Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 92



Sau khi Quảng Dã về Hồ Châu là đêm giao thừa.

Hôm nay chỉ có nhà họ Quảng cả nhà ba người cùng đón năm mới với Phạm Mạn Chi, ngày mai là mùng 1 tháng giêng, bà cụ lại được mấy đứa con đón sang nước ngoài nghỉ dưỡng.

Bữa cơm đêm giao thừa, tuy ít người nhưng vì Quảng Dã và Quảng Minh Huy đã hòa giải nên không khí cũng ấm áp hiếm có.

Ăn cơm xong Quảng Dã ngồi trò chuyện với Phạm Mạn Chi, cả nhà Thiều Tuyết Âm cũng gọi điện chúc tết, hai nhà đã quen biết qua nhiều thế hệ, mối quan hệ rất tốt, Quảng Dã cũng lịch sự hỏi thăm nhà họ Thiều.

Cuối cùng điện thoại được đưa cho con gái Thiều Tuyết Âm, Thiều Tuyết Âm đi sang một bên, dịu dàng cười nói với Quảng Dã: “A Dã, năm mới vui vẻ.”

Quảng Dã bình thản đáp: “Năm mới vui vẻ.”

“Cậu ở Hồ Châu với bà mấy ngày thế? Mùng 4 tháng giêng tớ về nước rồi, lúc đó cùng ăn cơm nhé?”

“Mùng 4 tôi đi học rồi.”

“Sớm thế sao… lâu lắm không gặp cậu rồi, tớ còn định mời cậu và chú dì cùng đi ăn cơm.”

“Nói sau đi.” Vẻ mặt anh cực kỳ không muốn đi.

“Ừm.” Thiều Tuyết Âm cười: “Mấy ngày nay tớ đang tham gia cuộc thi ở Ý, chưa về nước được, vẫn là về nước đón tết có hương vị hơn…”

Thiều Thuyết Âm kể chuyện thú vị bên cô ta, Quảng Dã nghe rồi chỉ đáp ậm ừ vài tiếng.

Sau khi cúp máy, Quảng Dã đưa điện thoại cho Phạm Mạn Chi, Phạm Mạn Chi bất lực mắng anh: "Sao con không nói thêm vài câu với Âm Âm? Nói hai câu đã cúp máy rồi, con có thể quan tâm con bé nhiều hơn được không."

Sắc mặt Quảng Dã trông mệt mỏi: "Cháu với cậu ta thì có gì để nói chứ."

"Sao lại nói thế, các cháu quen biết nhau từ nhỏ, tuổi tác cũng ngang nhau, nên nói chuyện nhiều hơn, có rất nhiều chủ đề chung để nói mà."

Quảng Dã lười biếng đáp một tiếng, cũng không biết có nghe lọt tai không.

Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan uống trà cùng Phạm Mạn Chi, cùng lúc đó ở Đài Thông, Tang Lê đang gói sủi cảo xem chương trình Xuân Vãn cùng Liên Vũ Châu.

Quế Tú Viện không muốn đón tết cùng bọn họ, sáng sớm hôm nay chỉ có Tang Thành Nghiệp dẫn theo Khải Khải lại nhà ăn cơm, buổi chiều một nhà ba người về thị trấn rồi.

Chỉ là những năm trước mỗi lần Quế Tú Viện ở lại đêm giao thừa đều luôn miệng trách móc, ầm ĩ khiến Liên Vũ Châu mất cả vui, vậy nên năm nay bà ta không ở đây, trong nhà lại yên tĩnh thoải mái hơn rất nhiều.

Tang Lê gói sủi cảo một lúc rồi nghỉ ngơi, ngắm nhìn mọi người quây quần lại kể cho nhau nghe chuyện vui đêm giao thừa, cô cũng lại đó nói chuyện, còn gửi tin nhắn chúc phúc năm mới cho vài người bạn cấp 2 và cấp 3 đã từng chơi với mình.

Gửi tin nhắn cho mọi người xong, cô lại gọi điện thoại chúc tết Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, cuối cùng cô mở khung trò chuyện với Quảng Dã ra, do dự một lúc rồi gõ vài chữ: [Quảng Dã, năm mới vui vẻ.]

Hình như hôm nay cô vẫn chưa nói chúc mừng năm mới với anh.

Cô nhìn màn hình tivi, vài giây sau điện thoại rung lên, cô cầm lên xem, bên kia trả lời: [Có lòng thì gọi điện qua đi.]

"..."

Cô đỡ hai gò má hơi nóng, một lúc sau mới về phòng ngủ, đóng cửa lại, đè lại trái tim đang đập loạn xạ rồi gọi điện cho anh.

Điện thoại được kết nối, cô nhẹ nhàng cất tiếng: "Alo…"

Ở đầu bên kia, Quảng Dã đang đi một mình nghe thấy thì cong môi: "Hiếm có đấy, cuối cùng tôi cũng đợi được cuộc điện thoại này rồi."

Tang Lê cong mi: "Hôm nay bận quá, tôi vừa mới gói sủi cảo với bà ngoại, Quảng Dã, năm mới vui vẻ."

Anh dựa vào lan can, hạ mắt, thấp giọng cười thật dễ nghe: "Ừm, năm mới vui vẻ."

"Lúc nãy cậu làm gì vậy, ăn cơm tất niên có vui không?"

"Như mọi khi thôi, đêm nay cậu đón giao thừa cùng bà ngoại à?" 

"Đúng vậy."

Anh quan tâm hỏi chuyện cô, hai người trò chuyện một lúc lâu, Tang Lê bỗng nhớ tới một chuyện: "Phải rồi Quảng Dã, tôi có chuẩn bị cho cậu một món quà mừng năm mới."

"Hửm?"

"Chỉ là hôm nay cậu không thấy được rồi, sáng hôm tôi về quê đã để quà ở trên bàn trong phòng học, đợi cậu về Vân Lăng xem sau cũng được."

Anh hơi ngẩn người: "Quà gì vậy?"

"Cậu tự mình xem đi…"

"Cậu không thể tiết lộ trước được sao?"

Tang Lê chưa từng thấy anh gấp gáp thế này, không nhịn được cong môi: "Thật ra chỉ là món quà bình thường thôi, cậu tự quay về mở nó đi."

Quảng Dã đảo đầu lưỡi: "Cậu không mua cho tôi một bộ sách ôn tập đấy chứ?"

Tang Lê cười: "Nếu cậu thích thì tôi sẽ mua tặng."

Nói chuyện xong cả hai cúp điện thoại, Tang Lê quay về phòng khách, cô cho sủi cảo vào nồi, không ngờ ba phút sau Quảng Dã lại gửi tới một bức ảnh, trong ảnh là quà của cô.

Đầu bên kia gọi điện tới, cô bắt máy, đầu bên kia lên tiếng: "Tôi thấy nó rồi."

Quảng Dã nói dì Triệu không về quê nên anh nhờ dì ấy đến phòng học chụp, thật đáng kinh ngạc.

Quà Tang Lê tặng anh là một bức tranh cô tự tay vẽ.

Trong tranh là một chàng trai đang ngồi trên đài quan sát ở sơn trang vẽ tranh, phía xa xa trước đài quan sát có một cô gái đang đứng ở bên hồ, nét mặt dịu dàng, trên bức tranh chàng trai đang vẽ chính là bức tranh Quảng Dã vẽ cho cô lúc trước.

Đây là cảnh do Tang Lê tưởng tượng ra, thời gian như thể quay về ngày đó, ghi chép lại khoảnh khắc ấy dưới góc nhìn của thượng đế.

Lúc đó cô không biết người trong tranh của Quảng Dã chính là mình. 

Nhưng hôm nay, anh chính là người cô vẽ trong tranh. 

Màu nền bức tranh là bầu trời chiều yên bình xán lạn, ở góc trên bên phải, cô cũng viết một câu tương tự…

"Có những người sống cả một đời chỉ vì một lần gặp gỡ đặc biệt."

Thì ra cô đã hiểu tấm lòng của anh. 

Đáy lòng Quảng Dã ấm áp, cảm xúc dâng trào: "Cậu thấy bức tranh đó từ lúc nào vậy?"

Tang Lê đáp là trước khi bọn họ nói rõ một ngày, khi ấy cô dùng điện thoại chụp lại, trước đó cô vẫn luôn muốn tặng anh một món quà, tối nào làm bài tập xong cũng bắt tay vào vẽ tranh.

Tang Lê xấu hổ: "Tôi vẽ không được đẹp bằng cậu, hơn nữa món quà này so với quà cậu tặng tôi không đáng giá là bao, hy vọng cậu không chê nó."

Quảng Dã cất giọng khàn khàn: "Tang Lê, tôi rất thích nó."

Anh lại bổ sung thêm một câu: "Cực kỳ thích."

Anh đã từng nhận rất nhiều món quà quý giá, nhưng anh không để ý đến giá tiền, tấm lòng của cô quan trọng hơn tất thảy.

Tang Lê nghe vậy thì cong mi cười, Quảng Dã cũng bật cười: "Bỗng nhiên muốn bay tới Đài Thông gặp cậu quá."

Bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy cô.

Trái tim Tang Lê khẽ rung động, vành tai cô đỏ lên: "Đừng vội, mùng 2 là tôi bay về Vân Lăng rồi…"

Bọn họ, sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi.



Kim đồng hồ điểm 0 giờ vào đêm giao thừa, chính thức đón chào một năm mới.

Sáng mùng 1 năm mới, người người nhà nhà trong thôn đều đốt pháo, tiễn năm cũ đón năm mới, pháo hoa rơi kín đường đi, rực rỡ như gấm hoa, mọi người gõ cửa nhà đến xông đất, buổi trưa trong thôn mở bữa cỗ lớn, không khí ngập tràn vui tươi phấn khởi.

Ở trong thôn thêm một ngày, đến trưa mùng 2 Tang Lê thu dọn đồ đạc rồi lưu luyến không nỡ rời tạm biệt Liên Vũ Châu rồi tạm xa quê hương.

Tối muộn, máy bay hạ cánh tại sân bay Vân Lăng.

Sau khi xuống sân bay, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho bác Trương, nhưng bên tai lại truyền đến giọng cười khẽ của nam: "Tìm ai đó."

Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quảng Dã mặc chiếc áo khoác đen mỏng rộng thùng thình cùng quần jeans, dáng người cao gầy lọt vào tầm mắt, hàng lông mày cùng con ngươi đen nhánh nhìn vào cô.

Tang Lê ngạc nhiên mắt sáng lên: "Quảng Dã…"

Bọn họ đúng là đã được gặp lại nhau thật nhanh chóng.

Anh bước tới gần cô, đón lấy vali trong tay cô, cong môi nói: "Đi thôi."

Không ngờ Quảng Dã lại không nhờ bác Trương mà tự mình đến đón cô, Tang Lê và anh đến bãi đỗ xe, ngồi lên chiếc siêu xe màu xanh dương của anh.

Đây là lần đầu tiên Tang Lê ngồi trên xe của anh, bên cạnh chỗ ngồi trên xe của cô có để nhiều đồ ăn vặt và nước uống, đều là do anh chuẩn bị từ trước.

Người có thể khiến Quảng đại thiếu gia quan tâm săn sóc như thế chỉ có mình Tang Lê.

Trên đường đi, Quảng Dã hỏi cô chuyện hai ngày nay, Tang Lê vui vẻ kể cho anh nghe, cả đường đi líu lo như một chú sẻ nhỏ, lộ ra vẻ mặt vui vẻ chỉ khi ở cạnh bên người thân thiết mới có.

Quảng Dã thích yên tĩnh, không thích có người ồn ào trước mặt anh, nhưng Tang Lê là ngoại lệ duy nhất của anh, nét hoạt bát của cô rất đáng yêu, ngược lại còn là liều thuốc chữa ù tai hoặc giảm bớt nỗi phiền muộn trong lòng.

Về đến nhà, tối đó Tống Thịnh Lan, Quảng Minh Huy cũng ở đó, cả nhà bốn người cùng ăn cơm, cũng coi như là ngồi bên nhau đón năm mới, vừa quây quần ấm áp vừa vui vẻ náo nhiệt.

Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy cũng tặng một bao lì xì lớn mừng tuổi Tang Lê, ngoài ra, lão phu nhân còn nhờ họ gửi tiền mừng tuổi cho Tang Lê, coi đó là sự quan tâm của bậc trưởng bối với con cháu, Tống Thịnh Lan cười nói với Tang Lê: "Sau này có thời gian rảnh hay là thi đại học xong cùng về nhà ăn cơm cháu nhé."

Tang Lê gật nhẹ đầu, lộ ra má lúm đồng tiền.

Ăn cơm xong, Tang Lê và Quảng Dã đến phòng học làm bài tập, trước khi làm bài tập, Quảng Dã kéo cô về phòng ngủ trước, lấy ra hai khung tranh, bảo cô và mình cùng gắn bức tranh hai người vẽ lên đó.

Tang Lê ngạc nhiên: "Sao cậu lại mua cái này…"

Anh lười biếng đáp: "Không gắn vào nó sao bảo quản được chứ?"

Không ngờ anh quý trọng nó đến vậy, lòng cô rung động như sóng vỗ, gắn tranh cẩn thận cùng anh, cuối cùng cô hỏi anh muốn đặt chúng ở đâu.

"Đương nhiên là treo nó ở trong nhà rồi, không thì treo đâu chứ."

Thấy anh muốn treo nó lên, Tang Lê lập tức nhảy tới trước mặt anh, ngượng ngùng ngăn cản: "Không được, không thể treo đâu, chú dì đi vào sẽ thấy đó…"

Anh nhướng mày: "Không phải họ biết cả rồi sao?"

“Vậy cũng không được.”

Người này có thể đừng thản nhiên như vậy được không…

Quảng Dã hỏi cô muốn để ở đâu, Tang Lê nói cất đi là được, Quảng Dã nhìn gò má đỏ ửng của cô, cười không phát ra tiếng, cuối cùng không trêu cô nữa, anh đặt nó xuống cẩn thận. 

Tang Lê cầm bức tranh anh vẽ cho mình: "Cho tôi bức này được không?"

"Cái này vốn là của cậu mà."

Mỗi người một bức, rất có giá trị kỷ niệm.

Quảng Dã dựa vào vách tường, cúi đầu nhìn cô, thấp giọng nói: "Vẫn còn 116 ngày nữa."

"Gì cơ?"

Anh cười cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, ánh mắt nóng như lửa quét qua người: "Từ giờ đến kỳ thi đại học vẫn còn 116 ngày nữa."

"Tang Lê, tôi đợi được."

Đến lúc đó, anh nhất định sẽ theo đuổi được cô.



Mùng 4 tháng giêng, học sinh lớp 12 khổ sở quay lại trường học, bắt đầu chạy nước rút cho học kỳ cuối cùng.

Học kỳ này, tất cả mọi người đều cảm giác được kỳ thi đại học đến nhanh như lửa cháy xém lông mày, ai cũng cố gắng hơn gấp bội.

Trước tiết đọc buổi sáng, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt tìm Tang Lê hỏi bài, Nhiếp Văn ngồi giữa Quảng Dã và Trương Bác Dương, chống cằm ngồi nghe chung, cả đám hỏi cậu ta làm bài tập vật lý chưa, cậu ta thống khổ kêu gào: "Chưa, tối qua tớ quằn quại mãi mới làm xong hoá, sống không bằng chết luôn, nằm lên giường là ngủ một giấc tới tận sáng."

Lữ Nguyệt trêu chọc: "Nhiếp Văn, hiếm thấy cậu chăm học bài nhỉ? Bình thường không phải cậu toàn chơi game đến mười hai giờ à?"

"Bắt buộc thôi, giờ ba mẹ tớ quản tớ rồi, cả con chuột tớ cũng không được sờ vào, ông đây dạo này ngày nào cũng học bài, nhưng cứ học là lại thấy buồn ngủ, khiến tớ càng ngày càng phiền lòng."

Dụ Niệm Niệm nói vài câu an ủi cậu ta: "Nhiếp Văn, cậu đã rất cố gắng rồi, không cần phải lo nghĩ thế đâu, cậu chưa nghe nhà triết học Russell nói sao: Đừng vì ngủ một giấc mà cảm thấy tự trách, vì cho dù bạn tỉnh cũng chưa chắc đã tạo ra được giá trị gì."

Nhiếp Văn: "..."

Cả đám cười lớn, Nhiếp Văn cạn lời: "Các cậu có cần phải xát muối vậy không…"

Nhiếp Văn thở dài, nhìn Quảng Dã với vẻ mặt sầu thảm: "A Dã, cậu nói xem tôi nên làm gì đây, tại sao tôi cũng học thêm giống hệt các cậu mà tôi vẫn không biết làm chứ?"

Quảng Dã vẫn đang viết bài: "Cậu nghe giảng như nghe nhạc, nó chỉ có tác dụng dễ vào giấc thôi."

"Cút cút cút…"

Cuối cùng Tang Lê thấy cậu ta khổ sở quá nên chỉ vài cách học hiệu quả cho cậu ta, còn giúp cậu ta lên kế hoạch bước đầu, Nhiếp Văn nghe xong thì nhiệt huyết dâng trào: "Các cậu nhìn đi nhìn đi, vẫn là Tang Lê dịu dàng tâm lý nhất! Tang Lê, nếu không phải A Dã thích cậu thì tôi đã theo đuổi cậu rồi!"

Quảng Dã đặt bút xuống, quay đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt sắc lạnh, mấy người bên cạnh cười nói: "Nhiếp Văn, cậu tìm chết phải không ha ha ha…"

Nhiếp Văn: "Đùa thôi mà, tôi còn muốn sống, tôi không dám đâu."

"..."

Tang Lê đỏ mặt, quay người cúi mặt xuống bàn đọc sách.

Đến nay mọi người đều đã lập rõ mục tiêu thi đại học, cố gắng phấn đấu vì mục tiêu của mình, buổi tối khi ngồi trong lớp làm xong bài tập, cô và Quảng Dã cùng trò chuyện, cô nhắc đến chuyện muốn thi vào chuyên ngành máy tính của trường đại học Vân Lăng.

Thứ nhất là cô thích thành phố Vân Lăng này, thứ hai là đại học Vân Lăng cũng là một trong những trường đại học hàng đầu trong nước.

"Quảng Dã, mục tiêu của cậu là gì?"

Anh cười nói: "Cậu ao ước vào đại học Vân Lăng, tôi còn mục tiêu nào khác được nữa chứ?" 

Tang Lê ngây người: "Cậu muốn thi cùng tôi sao? Nhưng điểm vào của đại học Vân Lăng rất cao đó…"

"Ông đây không muốn yêu xa."

Lý do của đại thiếu gia chỉ đơn giản vậy thôi.

"..."

Gò má Tang Lê phiếm hồng, sau đó cô va phải ánh mắt nhìn mình kiên định của anh: "Tang Lê, cậu không cần quay đầu nhìn tôi, chỉ cần kiên định bước về phía mục tiêu của cậu, tôi sẽ gắng hết sức đuổi kịp cậu."