Tình Đầu Là Chồng Tôi

Chương 27



Từ Vũ đi công tác cũng đã ba ngày trôi qua, trong thời gian này anh có gọi hỏi thăm cô còn dặn cô ăn uống đúng giờ đừng bỏ bữa, dặn cô giữ sức khỏe. Tuy mỗi ngày nói chuyện không nhiều nhưng đối với cô đều rất ấm áp và vui vẻ.

Ngày hôm nay ở tòa soạn, Cảnh Nghiên thu xếp đồ đạc cầm máy ảnh lên rồi quay sang nói: “Phán Nhu, chúng ta đi thôi em.”

Hôm nay Phán Nhu có một công việc đó chính là chụp ảnh cho khách hàng, đó là công việc đầu tiên của cô ấy khi đến đây thực tập nên lần này cô đi theo cô ấy xem và giúp đỡ.

Phán Nhu cầm túi xách và máy ảnh đứng dậy nhìn cô: “Em đã xong rồi đây.”

Cô quay sang nói với Thiền Mộng đang ngồi bên cạnh làm việc: “Vậy bọn mình đi trước đây. Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Hai người cầm máy ảnh đi ra ngoài rồi đi tới xe của Phán Nhu ngồi vào. Cô thắt dây an toàn vào rồi nhìn sang cô ấy đang khởi động xe, cô hỏi: “Lần này em đi chụp hình có hồi hộp gì không?”

Phán Nhu lái xe đi, nghe cô hỏi vậy thì gật đầu: “Có đó chị, dù gì đây là công việc đầu tiên khi em mới đến đây mà nên có chút hồi hộp. Lúc đó em sợ em làm không tốt, sẽ bị chê trách.”

Cô nghe vậy thì phì cười, dựa lưng vào ghế nhìn phía trước: “Không có đâu, em cứ tin tưởng bản thân mình rồi mọi chuyện sẽ làm được thôi.”

Phán Nhu gật đầu quyết tâm nói: “Em nhất định sẽ làm thật tốt công việc mà bản thân được giao.”

Cô quay sang nhìn cô ấy, gật đầu: “Cố lên, chị tin em làm được.”

Đi được nửa đường thì trời đổ mưa, cô nhìn những cơn mưa nặng hạt đang thi nhau đổ xuống thì nhớ lại trước đây lúc cô lần đầu gặp Từ Vũ cũng là một buổi chiều mưa như này.

Hôm đó là ngày cuối tuần, Cảnh Nghiên có hẹn với bạn đi đến thư viện để học bài. Đang đi được nửa đường thì mây đen kéo tới, gió cũng lớn, cô ngẩng đầu nhíu mày nhìn bầu trời trong lòng thầm nói không lẽ là trời sẽ mưa chứ. Cô thấy không ổn thì nhanh chóng tăng tốc đi đến thư viện nhưng do đi khá nhanh nên cô đâm sầm vào một người đang đi hướng ngược lại.

Cô đưa tay ôm mũi cuống quýt nói: “Xin lỗi, tôi đi gấp quá nên lỡ đụng trúng anh. Anh không sao chứ? Tôi thành thật xin lỗi.”

Cô nghe thấy một giọng nói ấm áp dịu dàng ở trên đỉnh đầu cô truyền tới: “Tôi không sao nhưng hình như người có sao là cô. Mũi cô không sao chứ?”

Do lúc nãy cô đụng trúng vào người anh cũng không biết đụng trúng chỗ nào mà mũi cô lại thấy khá đau. Cô ngẩng đầu nhìn anh, tay vẫn ôm mũi nói: “Tôi không sao, chỉ là hơi đau một chút thôi.”

Lúc này cô mới thấy rõ gương mặt anh, trong lòng lúc đó thầm than đẹp trai thật. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, phối với quần đen, trên vai còn đeo cái ba lô màu đen. Từ Vũ nhìn cô rồi nói: “Mau để tay xuống để tôi xem có bị làm sao không? Có khi bị gãy mũi đấy.”

Cô nghe vậy thì có chút lo lắng vội để tay xuống cho anh xem. Anh đi đến gần cô, anh cao hơn cô một cái đầu nên cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô thấy anh ở khoảng cách gần như vậy thì có chút ngượng ngùng, mặt cũng nóng lên, hai tay để hai bên vì hồi hộp mà nắm chặt váy.

Anh nhìn một lúc rồi nói: “Không sao, vẫn còn ổn. Lần sau cẩn thận một chút, kẻo làm mình bị thương.”

Cô gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết rồi, chỉ là lúc nãy tôi sợ trời mưa nên đi có chút nhanh.”



Vừa nói xong thì trời cũng đổ những cơn mưa nhỏ xuống, trên tay anh đang cầm hai cây dù, anh đưa sang cho cô một cây rồi nói: “Cô giữ lấy mà che đi, kẻo bị ướt mưa. Tôi với bạn tôi đi chung một cây dù được rồi.”

“Nhưng mà…”

Thấy cô còn chưa nhận lấy, anh nhét cây dù vào tay cô rồi mở cây dù bản thân đang cầm ra: “Được rồi, cô cứ giữ đi. Coi như là đền bù cho cô. Tôi đi trước đây.”

Anh nói rồi thì cũng rời đi, mưa lúc này cũng nặng hạt hơn nên cô nhanh chóng mở dù ra che. Cô xoay người lại nhìn bóng lưng anh đang đi, cô lúc nãy hình như chưa hỏi tên của anh là gì. Vậy sau này thì cô trả dù cho anh bằng cách nào đây. Cô đứng đó một lúc rồi thu hồi tầm mắt, xoay người lại đi về phía trước đến thư viện.

Lúc cô còn đang chìm đắm trong quá khứ thì tiếng gọi của Phán Nhu bên cạnh truyền đến: “Chị Cảnh Nghiên, chúng ta tới rồi. Chị Cảnh Nghiên.”

Cảnh Nghiên hồi thần đưa mắt nhìn ra bên ngoài thì đã đến studio. Cô quay sang nhìn cô ấy, nói: “Xin lỗi em, lúc nãy chị nhớ lại vài chuyện nên không để ý mấy. Chúng ta vào bên trong thôi.”

Phán Nhu đưa cây dù sang cho cô rồi một cái giữ cho bản thân: “Trời đang mưa, chị cầm dù che đi kẻo bị ướt.”

“Cảm ơn em.”

Cô tháo dây an toàn rồi mở cửa xe, cũng nhanh chóng mở cây dù ra che bước ra bên ngoài rồi đóng cửa lại. Phán Nhu cũng che dù chạy tới chỗ cô: “Được rồi, chúng ta vào bên trong thôi chị.”

Cả hai người vào bên trong studio thì mọi thứ cũng đã được trang trí theo yêu cầu. Ở gần đó có một cô gái đang ngồi, đứng bên cạnh là nhân viên trang điểm đang trang điểm lại cho cô ấy. Phán Nhu nhanh chóng chạy tới cười nói: “Xin chào chị, em là Phán Nhu một nhiếp ảnh gia của tòa soạn W.S.”

Cô gái đó nghe vậy thì cũng gật đầu chào hỏi: “Xin chào, không biết một lát nữa tôi sẽ mặc trang phục gì để chụp ảnh?”

Phán Nhu nhanh chóng đi lấy một chiếc đầm màu hồng đã được chuẩn bị sẵn đem cho cô ấy: “Đây chị, là bộ đầm này.”

Cô gái nhận lấy bộ đầm rồi đi vào phòng thay đồ thay. Một lát sau mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong, Phán Nhu chỉnh lại máy ảnh rồi bắt đầu chụp cho cô gái đó còn cô thì đứng phía sau quan sát để cho cô ấy thể hiện bản thân.

Chụp được một lúc thì Phán Nhu đưa ảnh cho cô gái đó xem, cô gái xem xong thì nhíu mày: “Tấm hình thì đẹp nhưng tôi nhìn vào lại cảm thấy có vấn đề ở đâu đó, không được đẹp.”

Phán Nhu nghe vậy thì xem lại ảnh sau đó nói: “Vậy chúng ta chụp lại, lần này chắc chắn sẽ khiến cho chị hài lòng.”

Phán Nhu nói rồi đi tới chỗ Cảnh Nghiên đang đứng đưa máy ảnh sang cho cô: “Chị Cảnh Nghiên, những tấm ảnh này cô ấy bảo đẹp nhưng lại thấy có vấn đề khiến cho tấm ảnh có chút khó chịu.”

Cô quan sát nãy giờ cũng biết lỗi ở đâu, cô đi tới nói: “Em thử đổi góc chụp và hướng chiếu sáng đi, biết đâu sẽ tốt hơn.”

Cô tới thị phạm một chút rồi trả máy ảnh lại cho Phán Nhu tiếp tục chụp ảnh. Đang đứng xem thì tiếng chuông điện thoại reo lên, cô lấy điện thoại từ trong túi ra đi ra bên ngoài. Cô bắt máy: “Alo.”

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Từ Vũ: “Alo, là tôi đây. Em bây giờ chắc đang làm việc chưa tan làm phải không?”

Cô nghe thấy giọng nói của anh thì khóe môi cong lên: “Đúng là vậy nhưng chiều nay tôi lại rảnh hơn. Anh hiện tại rảnh rồi sao?”



Từ Vũ ở bên kia ngồi trong phòng khách sạn dựa lưng vào ghế, tay nới lỏng cà vạt: “Tôi rảnh được một chút nên gọi cho em. Chỗ bên em hôm nay có lạnh không?”

Cô nhìn bầu trời bên ngoài nói: “Không có lạnh lắm nhưng hôm nay trời lại mưa.”

Từ Vũ đang định cầm ly nước lên uống nghe cô nói vậy thì động tác dừng lại, lát sau anh nói: “Ngày mai tôi về rồi. Em nhớ ra đón tôi.”

Cô nghe thế thì vui vẻ hẳn, hỏi anh: “Thế mấy giờ anh sẽ tới để tôi ra đón?”

“Một lát tôi gửi thời gian cho em.”

Hai người nói chuyện thêm vài câu thì anh cúp máy do có việc. Cô để điện thoại vào túi, đứng bên ngoài ngắm mưa thêm một chút rồi mới vào lại bên trong. Lát sau Phán Nhu đi tới chỗ cô vui vẻ nói: “Chị Cảnh Nghiên, chị thấy hôm nay em làm có tốt không?”

Cảnh Nghiên gật đầu, giơ ngón cái lên với cô: “Rất tốt, cứ thế mà phát huy.”

Phán Nhu nghe cô khen như vậy thì hai má đỏ lên vì kích động, cô ấy ôm cánh tay cô hỏi: “Chị đã đói chưa? Trời mưa như này, em định mời chị đi ăn lẩu. Em biết một quán ngon lắm.”

Thấy cô ấy đã có ý mời như vậy cô cũng không từ chối, đồng ý gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Lát sau hai người cũng đến quán mà Phán Nhu giới thiệu, quán này cũng gần kế bên công ty của Từ Vũ và khá đông khách. Lúc hai người đến thì cũng gần hết bàn trống, vào bên trong hai người gọi món rồi ngồi đợi thức ăn lên.

Phán Nhu rót nước vào ly cô, nói: “Chị ăn thử quán lẩu ở đây đi, rất ngon. Nhất là món lẩu Tứ Xuyên, cay đúng vị luôn.”

Nghe cô ấy nói vậy thì cô hỏi: “Em là người Tứ Xuyên?”

Phán Nhu gật đầu nhìn cô, nói: “Đúng vậy đó chị. Từ nhỏ em đã sống ở Tứ Xuyên sau đó gia đình em lên Bắc Kinh sinh sống nên cũng ít về. Nếu có dịp chị đến Tứ Xuyên cùng với em đi, ở đó đồ ăn ngon và cảnh đẹp nữa.”

Cô cầm ly nước lên uống, cũng gật đầu đồng ý: “Có dịp sẽ đến đó cùng em.”

Nhân viên phục vụ đi tới bưng thức ăn lên đặt trên bàn, lẩu Tứ Xuyên chia ra hai phần là cay và không cay. Cô chọn ăn không cay còn Phán Nhu thì ăn cay. Cô ấy để thịt vào nồi lẩu nhìn cô nói: “Chị không ăn cay sao?”

Cảnh Nghiên cầm lấy chai nước ngọt mở ra rót vô ly, lắc đầu nhìn cô ấy: “Chị không ăn đâu, cay quá chị không biết ăn.”

Phán Nhu gắp thịt để vào chén cô: “Chị cứ ăn thử đi, ngon lắm đấy.”

Cô thấy cô ấy nhiệt tình như vậy thì cũng không từ chối được, cầm đũa gắp thịt lên ăn. Phán Nhu nhìn cô háo hức hỏi: “Thế nào hả chị? Có ngon không?”

Cô nhìn cô ấy, gật đầu: “Rất ngon, em cũng ăn đi.”

Thế là cả hai cùng nhau giải quyết nồi lẩu với thời tiết trời đổ mưa to bên ngoài. Ăn xong thì Phán Nhu đưa cô về nhưng cô không cho cô ấy biết rõ địa chỉ, chỉ kêu cô ấy để cô ở con hẻm là được. Khi cô ấy rời đi thì cô mới đi hướng ngược lại đi về nhà của Từ Vũ.