..TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
Mặt ửng đỏ cả lên chỉ vì vài câu nói, chính bản thân Tuyết Nhi cũng không biết bản thân đã dần thay đổi. Bởi những hành động lớn nhỏ xen kẻ của tên chủ tịch đáng ghét kia, người mà cô từng ghét cay ghét đắng.
Thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại khuôn mặt đáng ghét đó thêm 1 lần nào nữa. Nhưng hiện tại cô đáng cố phớt lờ đi, để anh ta không thấy khuôn mặt cô đang đỏ ửng lên như quả táo đỏ!
_Em lạnh sao?
_Mặt ửng đỏ cả lên rồi ~
Ji-Hoon tỏ vẻ lo lắng.
Anh ta tiến đến, nhìn vào Tuyết Nhi ánh mắt hiện lên sự lo lắng. Trông lúc này chỉ còn biết 2 chữ "Bình tĩnh!" không thì tiếng nhịp tim càng ngày càng nhanh lại thoát ra ngoài.
_Dạo này em không đến nhà sách nữa sao?!
Ji-Hoon có chút tò mò.
Tuyết Nhi nhìn anh, suy nghĩ hồi lâu ấp úng nói.
_Sách anh cho tôi mượng vẫn chưa đọc 1 trang nữa.....
_Quyển anh tặng tôi....Tôi mới đọc xong vài hôm!
_Oh~
Đột nhiên anh ta lại tỏ ra vẻ thần bí, giống như đang kích thích tính tò mò.
_Anh sao vậy!?
Tuyết Nhi nhỏ giọng.
Anh ta phớt lờ câu hỏi của Tuyết Nhi, ánh mắt dần né tránh, dường như đang dấu chuyện gì đó.
_Chuyện gì vậy? Liên quan đến tôi sao?
Tuyết Nhi tò mò.
Ji-Hoon gé sát, nhìn vào mắt Tuyết Nhi, mắt đảo 1 vòng suy nghĩ có chút sâu xa, rồi gật đầu. Tuyết Nhi như bị kích thích, tính tò mò lại dâng lên, khó chịu mà bám theo anh gặng hỏi.
_Chuyện gì! Anh mau nói đi!!!!
_Làm tôi tò mò chết đi được!!!!
Ji-Hoon né tránh, bước từng bước, rồi lại bước dần nhanh hơn. Cứ như muốn trêu đùa, 2 người cứ chạy đi chạy lại vài vòng trước cửa.
Cho đến khi Tuyết Nhi như bị vắt kiệt sức lực, dựa thân vào tường, hít thở khó khăn.
_Anh....Anh quá đáng!!!!
_Không muốn nói...Thì thôi!....Sao lại khơi gợi chuyện có tôi trong đó!!!!! Làm tò mò chết đi được!
Tuyết Nhi thở khó khăn nói.
Nhìn trông bộ dạng đó, Tuyết Nhi hệt như 1 bà lão bị kiệt sức. Anh nhìn cô trông đôi mắt có nhiều thứ khó nói, nhưng lại gạc sang 1 bên. Lại có hứng trêu đùa!
_Chưa gì đã mệt rồi sao? thế nên về nghỉ ngơi hơn là đi làm nhỉ?
Cô nhìn anh với anh mắt đầy sát khí, như muốn ăn tươi nuốt sống ngay bây giờ. "Phải!!! phải rồi!!! đây lại giống hệt cái bộ dạng lúc mà anh ta sai vặt mình!!!!! đang ghét!"
_Em làm gì vậy?
_Đến sớm nhỉ, mau vào không lại bị cảm mất!
Tiếng từ bên trong cánh cửa vọng ra, tấm rèm cửa dần hé mở. Là chị chủ đã dậy và chuẩn bị mở cửa.
"Oa~ Làm lại, màu của tường trong sáng hơn hẳn màu cũ nhỉ!" Tuyết Nhi ngạc nhiên, nhìn xung quanh. Vừa trông thấy Tuyết Nhi mấy con thú nhỏ liền như được tiêm thuốc năng động.
2 con mèo nhỏ cứ quay quanh dưới chân, còn Hye lại phấn khích mà vẫy đuôi không ngừng.
_Trông chúng nó nhớ em quá nhỉ! hẳng là chúng quý em lắm!
Nghe thế cô cũng chỉ biết cười, nhìn mấy con thú nhỏ. Lòng lại như được sưởi ấm "Sao chúng nó đáng yêu thế kia ~"
Đột nhiên cô lại nhớ đến Ji-Hoon vẫn đang đứng bên ngoài. Nhanh nhìn ra, anh thấy cô liền nở 1 nụ cười ấm áp, vẫy vẫy tay.
Tuyết Nhi khó hiểu, lo lắng bước ra ngoài.
_Anh vào đi! không sao? đứng đây lại nhiễm cảm mất đấy!
Ji-Hoon nhìn cô với đôi mắt đầy thâm tình, nhẹ nhàng chạm nhẹ vào má Tuyết Nhi nói.
_Em vào đi!, có em thì được nhưng có người khác tôi không tiện vào trong!
_Sao vậy! không sao đâu, bên ngoài tuyết lạnh lắm!
Tuyết Nhi hiện hẳn sự lo lắng, nắm lấy tay áo Ji-Hoon nói.
Hành động đó khiến anh có chút ngạc nhiên, nhìn Tuyết Nhi mà lại không kìm được mà nghe lời. Đi vào bên trong, chị chủ ngạc nhiên mà lại thêm hoảng hồn, không biết bản thân có mơ không nên dụi mắt liên tục.