Sau khi nộp xong bài tập, Quảng Dã nằm sấp xuống tiếp tục ngủ, Tang Lê thu đủ bài rồi đi tìm đại diện môn vật lý.
Tang Lê đi qua nộp, đại diện vật lý vẫn không biết chuyện gì xảy ra, lười biếng lấy giấy note và bút ra ghi tên: "Quảng Dã chưa nộp có đúng không, tớ biết rồi"
Cô ấy vừa định ghi tên thì nghe Tang Lê nói: "Quảng Dã đã nộp rồi."
Đại diện môn:???
Đại diện môn nhận lấy, nhìn tờ bài tập đầu tiên có ghi tên Quảng Dã thì kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.
Tang Lê cũng không nói gì nhiều, cô quay lại chỗ ngồi, sau khi chuông vào lớp vang lên thì lấy sách vở ra.
Những học sinh xung quanh không hiểu rõ tình hình, nhìn thấy vậy thì hoài nghi không thể hiểu rõ được, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.
Chuyện thu bài tập trôi qua giống như một tập phim ngắn.
Giống như những gợn sóng trên mặt nước, gió ngừng thổi thì mọi thứ trở lại yên tĩnh.
Những người khác không biết phản ứng của Quảng Dã, nhưng nhóm hóng chuyện thì biết.
Vốn dĩ bốn người còn cảm thấy quan hệ của hai người này liệu có thể dịu lại như vậy không, ai ngờ Tang Lê và Quảng Dã vẫn không nói chuyện suốt một buổi sáng.
Tất cả mọi chuyện dường như bị ẩn giấu dưới lòng nước sâu, không một ai hiểu thấu.
Giờ giải lao buổi sáng không có bài tập, tất cả mọi người đều giải lao nửa tiếng, nhóm bốn người hóng chuyện thầm hiểu nhau, cùng đi xuống căn tin dưới lầu mua đồ ăn.
Trên đường đi, Nhiếp Văn ôm mình, thở dài: “Lạnh, lạnh đến mức phát run.
Trương Bác Dương ngơ ngác hỏi: "Nhiệt độ hôm nay... cao hơn so với hôm qua, không quá lạnh mà?"
Nhiếp Văn liếc nhìn cậu: "Đại ca, tôi nói thời tiết hôm nay sao?"
"Vậy thì... là gì?"
Dụ Niệm Niệm bất lực: "Nhiếp Văn đang nói bầu không khí giữa Tang Lê và Quảng Dã."
Lữ Nguyệt không khỏi bật cười: “Trương Bác Dương, nếu cậu phản ứng chậm như vậy thì Niệm Niệm thực sự rất đáng thương nha”
Du Niệm Niêm: “Hả??"
Những người khác đều hiểu được, mỉm cười nhìn Trương Bác Dương, Trương Bác Dương đỏ mặt: “Nói chuyện của Quảng Dã và... Tang Lê mà, kéo tớ vào làm gì”
Trong lòng Lữ Nguyệt mù mịt: “Tớ cảm thấy hôm trước Tang Lê vô cùng lạnh lùng với Quảng Dã, Quảng Dã mua thuốc mua cháo cho cậu ấy mà cậu ấy đều không nhận, mà hơn nữa các cậu không thấy Quảng Dã cũng thay đổi sao, hiện tại cậu ấy không nói chuyện với Tang Lê, hôm qua cũng không đi ăn cơm với chúng ta.”
Nhiếp Văn: “Đúng vậy, hai ngày hôm nay sắc mặt Quảng Dã tệ vô cùng, hai người này chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Trương Bác Dương gãi đầu: “Bọn họ sẽ không... cãi nhau chứ?”
"Hȧ??"
Hai cô gái không hề nghe Tang Lê đề cập đến, đương nhiên Nhiếp Văn và Trương Bác Dương cũng không nghe Quảng Dã nhắc đến, nhưng không có tin tức nào xấu cả, đây có nghĩa là sự việc rất nghiêm trọng.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Nhiếp Văn mở chai nước: “Vậy tiếp theo nên làm gì đây? Không thể nhìn hai người bọn họ tiếp tục như vậy được, chúng ta nhất định phải làm gì đó.”
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt nhìn về phía Trương Bác Dương và Nhiếp Văn, nở nụ cười nhã nhặn.
Hai chàng trai: “... Các cậu làm gì vậy?”
“Lần trước chúng tớ đã chủ động đi tìm Tang Lê rồi, lần này đương nhiên là các cậu đi hỏi Quảng Dã rồi.”
Nhiếp Văn nhảy dựng lên: “Bây giờ Quảng Dã chính là một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, chúng tớ nào dám nói chuyện với cậu ấy chứ?"
Dụ Niệm Niệm tức giận lấy đồ uống đánh bọn họ: “Hai người các cậu có phải là anh em của Quảng Dã, bạn thân của Tang Lê không hả? Cho dù là quả bom thì hai cậu cũng phải gỡ nó, phải cống hiến cho nhóm nhỏ Phất Nhanh của chúng ta”
“Cậu có biết đôi lúc gỡ sai cách quả bom sẽ trực tiếp phát nổ không?”
Dụ Niệm Niệm siết chặt nắm đấm: “Cho dù tan xương nát thịt thì hai người các cậu cũng phải đi cho tớ.”
Hai chàng trai khóc không ra nước mặt: “Tạo nghiệp mà”
Buổi trưa, Tang Lê và bốn người Dụ Niệm Niệm cùng ăn trưa, Quảng Dã vẫn không đi cùng bọn họ, chỉ đi một mình.
Sau khi ăn xong, anh đi ra khỏi căn tin, sau đó đi dạo đến hồ nước trong góc trường học.
Quảng Dã ngồi trên bằng ghế dài, lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra.
Rút ra một điếu châm lửa.
Ngọn lửa la liếm đầu thuốc.
Anh phun khói thuốc, vô cảm nhìn về phía bờ hồ, một lúc sau truyền đến tiếng mèo kêu, một chú mèo con màu cam trong khuôn viên trường đi về phía anh.
Chú mèo dường như rất thân với anh.
Nó đi đến chân anh, Quảng Dã cúi người chạm vào chú mèo, sau đó lấy cá khô nhỏ luôn để trong balo ra, đưa cho mèo ăn.
Chú mèo con ăn một bữa no, rồi làm ổ bên cạnh chân anh.
Sau khi điếu thuốc cháy hết, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, anh quay đầu, nhìn thấy Trương Bác Dương và Nhiếp Văn đang đi về phía anh cách năm mét. Hai người ở
bên ngoài mỉm cười vẫy tay với anh: “Hi, Tiểu Dã…”
Sắc mặt Quảng Dã hơi sầm lại.
Chú mèo rời đi, hai người đi tới, Quảng Dã nhìn phía sau còn có Du Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đi cùng, không có Tang Lê.
Anh thu hồi ánh mắt, hai cô gái đến ngồi ghế dài bên cạnh, hai chàng trai ngồi hai bên trái phái Quảng Dã, Quảng Dã thờ ơ nhìn: “Đến đây làm gì?"
Nhiếp Văn cười: “Không có, chúng tôi ăn cơm xong nên đi dạo ngang qua đây, sau đó tình cờ nhìn thấy cậu, cậu nói xem có trùng hợp hay không chứ, vậy nên bọn tôi mới qua đây ngồi”
Trương Bác Dương liên tục gật đầu, Quảng Dã không quan tâm đến họ, anh nhìn những chú chim trên mặt hồ.
Hai cô gái nháy mắt với họ, hai chàng trai nhìn nhau, Nhiếp Văn sờ đầu, ấp úng nói: “Quảng Dã, thực sự đúng là chúng tôi đến đây tìm cậu có chút việc.”
Quảng Dã không nói gì.
Nhiếp Văn hơi ngả người ra sau, lén lút nháy mắt với Trương Bác Dương: [Đến cậu rồi đó!]
Trương Bác Dương nhìn lại cậu ta: [Tại sao cậu không nói?]
Nhiếp Văn: [Là cậu đồng ý với Dụ Niệm Niệm đến đây, nên nhất định cậu phải nói.]
Sau đó khuôn mặt Quảng Dã tối sầm, lạnh lùng nói: “Có gì thì nói, có rắm thì thả, làm trò gì vậy?”
Hai người: “=__=.”
Nhiếp Văn nhìn Quảng Dã, chỉ có thể nói ra: “Là như thế này, Quảng Dã à, chúng tôi muốn hỏi cậu, cậu và Tang Lê... có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Ánh mắt Quảng Dã dừng lại, đôi mắt sâu thẳm.
Nhiếp Văn thở dài nói: “Hai ngày nay chúng tôi đều thấy cả rồi, rõ ràng tâm trạng cậu không tốt, cũng không ăn cơm cùng chúng tôi, mà cậu cũng không nói chuyện với Tang Lê, tâm trạng của Tang Lê cũng không tốt, hai người các cậu như vậy chúng tôi ở bên cạnh nhìn cũng khó chịu.”
Trương Bác Dương: “Quảng Dã, có phải cậu và... Tang Lê cãi nhau không?”
Quảng Dã nghe vậy, mấy giây sau lên tiếng: “Không cãi nhau.”
“Hả? Vậy tại sao các cậu lại như vậy…”
Quảng Dã nhàn nhạt nói: “Cậu ấy từ chối tôi thì còn có chuyện gì?"
Bốn người ngạc nhiên.
Trương Bác Dương ngạc nhiên há hốc mồm: “Tang Lê cậu ấy... cậu ấy từ chối cậu?!”
Nhiếp Văn: “Các cậu đang nói quái gì vậy?”
Quảng Dã sờ hộp thuốc lá, mím nhẹ môi: “Cậu ấy cảm thấy ông đây chỉ có ham muốn chinh phục với cậu ấy mà thôi, cậu ấy không muốn chơi đùa, không muốn lãng phí thời gian với tôi.”
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt cũng nhịn không được mà đi tới, nghe Quảng Dã nói xong về suy nghĩ đêm đó của Tang Lê, bốn người họ nhìn nhau.
Không ngờ cũng có ngày Quảng Dã bị từ chối.
Chẳng trách sắc mặt Quảng Dã lại tệ như vậy, cũng không để ý đến Tang Lê, thiếu niên kiêu ngạo như vậy làm sao có thể chịu được đả kích này.
Quảng Dã sờ hộp thuốc lá, khàn giọng nói: “Hiện tại cậu ấy hy vọng tôi đừng làm phiền đến cậu ấy.”
Dụ Niệm Niệm nhìn Quảng Dã: “Quảng Dã, nhưng tôi cảm thấy, có lẽ Tang Lê khá quan tâm đến cậu.”
Quan tâm?
Cô hận không thể cách xa anh càng xa càng tốt mới đúng.
Nhiếp Văn nhịn không được hỏi: "Cậu thấy sự quan tâm ở đâu?"
Dụ Niệm Niệm mím môi: "Thì chính là... giác quan thứ sáu của con gái."
Nhiếp Văn trợn tròn mắt: "Cậu như này là nói nhảm, nếu như quan tâm thì Tang Lê sẽ từ chối A Dã sao?"
Lữ Nguyệt ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Tớ cảm thấy Tang Lê không phải là quan tâm, mà là không dám quan tâm"
"Hả?"
"Trước đây Tang Lê từng nói với tớ, hoàn cảnh nhà cậu ấy khá tệ, chắc ba mẹ cậu ấy không ở bên cậu ấy được bao lâu nhỉ? Trước đây cậu ấy chuyển sang ở nhờ nhà chú, hiện tại thì ở nhà Quảng Dã, các cậu đứng ở góc độ cậu ấy mà nghĩ xem, sau bao nhiêu năm sống nhờ dưới mái nhà người khác, trong thâm tâm cậu ấy chắc chắn sẽ có chút tự ti."
Lữ Nguyệt suy đoán: “Có thể từ tận đáy lòng của Lê Lê, trong tiềm thức cậu ấy cảm thấy mình và Quảng Dã có khoảng cách quá lớn về mọi mặt, cậu ấy không xứng với Quảng Dã, cảm thấy Quảng Dã không phải thực sự thích cậu ấy, bởi vì điều này đối với cậu ấy mà nói quá hư vô.”
Quảng Dã nghe vậy, đôi mắt đen láy trở nên nghiêm nghị.
Ba người còn lại nghe sự phân tích của Lữ Nguyệt: “Cũng hơi có lý nha?”
“Trước đây tớ và Lê Lê từng bị người khác bắt nạt trong một thời gian dài ở trường, mà tính cách cậu ấy rất hướng nội, tớ vô cùng hiểu rằng trong lòng cậu ấy cảm thấy bất an, mà sự bất an này không thể biến mất trong thời gian ngắn.” Lữ Nguyệt nói.
Trương Bác Dương gật đầu: “Cũng đúng, tâm tư Lê Lê vốn... khá nhạy cảm, chẳng lẽ cậu ấy sợ bước đến bước đường đó sao?”
Nhiếp Văn nhìn Quảng Dã: “A Dã cậu hãy nghĩ thật nghiêm túc, cậu muốn tiếp tục hay là cứ như vậy mà từ bỏ, dù sao thì với tư cách là anh em, cậu có quyết định như thế nào thì tôi cũng ủng hộ cậu”
Quảng Dã ngước mắt nhìn mặt hồ có những tia nắng nhàn nhạt, cuối cùng lời nói của Tang Lê lại xuất hiện bên tai...
“Quảng Dã, cậu xem tôi là cái gì? Là một vật phẩm cậu muốn thì nhất định phải có, hay là thứ cậu muốn như thế nào thì như thế đó?”
“Thế nên cậu thực sự không thích tôi, chỉ là ham muốn chính phục nhất thời mà thôi.”
“Đối với tôi mà nói, thích một người là chuyện rất quan trọng, bây giờ là lớp mười hai, tôi không thể chơi đùa, cũng không muốn lãng phí thời gian.”
Sự chua chát nóng bỏng phủ trong tim.
Đôi mắt Quảng Dã trống rỗng, bao trùm bởi màu đen.
Bên kia, buổi trưa, Tang Lê ăn cơm xong, sau đó một mình đi đến thư viện làm bài tập.
Cô tình cờ gặp Lư Hạ Dương, cậu ấy nhìn thấy cô liền chuyển đến đối diện cô cùng cô làm bài tập, cô cũng không có tâm trạng để ý đến, chỉ tập trung làm bài tập của mình.
Lư Hạ Dương có câu hỏi tiếng Anh thì cùng cô thảo luận, Tang Lê nghe cậu ấy nói, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng cô và Quảng Dã cùng nhau học thêm tiếng anh vào thứ bảy.
Khẩu ngữ nói tiếng anh của Quảng Dã rất tốt, so với anh thì cô vô cùng vụng về, nhưng lần nào anh cũng không chê phiền giúp cô chỉnh sửa, đôi khi còn cười quở trách cô: “Tang Lê, sao cậu lại ngốc thế?” Lư Hạ Dương nhìn thấy cô thất thần thì hỏi: “Tang Lê, cậu có đang nghe không?”
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Xin lỗi, cậu nói lại lần nữa đi”
Lư Hạ Dương nhìn dáng vẻ thất thần của cô, sau đó nói lại lần nữa, Tang Lê nhẹ giọng thảo luận với cậu ấy xong thì tiếp tục làm bài tập của mình.
Buổi chiều sắp đến giờ học, hai người đi ra khỏi thư viện.
“Tang Lê, cậu có khát không? Tớ đi mua đồ uống cho cậu.”
“Không cần đâu.”
Lư Hạ Dương nhìn cô: “Tang Lê, có phải hôm nay tâm trạng cậu không tốt không? Tớ cứ cảm thấy cậu chán nản không vui vẻ, có chuyện gì sao?”
Trong lòng Tang Lê xuất hiện gợn sóng, chỉ lắc đầu: “Không sao, chắc là do tối tớ ngủ không ngon.
Cô tiếp tục đi về phía trước, Lư Hạ Dương nghĩ đến điều gì đó: “Tang Lê, sáng nay tớ thấy cậu thu bài tập của Quảng Dã bị cậu ta nổi giận, cậu không sao chứ?”
Cô tạm dừng lại suy nghĩ của mình, lắc đầu.
“Cậu đừng để tâm, cậu ta vẫn luôn như vậy, sau này cậu đừng thu bài tập của cậu ta, cậu ta cũng sẽ không làm đâu.”
Tang Lê đột nhiên nói: “Hôm nay cậu ấy nộp rồi.”
“Tớ biết..”
Tang Lê nhẹ nhàng ngắt lời cậu ấy: “Tớ là tổ trưởng, thu bài tập là nhiệm vụ của tớ, sẽ không phân biệt đối xử bất kỳ ai.”