Mặt trời dần chìm xuống sau núi, ánh chiều tà màu cam vàng tản mạn trên bầu trời, từng phiến lá bạch quả rì rào đung đưa.
Chiếc xe thể thao màu đỏ chạy xuyên qua cảnh sắc yên bình, phóng như bay đến khu biệt thự yên tĩnh, cuối cùng dừng lại trước cổng nhà Quý Tiêu.
Dì Ngô đang đứng cạnh cửa sổ dài sát đất dọn dẹp phòng khách, ngờ vực nhìn chiếc xe lạ đang đậu ngoài cổng.
Vừa lúc ấy có một người nhanh chóng bước xuống xe, tóc nàng xõa qua vai, áo khoác da màu nâu sẫm trông rất ấn tượng. Tiếp đó, nàng bước qua phía bên kia chiếc xe, ôm người đang ngồi ở ghế phụ xuống.
Hai người đó không phải ai khác mà chính là Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu.
Vì muốn cắt đuôi Trần Lâm Ký, Ngụy Khinh Ngữ bảo Tấn Nam Phong cố ý chạy vào khu vực kẹt xe nhất thành phố A, sau nhiều lần luồn lách cũng thoát được chiếc xe đang theo dõi mình. Kế đó nàng lại đổi xe với Tạ Dũng, tự mình chở Quý Tiêu đi lẩn trốn.
Địa điểm mà nàng muốn giấu Quý Tiêu chính là nhà của cô.
Ngụy Khinh Ngữ bước tới trước cửa, dì Ngô đã mở sẵn nó cho nàng.
Bà đã nghe chuyện Quý Thanh Vân thảm bại, bây giờ lại nhìn thấy Quý Tiêu hôn mê chưa rõ nguyên do, trong lòng không khỏi bối rối lo sợ: “Ngụy tiểu thư, chuyện này là sao thế?”
Ngụy Khinh Ngữ vừa đi vừa giải thích ngắn gọn cho dì Ngô: “Nhà của chú Quý đang có chuyện, tình thế Quý Tiêu rất nguy hiểm, chúng ta không thể để người ngoài biết cậu ấy đã quay về. Dì hãy dọn dẹp lại căn phòng tối dưới lầu đi ạ.”
Dù sao dì Ngô cũng là hầu gái nhiều năm kinh nghiệm, nhanh chóng hiểu được tình hình gay go lúc này, bà vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi đi ngay.”
Dì Ngô làm việc rất lanh lẹ, Ngụy Khinh Ngữ vừa ôm Quý Tiêu đến phòng tối đã thấy bà kê xong một khung giường sắt đơn giản màu đen, bên trên còn trải nệm.
Ngụy Khinh Ngữ cẩn thận đỡ Quý Tiêu nằm lên giường, cất tiếng hỏi: “Dì Ngô, phòng này có điện không?”
“Có, trước đây căn phòng này đã lắp hộp đấu nối điện.” Dì Ngô rọi đèn pin lên trần nhà, soi lên hộp điện lộ thiên ở trên cao: “Là tôi tự tay làm nên trông không được gọn gàng lắm.”
Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu: “Không sao ạ, chúng ta lắp đèn trước, ít nhất cũng phải có ánh sáng đã.”
Sau đó nàng lấy chiếc chăn mà cô hầu gái vừa mang tới đắp kín cho Quý Tiêu. Ngón tay nàng sượt qua gương mặt đang say ngủ của cô, nhưng chỉ nhận lại cảm giác lạnh lẽo.
Căn phòng tối này được xây ẩn dưới lòng đất, giữ nguyên trạng thái thô sơ lâu ngày không thấy ánh mặt trời, vừa lạnh vừa ẩm. Cho dù có là Alpha cấp S đi chăng nữa thì ở đây lâu cũng sẽ không chịu đựng nổi.
Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng giúp Quý Tiêu vén lại mái tóc dài, sau đó dặn dò: “Dì Ngô, dì hãy chuẩn bị thêm máy hút ẩm và máy sưởi di động đi ạ, nơi này quá lạnh.”
Dì Ngô đáp ngay: “Tôi đã sắp xếp rồi, trong kho có mấy chiếc máy sưởi, cả máy hút ẩm nữa. Tất cả đều do tiểu thư bảo tôi chuẩn bị từ năm ngoái.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe dì Ngô nói vậy, không hiểu sao đáy lòng lại khe khẽ gợn sóng, dường như nàng vừa vô tình chạm vào nơi thần bí nào đó.
Ánh đèn điện thoại di động miễn cưỡng chiếu sáng căn phòng nhỏ tối tăm, Ngụy Khinh Ngữ có chút đắn đo nhìn Quý Tiêu đang ngủ say.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế như lúc ban đầu được đưa về, gối đầu mềm mại ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn đang vùi vào làn tóc đen ở hai bên.
Cánh môi đỏ nhạt hơi hé theo từng nhịp thở, cảm giác mềm mại tới mức khiến yết hầu Ngụy Khinh Ngữ vô thức chuyển động.
Ngụy Khinh Ngữ chưa tìm ra mấu chốt trong lời của dì Ngô, chỉ khẽ gật đầu đồng thời nhắc nhở: “Dì Ngô, giờ đang là thời điểm nhạy cảm. Tôi có thể bảo đảm hiện tại những ai ở trong ngôi nhà này sẽ không phải chịu sự đe doạ nào.”
“Nhưng tâm trạng bối rối và không khí vắng lặng thì vẫn phải tiếp tục giả vờ biểu hiện ra. Một lát nữa sắp xếp phòng xong, dì hãy cho một số người hầu nghỉ phép hoặc thôi việc luôn đi, chỉ giữ lại hai ba người thôi, nhất định phải làm bộ như Quý Tiêu chưa từng trở về.”
“Được rồi Ngụy tiểu thư, tôi đã hiểu.” Dì Ngô gật gật đầu.
“Vậy tôi lên trên chuẩn bị đồ dùng cho Quý Tiêu.”
Dứt lời Ngụy Khinh Ngữ cẩn thận đắp lại chăn cho Quý Tiêu, sau đó đi đến phòng ngủ của cô.
Men theo ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, Ngụy Khinh Ngữ bước vào phòng của Quý Tiêu.
Căn phòng vẫn duy trì trạng thái như trước khi nàng rời đi, cửa sổ bên giường đóng khung bầu trời hun nồng màu cam vàng trông như một bức tranh sơn dầu.
Trong căn phòng tối rất ẩm ướt lại lạnh lẽo, vì thế Ngụy Khinh Ngữ lấy ra vài bộ đồ mùa đông trong tủ quần áo.
Áo len mềm mại và quần ôm chân được xếp gọn gàng đặt trên chiếc ghế ở cuối giường, Ngụy Khinh Ngữ dừng lại nghỉ ngơi một chốc, ánh mắt hướng về phía tủ trưng bày mô hình trong phòng Quý Tiêu.
Tủ kính ánh lên tia sáng nhè nhẹ, mô hình muôn màu sặc sỡ khiến người xem hoa mắt.
Ngụy Khinh Ngữ tò mò ngắm nhìn những mô hình này, đột nhiên con ngươi khẽ run lên.
Ngay chính giữa hai hàng mô hình nhân vật mà nàng chẳng biết tên đặt một chiếc bình đựng đầy những ngôi sao được gấp bằng giấy.
Vào cái ngày nàng và Kiều Nghê bắt gặp Quý Tiêu đè Kỳ Kỳ lên tường, Ngụy Khinh Ngữ đã nhìn thấy chiếc bình này.
Chỉ là khi đó chiếc bình vẫn còn trống rỗng, những ngôi sao giấy đó cũng bị đè dưới một cây bút.
“Nhưng mà tôi vẫn muốn em biết là tôi thích em.”
Câu chữ đầy mập mờ kia của Kỳ Kỳ vang lên bên tai Ngụy Khinh Ngữ một lần nữa, kí ức theo thời gian tua ngược trong trí óc, thúc đẩy nàng mở cánh cửa tủ, cẩn thận lấy chiếc bình nặng trĩu ra.
Nếu câu nói khi đó không phải là Kỳ Kỳ muốn dùng để thổ lộ với Kiều Nghê, vậy có phải là Quý Tiêu dự định sẽ viết cho mình hay không…
Với ý nghĩ ấy, Ngụy Khinh Ngữ mở nắp bình thuỷ tinh, lấy ra một ngôi sao.
“Có rất nhiều lời muốn nói với em, nhưng nếu chỉ có thể nói một câu, vậy chính là: Tôi thích em.”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn nét chữ màu đen quen thuộc, trái tim trong phút chốc liền đập lỡ một nhịp.
Nếu như vậy thì hai câu mà Kỳ Kỳ nói trước khi mất là “Xin lỗi, đã làm hỏng sinh nhật này của cậu” và “Có lẽ mình không thể nhìn thấy hình ảnh cậu và Khinh Ngữ bên nhau rồi” hẳn là có liên quan đến nhau.
Quý Tiêu vốn đã định tỏ tình với mình vào ngày sinh nhật hôm đó.
Hương Brandy đào còn quanh quẩn trong phòng lên men theo thời gian, như ẩn như hiện len lỏi vào trong hơi thở gấp gáp của Ngụy Khinh Ngữ.
Niềm vui bất ngờ xen lẫn với nỗi buồn suýt bị bỏ lỡ cùng đánh vào cõi lòng Ngụy Khinh Ngữ, cuộn trào lên cùng với sự thật đau lòng về cái chết của cha mẹ mà nàng vừa mới biết vào ngày hôm nay.
Chỉ cách đây không lâu, sau khi Ngụy Khinh Ngữ xem số tài liệu mà Quý Thanh Vân dùng để tự huỷ, đầu óc nàng gần như trống rỗng.
Nàng đã có dự cảm từ sớm rằng Quý Thanh Vân chính là kẻ mưu sát cha mẹ mình, nhưng nàng còn chưa kịp đi thu thập bằng chứng thì Quý Thanh Vân đã tự mình gửi tất cả tài liệu về quá trình gây án của hắn cho nàng.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn lời khai của nhân chứng trong tài liệu, vừa căm phẫn vừa đau đớn, xen lẫn trong đó còn có cả cảm giác bất lực không nói nên lời.
Bởi vì nàng nghĩ đến Quý Tiêu.
Nàng nghĩ Quý Thanh Vân làm tất cả những việc này đều có mục đích.
Hắn không đánh đổ được Mạn Thanh, cho nên lập tức quay sang muốn huỷ hoại nàng.
Quý Thanh Vân xem Quý Tiêu như thanh đao trong tay, hắn dùng phần tài liệu này hung ác chém một nhát vào cõi lòng nàng.
Ngay từ đầu Ngụy Khinh Ngữ đã không muốn suy nghĩ cặn kẽ những việc này. Trong tâm tưởng của nàng, Quý Tiêu và Quý Thanh Vân luôn tách biệt với nhau, thậm chí ngay cả Quý Tiêu của hiện tại và Quý Tiêu trong quá khứ cũng như vậy.
Nhưng trong khoảnh khắc đối đầu với Trần Lâm Ký, khi ông ta nhắc đến ‘máu mủ ruột rà’ vẫn khiến nàng suýt nữa không khống chế được suy nghĩ: Người nàng yêu chính là con gái của kẻ đã phá nát gia đình nàng.
Rõ ràng là Quý Thanh Vân đã đạt được mục đích của hắn, nỗi hận thù thuần tuý bị đè nén đã lâu bắt đầu hoành hành trong lòng nàng.
Ánh mắt nàng ảm đạm lướt qua tấm hình chụp mình và Quý Tiêu trước cửa nhà vào ngày lễ thành nhân đặt trên bàn.
Trong bức ảnh, hai thiếu nữ cười tươi rạng rỡ như hoa. Một giọt nước mắt lóng lánh chậm rãi lăn trên khung ảnh thuỷ tinh dưới ánh chiều tà.
Hiện thực khiến nàng phải hận cô.
Thế nhưng nàng vẫn muốn yêu thương cô.
Dù biết rõ hết thảy những chuyện này, nàng vẫn không có cách nào ngăn cản tình cảm của bản thân dành cho cô.
Bàn tay Ngụy Khinh Ngữ khẽ siết lại, nàng ôm chiếc bình đựng đầy những ngôi sao giấy giấu vào lồng ngực, vừa hay đón lấy giọt nước mắt đang rơi xuống.
Những ngôi sao bị thấm nước để lộ ra từng dòng con chữ màu đen, mỗi đường mỗi nét đều là do Quý Tiêu âm thầm thức khuya để viết ra vô số lời tỏ tình dành cho nàng suốt những buổi đêm tháng Bảy vừa qua.
Ngụy Khinh Ngữ chớp chớp mắt hai cái, giơ tay lên lau đi nước mắt của mình.
Tia nắng cuối cùng trong ngày xuyên qua cửa sổ rơi xuống trên người nàng, đôi con ngươi xanh biếc như chất chứa cả một hồ nước tĩnh lặng.
Tình yêu thực sự là một thứ gì đó vô cùng phức tạp.
Tựa như phải trải qua một quãng thời gian ấp ủ dài đằng đẵng mới có thể chắt lọc được một tiếng động lòng.
Sự mạnh mẽ của Ngụy Khinh Ngữ chính là nằm ở điểm này.
Nàng tỉnh táo tiếp nhận mối quan hệ vừa tăng lên một bậc giữa mình và Quý Tiêu. Sau khi bị nỗi hận thù lan tràn điều khiển trong chốc lát, nàng đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình.
Từ thuở ban đầu muốn trả thù, đến khi Quý Tiêu trở nên lạnh lùng bất thường lúc Kỳ Kỳ qua đời, nàng và Quý Tiêu đã trải qua đủ thử thách rồi.
Tình cảm nàng dành cho Quý Tiêu sẽ không thể bị bất cứ chuyện gì hay bất kì kẻ nào làm lay động, dẫu cho lần này thứ chắn ngang hai người là bức tường mang danh ‘kẻ thù truyền kiếp’.
Ngụy Khinh Ngữ nghĩ như vậy, nàng ôm chiếc bình sao thật chặt, ngẩng đầu nhìn lên khoảng không cao xanh phía xa.
Bầu trời mùa thu bên ngoài vàng rực lên, có vài đám mây màu vàng cam dừng lại ở phía chân trời.
Nàng khẽ chớp mắt hai lần, quay lưng cất chiếc bình đựng sao giấy về lại tủ trưng bày mô hình, sau đó thở ra một hơi nặng nề. Tấm lưng căng cứng dần thả lỏng, như thể vừa trút được một gánh nặng nào đó.
Kế đó Ngụy Khinh Ngữ điều chỉnh lại cảm xúc rồi cầm quần áo Quý Tiêu đi đến căn phòng mà cô đang nằm.
Áo len mềm mại dán sát vào cánh tay nàng thiếu nữ, hành lang dài rộng cũng âm thầm dậy hương Brandy đào.
Ngụy Khinh Ngữ chầm chậm bước từ lầu hai xuống lầu một, nhưng lúc này nàng lại phát hiện cơ thể mình có gì đó bất ổn.
Thình thịch, thình thịch.
Trái tim trong lồng ngực đập dồn dập, hô hấp nặng nề, nàng khẽ thở ra một hơi ấm nóng.
Ở nơi yên tĩnh vắng bóng người, dục vọng nghe theo cảm xúc từ trái tim cuồn cuộn dâng lên.
Chẳng biết có phải vì ngày hôm nay tâm trạng đã chịu quá nhiều biến động hay không, cũng có thể do trên đường về tiếp xúc gần quá lâu với Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ chợt nhận ra sự chống cự của mình đối với pheromone của Quý Tiêu đã giảm xuống gần như bằng không.
Tựa như Natri hydroxide rơi vào trong Phenolphtalein, dù chỉ là một giọt cũng đã đủ khiến nó đổi màu*.
(*Một phản ứng hoá học cho ra hợp chất có màu hồng, ý tác giả đang ám chỉ tình cảm của hai nhân vật chính lúc này đã đến giai đoạn biến thành màu hồng rồi, đã yêu rồiii ಡ ͜ ʖ ಡ)
(Beta có thù với môn Tự Nhiên kiểu: Người tha Hóa chứ Hoá không có tha người bao giờ, edit truyện vì đam mê mà vẫn còn bị Hoá ám nữa, cứu tui 🙏)
Cơn gió lùa qua cửa sổ thổi vào trong hành lang, thốc lên mái tóc dài của Ngụy Khinh Ngữ.
Thế nhưng hương Brandy đào chẳng những không tan đi, ngược lại càng trở nên nồng nàn hơn.
Ngụy Khinh Ngữ cảm giác được có thứ gì đó đang trêu chọc quấy phá trên tuyến thể sau gáy mình. Miếng dán ức chế bị thấm ướt dần mất đi tác dụng, cảm xúc bất lực tuôn ra khắp cơ thể.
Kì phát nhiệt bất ngờ ập đến không hề báo trước.
Ngụy Khinh Ngữ siết chặt quần áo Quý Tiêu trong tay, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại để quay về tiêm thuốc ức chế.
Thế nhưng tuyến thể vốn chẳng hề bị khống chế, khát vọng đối với chủ nhân bộ quần áo lại càng thêm mãnh liệt.
Ánh đèn trắng thắp sáng bậc thang dẫn đến căn phòng tối, cảm giác mờ ảo trong bóng đêm tĩnh mịch như đang dụ dỗ con người.
Ngày hôm nay Ngụy Khinh Ngữ thực sự đã trải qua quá nhiều thăng trầm, thời khắc này nàng chính là một Omega yếu đuối nhất. Đắn đo tới lui mấy lần, cuối cùng nàng vẫn không kìm được mà men theo ánh sáng kia đi tìm Quý Tiêu.
Không rõ bây giờ cô đã tỉnh dậy hay chưa, nhưng nàng cũng chỉ muốn lại gần cô thêm một chút, tham lam mong mỏi được hương vị Brandy đào kia lấp đầy những bất an và trống rỗng dưới đáy lòng mình.
Hành lang tối tăm văng vẳng tiếng bước chân nôn nóng sốt ruột, Ngụy Khinh Ngữ bước nhanh đến trước cửa căn phòng tối.
Trong quá khứ, đã có không biết bao nhiêu lần nàng căm hận bước vào căn phòng này, thế nhưng hiện tại khi đẩy mở cánh cửa, cõi lòng lại đong đầy những chờ mong.
Ngụy Khinh Ngữ dùng sức đẩy mở cánh cửa nặng nề thành một khe hở nhỏ. Dì Ngô chưa quay lại mắc đèn nên bên trong vẫn là một màu đen kịt.
Đôi mắt đã từng sinh hoạt trong bóng tối của nàng rất nhanh chóng thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh, kế đó nàng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy dáng người trở mình ngồi dậy trên giường.
Hương bạc hà theo không khí tươi mới bên ngoài tràn vào phòng, lúc nhìn thấy Quý Tiêu chẳng hiểu vì sao Ngụy Khinh Ngữ lại nhắm mắt lại.
Nàng ngửi được hương Brandy đào nồng đượm trong không gian, đôi chân nghe theo tiếng tim đập dẫn lối, từng bước đi về hướng Quý Tiêu.
Sau đó nàng nửa ngồi nửa quỳ trên chiếc giường mềm mại, hành động bình thản nhưng không kìm giấu nổi nét dịu dàng đáng yêu.
“Quý Tiêu, đánh dấu tôi đi.”
Lời vừa dứt, hai trái tim khác nhau đồng thời nhảy lên từng nhịp đập mạnh mẽ.
Quý Tiêu nhìn thiếu nữ trước mắt đang kéo váy của nàng lên, đầu óc trở nên trống rỗng.
Ngụy Khinh Ngữ cởi bỏ áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ đơn giản màu đen bó sát người, bộc lộ hoàn toàn sự quyến rũ của một Omega trưởng thành.
Cho dù xung quanh tối tăm mờ mịt nhưng Quý Tiêu vẫn có thể nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ hơi dịch eo ngả lưng về phía mình. Sự xinh đẹp thành thục của nàng khiến người ta chẳng thể tìm ra nổi một khuyết điểm.
Hương pheromone bạc hà quyến luyến mập mờ phả lên gương mặt Quý Tiêu.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ, lập tức hiểu được nàng đang đến kỳ phát nhiệt.
Quý Tiêu vội vã giữ lại đôi tay Ngụy Khinh Ngữ, nói: “Ngụy Khinh Ngữ, có phải kỳ phát nhiệt đến rồi không? Để tôi gọi dì Ngô lấy thuốc ức chế cho cậu…”
Chỉ là Quý Tiêu còn chưa kịp nói hết lời thì Ngụy Khinh Ngữ đã dấn người lên che lấy miệng cô.
Đôi môi mà Quý Tiêu vô cùng quen thuộc lại lần nữa dán lên cánh môi cô, đầu lưỡi dẫn theo hương bạc hà cạy mở môi miệng, lấn lướt tung hoành.
Không biết có phải do bản thân là Alpha nên trong cơ thể tồn tại loại dục vọng chinh phục đầy áp bức hay không, rõ ràng Ngụy Khinh Ngữ đang kéo mạnh cổ áo cô, hành động áp đặt cực đoan vô cùng, vậy mà Quý Tiêu lại không nhịn được mà phóng ra tin tức tố của mình.
Có lẽ số pheromone này đã phần nào xoa dịu được nàng thiếu nữ, mới vừa rồi Ngụy Khinh Ngữ vẫn còn chìm đắm trong ham muốn chiếm hữu Alpha trước mắt bây giờ đã dừng lại.
Nàng cứ thế ngồi trước mặt Quý Tiêu, đôi mắt ửng hồng sâu thẳm chăm chú nhìn vào cô.
Rất lâu sau, nàng mới mấp máy làn môi sưng đỏ, vô cùng tỉnh táo nói với Quý Tiêu: “Quý Tiêu, mình không cần thuốc ức chế, mình chỉ cần cậu mà thôi.”
Hương bạc hà cũng xuôi theo câu nói ấy mà lan toả trong chớp mắt, từ bốn phương tám hướng đánh úp lấy Quý Tiêu.
Vừa rồi bị kích thích Quý Tiêu đã cảm giác được miếng dán ức chế sau cổ bắt đầu có dấu hiệu ẩm ướt, lúc này nghe Ngụy Khinh Ngữ nói như thế, con ngươi càng thêm run rẩy, dường như cô cũng bị câu chữ ấy làm cho nảy sinh vô số cảm xúc.
Ngụy Khinh Ngữ gom hết lý trí còn sót lại tập trung nhìn người thiếu nữ trước mặt mình, thấy cô không còn chống cự lại pheromone của mình nữa liền co chân còn lại ngồi lên giường.
Không khí ám muội vờn quanh cả hai, Ngụy Khinh Ngữ khẽ khàng ôm lấy bờ vai Quý Tiêu, kéo cô lại gần mình.
Quý Tiêu cũng nghe theo nàng, để hương bạc hà dẫn dắt đến với nụ hôn của nàng thêm một lần nữa.
Cô không bao giờ có thể từ chối Ngụy Khinh Ngữ, sẽ vĩnh viễn tuân theo ý muốn của nàng.
Thế nhưng ngay thời khắc chuẩn bị chạm môi, Quý Tiêu lại đột ngột mở mắt.
Như thể ý thức được điều gì, cô thẳng lưng ngả về phía sau, nói với nàng thiếu nữ đang bị cơn phát nhiệt điều khiển: “Ngụy Khinh Ngữ, không được…”
Quý Tiêu không biết rằng mình đã được Ngụy Khinh Ngữ cứu khỏi tay Trần Lâm Ký. Ký ức của cô dừng lại tại thời điểm bản thân đang ở nhà hàng Tây trong trung tâm thành phố thì bị người do Ngụy Khinh Ngữ phái tới bắt nhốt vào phòng tối.
Số tài liệu mà Quý Thanh Vân đưa cho cô xem giống như mẩu xương cá, nhen nhói đâm vào trong lòng cô.
Dù Ngụy Khinh Ngữ nhốt mình ở đây vì lý do gì đi nữa thì cô vẫn sợ hãi nàng chỉ vì bị xung động nguyên thuỷ của Omega thúc đẩy nên mới tìm tới mình để tiến hành đánh dấu tạm thời mà thôi.
Cô không yêu Ngụy Khinh Ngữ ư?
Đương nhiên là có.
Cô không muốn chiếm hữu nàng thiếu nữ này sao, không muốn đánh dấu nàng bằng mùi hương của mình?
Đương nhiên là cô muốn.
Mỗi phút mỗi giây cô đều muốn.
Hương bạc hà gặm nhấm lý trí Quý Tiêu, khiến cô chưa bao giờ khao khát chiếm hữu nàng thiếu nữ đến như thế.
Thế nhưng chính vì yêu thương nàng, cô mới không muốn bị nàng ép làm chuyện đó.
Tất nhiên sau này cô có thể đổ chuyện ấy lên đầu Ngụy Khinh Ngữ, rằng nàng dụ dỗ cô đánh dấu nàng, nhưng mà...
Nhưng mà cô không muốn về sau Ngụy Khinh Ngữ sẽ sinh lòng căm ghét đối với hành động này của mình...
Cô không đành lòng, cũng sẽ đau lòng.
Thế là, ở lần thứ hai Ngụy Khinh Ngữ đòi hỏi, Quý Tiêu vẫn lựa chọn tránh né.
Cô giơ tay lên ngăn giữa mình và Ngụy Khinh Ngữ, cố gắng bình tĩnh nói với nàng: “Ngụy Khinh Ngữ, cậu nhìn cho kĩ này, tôi là Quý Tiêu, ba tôi…”
Nhưng chẳng đợi Quý Tiêu nói xong, Ngụy Khinh Ngữ đã lắc đầu ngắt lời cô: “Không liên can gì đến cậu cả.”
“Cậu chỉ là Quý Tiêu, là Quý Tiêu thuộc về hiện tại, chẳng phải là Quý Tiêu nằm trong hồi ức.”
Giọng nói của nàng chất chứa cả sự thanh tỉnh lẫn cuồng si, tựa như chiếc lá bạc hà mát lạnh ôm lấy trái tim Quý Tiêu giữa ngày nắng hạ.
Quý Tiêu ngồi yên đối diện Ngụy Khinh Ngữ, cố gắng giữ bình tĩnh trong khi hốc mắt đã dần hoen đỏ.
Tất cả mọi người đều trộn lẫn cô với nguyên chủ, ngay cả cốt truyện của thế giới này cũng muốn ép cô và nguyên chủ trở thành một thể.
Nhưng chỉ có duy nhất Ngụy Khinh Ngữ mới để ý đến cô, chỉ có nàng mới tỏ tường những thói xấu của cô, trân trọng cô vô điều kiện.
Nỗi lo sợ thấp thỏm khi nhận ra mình bị nhốt trong phòng tối giống hệt như trong nguyên tác cứ thế được Ngụy Khinh Ngữ từng chút gỡ bỏ.
Sau đó, từng tia sáng lấm tấm xuất hiện trong thế giới của cô. Thế giới của cô không hoàn toàn chìm trong bóng tối, nó chỉ là vô tình gặp trúng một đêm đen mà thôi.
Cốt truyện lặng lẽ đi theo quỹ đạo của nó, nhưng nó sẽ không bao giờ chỉnh sửa được những gì nó không thể.
Cô bị giam ở nơi này đúng với những gì đã định, tuy nhiên, Ngụy Khinh Ngữ vẫn yêu cô như thế.
Cánh tay chắn ngang Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ hơi vận sức, dễ dàng kéo nàng thiếu nữ trước mắt vào trong lồng ngực.
Ngụy Khinh Ngữ chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra đã cảm giác được một bàn tay dịu dàng nâng gương mặt mình lên.
Tận đến khi da thịt tiếp xúc nhóm lên từng đốm lửa nóng, đôi trái tim kề sát nhau rốt cuộc mới thình thịch nhảy cẫng lên.
Giống như xác định được đối phương đã chấp nhận mình, bấy giờ Quý Tiêu mới yên tâm tự tin dán đôi môi mình lên cánh môi Ngụy Khinh Ngữ, tiếp tục nụ hôn dang dở.
Đây có lẽ là sự cảnh giác sau khi mất đi rồi lại có được của hai người.
Ngụy Khinh Ngữ cảm nhận được từng cái vuốt ve từ bàn tay của Quý Tiêu, cánh tay nàng chầm chậm đỡ lấy cổ cô.
Ngón tay mảnh mai luồn qua mái tóc dày, nhẹ nhàng gỡ đi miếng dán ức chế đã ướt đẫm, hương Brandy đào chớp mắt tràn ngập khắp căn phòng.
(Editor: Moá, đoạn này tưởng Quý Tiêu chuẩn bị gỡ miếng dán ai dè ngược lại làm tau mừng hụt, cháu nó vẫn pha kè.)
Hung hãn vô cùng, nhưng cũng khiến người ta khoan khoái.
Nụ hôn này kéo thật dài, Ngụy Khinh Ngữ hoàn toàn chìm đắm trong nó, tận đến khi Quý Tiêu khẽ buông ra, nàng mới ý thức được mình bị thiếu hụt dưỡng khí.
Hương vị lành lạnh được quả đào dịu dàng ôm trọn, khiến Ngụy Khinh Ngữ bị hôn đến mức mềm nhũn cả người.
Cơ thể thường ngày luôn trong trạng thái căng thẳng bây giờ cũng thả lỏng, nàng lưu luyến dựa vào bờ vai Quý Tiêu, chậm rãi thở dốc.
Phòng tối không chút ánh sáng bí mật che giấu những mập mờ lắng đọng.
Sự sốt ruột trong lòng Ngụy Khinh Ngữ đã được nụ hôn của Quý Tiêu kiểm soát quá nửa, chỉ là ở nơi trống rỗng dưới đáy lòng từ đầu đến cuối vẫn chưa được lấp đầy.
Nàng hơi nghiêng mặt, hôn lên vành tai Quý Tiêu, hơi thở nóng bỏng như thiêu đốt quanh quẩn bên tai khiến nơi đó trở nên nóng rực: “Quý Tiêu, mình muốn cậu đánh dấu mình.”
Hơi thở ấm nóng dừng lại bên tai Quý Tiêu, gọi tên của cô, khiến trái tim Quý Tiêu không khỏi ngứa ngáy.
Đầu lưỡi cô bất giác lướt qua chiếc răng nanh dần lộ ra của Alpha, tuy đáy lòng đã khẽ rục rịch nhưng Quý Tiêu vẫn còn do dự.
“Quý Tiêu, xin cậu…”
Lại một tiếng thở dốc khe khẽ.
Âm giọng hàm chứa những thiết tha khẩn cầu tràn ngập vẻ mong chờ.
Quý Tiêu nhìn đôi con ngươi của Ngụy Khinh Ngữ đang ầng ậng nước, cuối cùng không thể kìm được mà ôm chặt nàng vào trong lồng ngực.
Kế đó Ngụy Khinh Ngữ cảm giác được mái tóc dài của mình bị vén lên, đón lấy luồng không khí lạnh lẽo. Hơi thở của Alpha phả lên gáy Omega, nàng lập tức hiểu được chuyện gì sắp xảy ra, cõi lòng vừa sợ hãi vừa chờ mong.
Những cảm xúc lẫn lộn ấy chưa nán lại được bao lâu đã bị một cơn ẩm ướt ấm nóng ập đến thế chỗ.
Răng nanh bén nhọn chọc thủng tuyến thể trong suốt, Ngụy Khinh Ngữ thảng thốt nức nở thành tiếng, không nhịn được há miệng cắn lên đầu vai của Quý Tiêu.
Hương Brandy đào chớp mắt tràn đầy trong căn phòng, áp đảo hương bạc hà, đè nén nó xuống bên dưới.
Chiếc gối mềm mại đỡ lấy cơ thể ngả nghiêng ngã xuống của Ngụy Khinh Ngữ, tuyến thể bị cắn rách kích thích các tế bào thần kinh khiến những ngón tay đang bám trên quần áo Quý Tiêu của nàng đột ngột siết chặt lại.
Cảm giác đau đớn từ uyến thể khiến tầm nhìn của Ngụy Khinh Ngữ mờ đi, bóng hình Quý Tiêu cứ thế phủ lấy cả người nàng, cảm giác bất an chợt lan ra trong đôi mắt chỉ còn bóng tối bủa vây.
Omega vừa bị đánh dấu tạm thời khẽ xê dịch cơ thể yếu đuối, nàng đưa mắt kiếm tìm Alpha của mình trong tăm tối.
Thanh âm mỏng manh run rẩy, như thể sợ bị vứt bỏ, nàng yếu ớt cất giọng: “Quý Tiêu…”
Như là cảm nhận được sự mong manh từ Omega của mình, Quý Tiêu nắm lấy tay Ngụy Khinh Ngữ, đan mười ngón với nàng.
Khi nhìn thấy khoé mắt nàng thiếu nữ rơi ra một giọt nước mắt, cô liền cúi người dùng nụ hôn lau nó đi.
“Mình ở đây.” Quý Tiêu nhẹ giọng thì thầm bên tai Ngụy Khinh Ngữ.
Âm thanh cùng những tác động dịu dàng ra sức xoa dịu Ngụy Khinh Ngữ đang cực kì mẫn cảm.
Hương Brandy đào mà nàng từng ngửi vô số lần giờ đây hoàn toàn bao bọc lấy Ngụy Khinh Ngữ, để nàng si mê rướn người hôn lên môi Quý Tiêu một lần nữa.
Màn đêm buông rèm, thế giới lại chìm trong tĩnh mịch.
Buổi tối hôm ấy, Ngụy Khinh Ngữ vùi mặt vào lồng ngực Quý Tiêu, đắm mình trong đại dương xanh hồng mênh mang.