Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 108



Hơi lạnh của mùa đông chạm vào chóp mũi Quý Tiêu, nét mặt của cô khẽ biến đổi, cô không ngờ mình lại bị lộ vì chuyện này.

Đồng hồ trên tường kêu tích tắc qua một giây, Quý Tiêu suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy bản thân mình còn phải tiếp tục giả vờ làm gì.

Quý Tiêu chỉ nhìn Ngụy Khinh Ngữ nằm trong lòng, cảm thấy mình cần phải làm gì đó.

Nhưng thế giới này dường như hiểu được suy nghĩ của cô, nó bóp mạnh trái tim Quý Tiêu, bắt cô im lặng.

Quý Tiêu hơi cuộn người, không ngờ Ngụy Khinh Ngữ lại rút bàn tay đang nắm trong chăn của hai người ra, nói: “Nếu mình là người bị cắn thì chiếc giỏ đào nhỏ đính trên vòng tay của cậu sao còn nguyên vẹn thế này được?”

Quý Tiêu nghe được lời của Ngụy Khinh Ngữ, trong cơn đau cô suy nghĩ một chút, nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”

Ngụy Khinh Ngữ lặng lẽ lấy giỏ đào trên vòng tay nàng và cô, cũng không chú ý tới vẻ mặt khác thường của Quý Tiêu.

Hai chiếc nhỏ đào nhỏ va vào nhau, một chiếc tròn trịa không tì vết, chiếc còn lại in một hàng dấu răng nhỏ.

Quý Tiêu nhớ lại cảm xúc phấn khởi đến kì lạ trong nét chữ ngây ngô của nguyên chủ, cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ với ánh mắt mơ hồ: “Đây là phép thuật của cậu.”

“Ừ.” Ngụy Khinh Ngữ gật đầu, “Không biết là ai ngồi ở bậc cửa với cái mũi đỏ ửng, nói rằng rổ đào của mình in dấu răng đó.”

Giọng nói của nàng thiếu nữ mang theo ý tứ nghịch ngợm và trêu đùa truyền vào tai Quý Tiêu, còn có mùi hương bạc hà thoang thoảng.

Quý Tiêu nhìn vào đôi mắt cong cong mang ý cười của nàng, nỗi đau trong lòng biến thành sự khó chịu.

Đó là ký ức giữa nguyên chủ và Ngụy Khinh Ngữ, không phải của cô.

Nhưng thế giới này lại không để cô tách ra khỏi cô ta.

Sắc mặt Quý Tiêu tối sầm lại, không chỉ những Alpha khỏe mạnh mới có tính chiếm hữu cao, mà con người ai cũng như vậy cả.

Cô nắm lấy cổ tay Ngụy Khinh Ngữ, lặng lẽ lấy vòng tay đính giỏ đào trên tay đặt lên bệ cửa sổ bên cạnh.

Ngụy Khinh Ngữ có chút bối rối: “Quý Tiêu, cậu…”

Nhưng nàng còn chưa kịp dứt lời, Quý Tiêu đã hôn lên môi nàng.

Cái chạm dịu dàng, chẳng mấy chốc trong đôi mắt nàng đã hiện lên một lớp sương mỏng.

Lúc Ngụy Khinh Ngữ lấy lại hơi thở, Quý Tiêu hơi ngẩng đầu lên, giọng nói có chút trầm khàn: “Đừng nghĩ đến chuyện đã qua nữa.”



Mặc dù nói là tính chiếm hữu, nhưng thực ra nó còn xen lẫn một chút lo lắng vô căn cứ do chứng rối loạn pheromone nhẹ gây ra.

Tuy rằng Quý Tiêu biết Ngụy Khinh Ngữ đã từng nói rằng nàng thích con người hiện tại của cô, nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu về vấn đề này.

Những chiếc cúc trên cổ áo nàng thiếu nữ được chậm rãi cởi ra từng cái, làn da trắng như tuyết tiếp xúc với không khí mát lạnh khiến nàng bất giác rùng mình.

Những ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ trong màn đêm u tối bên ngoài cửa sổ, Ngụy Khinh Ngữ nhìn vào mắt Quý Tiêu, trong đôi mắt màu vàng cam ấy chứa đựng đầy phiền muộn.

Lần cuối nàng nhìn thấy vẻ mặt này của Quý Tiêu cũng là vì chuyện trong quá khứ.

Tại sao chứ…

Ngụy Khinh Ngữ còn chưa kịp suy nghĩ thì Quý Tiêu đã tiến tới hôn nàng lần nữa.

Đêm khuya tĩnh lặng, những vì sao chậm rãi trôi trong ngày đông u ám, mùi bạc hà thoang thoảng phiêu lãng trong căn phòng ngủ xa lạ.

Ngụy Khinh Ngữ bị Quý Tiêu ôm chặt trong lồng ngực, nàng biết rằng cô đang ở trong thời kỳ nhạy cảm nên dù cô mạnh bạo hay dịu dàng, nàng vẫn lựa chọn chấp nhận, không đẩy cô ra.

*

Ánh nắng sớm xuyên qua giếng trời, tràn ngập khắp căn phòng ngủ ấm áp. Cảnh chiến trường hỗn loạn đêm qua đã không còn hiện rõ trên tấm thảm mềm nữa.

Chiếc chăn bông trong tay Ngụy Khinh Ngữ đang tắm trong ánh nắng mai dịu nhẹ, hàng lông mi khẽ cong, tựa như những người canh giữ bảo vệ sự bình an của khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn đang say giấc nồng.

Bỗng nhiên, những người canh giữ hơi cử động, sau đó Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng duỗi tay.

Nhưng không ngờ tay nàng chỉ chạm vào khoảng trống còn vương lại chút hơi ấm.

Ngụy Khinh Ngữ có chút mơ hồ mở mắt ra, lại phát hiện Quý Tiêu thật sự không có bên cạnh mình.

Nàng nghĩ có lẽ Quý Tiêu đã xuống lầu ăn sáng rồi, nên nàng cũng thay quần áo rồi đi xuống, nhưng dưới lầu cũng chỉ có mỗi dì Ngô ở đó.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn dì Ngô mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho nàng, vừa ngồi vào bàn ăn vừa hỏi: “Quý Tiêu đâu rồi?”

Dì Ngô: “Tiểu thư đã đi tới nhà thờ từ sớm, có lẽ cô ấy vẫn còn hơi lo lắng về cuộc phẫu thuật vào tuần sau. Mặc dù có đến 93% cơ hội khỏi bệnh, nhưng 7% còn lại cũng khiến tôi có chút bất an.”

Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy có chút thất vọng gật đầu.

Nàng luôn cảm thấy cuộc phẫu thuật vào tuần sau không phải lý do để giải thích cho những hành vi kỳ lạ của Quý Tiêu.

“Trưa nay chúng ta nấu mấy món ăn gia đình nhé, Ngụy tiểu thư muốn ăn gì?” Dì Ngô hỏi.

Ngụy Khinh Ngữ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi thì thế nào cũng được, chúng ta có thể làm món bánh khoai môn phủ sốt việt quất cho Quý Tiêu, cậu ấy nói về nó suốt mấy ngày liền.”

Dì Ngô gật đầu nói: “Hôm nay tôi đi chợ sáng ở đây có mua một con vịt để tiểu thư để bồi bổ sức khỏe. Lúc đầu cô ấy muốn bữa trưa hôm nay ăn lẩu nhưng bác sĩ An đã cảnh báo đăng không nên ăn đồ ăn cay, thịt bò, thịt dê và hải sản. Vậy nên tiểu thư chỉ có thể từ bỏ ý định đó, đến khi tôi tiễn tiểu thư ra xe, trông cô ấy vẫn buồn lắm.”

Dì Ngô nói xong, vừa cười vừa nhặt rau trên tay: “Thiệt là, dạ dày của tiểu thư đã không thể ăn đồ cay kể từ sau vụ việc năm đó, nhưng hình như gần đây khẩu vị của cô ấy đã thay đổi rồi, chẳng hiểu sao lại thích ăn cay lắm.”

Khi Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy những lời của dì Ngô, động tác cầm ly cà phê của nàng thoáng khựng lại.

Giống như có thứ gì đó cuối cùng cũng được đặt vào đúng vị trí của nó, tạo ra một tiếng “tách” rõ ràng.

Nàng dường như đã hiểu tại sao khuôn mặt của Quý Tiêu lại có biểu cảm như vậy mỗi khi nhắc về quá khứ.

Nàng dường như cũng đã hiểu tại sao hai từ “vận mệnh” liên tục phát ra từ miệng Quý Tiêu.

Đáng lẽ ra nàng phải nhận ra nó từ lâu rồi.

Từ việc thay đổi thái độ đột ngột của Quý Tiêu đối với nàng và những người xung quanh, từ việc thành tích của cô tăng lên đáng kể, hay là việc cô ấy không thể ăn cay nhưng lại lén lút ăn. Thậm chí là mì gói, một món ăn luôn khiến tâm trạng Quý Tiêu trở nên u ám cũng trở thành món ăn yêu thích của cô.



Kể cả câu trả lời sai của Quý Tiêu vào tối hôm qua cũng bị nàng xem nhẹ không để ý đến.

Quá nhiều manh mối liên kết trong đầu Ngụy Khinh Ngữ khiến cho nàng không quan tâm đến việc ăn sáng mà vội đứng dậy khỏi bàn ăn: “Dì Ngô, Quý Tiêu đi nhà thờ nào vậy?”

Dì Ngô chỉ về hướng Bắc: “Là nơi hôm qua chúng ta đi, rất gần thôi. Ngụy tiểu thư, có muốn tôi đưa…”

Một cơn gió mùa đông từ bên ngoài thổi vào trong phòng, khiến cho ngọn lửa đỏ rực trong lò sưởi tung tăng nhảy múa.

Trước khi dì Ngô kịp nói chữ “cô”, Ngụy Khinh Ngữ đã cầm chìa khóa và áo khoác đi ra ngoài.

Tiếng đóng cửa xe vang lên, dì Ngô nhìn thấy chiếc Porsche 911 đang đỗ trong sân bị Ngụy Khinh Ngữ vội vã lái đi.

Màu đỏ tươi sáng như ngọn lửa vĩnh cửu trong những ngày đông tuyết trắng.

*

Buổi cầu nguyện vừa kết thúc, đám đông trong nhà thờ dần dần tản đi, chỉ còn lại một cô gái mảnh mai đang ngồi trên hàng ghế trống trải tối tăm.

Quý Tiêu ngồi một mình trong nhà thờ, nhìn bức tượng thạch cao phía trước được bao quanh bởi ánh nến.

Vị thần trong giấc mơ mặc trang phục nghiêm trang và ngồi trên tòa sen vàng, giống như các vị thần tiên trong nhà Phật, nhưng lại nói những lời trong sách “Truyền Đạo - Kinh Thánh” do người đàn ông mặc áo trắng và có bộ râu dài viết.

Vị linh mục đứng trên bục đã sớm nhận ra khuôn mặt phương Đông xa lạ một mình đến đây.

Ông nhìn Quý Tiêu, cầm cuốn kinh thánh đi đến bên cạnh cô, “Cô gái, ta đã thấy con ngồi ở đây rất lâu rồi, có điều gì khiến con phiền muộn sao?”

Quý Tiêu hơi giật mình, cô không ngờ mục sự lại chủ động đi tới.

Cô nhìn người đàn ông cao to mặc áo choàng đen trước mặt, ngập ngừng dùng tiếng Anh thành thạo nói với mục sư: “Con đã từng mơ thấy một câu: ‘Điều chi đã làm, ấy là điều sẽ làm nữa’, con không biết nên hiểu như thế nào.”

Vị linh mục nghe những lời của Quý Tiêu, ông mỉm cười và giải thích với cô: “Thật ra nó rất đơn giản. Theo góc nhìn cá nhân của chúng ta, thế giới trông giống như một đường thẳng, nhưng thực tế theo góc nhìn của Chúa, Người đã chứng kiến điều tương tự xảy ra rất nhiều lần.”

“Có thể bản thân con đó không phải là con của bây giờ, nhưng thế giới vẫn như thế, vẫn tiếp tục quay tròn, lặp đi lặp lại. Thế giới vốn dĩ trống rỗng nhưng nó không ngăn cản chúng ta khám phá ý nghĩa thực sự trong đó.”

Tiếng Anh của vị linh mục rất chuẩn, là giọng Anh gốc, từng từ phát ra từ cổ họng của ông giống như một cây trầm hương cổ.

Từng câu chữ đi vào lòng người nghe, dần dần lan tỏa mùi hương thơm sâu sắc và ý nghĩa.

Lúc này, một cậu bé tóc vàng xoăn chạy tới kéo tay áo linh mục: “Cha Michael, tổng giám mục đang tìm cha ạ.”

“Được, lát nữa ta sẽ đến.” Vị linh mục nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.

Sau đó, ông lại nhìn thấy lớp băng gạc trắng mà Quý Tiêu cố ý giấu dưới áo len cổ lọ, nói: “Cô gái, con may mắn được giao tiếp với Thượng Đế, ta tin rằng Người sẽ phù hộ cho con. Chúc ca phẫu thuật tuần sau của con thành công.”

Quý Tiêu nghe vậy trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng đôi mắt của linh mục lại giống như một giếng nước sâu thẳm.

Ông khẽ gật đầu với Quý Tiêu lần nữa, rồi quay người rời đi với cuốn kinh thánh trên tay.

Mặt trời dần mọc trên bầu trời, những tấm kính màu lớn phía trước nhà thờ phản chiếu những màu sắc lộng lẫy, mỗi cửa sổ đều được vẽ câu chuyện về sự cứu rỗi của Chúa Giê-su.

Quý Tiêu nghĩ rằng vì cô đã giúp Ngụy Khinh Ngữ nên mới may mắn nhận được món quà từ Thiên Chúa.

Vì số phận luôn lặp lại, nên món quà này của cô biết đâu cũng sẽ mất hiệu lực vào một ngày nào đó.

Có lẽ vì đã trải qua sinh tử một lần nên khi nghĩ lại, Quý Tiêu đã không còn sợ hãi như lúc đầu nữa.

Suy cho cùng thì đây cũng chính là điều mà Kỳ Kỳ đã dùng hành động để dạy cho cô.



Quý Tiêu suy nghĩ rồi tiến lên mua một cây nến để cầu nguyện.

Những tia lửa chạm vào ngọn nến, ngọn lửa vàng rực bắt đầu bùng cháy.

“Chúa ơi, con biết bản thân mình tham lam, nhưng xin Người hãy ban cho con một điều ước, con chỉ mong có thể đi cùng Ngụy Khinh Ngữ càng lâu càng tốt và gặp lại cô ấy ở kiếp sau hoặc ở thế giới nơi con sống.”

Đúng vào lúc đó, Quý Tiêu đột nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói.

Cây gậy mỏng cô đang cầm trượt khỏi tay và rơi xuống đất, cô lảo đảo dựa vào mép bàn bên cạnh.

Cửa sổ được trang trí tinh xảo chiếu vào trong nhà thờ một ánh sáng rực rỡ, ở cuối hành lang dài, Quý Tiêu nhìn thấy một hình bóng cực kỳ quen thuộc.

—— Ngụy Khinh Ngữ.

Tiếng bước chân của nàng thiếu nữ vang lên trên sàn gỗ nhà thờ, đồng thời cũng đánh vào trái tim của Quý Tiêu.

Cô không biết tại sao Ngụy Khinh Ngữ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, cơn đau nhói trong lòng cô kêu lên như một tiếng còi cảnh báo kéo dài.

Mùi hương bạc hà thoang thoảng hòa vào bên trong cái giá lạnh của mùa đông, rồi lại tan ra dưới ánh nắng nhuộm màu trên ô cửa kính.

Ngụy Khinh Ngữ dừng lại, lúc này nàng chỉ cách Quý Tiêu một bước chân, đôi gò má vì đi trong gió lạnh mà thoáng ửng hồng.

Đôi mắt xanh ngọc hơi nhướng lên, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt của Quý Tiêu, giống như đang tìm kiếm một câu trả lời.

Sau đó, nàng nhẹ nhàng mở đôi môi mỏng, thanh âm bình tĩnh phảng phất một chút không ổn định: “Quý Tiêu, thật ra cậu không phải là Quý Tiêu, đúng không?”

–---------------

Màn kịch nhỏ của tác giả:

Quý hèn: Thật ra ta chính là cây đèn thần của Aladdin, bây giờ ngươi muốn, á…!!!

*Ngụy lạnh lùng bịt miệng Quý hèn và nắm lấy cây đèn*