Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 53



Một đám người như tổ ong chen vào, Tang Lê bối rối đến nỗi đầu như sắp nổ, cuối cùng cô từ chối người đến hỏi thông tin liên lạc của mình, lại từ chối nước do Ốc Thiệu Huy đưa tới, vốn dĩ cũng muốn khéo léo từ chối ý tốt của Lư Hạ Dương, nhưng cậu ấy lại nói bản thân là lớp trưởng cần phải giúp đỡ cô, còn nhất quyết giải vây kêu đám người Dụ Niệm Niệm cùng cô ra ngoài sân thể dục đi dạo một chút.

Cuối cùng, Ốc Thiệu Huy cầm đồ uống trên tay, biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc mà quay trở lại khán đài, thứ chào đón cậu ta chính là sự cười nhạo vô tình của đám bạn xấu xa...

“Ốc Tử, cậu là cao thủ cua gái mà lại có ngày bị lật xe, ha ha ha ha.”

“Không sao đâu Ốc Tử, thất bại là mẹ thành công, không đúng, bà ngoại của thành công luôn rồi ha ha ha ha!”

“Ốc Tử đừng khóc, lại đây, để các anh em lau nước mắt cho cậu.”

Ốc Thiệu Huy giận dữ cười, trực tiếp ném thẳng đồ uống qua: “Mẹ nó các cậu câm miệng lại cho ông.”

Vài người đi lên khán đài, khi đến chỗ tập hợp của lớp A8 liền nhìn thấy Quảng Dã đang ở bên trong chơi điện thoại, Nhiếp Văn không ngừng cười gọi anh: “A Dã, cậu vừa rồi có thấy không? Vừa nãy Ốc Tử đưa nước cho Tang Lê, thế mà lại bị người ta từ chối ha ha ha.”

Ốc Thiệu Huy thống khổ ngồi cạnh Quảng Dã, vừa khóc vừa nói: “A Dã, cậu có quen Tang Lê sao? Cô gái này rốt cuộc có tính cách thế nào? Nhìn thì hiền lành dịu dàng nhưng lại quá lạnh lùng, tôi quan tâm cậu ấy như vậy mà còn chả thèm đáp lại!”

Quảng Dã nhướng mí mắt lên nhìn cậu ta một cái, nhàn nhạt nói: “Đối xử với cậu như vậy không phải là rất bình thường sao?”

“A Dã, ngươi quá đáng rồi, chúng ta có còn là anh em nữa không...”

Nhiếp Văn cầm lấy một chai nước ngồi xuống cạnh Ốc Thiệu Huy, cười đến mức đau cả quai hàm, an ủi cậu ta: “Ốc Tử, tôi nghĩ cậu nên quên chuyện đó đi, thế giới này có biết bao nhiêu là cỏ dại, hà tất gì lại phải đơn phương một cành hoa, không phải rất rõ ràng là Tang Lê không có hứng thú với cậu sao? Cậu chỉ tự mình tìm phiền phức thôi.”

Ốc Thiệu Huy chế nhạo cậu ta: “Không có yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng chắc chắn sẽ có lâu ngày sinh tình, Tang lê chắc chắn chưa nhìn thấy điểm tốt trên người tôi thôi, chỉ cần cậu ấy nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị ấn tượng bởi sự quyến rũ của tôi.”

Người bên cạnh cười: “Cậu đúng là một người khác ghê tởm…”

Trương Bắc Dương không biết từ đâu nhảy ra an ủi: “Ốc Tử, tôi… tôi bình tĩnh xem xét lại, tôi cảm thấy một cô gái ngoan ngoãn như Tang Lê vừa… vừa nhìn đã thấy khó có thể có hứng thú với cậu, thành tích của người ta tốt lại trầm tính, cậu ấy… cậu ấy chắc cũng thích nam sinh có thành tích tốt, tính cách ôn… hòa lịch sự.”

Nhiếp Vân nghe vậy thì đồng tình: “Bắc Dương nói không sai, cậu không thấy vừa rồi tất cả nam sinh đều rời đi, chỉ có Lư Hạ Dương lớp bọn tôi ở lại thôi sao?”

“Chết tiệt, các người đừng nhắc đến cậu ta, tên lớp trưởng kia đúng là phiền phức, cậu ta là cái rắm gì mà ngăn cản tôi đưa nước!”

Nhiếp Vân cười nói: “Cậu cảm thấy người ta phiền, nhưng nói không chừng Tang Lê lại có hảo cảm với cậu ta thì sao? Cậu ta là bạn cùng lớp, lại thường cùng nhau đến lớp Hòa Tiến, chưa kể ở gần dễ sinh tình cảm, điểm của cậu nhân hai lần lên cũng không bằng người ta, hai người họ ở cạnh nhau có luôn có chủ đề chung, nhưng còn cậu có gì để nói đây? Nói về học tập, nói về lý tưởng, cậu có hiểu hình học hàm số là thế nào không? Nói về game? Về bóng rổ? Hay nói về hình học hàm số?”

“Tôi…” Ốc Thiệu Huy đột nhiên cạn lời.

Mẹ nó thật đúng là không biết phải nói về cái gì.

Những người khác cười rồi khuyên: “Học sinh giỏi khẳng định sẽ thu hút lẫn nhau, thôi quên đi Ốc Tử, không chừng người ta còn coi thường cậu nữa kìa, cậu với học bá không cùng một thế giới.”

Mấy người họ nói chuyện, giọng nói truyền vào tai Quảng Dã.

Sau khi vượt qua màn, Quảng Dã ném điện thoại lên bàn, đáy mắt hiện lên một tia sâu xa không rõ ý.

...

Bên kia, dưới gốc cây, không khí nóng bức bị tán cây che lại, Tang Lê đi được một lúc, Lư Hạ Dương cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Tang Lê, cậu cảm thấy tốt hơn chút nào không?”

Tang Lê gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”

Tuy rằng lớn lên ở trên núi nên cô chạy rất tốt, nhưng thời gian trước Tang Lê bận rộn với việc diễn tập cho lễ khai mạc vì vậy rất ít rèn luyện thân thể, lập tức chạy 800 mét thì đúng là quá sức.

“Tối nay về nhà phải đấm chân, thả lỏng cơ bắp, nếu không ngày mai sẽ không đi được.” Lư Hạ Dương nói.

“Ừm.”

Vừa vặn đi qua căn tin, Lữ Hạ Dương nói muốn đi mua nước cho cô và các vận động viên khác, ba cô gái đứng chờ ngoài cửa.

“Lê Lê, sau lễ khai mạc cậu quả nhiên đã trở nên nổi tiếng, hiện giờ có một đám nam sinh xếp hàng dài theo đuổi cậu kìa.” Dụ Niệm Niệm vỗ vào bả vai Tang Lê cười đầy tinh nghịch.

Nghe đến đây, Tang Lê nghĩ đến chuyện vừa rồi đã cảm thấy đau đầu.

Vừa rồi không hiểu vì lí do gì mà một nhóm nam sinh tụ tập xung quanh cô, đầu óc Tang Lê vốn đã bối rối lại càng rối hơn, cô hận mình không thể ngất ngay tại chỗ.

Điên rồi, điên rồi…

“Tớ đã nói là tên Ốc Thiệu Huy kia thích cậu mà, còn lại đó đưa nước cho cậu nữa, hơn nữa Lê Lê à, sao tớ cảm giác lớp trưởng chúng ta cũng rất để ý cậu nhỉ?”

Lữ Nguyệt đứng một bên cũng hùa theo, thêm mắm thêm muối: “Đúng vậy, vừa rồi hình như cậu ấy cực kỳ lo lắng cho cậu.”

“Không có, đó là bởi vì cậu ấy là lớp trưởng.”

Tang Lê không muốn hai người này suy nghĩ lung tung, càng sợ sẽ có tin đồn lan truyền ra.

Dụ Niệm Niệm nhếch miệng: “Lê Lê, cậu vừa đẹp vừa ưu tú như vậy, khiến nhiều người hâm mộ là điều bình thường, cậu phải tự tin lên.”

“Dụ Niệm Niệm…”

Tang Lê tức giận đến mức đánh cô ấy, Dụ Niệm Niệm cười trốn sau lưng Lữ Nguyệt, sau đó Lư Hạ Dương mang theo nước ra khỏi căn tin, mấy người họ đều khôi phục lại dáng vẻ bình thường, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Bốn người trở lại chỗ tập hợp, lúc này các nam sinh lớp khác đã rời đi, chỉ còn lại có Nhiếp Vân, Trương Bắc Dương, còn có người kia…

Tang Lê nhìn sang, Quảng Dã đang ngồi ở trên ghế, mặc áo sơ mi ngắn tay màu đen, đi giày mũi nhọn màu đỏ, quai hàm sắc sảo, cả người anh tỏa ra khí chất mãnh liệt.

Nhiếp Vân nhìn thấy ba cô gái: “Các cậu đã trở lại rồi à, Tang Lê, cậu giành được hạng bốn chạy 800 mét, rất lợi hại!”

Tang Lê hơi nhìn đi chỗ khác, bắt gặp đôi mắt đen của Quảng Dã.

Cô quay đi, thẹn thùng trả lời, Lữ Hạ Dương kéo một chiếc ghế nhựa màu trắng cho Tang Lê: “Tang Lê, cậu ngồi xuống nghỉ đi.”

Cậu ấy đặt một túi đồ lớn vừa mới mua lên bàn, gọi Lữ Nguyệt và Dụ Niệm Niệm tới lấy, sau đó đưa cho Tang Lê một chai nước soda có vị vải thiều: “Uống chút đi.”

“Cảm ơn cậu.”

Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đi tới, lật xem nước trong túi, Dụ Niệm Niệm dùng giọng điệu đầy ẩn ý nói: “Tại sao lại chỉ có một chai hương vải thiều vậy?”

Tang Lê ngước mắt lên, bất lực trừng mắt nhìn Dụ Niệm Niệm, Lữ Hạ Dương cười nói: “Các cậu muốn uống sao? Để tớ đi mua.”

Dụ Niệm Niệm cười hì hì: “Không cần không cần, chúng tớ uống chai khác cũng được.”

Quảng Dã liếc nhìn túi đựng nước, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.

Lữ Hạ Dương có việc rời đi trước, Tang Lê đang uống nước soda, Nhiếp Vân cười nhìn cô: “Tang Lê, lớp trưởng để ý chăm sóc cậu nhiều nhỉ?”

Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đều cười, Tang Lê vội vàng giải thích: “Không có, lớp trưởng đối với tất cả mọi người đều như vậy.”

Mấy người họ cười nói, Tang Lê ngẩng đầu liền thấy Quảng Dã cúi đầu nhìn điện thoại, mắt ngơ tai điếc.

Cô chậm rãi nhìn đi chỗ khác, qua một lát, trên sân thể dục tiếp tục thi đấu, sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn, không tiếp tục bàn tán việc này.

Trong nửa ngày cuối cùng của đại hội thể thao được diễn ra vào buổi chiều, chỉ còn lại phần thi 200 mét cá nhân của lớp A8 do Quảng Dã tham gia.

Từ buổi chiều ngay khi trận thi đấu bắt đầu đã có rất nhiều người tụ tập lại ở sân thể dục, gần như tất cả học sinh lớp A8 đều xuống cổ vũ cho Quảng Dã.

Sau khi cuộc thi bắt đầu, các nam sinh đã lao ra khỏi điểm xuất phát như một con báo. Quảng Dã nhanh chóng tăng tốc, bùng nổ sức lực một cách cực kỳ lớn, so với trận thi đấu trước còn nhanh hơn, anh như thể đang phát tiết cảm xúc nào đó.

Đến cuối cùng, Quảng Dã như một cơn gió vượt qua vạch đích cách vị trí thứ hai khoảng chừng 3 mét, giành chức vô địch và cũng lập ra kỷ lục mới.

Các học sinh trên khán đài đều phấn khích như điên.

Toàn trường một mảng người reo hò.

Mọi người đều nói Quảng Dã hôm nay quá "điên", có lẽ là vì đây là trận đấu cuối cùng ở cấp ba, cho nên anh mới chạy đua như vậy.

Sau mỗi trận đấu, nữ sinh thích anh lại càng đều đặn tăng lên.

Đối với lớp mà nói, Quảng Dã đã đạt điểm cực cao cho lớp, tuy nhiên lớp A8 không chỉ có mình Quảng Dã, mà còn có nhiều nam sinh nữ sinh khác có năng lực thể thao mạnh mẽ đã góp phần tạo nên thành tích này, ví dụ như Cửu Hạo cũng giành được huy chương đồng ở nội dung 100 mét nam và chức quán quân ở nội dung 400 mét.

Buổi chiều, ở nội dung thi đấu đồng đội, lớp A8 đã giành được vị trí thứ nhất ở nội dung tiếp sức nam và hạng ba ở nội dung tiếp sức nữ, hoàn toàn giữ vững được danh hiệu vô địch đồng đội cấp cao.

Chạng vạng chiều, khi mặt trời lặn, nghi lễ bế mạc được tổ chức trên sân thể dục.

Làm đại biểu của lớp, Quảng Dã lên sân khấu nhận giải đồng đội, ngoài cái này ra, anh còn nhận được giải vận động viên xuất sắc nhất.

Nam sinh đẹp trai với đôi lông mày đen đứng trên đài cùng hiệu trưởng, nhận giấy chứng nhận và huy chương từ tay thầy hiệu trưởng, mọi người dưới khán đài vỗ tay như sấm.

Ở hàng phía sau lớp, Cửu Hạo nghe tiếng hò reo phấn khích của các bạn nữ xung quanh, thì thầm nói: “Nhìn các cậu kìa, đúng là một đám mê trai.”

Nữ sinh cười: “Cửu Hạo, nếu cậu có thể giành được giải vận động viên xuất sắc nhất thì tôi vỗ tay hoan hô chúc mừng cậu.”

Cửu Hạo chậc một tiếng: “Tôi thừa nhận tôi đúng là không thể giành được, những giải thưởng này chỉ là đồ vô vắn, hiện tại chúng ta đang học lớp 12, học tập mới là quan trọng nhất.” Quảng Dã dù có giỏi thể thao thì như nào, thành tích còn không phải là học sinh đội sổ của lớp sao.

Nữ sinh cười ha hả: “Lời cậu nói đúng là chua tận trời.”

“Tôi không có, tôi chưa cái rắm ấy, Hạ Dương, cậu nói xem lời tôi nói có đúng không?” Cửu Hạo hỏi Lữ Hạ Dương ở phía sau cậu ta.

Lữ Hạ Dương nghe vậy, nhìn về phía hiệu trưởng và nam sinh ở trên đài, ánh mắt nhìn không ra cảm xúc, vài giây sau mới nói: “Quảng Dã rất ưu tú.”

Trên đài, Quảng Dã cùng thầy cô lãnh đạo nhà trường chụp ảnh xong, đi xuống khán đài trước.

Anh đưa toàn bộ giấy khen của đội cho Bạch Nam, Bạch Nam cười trêu chọc anh: “Ban đầu em nói thầy phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, hóa ra là chuẩn bị tâm lý cho hạng nhất à?”

Quảng Dã cười nhạo: “Đó chỉ là ngoài ý muốn.”

“Không phải ngoài ý muốn, đây là thể hiện thực lực.”

Hai người đứng phía sau khán đài, Quảng Dã lười biếng dựa lưng vào tường, nhìn về phía bầu trời, anh nghĩ tới điều gì đó, cười như không cười: “Đúng là không nghĩ ra, một cựu thành viên đội bóng rổ thành phố lúc trước lại cố tình thách đấu một chọi một với em, chỉ vì muốn thắng em.”

Bạch Nam sững sờ: “Sao em biết?”

“Em lên mạng có thể không tra ra được à?”

Thật ra Bạch Nam chơi bóng rổ rất giỏi, cũng đã từng gia nhập vào đội tuyển thành phố, Bạch Nam nói lúc ấy vì muốn đấu một chọi một với Quảng Dã, anh ấy đã phải xem qua video các trận đấu của Quảng Dã, nghiên cứu cẩn thận thói quen chơi bóng của anh, đây gọi là “Kế hoạch cẩn thận”.

Bạch Nam cười: “Thầy thừa nhận là thầy gian lận, nhưng đây không phải cách duy nhất có thể dùng để em đồng ý sao?”

“Thầy thật sự không sợ em cố ý làm hỏng chuyện lần này à?”

“Là một giáo viên, không phải nên hoàn toàn tin tưởng học sinh của mình sao?”

Ánh mắt Quảng Dã khẽ gợn sóng.

Bạch Nam ngẩng đầu, cũng nhìn về phía tường màu cam trên cao, cười nói: “Quảng Dã, thầy quá hiểu biết về con người em, đã từng vì vấn đề vệ sinh ở nhà ăn mà gây sự với người phụ trách, ở trên sân bóng bởi vì bạn cùng lớp bị ức hiếp nên em mới đánh nhau, còn có lúc trước vì bạn học bị bắt nạt nên em mới ra tay đánh người. Tuy rằng hành vi không tốt, nhưng điểm xuất phát của em đều là vì người khác, không thể đánh giá một người bằng thành tích của họ, thầy cảm thấy em là một đứa trẻ rất có trách nhiệm.”

Một lúc lâu sau Quảng Dã cũng không nói chuyện, anh khẽ cười: “Thầy khoa trương quá rồi, ngay từ đầu em thật sự không muốn làm.”

Tuy rằng đến lúc sau, anh đúng thật là đã đặt chuyện này ở trong lòng, chân thành hy vọng có thể chuẩn bị cho tốt cho lễ khai mạc.

Bạch Nam cười quay đầu nhìn anh: “Cho nên thầy khá tò mò, từ việc ban đầu không muốn làm đến lúc bạn đem lại gửi cho thầy kế hoạch tốt như vậy, trong đoạn thời gian ngắn ngủi như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Quảng Dã nghĩ đến điều gì đó, không nói chuyện.

Hiệu trưởng trên đài gọi học sinh, mọi người lên đài chụp ảnh chung, Quảng Dã lại đi lên đài.

Cuối cùng cũng xong việc, Quảng Dã cùng Bạch Nam quay trở về đội ngũ lớp, rất nhiều người vây lại muốn đi lên xem huy chương, kích động ăn mừng.

Tang Lê quay đầu nhìn anh, yên lặng đứng ở một bên.

Sau một lúc lâu đám người mới rời đi, cô nhìn lên trên đài thì nhìn thấy Quảng Dã đứng ở bên cạnh cô.

Cô quay đầu nhìn anh, lại nhịn không được tò mò, cúi đầu lên nhìn chiếc huy chương trên tay anh.

Vài giây sau, nam sinh đưa qua.

Tang Lê ngẩn ngơ nhận lấy, phảng phất trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng vì đã giành được vinh dự, cô đánh giá, có chút ngốc nghếch lẩm bẩm: “Cái huy chương vàng này chắc không phải là vàng đâu nhỉ?”

Quảng Dã cười: “Cậu nghĩ cũng đẹp lắm.”

Ngay cả thế vận hội Olympic cũng không được làm bằng vàng thật, đây là hợp kim, Tang Lê thở dài giọng khẽ cảm thán: “Nhưng như vậy cũng rất có ý nghĩa, sớm biết như này thì tôi đã liều mạng tranh đua vào top ba rồi, như vậy sẽ có được một huy chương.”

“Đúng, chạy xong đã mệt đến mức thiếu chút nữa nằm sấp xuống, cậu còn có thể đua hay sao?”

“...”

Người này có thể ngừng đâm chọc người khác như này được không?