Ngọn gió mùa hạ thổi lọn tóc dài bên tai Quý Tiêu bay phấp phới, mang theo hương hoa hồng lướt nhẹ lên chóp mũi cô, dấu vết màu đỏ nhạt trên ngực kia đột nhiên nhói đau một chút.
Cô lẳng lặng nhìn cô gái đang đứng trước mặt, nhưng trong tâm cô lại có một cảm giác quen thuộc lạ thường, giống như đã từng quen biết trước đây.
Kỳ Kỳ nhẹ nhàng vén lên mấy sợi tóc mai của mình, dứt khoát nói: “Em chính là người bạn mới quen của Ngụy Khinh Ngữ sao? Đi thôi, tôi đảm bảo sẽ chụp cho mọi người những tấm hình đẹp nhất.”
Đã gần đến giờ khai mạc lễ tốt nghiệp, con đường hoa anh đào cũng tấp nập người qua lại hơn.
Khi Quý Tiêu và Kỳ Kỳ cùng đi trên đường, hai người không nhịn được mà len lén nhìn đối phương.
Người con gái này có dáng vẻ giống một chú mèo kiêu kỳ, với phần đuôi mắt xếch lên trên và hai tròng mắt tròn trĩnh cùng với đường kẻ mắt ở phía trên như ẩn chứa một dòng chữ “Cấm người lạ đến gần”.
Mùi hoa anh đào nhẹ nhàng dần được thay thế bởi hương hoa hồng nồng thắm, rõ ràng mùi hương này có hơi nồng quá mức nhưng Quý Tiêu lại cảm thấy rất dễ ngửi.
Kỳ Kỳ thi thoảng cũng chú ý đến ánh mắt và biểu cảm của Quý Tiêu, chủ động bắt chuyện với cô: “Khinh Ngữ đã kể chuyện hôm em và cậu ấy ở quán cà phê, em đừng có nghĩ cậu ấy là người kỳ lạ. Con người cậu ấy chỉ hơi lạnh lùng và lầm lì thôi. Lúc mới nói chuyện với Khinh Ngữ tôi cũng cảm thấy rất khó xử, cậu ấy cũng đùng một cái tiến đến giới thiệu tên của mình, y như một chú mèo Maine Coon* nhiệt tình vậy.”
(*Mèo Maine Coon hay còn gọi là mèo lông dài Mỹ.)
Quý Tiêu nghe thấy lời miêu tả của Kỳ Kỳ thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói: “Đúng vậy, chị ấy thoạt nhìn lạnh lùng nhưng bản chất lại giống như chị đã nói.”
Cô gái nói với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua con đường phủ đầy tán cây hoa anh đào rồi rơi xuống mái tóc cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia như có muôn vàn vì sao sa đang lấp lánh.
Kỳ Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, vừa vui mừng vừa xúc động, khóe mắt loáng thoáng hiện lên một vệt ửng đỏ.
Cô tiếp lời Quý Tiêu, tiếp tục nói: “Ông nội của Ngụy Khinh Ngữ là cựu chủ tịch Hiệp hội Nhà văn của thành phố S. Cậu ấy cũng quen biết thêm rất nhiều người nhờ ông nội của mình, nhưng lại có rất ít bạn bè thân thiết. Cậu ấy luôn rất tẻ nhạt, lúc nào cũng ở lì trong nhà gõ chữ, có nhiều lúc tôi sợ cậu ấy buồn chán đến hư người luôn.”
“Giống như buổi lễ tốt nghiệp ở trường cũ của Ngụy Khinh Ngữ, ban đầu cậu ấy còn chẳng muốn đến, nhưng không biết tại sao cậu ấy lại đột nhiên thay đổi ý định, nói là có người quen ở đấy nên đến.” Kỳ Kỳ vừa nói vừa nhìn Quý Tiêu, “Đúng hơn là em nên tâm sự với Ngụy Khinh Ngữ nhiều hơn, có thời gian thì rủ cậu ấy đi ra ngoài chơi nữa.”
Vừa nói hết câu, một cơn gió mát lại thổi qua.
Quý Tiêu không lắc mà cũng chẳng gật đầu trước lời nói của Kỳ Kỳ.
Cô hiểu ý tứ trong lời nói của Kỳ Kỳ, song, cô cũng biết rằng có đôi khi ở cùng Ngụy Khinh Ngữ, cô sẽ cảm thấy thân thiết cực kỳ, giống như hai người rất có duyên.
Cô luôn có cảm giác như mình và Ngụy Khinh Ngữ dường như đã quen biết từ rất lâu nhưng thực ra hai người mới chỉ tiếp xúc với nhau trong chưa đầy một tháng.
Có phải là hơi quá vội vàng khi đồng ý với những trọng trách cao cả này hay không?
Dù lời từ chối đã ở ngay trên môi nhưng lời cô nói ra lại hoàn toàn khác: “Tôi sẽ cố gắng.”
Tựa như là ý muốn từ sâu thẳm trong tâm can Quý Tiêu, cô không muốn bỏ qua cơ hội để có thể gần bên Ngụy Khinh Ngữ.
Kỳ Kỳ nghe thấy vậy thì gật đầu hài lòng.
Tiếng nhạc trên sân khấu vang lên ngày càng gần, từ xa có hai cô gái mặc đồng phục học sinh chạy đến.
Những cánh hoa anh đào đã rơi trên đất bỗng tung bay theo chiều gió, khi Kỳ Kỳ nhìn theo hai người kia, cô không khỏi hoài niệm về bóng dáng của mình và Quý Tiêu ngày xưa.
May mắn thay vì “Thần” vẫn rủ lòng thương xót.
Tại một hội nghị học thuật vào ba năm trước, hai người đều mang theo ký ức của thế giới kia và gặp lại nhau.
Kỳ Kỳ nhìn cô gái bên cạnh nhỏ hơn mình ít nhất là năm tuổi, ma xui quỷ khiến cất tiếng hỏi: “Gần đây cậu sống thế nào?”
Quý Tiêu giật mình khi nghe thấy câu hỏi này.
Sau đó dường như có điều gì đó đang thôi thúc cô, khiến cô gật đầu một cái rồi nghiêm túc trả lời từng chữ một: “Tôi vẫn ổn.”
Tám giờ sáng, lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu, trên sân vang lên âm thanh của bài phát biểu dài lê thê khiến người nghe buồn ngủ.
Sau khi Quý Tiêu giới thiệu Kỳ Kỳ với cán sự của tập san trường học, cô tìm chỗ ngồi mà Lục Ninh đã sắp xếp sẵn cho rồi cẩn thận ngồi xuống.
Ngay khi Lục Ninh đang giúp cô thay đồ cho buổi tốt nghiệp thì dưới khán đài bỗng vang lên những tiếng cảm thán nhỏ.
Bài phát biểu của hiệu trưởng đã kết thúc, Ngụy Khinh Ngữ — với tư cách là đại diện cựu học sinh xuất sắc, đang đứng trước micro chủ tọa.
Ánh mặt trời luôn thiên vị người xinh đẹp, bầu không khí chán ngắt ảm đạm đã lập tức tan đi ngay khi nàng bước lên bục phát biểu.
Ánh hào quang màu vàng kim ánh xuống mái tóc dài đen nhánh của nàng, làn da trắng lạnh kết hợp với chiếc váy lụa dài tinh khôi như đang tỏa sáng lấp lánh.
Người con gái có ánh mắt rất lạnh lùng, tư thái điềm đạm và duyên dáng nhìn xuống từng ánh mắt ở dưới khán đài.
Và trong cái nhìn thoáng qua ấy, Quý Tiêu nhìn thấy một nụ cười dịu dàng cực kỳ khó nhận ra mà nàng dành riêng cho mình.
Thình thịch, thình thịch…
Hương bạc hà phảng phất vào trong lòng, ngay tức khắc biến thành một cơn bão sảng khoái trong ngày hè nóng nực.
Quý Tiêu mất bình tĩnh chớp mắt hai lần, thậm chí cô còn quên luôn việc phải hít thở.
“Ôi trời, những người tên Ngụy Khinh Ngữ đều đẹp như vậy sao?”
“Phải công nhận, khi tôi đọc cuốn 《Ngày Hè Rực Cháy》 lần đầu, tôi đã lập tức bị chị Khinh Ngữ thu hút.”
“Trời ơi, chẳng lẽ tôi là người cuối cùng nhận ra Ngụy Khinh Ngữ học ở trường chúng ta sao? Sao tôi có thể bỏ lỡ tin tức này chứ?”
“Cũng không trách cậu được, lúc đầu năm khi Ngụy Khinh Ngữ đoạt giải thưởng lớn thì cậu còn đang vật lộn với chuyện trong lớp đến sứt đầu mẻ trán mà.”
…
Tiếng bàn luận không ngừng của các sinh viên tốt nghiệp ở xung quanh liên tục truyền vào tai Quý Tiêu, sau đó cánh tay của cô bị Lục Ninh nắm lấy, lắc lắc điên cuồng: “Này Quý Tiêu, chuyện gì thế này? Ngôn Túc thật ra là Ngụy Khinh Ngữ sao? Lúc biết tin sẽ có vị khách được mời đến dự lễ tốt nghiệp tớ cứ ngỡ mình đã quá ảo tưởng viển vông, nhưng ai mà ngờ thực tế còn dữ dội hơn cả tưởng tượng của tớ nữa!”
Quý Tiêu tỉnh táo lại, bình tĩnh gật đầu trước sự hưng phấn của Lục Ninh: “Đúng vậy.”
Nhìn thấy phản ứng của Quý Tiêu, Lục Ninh lập tức hiểu ra điều gì đó: “Cậu đã biết chuyện này từ trước rồi đúng không?”
Quý Tiêu cũng không còn gì để giấu giếm nữa, gật đầu: “Ừ, ngày đầu tiên gặp mặt chị ấy đã nói với mình, còn giới thiệu bản thân tên là Ngụy Khinh Ngữ nữa. Nhưng mình cũng chẳng ngờ được rằng chị ấy là một nhân vật khét tiếng ở phương diện này như vậy.”
Chẳng trách khi nãy Ngụy Khinh Ngữ có thể tự tin nói như vậy với Phùng Viện.
“Cmn!” Lục Ninh xúc động thốt ra câu chửi thề, bất mãn tức tối nói: “Vậy mà cậu không nói cho tớ biết, cậu không xem tớ là bạn à!”
“Mặc dù lúc đó mình biết Ngụy Khinh Ngữ tài giỏi như vậy, nhưng chị ấy lại nói Ngôn Túc chỉ là bút danh cho cuốn tiểu thuyết《Ngày Hè Rực Cháy》 mà thôi. Mình nghĩ sẽ tốt hơn nếu có ít người biết đến việc này nên mới không thể nói cho cậu biết được.” Quý Tiêu giải thích.
Lục Ninh không phải người không biết lí lẽ, nghe Quý Tiêu giải thích liền gật đầu, “Ừm, cậu nói cũng đúng… Dù sao cô ấy cũng là một cây bút lớn trong thế giới tiểu thuyết trinh thám, loại chuyện này không thể tuỳ tiện đem đi khoác lác được.”
Lục Ninh vừa nói dứt lời thì lại rơi vào những suy nghĩ vẩn vơ của mình.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ trên khán đài, sau đó nhìn Quý Tiêu bên cạnh, khoái chí nói: “Này, lúc đọc 《Ngày Hè Rực Cháy》 ấy, tớ cũng chèo CP của cậu và Ngụy Khinh Ngữ, liệu đây có phải là cuốn truyện được viết dựa trên tình tiết có thật không vậy?”
Ánh nắng chiếu vào mắt cô gái, làm đậm thêm tầng sương u ám trong mắt cô.
Quý Tiêu nhớ lại những gì Ngụy Khinh Ngữ đã nói với cô khi cô và nàng gặp mặt lần đầu, đôi mắt nàng đỏ hoe khi nghĩ đến mối tình đầu đã không còn kia.
Một cảm giác chán chường vô cớ đọng lại trong lòng Quý Tiêu, giữ trong lòng cũng không được mà trút ra ngoài cũng không xong, nó khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Bỗng dưng cô cảm thấy không thích cuốn sách 《Ngày Hè Rực Cháy》kia một chút nào, không phải vì nữ phản diện tàn ác trong đó trùng tên với cô, mà vì Ngụy Khinh Ngữ không thể nào quên được người đó.
Cô có chút ghen tị, ghen tị với mối tình đầu của Ngụy Khinh Ngữ.
•
Hất tua*, bắt tay và chụp ảnh cùng các vị lãnh đạo nhà trường mà cô không quen khi nhận lấy tấm bằng tốt nghiệp vô nghĩa.
(*Lật/ Hất tua; tiếng Trung: 撥穗: Là một phần nghi thức tốt nghiệp, đại diện cho việc sinh viên được công nhận tốt nghiệp, tua trên mũ sẽ được di chuyển từ bên này sang bên còn lại.)
Mặt trời dần dần treo lên đỉnh sào, lễ tốt nghiệp cũng kết thúc trước khi hơi nóng mặt trời càng lúc càng trở nên oi bức.
Khi Lục Ninh đang kéo tay Quý Tiêu và muốn nhờ Kỳ Kỳ chụp ảnh cho họ thì Kỳ Kỳ đã cầm sẵn máy ảnh và đi đến chỗ cô.
Cô chủ động đi tới bên cạnh Quý Tiêu, đưa ra bức ảnh vừa chụp lúc hiệu trưởng giúp Quý Tiêu hất tua: “Xem thử đi, thấy thế nào? Lần này tôi chụp rất đẹp đúng không?”
Giọng nói chứa đầy sự vui vẻ của Kỳ Kỳ khiến Quý Tiêu cảm thấy nghe thật thân thuộc.
Cứ như thể Kỳ Kỳ đã nói điều này với cô từ rất lâu rồi.
Là khi nào nhỉ…
Quý Tiêu còn chưa kịp lục lọi lại ký ức của mình thì đã có người bước đến nắm lấy cánh tay cô.
Chiếc áo choàng đen quấn vào nhau, Lục Ninh rạng rỡ hỏi Kỳ Kỳ: “Chị Kỳ Kỳ, chị có thể giúp em chụp một tấm ảnh tốt nghiệp thật đẹp với Quý Tiêu không?”
“Vì hai em đang mặc lễ phục nên tốt nhất là đừng nắm tay.”
Trong không gian nhộn nhịp chung quanh bỗng có một giọng nói lạnh lùng vang lên rõ ràng từ phía sau đoàn người.
Ngụy Khinh Ngữ cầm một bó hoa tinh xảo, bình tĩnh nhìn Lục Ninh.
Lục Ninh không biết tại sao đột nhiên cảm thấy căng thẳng trong lòng, cô vội vàng buông cánh tay Quý Tiêu ra và nói: “Em cũng nghĩ nên như vậy, hai cái áo choàng chồng lên nhau nhìn không ổn lắm.”
Ngụy Khinh Ngữ rất hài lòng vì sự hiểu chuyện của Lục Ninh, nàng đưa bó hoa trong tay cho Quý Tiêu: “Chúc mừng tốt nghiệp.”
Làn gió nhẹ nhàng vờn quanh, những bông hoa được gói kỹ càng trong giấy bìa cứng màu xanh nhạt khẽ rung rinh trước gió.
Những cánh hoa trắng chồng khít lên nhau, chụm lại thành từng chùm mang theo hương thơm tươi mát lạ thường, len lỏi vào trái tim trống trải của Quý Tiêu.
Cô ngơ ngác nhìn Ngụy Khinh Ngữ, hỏi: “Đây là hoa gì?”
Ngụy Khinh Ngữ đáp: “Là hoa đồ mi.”
Giọng nói nhẹ nhàng như những cánh hoa, nhưng khi rơi vào lòng Quý Tiêu lại khiến trái tim cô run rẩy.
Cô nghe thấy rõ ràng tiếng tim đang đập thình thịch khác thường của mình, như thể từng cánh hoa mỏng manh này mang theo từng ký ức nặng trĩu mà bản thân nó đã trải qua.
Kỳ Kỳ đứng ở bên cạnh nhìn, lên tiếng đề nghị: “Nếu vậy thì chúng ta cũng chụp cho Khinh Ngữ với Quý Tiêu một tấm đi.”
Ngụy Khinh Ngữ đồng ý không do dự, nàng quay đầu nhìn Quý Tiêu, hỏi: “Được chứ?”
Ánh nắng chiếu vào đôi mắt trong veo của Ngụy Khinh Ngữ, vẻ chờ mong hiện hữu rõ ràng khiến mọi lớp phòng thủ của Quý Tiêu đều sụp đổ.
“Được.” Quý Tiêu gật đầu.
Kỳ Kỳ nghe thấy vậy liền đặt máy ảnh trước mặt cô, ống kính hình chữ nhật một lần nữa đưa hai người vào khung hình.
Cô nhìn vào khoảng cách giữa Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ, quơ tay nói: “Hai người có thể đứng gần nhau hơn một chút.”
Quý Tiêu nghe thấy vậy liền bước một bước nhỏ về phía Ngụy Khinh Ngữ.
Dù cô vừa mới chụp ảnh với rất nhiều người nhưng bàn tay đang cầm lấy bó hoa vẫn không hết căng thẳng mà siết thật chặt.
Kỳ Kỳ hài lòng nhìn vào máy ảnh của mình, ra hiệu “Ok” và bắt đầu đếm ngược.
“3, 2…”
Ngay khi tiếng “1” vừa nói ra, Quý Tiêu cảm nhận được một luồng hơi ấm từ cánh tay mình truyền đến.
Hai cánh tay buông thõng nắm chặt lấy nhau, một Ngụy Khinh Ngữ luôn bình đạm lạnh nhạt lại chủ động nắm lấy tay của Quý Tiêu.
Đồng phục cử nhân dán vào cánh tay trắng nõn của Ngụy Khinh Ngữ, mùi hương bạc hà thoang thoảng rơi trên đầu vai Quý Tiêu.
Quý Tiêu dường như đã nhớ ra điều gì đó, có vô vàn bông tuyết trắng xoá đang bay chồng chất trước tầm mắt đang tràn ngập ánh nắng của cô.
Khi cô đang nhìn vào máy ảnh của Kỳ Kỳ thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, tuy xa lạ nhưng lại quen thuộc vô cùng: “Cậu có muốn nhìn lại lần cuối không?”
Đó là giọng nói của chính cô.
–---------------
Tác giả có lời muốn nói: Nhỏ Alphake này vừa hèn nhát lại hay ghen tuông.