Được anh ôm lấy, tim Tang Lê đập thình thịch, dây đàn trong đầu đứt tung, đầu óc cô trống rỗng.
Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, cô chỉ nghe được tiếng tim anh đập mãnh liệt.
Hội trường bên kia vẫn đang hát khúc hí kịch.
Không ai biết hai người đang ở bên này.
Tầm mắt Tang Lê mơ hồ, trái tim cũng nhảy lên như một viên kẹo nổ, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Người này…
Một lát sau, cô cảm nhận được anh không có ý định buông ra, hai má cô nóng bừng đến mức sắp bốc cháy, cô nhẹ nhàng kéo vạt áo anh, không nhìn được gọi tên anh: “Quảng Dã.”
Anh còn muốn ôm bao lâu nữa vậy…
Nghe vậy anh cười đến mức lồng ngực rung lên, anh buông tay, cúi đầu là nhìn thấy sắc mặt cô: “Chỉ ôm một chút đã đỏ mặt như vậy sao?”
Tang Lê cố nén ngượng ngùng: “Cậu còn chưa xin phép tôi đâu.”
“Xin lỗi nhé.” Quảng Dã cười không đứng đắn: “Vậy ôm lại lần nữa nhé? Xin phép cho cả lần trước luôn?”
“...”
Sớm biết vậy đã bỏ anh một mình ở ngoài hội trường rồi.
Tang Lê giữ bình tĩnh, cô đẩy nhẹ anh ra: “Tôi đi lấy chút đồ.”
Cô rời khỏi tầm mắt anh, Quảng Dã dựa vào cửa, cong môi mỉm cười.
Ba phút sau, Quảng Dã đứng ở sân sau cuối cùng đợi được cô đi ra: “Cậu lấy gì mà lâu vậy?”
“Tôi đi đổi đôi giày đi tuyết, lấy thêm vài túi chườm nóng nữa, cho cậu một cái này.”
Anh giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ: “Tôi không lạnh, cậu có thể quan tâm bản thân trước được không?”
Tang Lê nghĩ tới cái ôm khi nãy, anh thật giống hệt như lò sưởi lớn, ấm áp hơn nhiều so với người cô…
Ra khỏi sân sau, hai người đi dọc theo bãi cỏ, cuối cùng ngồi xuống một sườn đồi nhỏ, trông về phía xa xăm, xa xa là dãy núi mơ hồ chìm trong đêm tối, hướng mắt về nơi xa hơn là cảnh đêm hoa lệ như dải ngân hà, chính là khu đô thị Đài Thông.
Tang Lê quỳ gối ôm túi chườm nóng: “Vùng núi nhỏ này của chúng tôi cũng không có phong cảnh gì đẹp, vậy nên khi còn bé tôi thường thích ngồi đây ngắm thành phố buổi đêm, nghĩ rằng thành phố thật đẹp, ngày nào cũng muốn đến thành phố chơi.”
Quảng Dã chống tay ra sau, đôi mắt đen láy nhìn về phía cô bình thản nói: “Nhưng đến khi ở thành phố rồi lại thấy núi non vẫn tốt hơn.”
Cô thở ra một làn khói trắng: “Quảng Dã, tại sao cậu lại thích núi?”
Anh im lặng vài giây rồi cất tiếng: “Yên tĩnh, ổn định, trên núi không cần phải nghe ai nói, cũng không cần nói cho ai nghe, chỉ cần cậu thích nó, nó cũng sẽ đáp lại cậu bằng sự tự do và yên tĩnh.”
Tang Lê ngây người, tán thành gật đầu: “Ừm, tôi lớn lên trên núi, vẫn là nơi này cho tôi cảm giác an toàn hơn.”
Quảng Dã nói từ khi tai anh bị thương, anh rất ghét ở cùng người khác, rất ghét nghe người khác nói, anh thích ở một mình, vậy nên Quảng Minh Huy xây cho anh một sơn trang, nuôi rất nhiều động vật, xây dựng một thế giới thuộc về riêng anh.
Vậy nên Quảng Dã thích thiên nhiên, thích động vật, bởi vì trước mặt chúng, anh không cần phòng bị gì cả.
“Vậy nên hai ngày nay cùng cậu về quê rất thoải mái.” Anh nói.
Tang Lê nhớ lại hai ngày vừa qua, cong môi dịu dàng nhìn anh: “Quảng Dã, cảm ơn cậu đã về quê cùng tôi lần này, cậu đã giúp bà ngoại tôi rất nhiều chuyện, còn trò chuyện với bà, bà tôi rất thích cậu.”
Anh nhìn vào mắt cô cười: “Bà ngoại quan trọng với cậu như vậy, tôi đối tốt với bà không phải là chuyện nên làm sao?”
Tang Lê nghe vậy, đáy lòng chợt nóng lên.
Hai người trò chuyện, điện thoại của Quảng Dã đột ngột đổ chuông, anh bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười dịu dàng của thiếu niên: “A Dã, Tết vui vẻ nhé.”
Đáy mắt Quảng Dã dịu dàng, cười: “Tết vui vẻ.”
“Tối nay tôi nhận được tin nhắn, cậu đặt vé máy bay cho tớ và Nhiên Nhiên rồi à?”
Quảng Dã ừm một tiếng: “Mùng bốn tôi phải đi học, các cậu không phải tới tìm tôi sao? Đến lúc đó các cậu đến Vân Lăng chơi vài ngày.”
“Cậu gây bất ngờ thật đấy…”
“Không muốn tới à?”
“Đương nhiên là muốn, lâu lắm rồi chúng tôi không gặp cậu.” Giản Thư Niên cười nói: “Vậy cậu xem xem có thể hủy vé máy bay không? Tôi dẫn Nhiên Nhiên đi tàu hỏa qua đó.”
Quảng Dã bất lực: “Không hủy được, cậu đừng dẫn Nhiên Nhiên đi lại vòng quanh nữa.”
“Thôi được rồi, tôi làm lạp xưởng và thịt khô cậu thích ăn, lúc đó mang sang cho cậu, Nhiên Nhiên còn nói tới nhà cậu gói sủi cảo, không biết cậu có đồng ý không.”
Em gái Giản Thư Nhiên ở đầu dây bên kia khẽ cười: “Anh A Dã, đến lúc đó anh đừng chê cười tay nghề của em nhé.”
Quảng Dã cong môi: “Em nhớ mang bài tập nghỉ đông đến là được rồi.”
“Em làm xong hết rồi, em sẽ nhắc anh trai em mang đi.”
Nói chuyện xong, Quảng Dã cúp máy, Tang Lê rất tò mò: “Có người muốn đến Vân Lăng chỗ cậu chơi sao?”
“Ừm, cậu còn nhớ trước đây tôi từng nói lúc tôi bị bắt cóc đã có hai anh em cứu tôi không?”
Tang Lê kinh ngạc: “Là họ sao?”
“Đúng vậy.”
Hai anh em, anh trai tên Giản Thư Niên, em gái tên Giản Thư Nhiên, một người học lớp 12, một người học lớp 9.
Quảng Dã nói, năm đó sau khi anh được cứu khỏi tay bọn bắt cóc, anh đã trở thành bạn tốt với hai anh em nhà này, cuộc sống của hai người họ rất nghèo khó, từ nhỏ ba mẹ đã không còn, hai anh em được người dân trong thôn nuôi lớn.
Nhiều năm nay Tống Thịnh Lan vẫn luôn muốn đón hai người họ đến Vân Lăng đi học, nhưng bọn họ không muốn rời xa quê hương, muốn sống mãi ở nơi núi non, vậy nên năm nào Quảng Dã cũng đến chỗ bọn họ chơi vài lần, còn thường xuyên gửi đồ dùng giúp đỡ họ.
Trước đây Tang Lê từng nghe Quảng Dã nói chuyện điện thoại rất dịu dàng với một cô gái, người đó chính là em gái Giản Thư Nhiên, Tang Lê bỗng nhớ ra: “Vậy mỗi lần cậu ghi chép bài giảng đều là gửi cho họ sao?”
Quảng Dã gật đầu: "Trường học trên núi không có điều kiện lắm, nhưng Giản Thư Niên học rất chăm chỉ, thành tích tốt lắm."
Tang Lê nghe vậy thấy thật khâm phục, bỗng nghĩ rằng so với họ, cô đã may mắn hơn rất nhiều rồi, Quảng Dã nhìn cô: "Đợi vài ngày nữa họ sẽ đến Vân Lăng, cậu sẽ được làm quen với họ."
"Được." Tang Lê hơi cong môi: "Phải rồi, bọn họ có biết tôi không…"
Ánh mắt Quảng Dã tràn ngập ý cười, anh nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói: "Cậu mong muốn tôi giới thiệu cậu với họ thế nào?"
Gò má Tang Lê hơi phiếm hồng: "Cậu cứ nói là bạn bè bình thường là được…"
Quảng Dã nhướng mày: "Bạn bè bình thường?"
"..."
Cô xấu hổ vùi mặt vào khăn quàng cổ: "Dù thế nào cậu cũng đừng nói lung tung."
"Được, dù có nói là bạn bè bình thường thì bọn họ cũng sẽ nhanh chóng nhận ra điểm bất thường thôi."
"..."
Người này không thể tém tém lại chút sao?
Quảng Dã: "Đi ra ngoài cùng cậu lâu thế có bị nghi ngờ không?"
Tang Lê nhìn điện thoại: "Vừa nãy tôi nói với bà ngoại dạ dày hơi khó chịu, phải về nhà mặc thêm lớp quần áo."
Anh cười: "Cháu gái ngoan cũng biết nói dối sao?"
Không phải bởi vì anh hay sao…
Tang Lê hơi bối rối: "Có phải không thể ra ngoài quá lâu không?"
Quảng Dã nhìn điện thoại, đột nhiên nói: "Đừng lo lắng."
"Tại sao?"
"Nhiếp Văn hỏi có phải chúng ta đang ở cùng nhau không, bảo sẽ lấy cớ giúp chúng ta, bây giờ họ đều ra ngoài cả rồi, đang đánh mạt chược ở bên cạnh hội trường."
Cô đứng dậy: "Vậy chúng ta qua đó tìm họ nhé?"
Anh nắm lấy tay cô: "Không muốn ở riêng với tôi một lúc sao? Ngày mai phải đi rồi."
Tang Lê bị anh kéo ngồi xuống lần nữa, trong lòng thấy ngọt ngào: "Được, vậy ngồi thêm lúc nữa."
"Kể tôi nghe chuyện hồi nhỏ của cậu đi." Anh nói.
"Cậu muốn nghe chuyện gì?"
Anh cười khẽ: "Có liên quan tới cậu là được."
"Được…"
…
Hai người nói đến hơn 9 giờ, không dám đánh lẻ quá lâu nên bắt đầu tới hội trường tìm mấy người còn lại.
Cả đám nhìn thấy hai người thì cười xấu xa bàn tán, Dụ Niệm Niệm nói: "Lê Lê, cuối cùng hai cậu cũng hẹn hò xong rồi đấy à?"
Hẹn hò gì chứ…
Nhiếp Văn nắm lấy bả vai Quảng Dã: "A Dã, cậu nên dính lấy Tang Lê lâu hơn nữa đi, hai tiếng đã đủ rồi sao?"
Mọi người đều cười, Quảng Dã giơ chân đá cậu ta, Tang Lê bị chọc đến đỏ bừng mặt, Từ Hiểu nhìn họ, cảm xúc lướt qua nơi đáy mắt.
Khúc hí kịch trong hội trường kết thúc, người dân trong thôn tản ra tứ phía đi về, cả đám cũng về nhà dưới cơn mưa phùn.
Về đến nhà, mọi người ngồi ở phòng khách ăn đồ ăn vặt xem tivi, Tang Lê về phòng một mình, một lúc sau Từ Hiểu cũng đi vào: "Điềm Điềm, cậu đang làm gì vậy?"
"Tớ đang sắp xếp lại quần áo cũ."
Từ Hiểu đi vào trong, dựa vào tủ quần áo nhìn cô, do dự nhỏ giọng hỏi: "Điềm Điềm, tối nay cậu không tới hội trường, có phải là đi cùng Quảng Dã tới nơi khác không?"
Tang Lê ngẩn người, nhẹ gật đầu: "Ừm."
"Các cậu…"
Tang Lê làm kí hiệu tay bảo cô ấy im lặng, cô đi đóng cửa lại, rồi đứng trước mặt Từ Hiểu: "Hiểu Hiểu, tớ đã định nói với cậu rồi, tớ và Quảng Dã…"
"Hai cậu yêu đương rồi?!"
"Không có, là cậu ấy tỏ tình với tớ không lâu trước đó."
Từ Hiểu ngẩn người: "Hả, không phải trước đây quan hệ của hai cậu rất…"
Tang Lê nói hết chuyện lúc trước cho Từ Hiểu, lượng thông tin quá lớn khiến Từ Hiểu nghe xong đơ cả người: "Vậy là bây giờ Quảng Dã đang theo đuổi cậu sao?"
"Ừm."
Từ Hiểu bỗng hiểu ra tại sao Quảng Dã lại đối tốt với Tang Lê đến thế, cô ấy còn bị dọa sợ: "Trời ơi, Quảng Dã lại thích cậu sao…"
Tang Lê cũng nói không ngờ đến, Từ Hiểu nhớ đến suy nghĩ mấy ngày nay của mình, cô ấy bỗng cảm thấy hơi có lỗi, vừa xấu hổ vừa tức giận mắng cô: "Sao chuyện lớn thế này mà cậu không nói cho tớ chứ! Báo hại tớ mấy hôm nay không biết gì mà nghĩ ngợi lung tung."
"Xin lỗi Hiểu Hiểu, trước đây nói qua điện thoại tớ không biết mở lời thế nào, tớ định lần này về sẽ nói với cậu, nhưng hai hôm nay bận quá, tớ cũng chưa tìm được cơ hội nói."
Từ Hiểu nhịn xuống sự kích động trong lòng, cô ấy nhìn Tang Lê, bĩu môi: "Được rồi, tha thứ cho cậu đó, tớ thấy Quảng Dã thực sự đối tốt với cậu, cậu nói xem làm cách nào mà cậu thu hút được cậu ấy vậy, sức hút lớn quá đi."
Tang Lê ngượng ngùng đỏ mặt, Từ Hiểu hỏi cô: "Vậy cậu nghĩ sao? Cậu sẽ nhận lời yêu của cậu ấy chứ?"
Tang Lê cúi đầu: "Tớ không dám nghĩ tới, tớ với cậu ấy… khác biệt rất nhiều, phải học tập tốt trước đã."
"Nếu cậu thích thì đừng do dự, nghĩ ngợi nhiều thế làm gì chứ, hơn nữa điều kiện nhà Quảng Dã rất tốt."
Nếu yêu đương với anh thì cả cuộc đời về sau không phải lo ăn lo mặc nữa rồi.
Từ Hiểu đỡ cằm thở dài một tiếng: "Lê Lê, có lúc tớ thật sự rất ngưỡng mộ cậu."
"Hả? Tại sao chứ?"
Từ Hiểu nghĩ gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống lời muốn nói, cô ấy chỉ lắc lắc đầu, cười nắm lấy tay cô: "Cậu yên tâm đi, bí mật này tớ nhất định sẽ giữ kín trong lòng, không nói với bà ngoại Liên đâu."