Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 97



Tang Lê cũng không biết mình thích anh từ lúc nào.

Có lẽ là vào lúc bạn đầu khi anh ở lớp ra mặt giúp cô, là vào khoảnh khắc anh đứng chắn trước người cô trước cổng trường, có lẽ là khi thấy được sự xuất sắc của anh ở đại hội thể dục thể thao, hay là ngày tâm trạng cô không tốt anh dẫn cô đi ngắm hoàng hôn bên bờ biển, cũng có thể là sau đó anh tìm người dạy thêm giúp cô, giúp cô trang trí phòng tập nhảy, hay là vào lúc anh cùng cô về quê chăm sóc Liên Vũ Châu.

Những điều này tích tụ từng chút một, khiến trong lúc cô không phát hiện ra càng lúc càng động lòng với anh, lại không cách nào dùng lý trí kiềm chế bản thân nổi.

Cô dần hiểu ra.

Cô thích anh, cô vô cùng thích anh.

Cho dù nhìn thấy được khoảng cách giữa bọn họ lớn như vậy, cho dù trong lòng cảm thấy tự ti, thời khắc này, cô vẫn muốn dũng cảm nói cho anh biết tình cảm chân thật nhất của mình.

Quảng Dã nghe được lời nói rõ ràng mà kiên định của cô, trái tim anh như bị bọc trong hơi nóng mà đập mãnh liệt, anh bắt gặp ánh mắt của cô, mím môi dùng giọng tán tỉnh hỏi: "Nói lại lần nữa nhé?"

Tang Lê bị anh chọc cho xấu hổ: "Không nói nữa."

Cái người này còn đầy đùa chưa dứt nữa...

Đáy mắt anh thoáng ý cười, anh nắm lấy tay cô: "Để tớ đeo vòng tay cho cậu."

Anh lấy vòng tay ra, nâng tay cô lên, vòng tay trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh lóe lên ánh sáng lấp lánh.

Tang Lê im lặng nghiêng mắt nhìn về phía anh, mặt mày mềm mại phản chiếu ánh nước.

Anh giúp cô đeo xong, vẫn nắm lấy tay cô: "Vậy nên, đây được coi là chính thức đồng ý rồi đúng không?"

Cô ngẩn ngơ, hơi không kịp phản ứng lại: "Đồng ý gì cơ..."

"Cậu nói xem? Thì đại học xong rồi, vừa nãy lời cũng nói ra rồi, lại giả ngốc nữa à?"

Tang Lê hiểu ý anh, mặt nóng bừng.

Anh lại kéo cô vào trong lòng ngực, đôi mắt đen láy nóng bỏng đối diện với ánh mắt của cô, khóe môi cong lên thấy rõ: "Tớ theo đuổi được cậu rồi, đừng hòng quỵt nợ."

Nghe vậy, trái tim Tang Lê tê dại ngứa ngáy, trong mắt trong tim tất cả đều thuộc về anh.

Sau đó anh ngồi xuống sô pha ở bên cạnh: "Ăn bánh kem nhé?"

"Ừm."

Anh mở rộng đôi chân dài của mình kéo cô ngồi vào giữa, hai má Tang Lê đỏ bừng.

Sau đó anh giúp cô cắt một miếng bánh kem, đút nhẹ nhàng lên đôi môi của cô: "Thấy sao?"

Kem tan chảy giữa môi và răng, vị ngọt trong tim càng thêm sâu sắc.

Cô gật đầu: "Ngon lắm."

Quảng Dã không thích ăn bánh ngọt, chỉ đút cho cô ăn.

Quảng dã thiếu gia trước giờ đều thờ ơ với con gái đến tận xương tủy, cảnh này nếu bị người trong trường thấy được đoán chừng sẽ bùng nổ mất.

Chỉ Tang Lê mới có thể thấy được nhiều phương diện khác của anh.

Tang Lê nhìn vòng tay, nghĩ đến cái gì đó, khóe môi mỉm lại: "Thật ra trước đây tớ rất không thích tên của mình, tớ cảm thấy tên của tớ rất khó nghe."

"Tại sao?"

"Tang Lê, Tang Ly, cả hai chữ này đều có ngụ ý không tốt, mọi người cũng nói cái tên này mang điềm xấu."

(*) Tang Lê (桑乐): nghĩa là quả dâu tằm (Theo quan niệm xưa, có nhiều ý kiến cho rằng đây là loài cây âm khí nặng, nếu trồng trước nhà sẽ lôi cuốn khí xấu vào nhà, từ đó mang đến những điều không may mắn.

(*) Tang Ly (桑离): Cái chết của người thân.

Nghe vậy, Quảng Dã cười: "Kẻ ngốc nào nói mang điềm xấu vậy? Thương hải tang điền, vĩnh bất phân ly*, ngụ ý này không tốt sao?"

(*) Thế sự xoay vần, mãi không rời xa.

Thương hải tang điền, vĩnh bất phân ly...

Lần đầu cô nghe được cách lý giải này, mặt mày rạng ngời: "Nghe cậu nói như thế xong, hình như nó trở nên vô cùng tốt đẹp."

Anh nhìn cô thật sâu: "Tang Lê - là hai chữ mà tớ thích nhất."

Là hai chữ duy nhất khiến anh rung động.

Đối diện với ánh mắt của anh, trái tim mềm mại của Tang Lê sụp đổ.

Anh tiếp tục đút cô ăn bánh kem, hơi thở của Tang Lê hòa lẫn với mùi bạc hà trên người anh, bị động tác thân mật của anh khiến bên tai nóng bừng, cô nhìn anh hồi lâu rồi nói sang chuyện khác: "Tối nay cậu tới tìm tớ, chắc là dì Tống biết đúng không?"

"Biết."

"Cậu nói với dì ấy như thế nào vậy..."

"Còn nói thế nào được nữa, nói muốn cùng cậu tổ chức sinh nhật, mẹ tớ còn có thể không đồng ý được sao?" Anh cười: "Hơn nữa tốt nghiệp rồi, tớ muốn làm gì bà ấy có thể quản được sao?"

Anh từ trước đến giờ đều tùy hứng làm bậy...

Cô đỏ mặt ăn bánh kem, sau đó nghe được anh hỏi: "Cậu ước gì cho sinh nhật mười tám tuổi vậy?"

Cô nhướng mày: "Cậu đoán xem?"

"Thi đại học thật tốt, thi đậu vào trường đại học mơ ước, hay là sau này có thể trở thành vũ công, nếu không thì chính là bà ngoại thật mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi."

"Quả thực mấy thứ này tớ đều muốn, nhưng vừa rồi tớ chỉ nghĩ đến một điều thôi."

Cô nhìn anh cười: "Tớ hy vọng sau này, mỗi năm cậu đều có thể đón sinh nhật cùng tớ."

Quảng Dã nghe vậy thì hai mắt nở nụ cười, anh đứng đầu ngón tay lau đi lớp kem trên môi cô, cọng môi, dùng ánh mắt sáng rực nhìn cô: "Được, tớ nghe thấy rồi, điều ước này đã trở thành hiện thực."

Sau này, mỗi năm đều có anh ở bên cô.

Ăn bánh kem xong đã gần mười một giờ, nghĩ đến sáng mai phải kịp lên máy bay, anh có không nỡ cũng phải để cô đi ngủ: "Để tớ tiễn cậu về."

Cô gật đầu.

Quảng Dã đưa cô đến đầu bên kia của hành lang phòng cô, cô mở cửa bước vào, chàng trai theo cô vào lấy cặp sách.

Sau khi lấy đồ xong, cô đưa anh ra cửa, Quảng Dã nắm lấy tay cô, cô đứng ở ngưỡng cửa, bị nhốt giữa anh và bức tường.

Dưới bầu không khí bốn phía im ắng, không khí nhiễm một màu ái muội.

Cảm nhận được hơi thở áp bức của anh, gò má cô đỏ ửng, cô thì thầm: "Ngủ sớm nhé, ngủ ngon."

Nhìn cô ngượng ngùng đến mức không dám ngẩng đầu, anh cười thầm xoa đầu cô: "Ngủ ngon."

Sau khi Quảng Dã rời đi, Tang Lê cũng đi vào phòng.

Cô ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn vòng tay lần nữa, lại nghĩ đến mấy lời anh nói tối nay khắc sâu trong đáy lòng, trái tim cô lại lần nữa như thiêu đốt.

Đột nhiên cô nghĩ đến trước đây cô đã tức giận với anh khi anh kiêu ngạo chắc chắn nói có thể theo đuổi được cô, thế mà bây giờ lại kịch tính như vậy.

Chủ yếu là, anh tốt như vậy, cô sao có thể nhịn được mà không động tâm đây.

Cuối cùng Tang Lê nắm chặt quả lê bên trên vòng tay, nhếch lên môi đỏ.

Dũng cảm mạo hiểm một lần đi.

Bất chấp cách biệt giữa hai người, cô muốn ở bên cạnh anh.

Buổi tối vì phấn khích quá mức nên Tang Lê đi ngủ rất muộn.

Sáng sớm hôm sau, không phải đồng hồ báo thức đánh thức mà chính là điện thoại của 

Quảng Dã đánh thức cô dậy: "Tang Lê, cậu không muốn lên máy bay có phải không?"

"Ơ..."

Ý thức của cô dần rõ ràng, sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa nền cô xuống giường mở cửa, lại nhìn thấy Quảng Dã xuất hiện trước mặt mình.

Chàng trai xách hành lý, mặc áo thun xám quần jeans, làn da mỏng làm nổi bật đường quai hàm sắc sảo, nét mặt và sống mũi cao thẳng, đuôi mắt che giấu ý cười: "Tớ mà không gọi có phải cậu có thể ngủ đến trưa luôn không?"

Cô chịu đựng sự xấu hổ và buồn ngủ rồi quay sang tắm rửa, mười lăm phút sau, cô tắm rửa sạch sẽ, đi ra khỏi phòng tắm, nhìn Quảng Dã ngồi trên ghế chờ cô: "Sao cậu có tinh thần thế, cậu không buồn ngủ sao?"

Anh lười biếng đáp: "Tối qua tớ không ngủ."

"Hả? Cậu không buồn ngủ sao?"

"Tâm trạng tốt quá, không vào giấc được."

"..."

Bỏ đi, tối qua cô cũng trằn trọc rất lâu mà.

Cuối cùng cô cũng dọn xong hành lý rồi rời khỏi phòng, Quảng Dã một tay nhận lấy toàn bộ hành lý trên tay cô, Tang Lê nói: "Để tớ giúp cậu cầm một ít nhé?"

"Không cần, đưa tay cho tớ là được."

Anh đưa tay về phía cô.

Lòng bàn tay chàng trai rất lớn, ngón tay dài, gân xanh từ mu bàn tay tới cánh tay nổi lên cho thấy sức lực mạnh mẽ, tối qua một cánh tay của anh quàng qua người cô khiến cô không thể động đậy nổi, hoàn toàn là cảm giác áp lực khi bị chế ngự bởi sức mạnh.

Tang Lê ngơ ngác đưa tay ra, sau đó bị anh giữ chặt, lòng bàn tay anh bao trùm lên, sự tương phản về màu sắc và kích thước rất rõ ràng.

Mặt cô đỏ bừng, tay bị anh nắm lấy, hai người từ phòng trước, sau đó gọi xe tới sân bay.

Kiểm tra an ninh một cách thuận lợi, cuối cùng thì cất cánh.

Gần tới trưa, hai người cuối cùng cũng đáp cánh tới Vân Lãng.

Buổi trưa, bọn họ cùng với bốn người Dụ Niệm Niệm cùng hẹn nhau tới gần trường học ăn cơm trưa bù cho sinh nhật của Tang Lê, hai người xuống sân bay đi về phía cửa ra, Tang Lê hỏi anh: "Chúng ta tới trường học kiểu gì đây?"

"Bác Trương tới đón, đến lúc đó bác ấy sẽ đem hành lý về nhà trước."

Nghe vậy, Tang Lê như bị kim kẹp lấy, lập tức vùng ra khỏi tay anh, Quảng Dã cười: "Hiện tại còn phải che giấu à?"

"Trước tiên đừng để bọn họ biết được..."

"Cậu cảm thấy bọn họ sẽ không phát hiện ra sao?"

Tang Lê còn chưa chuẩn bị tâm lý xong, lẩm bẩm nói: "Dù sao cũng không gấp, đợi thêm chút nữa đi..."

Nếu như bác Trương biết được, vậy chắc chắn Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy cũng sẽ biết, tuy bọn họ rất yêu thương cô nhưng trở thành bạn gái của Quảng Dã lại là chuyện khác, cô cũng không biết liệu bọn họ có đồng ý không.

Quảng Dã bất đắc dĩ cười: "Được, tớ xem cậu giấu được bao lâu."

Ra khỏi sân bay, Bentley chạy tới trước mặt, bác Trương xuống xe chào hỏi hai người, bác ấy mở cửa tay lái phụ cho Tang Lê, vừa định mời Tang Lê ngồi ở phía sau thì thấy Quảng Dã mở cửa sau xe nói với Tang Lê: "Tới đằng sau rộng rãi."

Tang Lê: "..."

Bác Trương không nghĩ nhiều, nói cũng được, Tang Lê xấu hổ lên tần trừng Quảng Dã rồi ngồi lên xe, chàng trai cười thầm, cũng ngồi vào.

Bentley khởi động, Tang Lê ngồi ở ghế sau, tay bị nắm lấy, cô hoảng hốt muốn rút tay lại nhưng không được, cô quay đầu nhìn anh, về mặt chàng trai nhàn nhã, bình tĩnh.

Cái người này hư hỏng thật đấy...

Vụng trộm làm bậy mấy lần khiến cô đỏ mặt tới tận mang tai, lúc này chàng trai mới bỏ qua cho cô, dùng ánh mắt che giấu đi nụ cười của mình.

Tang Lê không biết thật ra người trong nhà đều biết cả, cô còn ngây thơ đắm tưởng còn giấu được, có điều Quảng Dã thích trêu chọc cô, cũng hùa theo cô.

Khi Bentley lái đi, anh kéo cô lại, nói: “Bây giờ còn trốn nữa không?”

“...”

Hai người đi tới quán ăn, ai biết bốn người kia đều đã đến rồi, đang đợi ngoài cửa, còn đang bàn luận chuyện hôm qua Quảng Dã tổ chức sinh nhật cho Tang Lê, ai biết được quay đầu lại liền thấy cảnh Quảng Dã nắm lấy tay Tang Lê.

“Mẹ kiếp!!!”

Bốn người hưng phấn nhảy dựng lên, cười vỗ tay chúc mừng, Nhiếp Văn ngạc nhiên: “Trời đất ơi, tối qua người nào đó đón sinh nhật với Tang Lê, sau đó theo đuổi được người ta luôn à?”

Dụ Niệm Niệm cười: “Mới thi xong đại học một ngày đã công khai yêu đương rồi, Quảng Dã đây chính là yêu đương hay học tập đều không bỏ lỡ nhỉ…”

Lữ Nguyệt: “Cái này gọi là năng lực hành động, không chút khe hở, không chậm trễ chút nào luôn!”

Cái người này hư hỏng thật đấy...

Vụng trộm làm bậy mấy lần khiến cô đỏ mặt tới tận mang tai, lúc này chàng trai mới bỏ qua cho cô, dùng ánh mắt che giấu đi nụ cười của mình.

Tang Lê không biết thật ra người trong nhà đều biết cả, cô còn ngây thơ đắm tưởng còn giấu được, có điều Quảng Dã thích trêu chọc cô, cũng hùa theo cô.

Khi Bentley lái đi, anh kéo cô lại, nói: “Bây giờ còn trốn nữa không?”

“...”

Hai người đi tới quán ăn, ai biết bốn người kia đều đã đến rồi, đang đợi ngoài cửa, còn đang bàn luận chuyện hôm qua Quảng Dã tổ chức sinh nhật cho Tang Lê, ai biết được quay đầu lại liền thấy cảnh Quảng Dã nắm lấy tay Tang Lê.

“Mẹ kiếp!!!”

Bốn người hưng phấn nhảy dựng lên, cười vỗ tay chúc mừng, Nhiếp Văn ngạc nhiên: “Trời đất ơi, tối qua người nào đó đón sinh nhật với Tang Lê, sau đó theo đuổi được người ta luôn à?”

Dụ Niệm Niệm cười: “Mới thi xong đại học một ngày đã công khai yêu đương rồi, Quảng Dã đây chính là yêu đương hay học tập đều không bỏ lỡ nhỉ…”

Lữ Nguyệt: “Cái này gọi là năng lực hành động, không chút khe hở, không chậm trễ chút nào luôn!”

Mấy người họ cười nói bước vào quán ăn, Trương Bác Dương kêu to: “A Dã, cậu… cậu hôm nay không trốn được đâu, tin tốt như vậy, nhất… nhất định phải mời đó.”

Quảng Dã cong môi: “Cứ gọi thoả thích, dọn sạch quán ăn luôn cũng được.”

“Ôi chao, cái sự đặc ý này ha ha ha…”

Gọi món xong, sáu người đi vào phòng riêng, bốn người kia hỏi chuyện tới tấp của hai người, Tang Lê quay đầu nhìn Quảng Dã đang dựa lưng vào ghế nằm tay cô, cười cười nói sơ qua một chút, mặt đỏ tới tận mang tai.

Mấy người nghe xong cảm khái Quảng Dã quá thực quá đỉnh rồi, Dụ Niệm Niệm cười hỏi Nhiếp Văn: “Cậu chắc chắn trước đây Quảng Dã chưa từng theo đuổi con gái sao?”

Nhiếp Văn: “Tang Lê, tớ nói thật cậu có để ý không?”

Tang Lê: “Hả? Không sao hết…”

Quảng Dã cười, liếc mắt nhìn Nhiếp Văn: “Cậu dám nói hươu nói vượn thử xem?”

Nhiếp Văn nhịn không được cười: “Nói thật mà, quả thật trước đây A Dã không thích ai cả, bên cạnh cậu ấy còn chẳng xuất hiện con gái nổi luôn, vậy nên, Tang Lê, cậu yên tâm đi, A Dã đây chính là bạn trai tình đầu ngày thơ 24K đó.”

Mấy người họ cười lên, Nhiếp Văn nói tiếp: “Hơn nữa, Tang Lê à, trước đây tớ từng hỏi A Dã tại sao đột nhiên lại rung động với một cô gái, cậu ấy nói bởi vì trước đây cậu chưa xuất hiện, cậu vừa xuất hiện đã khiến cậu ấy rơi vào ái tình đó.”

Mọi người thổn thức: “Trời đất ơi, ngọt ngào quá đi ha ha ha…”

Tang Lê đối diện với ánh mắt của Quảng Dã, tim không khỏi rung động, mọi người đều nói đùa trêu ghẹo, Nhiếp Văn nghiêng đến cái gì đó, vỗ vai Trương Bác Dương: “Trương Bác Dương, cậu nhìn A Dã nhà người ta kìa, vừa thi xong đã theo đuổi được người ta rồi! Cậu có thể nhanh chóng lên không thế?! Ngày ngày yêu thầm không được đâu, quan trọng là phải ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, nếu cần thì có anh em hỗ trợ cậu này.”

Lữ Nguyệt: “Đúng đó Trương Bác Dương, nhất định đừng hèn nhát, đặc biệt là lúc tỏ tình, nhất định không được nói lắp nha!”

Dụ Niệm Niệm kinh ngạc: “Mẹ ơi, Trương Bác Dương, cậu thích ai rồi à?! Bọn tớ sẽ cổ vũ cho cậu!”

Mấy người họ bị sự ngốc nghếch của Dụ Niệm Niệm chọc cười, mặt Trương Bác Dương đỏ lên, lăn dần đến cỏ: “Tớ… tớ không cần cổ vũ.”

Chỉ có mỗi Dụ Niệm Niệm mơ mơ màng màng, còn ngốc nghếch cười tán gẫu với mọi người, Nhiếp Văn cảm khái: “Người anh em, dựa theo tình hình hiện tại thì cậu gặp khó khăn gấp đôi rồi…”

Mọi người cười lớn, cuối cùng vẫn không vào trán, giữa trưa cơm nước xong xuôi, Dụ Niệm Niệm đi toilet về thì liền thấy Trương Bác Dương đứng chờ ở cửa.

“Không, chỉ… chỉ có hai chúng ta thôi.”

Cô ấy ngơ ngác gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”

Ra khỏi quán ăn, cô ấy nhanh chóng đi tìm Tang Lê và Lữ Nguyệt: “Các cậu nói xem tại sao Trương Bác Dương lại muốn hẹn riêng tớ vậy? Chắc không phải cậu ta muốn... tìm tớ làm quân sư đấy chứ?” 

Tang Lê không khỏi bật cười: “Niệm Niệm, cậu thật sự không phát hiện ra cái gì sao?”

“Gì mà không phát hiện ra...”

“Không có gì, tối nay chắc cậu sẽ biết thôi.”

Sau khi sững sờ hai giây, Dụ Niệm Niệm cũng không tính là quá ngốc mới muộn màng nhận ra...

Trong đầu vang lên một tiếng nổ.

Sau đó Dụ Niệm Niệm đi bộ về trường học, mặt đỏ như quả cà chua, cả đoạn đường đều không dám nhìn Trương Bác Dương nên sống chết ôm lấy Tang Lê và Lữ Nguyệt, cách xa ba nam sinh kia.

Năm mét phía sau, Quảng Dã hoàn toàn không có cơ hội lại gần bạn gái đen mặt nhìn về phía Trương Bác Dương: “Bây giờ cậu dẫn cậu ấy đi tỏ tình luôn được không?”

Nhiếp Văn túm lấy Trương Bác Dương, đẩy Quảng Dã qua một bên: “Bác Dương, bây giờ chúng ta đừng chơi với cậu ấy, bây giờ cậu ấy không phải cẩu độc thân nữa rồi.”

Buổi chiều, lớp A8 tập trung ở sân chụp ảnh tốt nghiệp, Tang Lê thay áo sơ mi trắng và váy ngắn mình mang theo, tóc buộc đuôi ngựa, thanh thuần động lòng người.

Mọi người đứng theo vị trí của mình, Tang Lê, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đứng ở cuối hàng, sau một lúc, cô quay đầu lại liền thấy Quảng Dã đứng sau lưng như cố ý chờ sẵn vậy.

Đôi mắt cô chớp chớp, hơi cong khóe môi rồi quay mặt lại.

Cuối cùng mọi người đều đã đến đông đủ, giáo viên và lãnh đạo trường học ngồi xuống, mọi người chào đón ánh mặt trời rực rỡ với nụ cười tươi trên khuôn mặt.

Sau khi chụp vài bộ ảnh trang trọng, Bạch Nam bảo mọi người tạo dáng theo ý mình, có người bắn tim, có người làm mặt xấu, có người bày ra vẻ mặt hài hước, không khí vô cùng vui vẻ.

Cuối cùng khi đang kính cẩn chụp, đôi mắt Tang Lê cong thành hình lưỡi liềm, hai tay cô giơ chữ V, sau đó cảm thấy trên đầu mình là bàn tay của Quảng Dã.

"Chúc mừng tốt nghiệp!"

Mọi người đều bật cười.

Chụp ảnh tập thể xong mọi người được thoải mái chụp ảnh, có rất nhiều nam sinh lớp đến chụp ảnh cùng Quảng Dã và Nhiếp Văn, đương nhiên nữ sinh cũng rất nhiều.

Có lẽ vì là lễ tốt nghiệp, Quảng Dã không từ chối, nhưng anh giữ khoảng cách rõ ràng với các cô gái khi chụp ảnh, sắc mặt cũng rất lạnh nhạt.

Tang Lê cũng có rất nổi tiếng, rất nhiều nữ sinh thích chụp ảnh với cô, một lúc sau, Ốc Thiệu Huy lớp A8 nhìn thấy Tang Lê: "Tang Lê, cậu có thể chụp một bức với tôi không?"

Quảng Dã ở bên cạnh nhìn qua, Ốc Thiệu Huy vội nói: "Chỉ là bạn học thuần túy thôi! A Dã, cậu đừng có hiểu lầm đấy!"

Dù sao cũng là nữ thần, cậu ta cũng muốn lưu lại làm kỷ niệm.

Tang Lê cười, chụp với Ốc Thiệu Huy một tấm, nhiều nam sinh lớp khác cũng tìm Tang Lê chụp hình.

Chụp ảnh xong, Tang Lê đi tìm Quảng Dã, nam sinh cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Cậu chụp cùng bao nhiêu đứa con trai rồi?"

Nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông này của anh, lúm đồng tiền của cô hiện lên: "Tớ quên rồi, nhiều quá đi."

"Đã phải cũng có bạn nữ tới chụp cùng cậu không?"

Anh cười khẩy: "Tớ không có cười vui vẻ như cậu đâu."

"... Đó là tớ có lịch sự thôi có được không hả." Tang Lê trước giờ không ngờ người này còn có mặt ghen tuông như vậy: "Bạn học Quảng Dã, vậy cậu có muốn chụp chung với tớ không?"

Chàng trai sỉ diện, không lên tiếng.

"Tớ muốn chụp cùng cậu." Mắt cô lấp lánh ánh sao.

Chỉ cần cô cười lên, anh liền không làm gì được cô cả.