Ánh mặt trời dần ngả về phía Tây, những tia sáng vàng kim chiếu qua tấm kính lớn, như dòng nước ánh sáng đang tuôn chảy.
Người phụ nữ nhìn Quý Tiêu đứng dưới bục, chủ động bước xuống từ bàn kí tặng.
Nàng mặc áo sơ-mi trắng cổ chữ V, tóc dài mềm mại như thác nước đổ xuống bờ vai, vừa khéo ôm lấy hàng xương quai xanh đang hé lộ.
Lớp sa-tin trơn bóng dán lên làn da trắng như tuyết, đôi chân thon thả thoắt ẩn thoắt hiện dưới chiếc váy đuôi cá.
Giày cao gót vang lên từng tiếng lộc cộc dưới chân nàng, mỗi bước đi trên bậc thang cẩm thạch đều toả ra nét ung dung tao nhã.
Quý Tiêu đứng yên tại chỗ, nhìn người phụ nữ chậm rãi đi về phía mình.
Nước mắt óng ánh đọng lại dưới cằm cô, mãi vẫn chưa rơi xuống.
Cô lại một lần nữa cảm thấy nỗi trống rỗng kia chân thực vô cùng, dòng kí ức thuở ban đầu như kết nối với nhau trong một khoảnh khắc, khiến một kẽ hở nhỏ bé xuất hiện.
Hương bạc hà vừa quen thuộc vừa xa lạ bám lên bờ vai Quý Tiêu, kế đó là cảm giác ấm áp bao trùm.
Người phụ nữ bước đến trước mặt Quý Tiêu, chủ động giơ bàn tay mảnh mai trắng nõn chạm đến cằm cô, vô cùng dịu dàng giúp cô lau đi giọt nước mắt còn vương trên đó.
Đôi môi đỏ thắm hé mở, nhẹ nhàng gọi tên Quý Tiêu: “Quý Tiêu.”
Quý Tiêu thoáng ngẩn người.
Cô nhìn người phụ nữ như đã từng quen biết này, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Sao cô biết tên tôi…?”
Đôi mắt chất chứa những bồi hồi xúc động của người phụ nữ loé lên sự ngạc nhiên.
Sau đó, nàng như nhận ra điều gì, đôi mắt xanh biếc tĩnh lặng trở lại.
Chỉ là vành mắt nàng cũng bắt đầu ửng đỏ.
Quý Tiêu nhìn nàng, cảm thấy rất quái lạ.
Thế nhưng chẳng đợi cô hỏi lần nữa, người phụ nữ ấy đã mỉm cười với cô.
Ngón tay vẫn còn ướt nước mắt nhẹ nhàng chỉ vào tấm bảng tên trước ngực cô, nhẹ nhàng giải thích: “Cô chưa tháo bảng tên xuống.”
Quý Tiêu cúi đầu nhìn, vừa rồi cô đi quá gấp gáp, quả thực đã quên cất nó đi.
Cô giả vờ “À” một tiếng, vòng tay tháo bảng tên xuống.
Người phụ nữ nhìn Quý Tiêu cất bảng tên đi, chủ động hỏi han: “Cô đến tham gia buổi kí tặng của tôi sao?”
Quý Tiêu nghe vậy, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
Hoá ra người phụ nữ này chính là Ngôn Túc mà những đứa trẻ kia nhắc đến.
So với những gì mấy đứa nhỏ miêu tả thì nàng đẹp hơn rất nhiều.
Nhưng cũng hoàn toàn giống như những gì chúng nói.
Quý Tiêu khẽ liếm môi, gật đầu với Ngôn Túc: “Phải.”
Sau đó cô chỉ tay vào khán phòng đang được dọn dẹp, nói tiếp: “Nhưng đã kết thúc rồi, phải không?”
Ngôn Túc quan sát Quý Tiêu, đôi mắt ngọt ngào tròn xoe như chú nai con khẽ cong lên, giọng nói đầy dịu dàng: “Nhưng tôi có thể cho cô một ngoại lệ.”
“Tôi có thể mời cô một ly cà phê không?”
Người này rõ ràng nhìn qua thì có vẻ là một người lạnh lùng xa cách, nhưng bây giờ nói chuyện với mình lại nhẹ nhàng đến vậy.
Quý Tiêu nhìn người phụ nữ cao ngang mình, nghe thấy tiếng tim mình thình thịch đập rõ mồn một.
Thực sự quá quái lạ, rõ ràng hôm nay là lần đầu tiên gặp gỡ nhưng cô lại có cảm giác hai người đã quen biết nhau thật lâu về trước.
Cảm giác gần gũi đầy khó hiểu này khiến Quý Tiêu không hề do dự, vui vẻ chấp nhận lời mời của Ngôn Túc: “Được.”
Ánh đèn mờ bao trùm quán cà phê, bài nhạc tiếng Anh du dương lười biếng trôi đi trong không gian.
Bầu không khí trong quán rất nhẹ nhàng, hương cà phê đậm đà đọng lại nơi đầu vai Quý Tiêu. Cô rất ít đến những chỗ như thế này, nhân dịp Ngôn Túc ngỏ lời mời, cô trộm nhìn khắp nơi.
Ở quầy bar gần cửa sổ có mấy người thoạt nhìn trông như đang làm việc, chẳng biết có phải là nhóm người tạo không khí trong truyền thuyết hay không.
Khuất trong góc có cặp đôi hẹn nhau đến học bài, tuy nhiên tập vở bày biện ra đó nhưng cô gái lại ngồi dựa vào lòng chàng trai để bấm điện thoại.
Quý Tiêu bất bình thở dài, kiểu này thì học hành cái quỷ gì chứ.
Đúng lúc đó, một tách cà phê kem được đặt xuống trước mặt cô.
Ngôn Túc mỉm cười ngồi xuống đối diện Quý Tiêu, dịu dàng hỏi: “Sao vậy, chờ lâu quá sao?”
“Không có.” Quý Tiêu vội vã lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về phía đôi học sinh yêu đương đang trò chuyện, giải thích: “Chỉ là nhìn hai đứa nhỏ kia thấy hơi xúc động một chút.”
Ngôn Túc nhìn theo ánh mắt Quý Tiêu, ra chiều suy nghĩ hỏi: “Quý tiểu thư chắc là giáo viên nhỉ.”
“Phải, bệnh nghề nghiệp thôi.”
Quý Tiêu đáp, khẽ ngượng ngùng vén lọn tóc dài ra sau tai.
Ánh đèn trên đầu hai người lặng yên toả ra ánh sáng nhè nhẹ, Ngôn Túc nhìn non nửa gương mặt Quý Tiêu đang để lộ ra ngoài, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Như thể đã chờ đợi thật lâu, lại giống như mọi thứ đến thực đột ngột.
Ngôn Túc chỉnh trang lại quần áo, sau đó ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói với Quý Tiêu: “Để tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên Ngụy Khinh Ngữ, là một tác giả toàn thời gian, Ngôn Túc là bút danh của tôi khi viết quyển sách này.”
Lời vừa dứt, gương mặt Quý Tiêu liền tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Sao cô cảm giác bầu không khí lúc này giống như đang đi xem mắt vậy.
Hơn nữa, tên thật của Ngôn Túc sao lại giống với nữ chính của “Ngày Hè Rực Cháy” như thế?
Ngôn Túc không nên là Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn ra cảm xúc hiện trên gương mặt Quý Tiêu, nụ cười càng thêm mềm mại.
Nàng quan sát Quý Tiêu, như là đi guốc trong bụng cô, nói ra những điều còn vướng mắc: “Chắc là cô cảm thấy rất khó hiểu phải không, bản thân là một tác giả, vậy mà lại đặt tên nữ nhân vật chính giống hệt mình.”
Quý Tiêu bị người khác nhìn thấu, cầm ống hút nói liều: “Một chút.”
“Nhưng tất cả đều là để gặp lại một người.” Ngụy Khinh Ngữ tiếp tục, “Tôi có một người rất quan trọng, bắt buộc phải dùng cách thức này để có thể gặp lại người ấy.”
Quý Tiêu nghe Ngụy Khinh Ngữ nói, trong lòng chợt có cảm giác buồn man mác.
Cô quấy kem trong ly cà phê, ra chiều dò hỏi: “Là tình đầu của cô à? Tấn Nam Phong sao?”
Ngụy Khinh Ngữ mím nhẹ môi, đáp: “Là một người rất quan trọng với tôi, cũng là tình đầu của tôi, nhưng không phải Tấn Nam Phong.”
Nghe câu trả lời đó của Ngụy Khinh Ngữ, lông mày Quý Tiêu càng nhíu chặt.
Cô khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi ngược: “Nếu đó là mối tình đầu của cô, hơn nữa còn rất quan trọng, vậy tại sao cô lại sắp đặt một người khác vào câu chuyện của mình?”
Vấn đề Quý Tiêu đặt ra khá sắc bén, giọng nói cũng trở nên kích động hơn.
Ngụy Khinh Ngữ chẳng hề tức giận, trái lại khi nghe âm điệu quen thuộc ấy lại thấy vui vẻ hơn.
Nàng ngồi thẳng người, đối diện với Quý Tiêu, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm nhìn người trước mặt: “Bởi vì lúc trước cô ấy kể với tôi như thế.”
“Gọi là tác giả, nhưng thực ra quyển sách này lại là câu chuyện mà cô ấy từng kể cho tôi nghe.”
Không một ai biết khi viết quyển sách này nàng đã đau khổ thế nào, cũng chẳng có ai hay sau khi những kí ức này được đánh thức, nàng đã ngỡ ngàng biết bao nhiêu.
“Thần” bày ra cho nàng một trò đùa khổng lồ, hoặc có thể đó chính là sự trừng phạt.
Kim đồng hồ bắt đầu quay lùi, đưa nàng đảo ngược dòng thời gian của chính mình.
Ngụy Khinh Ngữ sở hữu hai phần kí ức, nhưng bên cạnh nàng chẳng hề tồn tại sự hiện diện của Quý Tiêu.
Nàng nghe ngóng khắp nơi, dò la tứ xứ, cầu thần khấn phật, điên cuồng tìm kiếm Quý Tiêu.
Thế nhưng chẳng một ai hay biết Quý Tiêu ở nơi nào.
Màn đêm đen đặc phủ lấy thế giới, thêm một lần Ngụy Khinh Ngữ bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng Quý Tiêu bị viên đạn bắn trúng.
Màn hình máy tính còn chưa tắt sáng lên trong tầm mắt nàng, như thể là “Thần” đang thương hại cất tiếng nhắc nhở.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn những dòng chữ đánh máy trên màn hình, đột nhiên hiểu ra, nếu quyển sách kia không tồn tại, vậy Quý Tiêu của nàng cũng sẽ chẳng hề có thật.
Vậy là, Ngụy Khinh Ngữ như người lữ hành giữa kẽ hở của thế giới, cô độc gõ phím, viết ra từng chữ câu chuyện mà Quý Tiêu từng kể với mình.
Những nghịch lý bị bóp méo đi.
Trở thành “Ngày Hè Rực Cháy”.
(*Editor's note: Tức là những điều Quý Tiêu xuyên thư qua từng làm là "nghịch lý" ở thế giới đó, cho nên Ngụy Khinh Ngữ phải viết lại cho đúng sự thật, để Quý Tiêu có cơ sở để xuyên vào sách rồi thực hiện những nghịch lý ấy, biến việc hai người gặp gỡ nhau trở thành sự thực chứ không phải ‘câu chuyện’ chỉ một mình Ngụy Khinh Ngữ ở thế giới này biết.)
“Tôi rất nhớ cô ấy, kể từ khoảnh khắc tôi mất đi cô ấy, mỗi giây mỗi phút tôi đều nghĩ đến cô ấy. Khi tôi bắt đầu viết quyển sách này, tôi vẫn luôn nhung nhớ cô ấy từng phút từng giây.”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn người thiếu nữ trước mắt quên tất cả những gì thuộc về mình, giọng nói lạnh lẽo tràn đầy cô độc.
Như là nỗi nhớ nhung đong đếm từ dòng chảy thời gian, nặng nề đến mức khiến người ta đau lòng.
Quý Tiêu nghe nàng nói, bất giác uống một hớp cà phê theo bản năng.
Vị kem ngọt ngào nhạt dần đi, hơi lạnh khuếch đại cái đắng chát nơi đầu lưỡi. Những cảm xúc khó tả lắng đọng dưới đáy lòng cô, vết đỏ trước ngực lại bắt đầu nhói đau.
Vô vàn nhớ nhung bộc phát ra khỏi trái tim Ngụy Khinh Ngữ, tận đến khi bầu không khí trầm hẳn xuống, nàng mới nhận ra mình đã nói rất nhiều.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu chìm trong tĩnh lặng, bỗng thấy sợ hãi Quý Tiêu đã mất đi kí ức ở thế giới kia sẽ xem mình như một kẻ kì quặc, từ đó xa cách mình.
Nàng căng thẳng giơ tách cà phê lên, ra chiều xoa dịu không khí, cẩn thận nở nụ cười với Quý Tiêu: “Nghe… kì cục lắm nhỉ.”
Nhưng không ngờ rằng, lời vừa dứt thì Quý Tiêu đã lắc đầu với nàng, cẩn thận đính chính: “Là thật kì lạ nhưng cũng rất tuyệt vời.”
“Nếu như người đó biết cô làm nhiều việc vì cô ấy như thế, chắc chắn cô ấy sẽ rất cảm động, nhưng cũng sẽ rất đau lòng.”
“Thời gian qua cô cực khổ rồi.”
Quý Tiêu nói xong, ma xui quỷ khiến thế nào lại nghiêng người về phía trước, đặt tay lên mái đầu Ngụy Khinh Ngữ.
Ánh đèn chiếu sáng nơi hai người đang ngồi, Ngụy Khinh Ngữ vẫn ở yên tại chỗ, lòng bàn tay hơi mở ra khi cái bóng từ bàn tay Quý Tiêu in xuống.
Đôi mắt ảm đạm hoen đỏ khe khẽ run lên, ánh lên những vì sao lấp lánh, như dải ngân hà từng phai mờ một lần nữa toả ra ánh sáng của riêng mình.
Đây đích thực là Quý Tiêu của nàng.
Chính là Quý Tiêu, người vô cùng tri kỉ, là người luôn có thể nói ra những điều mà nàng không thể nào đoán trước.
Dù cho hiện tại cô đã quên mất nàng rồi.
___
Màn đêm nặng nề treo lên những vì sao cô quạnh.
Quý Tiêu đã nằm trên giường từ sớm, trên bàn còn đang bày giáo án viết dang dở.
Đây là lần đầu tiên cô lười biếng trong những năm qua.
Gối đầu lõm xuống giấu đi nửa gương mặt người thiếu nữ, mái tóc ngắn phủ qua cằm cô.
Sau khi trở về, Quý Tiêu có chút lơ đễnh, rất khó để tập trung, lúc soạn giáo án cô cứ nghĩ đến những chuyện vừa rồi ở quán cà phê cùng với Ngụy Khinh Ngữ.
Người này thật kì lạ, kể từ khi bước đến tự giới thiệu, nàng đã nói rất nhiều chuyện lạ lùng.
Nhưng bản thân cô cũng rất kì quặc, khi nhìn thấy nàng thì chẳng hiểu sao cô lại rơi nước mắt. Khi nghe nàng nói những chuyện đó, bất kể là ai cũng sẽ muốn gọi điện cho bệnh viện tâm thần, vậy mà cô lại bình tĩnh chấp nhận, còn đứng dậy xoa đầu an ủi nàng.
Quý Tiêu bất giác nhớ đến Ngụy Khinh Ngữ ngồi dưới ánh đèn khi đó, nhớ đến đôi mắt phiếm hồng của nàng, sâu trong ấy đong đầy biết bao yêu thương trìu mến.
Hương bạc hà quẩn quanh trong vị đăng đắng ấm nóng của quán cà phê, Quý Tiêu chẳng hề nhận ra đôi mắt mình đã đỏ hoe sau chiếc gối.
“Brừm brừm…”
Tiếng điện thoại rung mạnh đặt bên gối Quý Tiêu vọng đến, Lục Ninh gửi cho cô ảnh chụp buổi kí tặng hôm nay của Ngụy Khinh Ngữ.
【Má ôi, để tớ kể cậu nghe, Ngôn Túc đẹp lắm luôn á, mình thề là nếu cậu mà tới đây, cậu chắc chắn sẽ muốn theo đuổi cô ấy! Cậu xem đi, cậu không đi với mình, lỡ mất một cơ hội tốt rồi, tiếc quá đi mất.】
Quý Tiêu đọc tin nhắn của Lục Ninh, thản nhiên gõ lại hai câu trả lời:
【Tớ và Ngôn Túc đã uống cà phê cùng nhau.】
【Sau đó cô ấy còn cho mình thông tin liên lạc.】
Sau một hồi im ắng, điện thoại Quý Tiêu lại có tin nhắn đến, từ trong loa vang lên giọng nói của Lục Ninh: 【Ahhhhhhh, thực sự như tớ nghĩ hả??? Hai người có thể thành người yêu không thế!!!】
Quý Tiêu nghe cái giọng sắp phát nổ của Lục Ninh, vẫn hết sức bình tĩnh nhắn lại: 【Không đâu.】
Lục Ninh chẳng hề cam lòng: 【Cậu thực sự không suy xét chút nào sao?】
【Cô ấy đẹp lắm đó, không phải giống hệt gu thưởng thức của cậu à?】
Quý Tiêu nằm nghiêng trên giường, đôi mắt đen sâu thăm thẳm phản chiếu câu chữ ấy của Lục Ninh, chẳng hiểu sao tâm tình lại chùng xuống.
Đúng là như vậy, Ngụy Khinh Ngữ rất xinh đẹp, cũng rất hợp với quan điểm về thẩm mỹ của cô.
Thế nhưng cô tự nhắc nhở mình rằng Ngụy Khinh Ngữ yêu một người đã không còn ở bên nàng nữa, không những thế nàng lại chẳng có cách nào quên được, còn viết ra quyển sách này để làm kỉ niệm.
Không ai có thể thay thế một người đã khuất.
Cũng chẳng ai có thể xoá tan nỗi ám ảnh của một người.
Cán cân trong lòng Quý Tiêu khẽ nghiêng ngả, cô khẽ thời dài, nói với Lục Ninh, cũng như đang nhắc nhở chính mình: 【Ai lại đi thích cái người viết mình thành nữ phản diện độc ác chứ.】
Lục Ninh nhất thời nghẹn họng, cô cảm thấy câu này của Quý Tiêu quá hợp lý, không thể nào cãi được.
Màn đêm càng thêm yên tĩnh, tiếng ve sầu và côn trùng lồng vào nhau tạo thành bản hoà tấu giữa đêm khuya.
Quý Tiêu nằm trên giường, nhìn màn hình di động dần tối đi, trong lòng chán nản không cách nào giải thích được.
Gần đây cô luôn cảm thấy như thế.
Thực giống như có một lỗ hổng trong trái tim cô, mà cô còn chẳng biết mình đã đánh mất điều gì, huống chi là tìm thấy nó.
“Brừm brừm…”
Lúc này điện thoại Quý Tiêu lại rung lên.
Màn hình bật sáng chiếu rọi nửa gương mặt cô, đôi mắt đang rũ xuống bỗng nhiên mở to.