Anh ta phóng xe nhanh đi qua 1 cánh rừng nhỏ nhìn từ xa Tuyết Nhi khép đôi mắt lại, như cố nhìn rõ thứ gì đó phía trước. Dù anh ta đưa cô vào cánh rừng kia, cách xa thành phố đông người, nhưng cô lại không chút bất an khi cạnh anh ta.
Nhìn từ xa cô thấy 1 căn biệt thự và khu vườn rất lớn, trông như tòa lâu đài trong cỗ tích. Khung cảnh xung quanh hệt như trong tranh, xung quanh cây không có lá, nhưng lại được bao phủ bởi tuyết trắng.
Cô chỉ tròn mắt ngạc nhiên, đây là lần đầu cô ra khỏi thành phố đến 1 nơi như thế này. Tuy không nói, nhưng cử chỉ cùng ánh mắt trông cô rất phấn khích và thích thú với những gì trước mắt.
Chiếc xe dừng trước cánh cửa sắc màu bạc to lớn, nó khác xa nhiều so với những gì cô thấy lúc nảy. Nó nguy nga tráng lệ hơn khi nhìn từ xa, có chút hiện đại nhưng lại xen chút hoài cổ, "Đẹp quá !!!! hệt ....Hệt như trong cổ tích vậy !!!! kiến trúc Baroque nhỉ ?!"
Tuyết Nhi ngồi trong xe, nhưng rất thích thú không ngừng cảm thán. " Đây là nhà anh ấy sao ? Tuyệt quá !!!!!" Như đưâ trẻ được đi chơi, cô rất tò mò mà nhìn xung quanh.
_Cậu chủ !
Cái giọng khàn đặt của người đàn ông kia làm Tuyết Nhi giật mình. Người đàn ông đó tầm khoảng trung niên, tóc đã bạc trang nghiêm trước JinHoon nhưng trong ánh mắt lại chưa đều ngạc nhiên. Tuyết Nhi lại tò mò về mối quan hệ này, nhìn người đàn ông đó và nhìn sang Ji-Hoon.
_Cậu chủ cần gì .....? Hay là.....
Giọng ấp úng lo lắng.
_Mở cửa !
2 chữ ngắn gọn nhưng chứa uy lực lớn, người kia chỉ nghe 2 chữ ngắn gọn lập tức nghe theo mệnh lệnh mà đi mở cánh cổng kia. Chiếc xe dần chạy vào, lần này Tuyết Nhi lại chắn chắn hơn đây là nhà của anh ta, cái hầm xe đếm không biết bao nhiêu là chiếc xe sang trọng, có loại cổ điển đã rất lâu về trước. Và rất đắc giá, nhưng lại hiện diện ở đây, Tuyết Nhi tròn mắt nhìn từ khi chiếc xe xuống hầm "Tuyệt thật !!! mấy chiếc này mình chỉ có thể xem trên điện thoại thôi !!!!!"
Tuyết Nhi chậm rãi đặt chân xuống sàn, căn hầm to nhưng im lặng, chỉ 1 tiếng động nhỏ đã vang trời.
_Nơi này yên tĩnh, hợp ý em chứ ?!
Không gian yên tĩnh ấy, đột nhiên cất tiếng khiến cho âm thanh được phóng đại khá lớn. Ji-Hoon đột nhiên hỏi, khiến Tuyết Nhi phải giật mình. Tuyết Nhi cũng không trả lời, chỉ im lặng gật đầu, cô lẻo đẻo theo sau bước chân của anh ta, hệt như gà con theo mẹ.
Lên đến phòng khách, đó là 1 nơi hệt như khung cảnh nơi mà công chúa khiêu vũ cùng hoàng tử ở vũ hội. Sự sa hoa tráng lệ khiến cô phải ngạc nhiên, nhưng lại khó hiểu nói.
_Sao anh lại đưa tôi đến đây ? ....Tôi chỉ cần 1 nơi yên tĩnh như nhà sách, thư viện thôi cũng được !
_Ban nảy em có nói đến sao ?
Ji-Hoon tò mò
Xung quanh lạ lẫm, bầu không khí sang trọng khó hòa nhập khiến cô có chút không tự nhiên.
Cạch
_?
_Xin chào ! Tôi là quản gia ở đây, rất hân hạnh được biết quý cô !
_Dạ cháu...Cháu ....,Bác gọi cháu là Tuyết Nhi cũng được ạ, không cần phải xưng hô như thế ạ !
Tuyết Nhi ngại ngùng,ấp úng.
Lão quản gia, chậm rãi ngước nhìn, chỉ thấy Ji-Hoon gật đầu, ông ta mới nhẹ nhõm mà đồng ý.
_Quản gia Phong, ông hãy dẫn đường cho cô ấy đến vườn hoa đi ! nên nhớ yên tĩnh !
_Tôi có 1 số việc cần phải làm !
Nói rồi anh quay người rời đi, Tuyết Nhi giật mình nắm lấy tay áo của anh, quản gi chỉ giật mình, nhưng chỉ im lặng không lên tiếng. Tuyết Nhi lúc này lại xen chút sợ hãi, thích thú, dường như sợ anh ta bỏ rơi cô ở đây vậy !
_Anh đi đâu vậy ?
_Tôi đi 1 chút rồi quay lại ngay ! đừng lo !
Ji-Hoon cái nụ cười nuông chiều nhẹ nhàng hiện lên khuôn mặt ấy. Anh xoa đầu Tuyết Nhi nói.
Anh nhẹ nhàng nắm tay Tuyết Nhi, nhẹ nhàng buông xuống, chậm rãi bước lên cầu thang rồi dần khuất đi.
Quản gia Phong có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ im lặng cuối đầu. Đến khi đã không thấy bóng anh ta trên cầu thang ông mới thở phào nhẹ nhõm, dường như áp lực của ông đối với Ji-Hoon khá lớn. Nhưng chỉ là đối mặt, nhưng ông lại cảm thấy rất ghẹt thở, nhưng lại ngạc nhiên khi thấy hành động lẫn cử chỉ khi nảy, không thể tin vào mắt mình.