Sáng sớm khi vừa thức dậy, Tang Lê đi ra ban công thì bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa, nhiệt độ ở Vân Lăng lại hạ xuống thấp khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo và hiu quạnh.
Khi xuống lầu ăn sáng thì Tống Thịnh Lan cũng ở đây, một lát sau Quảng Dã cũng đi xuống, vì hôm nay trời mưa nên Tống Thịnh Lan bảo Quảng Dã đừng lái xe máy, để bác Trương đưa hai người bọn họ đến trường học, Quảng Dã lười biếng đồng ý.
Trên xe, Tang Lê vẫn ngồi ở ghế phụ và mang theo cặp sách.
Đến trường, Tang Lê đi vào cổng, Quảng Dã đi theo phía sau cô, anh hoàn toàn không sợ lạnh, toàn thân mặc đồ đen, áo len rộng thùng thình và đội mũ len, đường nét gọn gàng trên khuôn mặt cũng không che giấu được vẻ buồn ngủ.
Anh đút tay vào túi và ung dung đi theo phía sau Tang Lê, chỉ một khuôn mặt cũng đã hấp dẫn ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Khí thế của người phía sau quá mạnh.
Tang Lê đi được vài bước thì không nhịn được quay đầu nhìn anh, đúng lúc nghe anh hỏi ngược lại: "Sao bên cạnh không có ai mà còn không nói chuyện với tôi?"
Mặt cô hơi nóng, cô lặng lẽ bước chậm lại, Quảng Dã đi tới bên cạnh, cô vừa quay đầu nhìn anh thì chợt nghe thấy giọng nói lười biếng của anh: “Cậu như vậy có hơi giấu đầu lộ đuôi đó.”
Mặt Tang Lê nóng bừng, lẩm bẩm: "Tôi đang học từ vựng.”
“Ừ."
Anh cũng không vạch trần cô.
Hai người cùng nhau đi về phía trước, Tang Lê quay đầu nhìn anh, có chút không nhịn được trầm ngâm, Quảng Dã quay đầu nhìn vào mắt cô, nở nụ cười: "Sao thế? Cậu muốn đứng cạnh tôi à?”
Cái ôm dưới đêm hôm đó lại hiện lên trong đầu cô.
Cô vội vàng phủ nhận: “Làm gì có chứ.”
Hai người đi đến lớp học, lúc này ở hành lang chỗ cửa lớp, nhóm bốn người buôn chuyện đã đến và đang vừa đang ăn sáng vừa tìm hiểu về chuyện của hai người bọn họ.
“Cuối tuần này... tình hình thế nào? Vẫn không... không có tin tức gì về hai người bọn họ sao?" Trương Bác Dương hỏi.
Nhiếp Văn thở dài: "Dù sao thì những gì cần nói tôi cũng đã nói hết rồi.”
Dụ Niệm Niệm thở dài: "Dù sao tớ cũng khuyên những điều nên khuyên rồi.”
Hai người đồng loạt thở dài, Nhiếp Văn nhắc tới trận mưa lớn vào hôm tối thứ sáu: "Tang Lê á, mặc dù tuần trước cậu ấy rất lạnh lùng với A Dã nhưng hình như hôm đó cậu ấy đã rất lo lắng cho Quảng Dã, tôi nói chuyện này cho A Dã nghe, vốn định tác hợp cho hai người bọn họ nhưng cậu ấy chỉ trả lời ba chữ ‘Tôi biết rồi’, thật sự là buồn muốn chết.”
Hai nữ sinh vội hỏi: "Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó nữa, cuối tuần A Dã mất liên lạc luôn rồi, có lẽ là liếm vết thương ở nhà, với trận mưa và thời tiết lạnh giá này, tôi thấy không có hy vọng gì cả.”
Dụ Niệm Niệm đau đầu ăn cháo thịt nạc trứng muối: “Quảng Dã sẽ không bỏ cuộc chứ?”
Lữ Nguyệt: “Nếu hôm nay bọn họ vẫn như vậy thì chúng ta cũng đừng khuyên nữa nhé? Khuyên nhiều bọn họ cũng không thoải mái.”
Trương Bác Dương gật đầu: "Cũng chỉ chỉ có thể tôn trọng”
Lúc đang nói chuyện thì giọng nói kích động của Nhiếp Văn truyền đến: "Má nó má nó…”
Ba người họ nghi ngờ nhìn theo hướng ngón tay cậu ta chỉ, lập tức nhìn thấy hai người trong cuộc đang nói chuyện và đi từ tầng dưới lên.
Quảng Dã đi bên cạnh Tang Lê với dáng vẻ cợt nhả, không biết đang nói gì, nụ cười hiện rõ trên khóe môi, Tang Lê trừng mắt nhìn anh với khuôn mặt ngây thơ và đáng yêu, khoảng cách hai người vô cùng thân mật, bầu không khí rõ ràng trái ngược hoàn toàn so với tuần trước.
Bốn người họ: Má!
Đi lên lầu, Tang Lê và Quảng Dã nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt một lúc, bốn người đột nhiên bị Trương Bác Dương lây bệnh, lắp bắp nói: "Các, các cậu...."
Hai má Tang Lê lập tức nóng bừng, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt kích động xông lên.
Quảng Dã không để ý tới bọn họ mà bước vào lớp, Nhiếp Văn và Trương Bác Dương nhìn nhau: “Đậu má, tôi không... không nhìn lầm chứ!”
“Chúng ta đoán sai rồi à?”
Mấy người họ đi theo vào lớp, tiểu đội hóng chuyện đã kích động đến phát điên, Nhiếp Văn khoác lên bả vai Trương Bác Dương: "Trương Bác Dương, tôi vừa nhìn thấy một hình ảnh bùng nổ!"
Trương Bác Dương cười: "Hình... hình ảnh gì?”
Nhiếp Văn: "Tôi nhìn thấy hai người họ tuần trước vốn không nói chuyện, hôm nay lại đến trường cùng nhau, còn cười nói vui vẻ, đặc biệt là hai ánh mắt kia có thể kéo tơ rồi!"
Dụ Niệm Niệm cười: "Mặc dù bây giờ trời vẫn đang mưa, nhưng sao đột nhiên tôi lại có cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng vậy chứ?"
Lữ Nguyệt: "Không chỉ đơn giản là sau cơn mưa trời lại sáng, mà là hoa nở xuân về rồi.”
Nhóm bốn người họ đối đáp nhau khiến mặt Tang Lê đỏ như quả hồng, Quảng Dã nghiêng đầu nhếch môi: "Bốn người các cậu rảnh rỗi lắm à?”
“Ôi ôi ôi, A Dã cười, lâu lắm rồi tôi mới thấy cậu ấy cười!”
Mấy người họ cùng nhau cười vang, Quảng Dã giơ chân đạp Nhiếp Văn một cái, nhưng nụ cười trên mặt cũng không giảm, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.
Tang Lê đã cảm nhận được sự chuyển giao từ mùa đông đến mùa hè, mặt nóng không chịu nổi, vội vàng đứng dậy đi thu bài tập.
Mấy người họ ồn ào thì ồn ào, nhưng cũng không dám gây tiếng động quá lớn, nếu không tin tức này bùng nổ thì sẽ ở mức chấn động trời đất, Nhiếp Văn đi đến cạnh Quảng Dã, nhỏ giọng hỏi anh: “Này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải là tối thứ sáu tuần trước đã xảy ra chuyện gì lớn chứ? Có phải tin nhắn kia của tôi có tác dụng thúc đẩy gì không?”
Quảng Dã quay lại nhìn cậu ta: "Muốn biết à?”
“Đương nhiên là muốn rồi!”
“Vậy tự động não đi.”
Đại gia cậu.
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương không hỏi được đã xảy ra chuyện gì từ Quảng Dã ở bên này nên hiển nhiên để cho hai nữ sinh tới hỏi Tang Lê.
Trong giờ giải lao sau tiết thứ hai, dưới sự tra hỏi liên tục, cuối cùng Tang Lê cũng kể ra toàn bộ lời mà Quảng Dã tìm cô để nói vào tối thứ sáu, sau khi hai cô ấy nghe xong thì thét ra tiếng chuột chũi: "A... đây có thể xem như là lời tỏ tình chính thức của Quảng Dã không hả? Thật ngọt ngào! Lê Lê, vậy cậu có đồng ý hay không, vậy bây giờ có phải hai người các cậu đang hẹn hò hay không?”
“Không có."
Cô vội vàng phủ nhận: “Tớ và Quảng Dã đã nói rồi, bây giờ vẫn còn học cấp ba nên không thể yêu đương, vẫn nên chăm chỉ học hành trước, những chuyện khác để sau này rồi tính”
Lữ Nguyệt cười: "Đúng vậy, thi đại học là quan trọng nhất, những thứ khác không cần gấp, dù sao tương lai còn dài mà.”
Tang Lê mím môi, thật ra cô cũng không biết tương lai sẽ như thế nào, có rất nhiều chuyện cô không dám nghĩ, chỉ có thể sống tốt hiện tại.
Dụ Niệm Niệm cười tủm tỉm cảm thán: "Lê Lê, vừa rồi tớ nhìn thấy cậu và Quảng Dã đi từ tầng dưới lên, tớ cảm thấy hai cậu rất xứng đôi, bất luận là về vẻ ngoài, chiều cao hay là khí chất, ái chà, cậu không biết Quảng Dã ở trước mặt cậu hoàn toàn không giống với những người khác, bình thường khí chất của cậu ấy rất lạnh lùng và đáng sợ, chỉ có cậu mới có thể trấn áp được.”
Lữ Nguyệt cười: "Không phải lúc trước cậu còn nói Lê Lê rất hợp với lớp trưởng sao?”
Dụ Niệm Niệm vội vàng sửa sai: "Đó là vì lúc đó tớ không biết Quảng Dã thích Lê Lê mà, sự xuất hiện của Quảng Dã đã hạ gục tất cả ngay lập tức, những người khác nên cút đi, với danh nghĩa là bạn bè thì tớ phải ủng hộ Quảng Dã!"
Tang Lê cười, đột nhiên hỏi: "Vậy cậu cảm thấy Trương Bác Dương thế nào?”
Dụ Niệm Niệm: "Hả? Cậu và Trương Bác Dương sao? Không được, tên mọt sách ngốc nghếch kia chắc chắn không xứng với cậu!”
Lữ Nguyệt và Tang Lê cùng cười, Lữ Nguyệt sờ đầu Dụ Niệm Niệm, nói: "Rất tốt, cậu cũng ngốc.”
Dụ Niệm Niệm bối rối: "Các cậu có ý gì chứ…”
Sau khi kết thúc bốn tiết học buổi sáng, sáu người hiển nhiên cùng nhau ăn cơm trưa.
Bốn người ăn dưa còn rõ ràng rất xấu tính, cố ý kéo hai người lại với nhau, dọc đường đi còn không ngừng buông lời trêu chọc, Tang Lê muốn biến thành hạt giống nhỏ chôn xuống đất, không muốn nhìn thấy bọn họ.
Nhưng trêu chọc thì trêu chọc, bây giờ sáu người bọn họ cuối cùng cũng có thể tụ họp lại cùng nhau nói cười, thật sự có thể nói là hoa nở xuân về, băng tuyết tan chảy.
Buổi chiều trong tiết thể dục, ba nữ sinh đi đánh cầu lông, sau khi mấy nam sinh chơi bóng rổ xong, Nhiếp Văn đề nghị đi tìm các cô.
Bọn họ kéo Quảng Dã tới chơi nhưng Quảng Dã nói không chơi: "Không muốn tra tấn bọn gà”
“A Dã, cậu đừng quá đáng!”
Cuối cùng bọn họ kéo anh vào sân và sắp xếp cho Tang Lê làm đối thủ của anh: “A Dã, có gan thì tra tấn đi, tra tấn đến chết đi, nếu cậu không làm được thì không xứng đáng với câu nói của cậu vừa rồi!”
Quảng Dã: “.... ”
Ba người kia: “Ha ha ha…”
Bây giờ bọn họ đã biết điểm yếu của Quảng Dã ở đâu rồi.
Các đối thủ nhìn nhau, Tang Lê ngại ngùng nói: "Cậu cứ bình thường là được, đừng nhường.”
Nhưng bốn người họ vẫn nhìn thấy Quảng Dã bình thường có khả năng chạy băng băng trên sân cầu lông, bây giờ rõ ràng không dùng hết toàn bộ sức lực của mình, nhưng Tang Lê cũng rất lợi hại, ngược lại còn đánh mấy quả bóng chết khiến Quảng Dã trở tay không kịp, cô phấn khích đến nỗi cong mày lên khiến anh cũng bật cười.
Đánh xong một trận, Tang Lê tiếp tục đánh với Lữ Nguyệt, Quảng Dã ngồi trên khán đài uống nước, Nhiếp Văn chậc chậc trêu chọc: "Người nào đó từ trước đến nay chơi rất hăng lại có thể có một mặt ôn hoà như vậy, quả thật là, tình yêu thật đáng sợ.”
Quảng Dã hỏi cậu ta: "Hay là tôi đánh với cậu nhé?”
“... Đừng, làm ơn đừng”
Sau khi kết thúc tiết thể dục, mấy nam sinh hẹn chơi bóng như thường lệ, Tang Lê về lớp làm bài tập.
Lúc tan học, trận đấu giữa Nhiếp Văn và Quảng Dã vẫn còn chưa kết thúc, chỉ có ba nữ sinh đi ăn cơm.
Ăn xong, Tang Lê trở lại lớp thì thấy cặp sách của Quảng Dã ở hàng sau đã không còn, chắc là người này đã quay lại lấy cặp sách về nhà.
Cô thu dọn cặp sách xuống lầu rồi đi đến lớp Hỏa Tiễn.
Cô đến khá sớm, ngồi ở bên trong làm bài tập, một lúc sau cửa phòng học bị đẩy ra, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Lư Hạ Dương đi vào.
Ánh mắt cậu ấy hướng về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cậu ấy khẽ giật mình.
Sau đó Tang Lê nhẹ nhàng rũ mắt xuống, cũng không chào hỏi cậu ấy mà tiếp tục làm bài.
Lư Hạ Dương do dự một chút, sau đó đi đến ngồi xuống hàng ghế phía sau của tổ bên cạnh, cậu ấy ngước mắt nhìn Tang Lê, nghĩ đến việc cô vì Quảng Dã mà phàn nàn cậu ấy ở trên xe ngày hôm đó thì trong lòng cảm thấy buồn bực.
Tang Lê cũng không nhìn về phía cậu ấy nữa.
Có lẽ những lời cô nói với cậu ấy ngày hôm đó có hơi mất lý trí, nhưng lúc ấy cô đang lo lắng cho Quảng Dã, lời nói của Lư Hạ Dương giống như ném một mồi lửa vào trong củi, lập tức khiến cô bùng nổ. Quên đi, cô cũng không muốn để ý đến những người không quan trọng.
Bên ngoài, ánh trăng ẩn sau tầng mây mỏng, màn đêm dày đặc.
Tám giờ tối tan học, Tang Lê thu dọn xong đồ đạc rồi bước ra khỏi lớp, Lư Hạ Dương và mấy nam sinh đi ở phía sau.
Mấy nam sinh nhìn thấy ánh mắt của Lư Hạ Dương dính ở phía trước, cười hỏi: "Hạ Dương, hôm nay cậu không ngồi cạnh Tang Lê à?"
“Đúng vậy, Hạ Dương, không phải bình thường cậu đều ngồi sau Tang Lê sao? Sao hôm nay lại giữ khoảng cách thế? Ha ha ha.”
Mọi người cười nhưng sắc mặt Lư Hạ Dương lại căng thẳng: "Tôi đang làm bài tập nên cũng không để ý.”
Mấy nam sinh đều nhìn ra được suy nghĩ của Lư Hạ Dương, lập tức động viên cậu ấy: "Giả bộ gì chứ, có phải cậu muốn đi tìm người ta không? Muốn đi thì đi đi.”
“Đúng vậy, Tang Lê trầm tính nên ở lớp này chỉ nói chuyện nhiều với cậu, cậu phải tự tin vào bản thân mình một chút”
Lư Hạ Dương nghe vậy thì nhìn về phía Tang Lê.
Tang Lê đang đi dạo một mình dưới rừng hoa quế, vừa đến gần cửa thì đột nhiên có một giọng nam sinh vang lên từ phía sau: "Tang Lê…”
Giọng nói quen thuộc, là Lư Hạ Dương.
Cô quay đầu lại thì thấy Lư Hạ Dương đi về phía mình, ở phía sau có mấy nam sinh đang xem cảnh tượng này hóng chuyện.
Tang Lê dừng bước, thản nhiên lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lư Hạ Dương khẽ mím môi, thận trọng nói: "Tang Lê, cảm ơn người nhà của cậu đã đưa tớ về vào tối thứ sáu tuần trước.
“Không có gì.”
Lư Hạ Dương cảm giác cổ họng mình bị nghẹn lại, buộc phải nói từng chữ từng chữ một: "Những lời tớ nói ở trên xe khiến cậu thấy khó chịu, thật ra không phải tớ khinh thường Quảng Dã, chỉ là tớ cảm thấy.."
Đi ra khỏi cổng trường, Lư Hạ Dương còn chưa dứt lời thì ánh mắt của Tang Lê nhìn về phía trước, đột nhiên phát hiện có một chiếc xe máy màu lam đậu ở bên đường cách đó năm mét.
Ánh đèn đường màu cam chiếu xuống xuyên qua kẽ lá, Quảng Dã dựa vào xe, dáng người kiêu ngạo bị chiếu vào hoà lẫn ánh sáng và bóng tối, dường như anh cũng chú ý đến bọn họ, nhướng mí mắt lên, ánh mắt dừng trên người cô, sau đó cất điện thoại di động vào trong túi.
Lư Hạ Dương đột nhiên sững người khi nhìn thấy anh, bất giác cau mày lại.
Rất nhiều người trong lớp Hỏa Tiễn ở phía sau cũng nháo nhào kinh hãi.
Hả? Đó không phải là Quảng Dã sao?
Khi Tang Lê bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã, tim cô đập thình thịch, không để ý đến Lư Hạ Dương nữa mà cất bước đi về phía anh.
Khi đến trước mặt anh, cô có vẻ bối rối: “Sao, sao cậu lại ở đây…”
Dưới ánh đèn đường màu cam, Quảng Dã đứng thẳng người, đưa tay xoa đầu cô, anh nhìn về phía cô, lười biếng bật cười: “Tôi đi ngang qua.”