậu ấy, rõ ràng có cảm giác thực lực đã giảm đi nhiều, nhưng không ngờ biểu diễn ở lễ khai mạc năm nay lại có cậu ấy, háo hức quá."
“Năm trước lớp A12 đạt điểm cao nhất trong lễ khai mạc, năm ngoái điệu múa của Lâm Minh Uyên được cộng rất nhiều điểm, lớp họ có Lâm Minh Uyên là không cần lo lắng nữa rồi..."
Tang Lê nghe vậy nhìn qua thì thấy trên mặt cỏ của sân thể dục, một nữ sinh đang nhảy múa, dáng người mảnh mai, dáng múa thướt tha.
Dụ Niệm Niệm biết Lâm Minh Uyên, nhỏ giọng giới thiệu với Tang Lê: “Đây là Lâm Minh Uyên lớp A12, là con gái của thầy chủ nhiệm giáo vụ Lâm Kiện, đội trưởng cũ của đội múa trường chúng ta, cũng học múa dân tộc, năm lớp mười và lớp mười một đã dẫn dắt chúng tớ đạt được nhiều giải thưởng, múa siêu đỉnh luôn.”
Tang Lê nhìn sang, phát hiện đối phương thật sự có khí chất hơn người, cực kỳ hút mắt.
Tiếng chuông vào tiết bốn vang lên, Quảng Dã vẫn chưa chạy thử máy bay không người lái nên để Nhiếp Văn tập hợp mọi người lại trước.
“Cả lớp tập hợp, xếp hàng theo vị trí đứng tiết thể dục!"
Nhiếp Văn hô, nhưng lớp A8 không tập trung vào loại hoạt động tập thể này, trên mặt một ít bạn học còn thể hiện vẻ bực bội không kiên nhẫn, trong miệng lẩm bẩm rằng thật lãng phí thời gian.
Nhiếp Văn tập hợp lớp mà muốn đau cả đầu, Lư Hạ Dương thân là lớp trưởng không thể không đứng ra: “Mọi người đừng nói chuyện nữa.”
Sau một hồi lâu, Quảng Dã từ khán đài đi tới, Nhiếp Văn đau đầu đỡ trán: “Tôi con mẹ nó đã cố hết sức rồi, đám người này tôi không quản nổi, cậu có kinh nghiệm điều phối đám người không?"
Quảng Dã thản nhiên liếc cậu ta: “Dẫn một đám người đi đánh nhau, có tính không.”
“...”
Cậu thật sự được lắm. Quảng Dã chậm rãi đi tới trước mặt đội ngũ, Lư Hạ Dương đang cố gắng duy trì trật tự, Quảng Dã đứng ở phía trước, lạnh giọng nói: “Vẫn chưa nói đủ à? Muốn luyện tập đến tiết tự học buổi tối luôn sao?”
Giọng nói Quảng Dã không nhỏ, khuôn mặt hung dữ kia khi không cười mang đến cảm giác áp lực nồng đậm, chấn trụ toàn trường, mọi người thấy anh thì không hẹn mà cùng hạ thấp âm thanh.
Lư Hạ Dương quay đầu nhìn Quảng Dã, mím môi, cuối cùng quay về trong hàng ngũ.
Đôi mắt lạnh lùng dưới mũ lưỡi trai của Quảng Dã liếc một vòng: “Nếu đã không muốn luyện như vậy thì ném hết bảng vào thùng rác ở cửa sân thể dục, khẩu hiệu trong lễ khai mạc lần này cũng dẹp luôn đi."
Mấy người bất mãn yên lặng ngậm chặt miệng. “Tuần sau đã là đại hội thể thao rồi, còn có thể chiếm dụng thời gian của mọi người bao lâu nữa? Tôi chỉ nói một câu, không muốn làm thì đừng làm, nếu đã làm thì phải làm cho tốt, không thì đừng lãng phí thời gian nữa.”
Lúc này Bạch Nam cũng tới, anh ấy chỉ nói đơn giản vài câu sau đó trao quyền chỉ huy cho Quảng Dã, anh ấy đứng một bên nhìn. Quảng Dã nhìn điện thoại một cái: “Nghiêm túc luyện tập theo kế hoạch, một tiếng sau là xong rồi.”
Phía dưới có nhiều người nghe thấy anh nói vậy, cũng bằng lòng phối hợp.
Quảng Dã dạy mọi người vị trí đi, một lát sau Tang Lê nhớ đến cái gì đó, hỏi Quảng Dã: “Lữ Nguyệt xin nghỉ không đến, có phải chừa vị trí lại cho cậu ấy không?”
Quảng Dã: “Không cần để ý, Lữ Nguyệt có sắp xếp khác.”
Hả? Mọi người tiếp tục tập luyện, Tang Lê thấy trán của Quảng Dã nhanh chóng đổ mồ hôi, áo T-shirt xám bị mồ hôi thấm ướt, rõ ràng vô cùng vất vả.
Mọi người tập luyện, vốn dĩ trạng thái đã tốt lên rồi, bỗng trong đội ngũ có một giọng nữ khó chịu vang lên: “Trạm Thiến Tuyết, cậu có bệnh à, cứ đập bảng lên đầu tôi mãi thế!”
Trong đội ngũ, một nữ sinh quay người về phía sau cãi nhau với Trạm Thiến Tuyết, xung quanh không nhịn được phụ họa: “Đúng thế, Trạm Thiến Tuyết với Kha Phỉ bước sai nhịp hết cả, vừa đi sai một cái là bên tụi tôi cùng không đều được, có thể luyện tập đàng hoàng chút không..."
Tiến độ luyện tập bỗng bị gián đoạn. Mọi người nhao nhao chỉ trích, Trạm Thiến Tuyết giận dỗi cười lạnh một tiếng, ném bảng lên mặt đất: “Tôi con mẹ nó không thèm luyện nữa, kiểu biểu diễn này vừa khó vừa mệt, có gì thú vị?”
“Nếu không thú vị thì mấy cậu đi ra ngoài đi, một con sâu làm rầu nồi canh!”
“Mẹ nhà cậu nói ai là con sâu?”
“Sao nào, cậu lại định đánh người à? Đừng quên trên người cậu còn có cái xem xét cảnh cáo của trường đấy!”
Trạm Thiến Tuyết nắm chặt tay trong cơn giận dữ không nói chuyện, Tô Bạch Tình ở bên cạnh đứng hơi xa một chút, chỉ im lặng nhìn không nói lời nào.
Mắt thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Lư Hạ Dương lập tức đứng ra kêu cả lớp yên lặng, bấy giờ Bạch Nam và Quảng Dã đều nghe thấy được động tĩnh, đi từ điểm xuất phát tới.
Lư Hạ Dương báo cáo tình huống với Bạch Nam, lạnh lùng đề nghị: “Thầy chủ nhiệm, Trạm Thiến Tuyết tiêu cực lười biếng không chịu phối hợp, không cần giữ lại trong đội, mấy bạn học xung quanh vẫn luôn bị bọn họ ảnh hưởng, cũng không có cách nào nghiêm túc tập luyện."
Lư Hạ Dương rất biết chiều theo lòng dân, trong thâm tâm cũng rất ghét đám Trạm Thiến Tuyết suốt ngày gây mất đoàn kết lớp học còn bắt cậu ấy phải nhường nhịn khắp nơi.
Bạch Nam thấy vậy, không tỏ ý kiến, quay đầu nhìn về phái Quảng Dã: “Quảng Dã, chuyện này giao cho em quyết định.”
Các nữ sinh lên án Trạm Thiến Tuyết, Quảng Dã nhìn qua, Trạm Thiến Tuyết đối diện với ánh mắt của anh, cổ họng như bị bóp chặt, trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Cô ta đang muốn quay đầu đi thì nghe thấy Quảng Dã nói: "Vị trí đứng của hàng ngũ và vị trí đi là tôi thiết kế theo tình huống tất cả mọi người đều lên sân khấu, thiếu một người hình ảnh sẽ bị phá hư, đây là lần biểu diễn trong lễ khai mạc đại hội thể thao cuối cùng của thời cấp ba, cũng là một trong số ít những hoạt động tập thể. Lớp chúng ta cho dù là ai cũng đều phải tham dự, cho dù trước kia đã xảy ra chuyện gì mọi người đều buông bỏ cảm xúc nghiêm túc luyện tập cho tôi. Chúng ta đứng ở chỗ này, không phải vì bản thân mà là vì vinh dự của lớp.”
Lời nói của Quảng Dã khống chế được hiện trường vốn đang ồn ào nhốn nháo, rất nhiều người ngơ ngẩn nhìn về phía anh. Lúc này Dụ Niệm Niệm cũng đứng lên: "Tuy rằng đám người nào đó rất đáng ghét, nhưng nếu không có mấy cậu ta ở đây thì lại phải phiền Quảng Dã thiết kế lại vị trí đi thêm một lần nữa, cả lớp lại phải tập lại, như vậy càng chậm trễ thời gian hơn.”
Các bạn học tự biết đuối lý nên nhỏ giọng dần, Bạch Nam im lặng cười, cũng tỏ vẻ ủng hộ ý tưởng của Quảng Dã. Quảng Dã ném xuống một câu: “Tiếp tục.”
Sau đó Trạm Thiến Tuyết căng mặt nhặt bảng lên, trở lại hàng ngũ.
Sau đó Nhiếp Văn giúp cô ta điều chỉnh vị trí, đứng ở nơi tương đối đơn giản, những nữ sinh khác thấy vậy cũng không lên tiếng phản đối.
Dưới sự dẫn dắt của Quảng Dã, cả lớp dần tập trung, không có âm thanh than phiền, cũng không có ý kiến phản đối, phối hợp với nhau.
Cuối cùng Quảng Dã nói lời giữ lời, đúng một tiếng sau đã kết thúc luyện tập.
Sau khi phần lớn mọi người đã rời đi, Tang Lê và nhóm nhỏ sáu người lại luyện thêm, chờ họ luyện tập xong thì hoàng hôn nơi chân trời đã sắp khuất sau núi, đã hơn sáu giờ tối rồi.
Mấy người họ đeo cặp sách, đi về phía cổng trường. “Mệt mỏi quá à, tớ có cảm giác ngoại trừ năm trước tham gia thi cấp thành phố ở đội múa của trường ra thì chưa từng mệt đến mức này.”
Dụ Niệm Niệm đấm đấm lên cánh tay sắp chua lên của cô ấy: “Nhưng có điều mệt thì mệt, có cảm giác buổi luyện tập hôm nay có hiệu quả hơn tuần trước nhiều nhỉ?”
Tang Lê gật đầu: “Luyện thêm vài lần nữa là sẽ trôi chảy hơn.”
Dụ Niệm Niệm nhỏ giọng tán thưởng: “Tiết mục phức tạp như vậy chỉ có Quảng Dã nghĩ ra, cũng chỉ có Quảng Dã phụ trách được, cậu có cảm thấy không, nếu buổi tập hôm nay không có Quảng Dã ở đây, cả lớp sẽ loạn thành một nồi cháo heo.”
Tang Lê không nhịn được quay đầu lại nhìn Quảng Dã đang đi ở đằng sau, gật đầu nhẹ: “Hôm nay cậu ấy thật sự rất vất vả.”
Ngay từ đầu cô cũng không coi trọng Quảng Dã, cảm thấy anh không có năng lực cũng không để tâm, nhưng bây giờ cô mới biết là chính cô đã mang theo thành kiến với anh.
Tuy người này vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ không đàng hoàng nhưng cô không thể không thừa nhận, trong việc này anh đã phụ trách một cách rất nghiêm túc.
Không chỉ mỗi Tang Lê cảm thấy vậy mà qua mấy ngày luyện tập tiếp theo, cả lớp đều có cái nhìn mới về Quảng Dã, không ngờ rằng vị đại thiếu gia không nghe lời nhất lại có thể quản lý việc này ra hình ra dạng, thật sự suy nghĩ cho lớp, hơn nữa mấu chốt là anh có thể tạo uy được hơn Lư Hạ Dương.
Có hôm tập luyện, lớp bọn họ bị lớp khác bắt nạt chuyện sân bãi, cả đám lớp A8 đều rất kích động, Quảng Dã mạnh mẽ ra mặt để giữ gìn quyền lợi lớp, mọi người đều rất vui vẻ cảm động.
Cả lớp dường như được gắn kết càng thêm chặt, mọi người cùng hướng tới một mục tiêu, nhanh chóng tiến về phía trước.
Thời gian trôi qua rất nhanh đúng như lời của Quảng Dã.
Cuối cùng bọn họ cũng chào đón lễ khai mạc đại hội thể thao vào thứ năm.
Sáng sớm, sắc trời xanh thẳm không một gợn mây.
Lúc sắp tới 8 giờ, lễ khai mạc náo nhiệt vang lên khúc quân hành, các lớp lục tục xuống sân thể dục chuẩn bị tiến vào.
Đầu tiên là lớp mười và mười một, lớp mười hai ở sau cùng. Lúc sắp tới giờ, Quảng Dã mới dẫn cả lớp xuống lầu. Cả lớp xếp hàng điểm số xác nhận có mặt, có bạn hỏi: “Ủa, Lữ Nguyệt đâu? Tớ nhận ra nhiều buổi tập luyện như vậy cậu ấy chưa từng tới.”
“Hình như lần này Lữ Nguyệt không tham gia, kỳ lạ quá..."
Sau khi mọi người đều đến đông đủ, Quảng Dã nhắc lại những việc cần chú ý một lần nữa: “Mong mọi người cố gắng hết sức, không phụ sự tập luyện vất vả trước đó của chúng ta.”
Cả lớp gật đầu, đã tới bước này ai cũng liều mạng, nhất định phải tạo ra một tiết mục biểu diễn thật tốt.
Nói xong, Quảng Dã cầm máy bay không người lái chụp mấy tấm ảnh cho mọi người, các bạn học vui vẻ tạo dáng, vậy mà lại có cảm giác như đang chụp ảnh tốt nghiệp.
Chụp ảnh xong, Quảng Dã đi tới hàng đầu của lớp thì thấy Tang Lê đang cầm lá cờ im lặng nhìn về phía trước, vừa nãy cũng không tham gia chụp ảnh.
Anh bước qua: “Sao vậy?”
Tang Lê quay đầu nhìn anh, cụp mắt xuống: “Có hơi căng thẳng...
Hồi nãy tôi mới xem phần trình diễn của các lớp khác, bọn họ đều rất xuất sắc.”
Cô còn thấy được phần trình diễn của lớp A12, điệu múa đơn kia của Lâm Minh Uyên đã nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt, thật sự quá ưu tú.
Quảng Dã cứ như không nghe thấy cô nói, điều khiển máy bay không người lái, uể oải nói: “Ngẩng đầu lên.”
Cô sửng sốt ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc máy bay không người lái bay xuống trước mặt, Quảng Dã trầm giọng nói bên tai cô: "Nó đang chụp cậu đấy, tạo dáng một chút đi."
Cô ngơ ra, sau đó vụng về giơ tay hi một cái với chiếc máy bay.
Quảng Dã đứng cạnh im lặng cười, vài giây sau đưa màn hình sang: “Với cái vẻ mặt nhăn như mướp đắng này của cậu thì lớp chúng ta không lấy hạng nhất đếm ngược cũng uổng.”
“...”
Tang Lê cạn lời trừng mắt liếc anh một cái, nghe anh nói chụp thêm tấm nữa, cô lại cười lên, khóe môi anh cong lên: “Được rồi.”
Anh đưa màn hình cho cô xem, cô bước đến bên cạnh anh xem ảnh mới chụp, không nhịn được cười: “Ừm, bức này ổn hơn nhiều.”
Cô nhìn bức ảnh, vài giây sau, giọng nói trầm thấp dịu dàng nhưng lại bướng bỉnh không ai bì nổi vang lên, chỉ nói với mình cô: “Đừng nhìn người khác, chuyển qua nhìn bản thân đi."