Quảng Dã lại liếc cậu ta bằng ánh mắt lạnh tanh, cậu ta nhanh chóng ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi yên lại.
Bên cạnh đó, Trương Bác Dương đang cặm cụi làm bài tập tự nhiên bật cười đến run người.
Tang Lê bất giác quay người.
Tình huống gì vậy, Nhiếp Văn lại phát bệnh như mọi ngày nữa à...
Không cần biết thế nào, chuyện của Tô Bạch Tình cuối cùng cũng yên ổn, cuộc sống của mọi người lại trở về quỷ đạo bình thường.
Thời gian cứ trôi đi, các ngày trong tuần của Tang Lê và Quảng Dã cũng bắt đầu học thêm.
Gần đây Quảng Dã chủ yếu đều về nhà ăn cơm tối, thậm chí quản gia cũng rất thắc mắc, đổi lại là trước kia, anh sẽ không trở về, có khi đến khuya thật khuya mới về nhà, bây giờ vậy mà lại ngoan ngoãn ở nhà ăn cơm, có nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
Tang Lê cũng không nghĩ ra, chắc là anh và Tống Thịnh Lan đã giao ước cái gì nên gần đây mới hiền lành một chút.
Tuy nhiên Tang Lê phát hiện Quảng Dã tham gia học thêm nhưng thái độ lại không tập trung, vì thế giáo viên cũng rất đau đầu, Tang Lê nghĩ đến Tống Thịnh Lan trước kia bất kể từ tập đoàn về muộn đến mấy cũng phải đến kiểm tra bài tập học thêm của Quảng Dã, trong lòng rất bận tâm.
Trong mắt Tang Lê cũng lo lắng hơn trước.
Tuần thứ hai, vẫn là tiết học thêm ngữ văn tối thứ tư.
Trước khi vào lớp, Tang Lê đang ngồi trong lớp học làm bài kiểm tra, cô đang viết, bổng ngẩng đầu nhìn Quảng Dã đang chơi máy điện tử ở đối diện, không nhịn được gọi anh:
“Quảng Dã.”
Anh nhướng mắt, hạ tầm mắt hướng về cô.
Tang Lê cầm bài kiểm tra đến cho anh xem: “Bài kiểm tra ngữ văn giáo viên giao cậu làm xong chưa? Hôm nay giáo viên kiểm tra đó.”
“Chưa làm.”
“Vậy cậu không nhân lúc này làm đi à?”
Nếu là trước kia, cô mà quản anh như vậy, anh nhất định sẽ nổi giận.
Quảng Dã hít một hơi thật sâu, đặt PSV lên bàn, gác chân lên xà ngang dưới bàn, dạng hai chân, tiện tay cầm chai nước suối trên bàn mở ra.
Tang Lê thấy anh như vậy, nhớ đến lời trước kia Tống Thịnh Lan dặn dò cô, bất lực nói: “Quảng Dã, cậu có thể đừng như vậy có được không?”
Quảng Dã nhướng mắt nhìn cô: “Như nào?”
“Là cậu chủ động nói với dì Tống muốn học thêm, cậu như vậy có chỗ nào giống dáng vẻ học thêm chứ? Kẻo đến lúc dì Tống biết lại lo lắng.”
Ông đây đương nhiên không muốn học thêm.
Còn không phải là vì cậu sao.
Tang Lê lặng lẽ nhìn anh: “Quảng Dã, có lúc tôi thật sự không hiểu cậu rốt cuộc là người như thế nào, ngày nào cậu giả vờ như vậy, không mệt à?”
Sắc mặt Quảng Dã hơi khựng lại, ánh mắt trở nên lạnh đi.
“Cậu muốn nói gì?”
Tang Lê không sợ ánh mắt của anh: “Lẽ nào không phải à? Rõ ràng cậu học rất được nhưng lại giả vờ như không biết, tôi thấy trên bài kiểm tra chất lượng khoa học tổng hợp cấp thành phố của cậu đã giải ra câu hỏi vật lý khó nhất, còn có ghi chú mà cậu làm, bên trong không chỉ có mỗi lời giảng của giáo viên trên lớp, mà còn có thêm hiểu biết của cậu, nếu cậu không học được không nghe giảng thì làm sao có thể biết làm?”
Quai hàm của Quảng Dã căng cứng, anh đột nhiên trầm mặc.
“Giống như rõ ràng cậu đối xử với người khác rất tốt, rất tốt bụng với người ta, chuyện Trạm Thiến Tuyết trước kia cậu bảo vệ tôi, cậu cũng giúp đỡ Lữ Nguyệt tự tin lên, cậu còn nghiêm túc và có trách nhiệm trong phần trình diễn lễ khai mạc, với lại dì Lâm cũng nói cậu là một đứa trẻ rất tốt, cậu trong lời của dì ấy hoàn toàn không giống với những gì tôi thấy.”
Tang Lê nhìn anh, lời nói nhẹ nhàng: “Quảng Dã, tôi tin những gì dì Lâm nói về cậu mới thực sự là cậu, đúng không?”
Quảng Dã ngước mắt lên, sự u ám như chực chờ trào ra khỏi mắt thì bổng chạm phải ánh mắt của Tang Lê.
Lời nói của cô mềm mại như suối mát rót vào tai, lại như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, mang tất cả khuấy động cuồn cuộn trong lòng giấu đi.
Trong căn phòng trở nên yên tĩnh hồi lâu.
Cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng của Tang Lê vang lên: “Quảng Dã, tôi rất ngưỡng mộ cậu, cậu sinh ra trong gia đình hậu đãi, được ba mẹ thương yêu, còn có kiều kiện học tập tốt như vậy, tôi biết cậu không lấy làm lạ gì mấy thứ đó, nhưng với tôi mà nói là thứ từ trước đến giờ không dám hy vọng xa vời.”
Mắt Quảng Dã khẽ động.
Tang Lê nhẹ giọng khuyên anh: “Quảng Dã, cậu học hành đàng hoàng có được không? Không vì riêng bản thân cậu, cũng là vì dì Tống, dì ấy thật sự rất lo lắng cho cậu.”
Anh nghe xong những lời này thì im lặng hồi lâu, không nhìn ra được cảm xúc trên mặt anh, cũng không biết được anh đang nghĩ gì.
Sau bảy giờ, Vu Thanh đến, vì muốn dạy kèm riêng nên Tang Lê đi vào buồng làm bài tập.
Trên đường đi, Tang Lê lặng lẽ nhìn ra ngoài, thấy anh trông có vẻ hơi lờ đờ, nhưng tầm mắt lại đang nhìn bài kiểm tra của giáo viên giảng.
Vậy mà anh lại đang nghiêm túc nghe giảng...
Anh nhướng mắt, đúng lúc phát hiện cô đang nhìn anh thì lúng túng đảo mắt đi chỗ khác, gọt bút chì, giả bộ làm dáng vẻ không để ý.
Tang Lê thu ánh nhìn lại, âm thầm cong khóe môi.
Một tiếng sau, buổi học thêm của Quảng Dã kết thúc, đến lượt Tang Lê.
Chín giờ lớp học kết thúc, Vu Thanh giao bài tập cho hai người, đúng lúc Tống Thịnh Lan vừa về đến nhà nên đến xem thử, sẵn tiện tiễn giáo viên xuống lầu.
Vu Thanh nói về tình hình học tập của hai đứa trẻ, Tang Lê đương nhiên không cần người khác lo lắng, còn nhắc đến Quảng Dã, cô ấy hiếm khi lại nở nụ cười: “Tôi cảm thấy tối nay đứa trẻ này rất phối hợp, lúc tôi giảng thằng bé có đáp lại, rất có hiệu quả.”
“Vậy à, chuyện này đúng là hiếm có...”
Vu Thanh: “Thật ra thằng bé Quảng Dã này rất thông minh, tôi vừa nói đã hiểu, vốn không giống những đứa trẻ không học được khác.”
Tống Thịnh Lan mỉm cười: “Thằng bé này từ nhỏ đến lớn bất kể là các môn thể thao hay là vẽ tranh, hoặc lái xe mô tô, nó đều học rất nhanh, duy nhất chỉ có việc học hành là để tôi phải lao tâm khổ trí.”
“Cho thằng bé thêm chút thời gian thì có thể sẽ thay đổi.”
Tống Thịnh Lan cười gật đầu.
Ở nơi khác, trong phòng học trên lầu, Tang Lê vẫn đang làm bài tập ở bàn ngoài vách tường, Quảng Dã mẫu mực ngồi chéo đối diện cô, vẻ mặt vô cùng chán ngán xem qua ghi chép bài trên lớp.
Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, hai người đều không chủ động mở miệng nói chuyện.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, hai người không ai làm phiền ai.
Kim đồng hồ treo trên tường nhịp tích tắc tích tắc.
Gần đến mười giờ, Tang Lê làm xong một phần bài luyện tập tuần, não bị vắt cạn, buồn ngủ tột cùng.
Đợi Quảng Dã đọc xong ghi chép, anh ngước nhìn lên thì phát hiện cô đã nằm bò trên bàn nhắm mắt lại, mái tóc đen dài che phủ bờ vai, khuôn mặt dịu dàng lanh lợi hiện đầy sự uể oải, rõ ràng rất mệt mỏi.
Anh lặng lẽ nhìn cô, rất lâu sau mới đi ra khỏi phòng.
Gọi quản gia đến, anh nói gì đó, đối phương lập tức làm theo, hai mươi phút sau, quản gia đem đến một bát mì vi cá sốt cà chua.
Tang Lê bị gọi dậy, cô chống người lên, thấy Quảng Dã đang ngồi đối diện xem điện thoại, anh không ngẩng đầu, đẩy mì đến trước mặt cô: “Ăn đi, trong nhà nấu đồ ăn khuya cho cậu.”
Tang Lê lờ mờ dụi mắt: “Sao tôi lại ngủ quên mất rồi...”
“Bản thân mệt đến thành cái dạng gì rồi mà còn không biết sao? Cằm đập thẳng xuống bàn.”
“...”
Toàn thân cô mệt lã, bấy giờ nhìn sang bát mì hương thơm hấp dẫn trước mặt, không kìm được nói: “Chỉ một bát thôi sao? Cậu không ăn à?”
“Cậu ăn của cậu đi, nói nhiều như vậy làm gì.”
Thôi kệ, ai thèm quan tâm cậu ta...
Tang Lê cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Quảng Dã nhìn cô hạnh phúc hút sợi mì, anh tiện tay kéo nước dừa quản gia đem đến, mở nắp ra bằng một tay, đẩy về phía cô, Tang Lê biết ơn nhận lấy, uống một ngụm, mặt tươi tắn hẳn lên: “Học buổi tối mệt mỏi, ăn một bát mì như này thật là hạnh phúc.”
Quảng Dã nhếch miệng: “Không có tiền đồ.”
Cô bĩu miệng: “Thật đó, hồi trước lúc học cấp hai tôi ở nhà mợ, mỗi ngày đều ăn không nhiều, thịt trong nhà đa số đều cho em họ ăn, có lúc tôi ăn thêm một cái đùi gà cũng bị mắng, cho nên buổi tối học bài tôi thường đói bụng.”
Quảng Dã nghe vậy thì nhìn cô, đáy mắt như lửa đốt, Tang Lê cười tự nhiên với anh:
“Nhưng mà như vậy cũng tốt mà, tôi ốm, thật ra cũng ít thèm ăn.”
“Sau này buổi tối cậu thích ăn gì cứ nói thẳng với dì Triệu, bây giờ phải bổ sung dinh dưỡng, nhà chúng tôi không thiếu đùi gà.”
Tang Lê không nhịn được bật cười: “Ừm, tôi biết rồi.”
Cuối cùng cô ăn hết một tô mì, sự no bụng mang đến cho cô cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, đánh bay mệt mỏi cả một ngày.
Hoàn thành hết toàn bộ bài tập, cô nói với Quảng Dã một tiếng, sau đó xuống lầu về phòng đánh răng rửa mặt trước.
Anh ra khỏi phòng học, tầm mắt lưu lại trên bóng lưng cô, cũng trở về phòng.
Đẩy cửa ban công, ngoài trời lạnh lẽo.
Anh dựa vào lan can, hướng ánh mắt nhìn về dãy núi đang tạo thành ranh giới mơ hồ nơi xa xôi.
Một cơn gió đêm từ ngoài phòng thổi vào, như mang theo lời nói của Tang Lê tối nay một lần nữa văng vẳng trong tại anh.
“Quảng Dã, ngày nào cậu cũng giả vờ như vậy, không mệt à?”
“Quảng Dã, tôi tin những gì dì Lâm nói về cậu mới thực sự là cậu.”
“Tôi biết cậu không lấy làm lạ gì mấy thứ đó, nhưng đối với tôi mà nói đó là thứ mà tôi từ trước đến giờ không dám hy vọng xa vời.”
Giống như có một khối than đốt cháy trong tim, cháy bỏng hừng hực, từng chút từng chút lan rộng ra, nhưng cuối cùng lại biến thành làn sóng mềm mại, tan chảy.
Buổi thứ hai ngày thứ bảy, học thêm tất cả các môn.
Sáng sớm ăn xong bữa sáng, Tang Lê đi đến lớp học sớm.
Cô soạn lại sách giáo khoa, nhưng gần đến tám giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng Quảng Dã đâu.
Quản gia bưng nước trà đến, Tang Lê thắc mắc hỏi: “Quảng Dã vẫn chưa dậy ạ? Giáo viên sắp đến rồi.”
Quản gia lắc đầu đau đầu: “Bác mới đi mở cửa rồi, đoán chừng vẫn còn đang ngủ, không có phản ứng gì, từ trước đến nay thứ bảy cậu ấy đều không thức dậy sớm, hay là cháu học trước đợi một lúc đi.”
Tang Lê thở nhẹ: “Dạ.”
Hai phút sau, cửa lớp học bị đẩy mở ra, Tang Lê tưởng là giáo viên, ai ngờ lại nhìn thấy Quảng Dã đi vào.
Anh mặc quần bò áo thun ngắn đen như không sợ lạnh, chậm rãi thong dong đi vào, mái tóc đen ngắn ướt sũng nước, mặt mày ngáy ngủ uể oải gục xuống, đôi mắt đen bị ánh mặt trời chiếu vào thành màu hổ phách mờ ảo.
Người này thức dậy rồi...
Quảng Dã kéo ghế ra, ngồi vào bàn như người không xương, quản gia thấy vậy vội vàng bưng bữa sáng đến cho anh.
Tang Lê thở phào, yên yên tâm.
Buổi sáng sau khi giáo viên đến, hai người học thêm riêng, mỗi người hoàn thành xong việc của mình.
Buổi trưa có thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, Quảng Dã về phòng chơi game, tin nhắn của Nhiếp Văn gửi đến: [Buổi chiều rảnh không? Qua nhà cậu chơi LOL nhé?]
Trước kia Nhiếp Văn thường đợi mấy nam sinh đến cuối tuần cùng đến nhà Quảng Dã chơi, vì học cấp ba học kỳ này khá ít.
Quảng Dã chơi game, cầm điện thoại lên trả lời: [Sao cũng được.