(*Editor's note: Recommend cho các bạn hai bài trong lúc mình edit chương này nha: Coastline - Hollow Coves và I want you - Stephen Sanchez.)
Rừng cây và những cánh đồng ngô lúa trải dài trùng điệp như một bức tranh muôn màu, những ngọn núi nhấp nhô phía xa xa là một tấm thảm màu xanh dài vô tận, những gò đá lớn như những tòa tháp cao với đủ loại hình thù kì lạ, còn bầu trời là một mảng xanh ngắt rửa trôi đi sự tấp nập của thị thành.
Chiếc xe địa hình chạy băng băng trên con đường nhựa dài bất tận, Cung Tiểu Quất – người nhỏ nhất trong năm người, đang làm tài xế cho chuyến đi này.
Khung cảnh không ngừng thay đổi bên ngoài cửa sổ xe, giữa những gương mặt hào hứng cùng tiếng cười nói lại có một khuôn mặt đang mang vẻ u sầu.
Quý Tiêu chống tay lên vành cửa sổ nhìn Lục Ninh đang cùng Kỳ Kỳ trò chuyện vui vẻ, sau đó cô mới bất giác nhận ra là mình đã bị Lục Ninh đem quăng đi mất.
Đáng lẽ là Quý Tiêu nên nhận ra từ sớm mới phải, từ việc sáng nay Lục Ninh đưa canh giải rượu của Ngụy Khinh Ngữ cho mình uống, tới việc ngay khi cô vừa đồng ý thử hẹn hò với Ngụy Khinh Ngữ thì lúc trở về phòng lấy đồ đạc đã thấy Lục Ninh kéo sẵn vali của hai người ra cửa chờ.
Nghĩ đến việc hẹn hò, Quý Tiêu không khỏi nhìn lén về phía Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi bên cạnh mình.
Nàng trông có vẻ hơi mệt mỏi, có lẽ là say xe do đi đường xa. Sau khi xe chạy được khoảng một tiếng thì nàng đã lặng lẽ nhắm mắt lại.
Rõ ràng là có Quý Tiêu ngồi ở ngay bên cạnh, nhưng Ngụy Khinh Ngữ cũng không hề tỏ ra khó chịu mệt mỏi chứ đừng nói là cần đến giúp đỡ.
Nàng chỉ yên lặng dựa lưng vào ghế, lúc không ai để ý thì sẽ rũ đôi vai mệt mỏi xuống một chút.
Quý Tiêu nhìn thấy không khỏi có chút xao động.
Nàng quá mạnh mẽ cứng cỏi, tới mức khiến người ta không đành lòng.
Khi cả nhóm đến hồ Sayram* thì đã là 9 giờ 35 phút tối theo giờ Bắc Kinh rồi, bầu trời vẫn còn sáng trong, ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ những đỉnh núi phủ đầy tuyết ở phía xa.
(*Hồ Sayram; tiếng Trung: 赛里木湖: Là một hồ nước trên núi nằm ở Châu tự trị Mông Cổ Bác Nhĩ Lạp Tháp gần dãy núi Thiên Sơn, tỉnh Tân Cương, Trung Quốc. Nó còn được gọi với cái tên “Giọt nước mắt cuối cùng của Đại Tây Dương” hay “hồ phước lành”.)
Được bao quanh bởi những ngọn núi rộng mênh mông cao ngút tầm mắt, màu sắc của hồ Sayram phản chiếu tấm nền trời đập vào mắt của Quý Tiêu.
Cô chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy một màu xanh biếc do thiên nhiên ban tặng thuần khiết đến nhường này, nó giống như một viên ngọc pha lê khổng lồ, vẻ đẹp có một không hai của nơi đây đã nhuộm xanh toàn bộ đôi mắt Quý Tiêu.
Người ta còn ví von rằng hồ Sayram là giọt nước mắt cuối cùng của Đại Tây Dương, mãi đến hôm nay Quý Tiêu mới thực sự được chiêm ngưỡng được giọt nước mắt đẹp đến nao lòng này.
Xe dừng chân tại điểm cắm trại, mọi người xuống xe lấy lều cắm trại và giỏ dã ngoại lớn đã chuẩn bị sẵn trong cốp xe ra.
Là người trẻ tuổi nhất trong đoàn năm người, Quý Tiêu đã tận dụng tối đa đặc quyền của mình. Trong khi Cung Tiểu Quất và Lục Ninh đang đọc hướng dẫn dựng lều thì cô nóng lòng chạy xuống gần bờ để ngằm nhìn rõ toàn bộ khung cảnh của hồ Sayram.
Gió thổi mạnh khiến mái tóc dài cùng chiếc áo duyên dáng trên người Quý Tiêu bay phấp phới.
Cô nàng đang mải mê ngắm cảnh, hoàn toàn không biết được rằng mình đã trở thành cảnh đẹp trong mắt người nọ.
Ngụy Khinh Ngữ vừa tỉnh dậy, khi bước xuống xe nàng đã nhận ra Quý Tiêu đang lén trốn ra ngoài.
Thân hình mảnh mai của cô gái được đắm mình trong ánh dương, mặc dù cô đã mất đi đôi mắt màu hổ phách của thế giới kia, nhưng Ngụy Khinh Ngữ vẫn có thể nhìn thấy ánh vàng được điểm tô trong mắt cô.
Quý Tiêu vui vẻ bước đi trong gió, đôi chân dài bước trên nền cỏ xanh mướt, đôi tay vươn ra như muốn ôm trọn làn gió mát vào trong lòng.
Cô thả mình vào khung cảnh nơi hồ nước trong vắt, trông tràn đầy sức sống và ung dung tự tại hơn bao giờ hết.
Giống như mặt trời nhỏ chưa bao giờ tắt trong ký ức của Ngụy Khinh Ngữ.
“Tách.”
Âm thanh máy ảnh vang lên bên tai Ngụy Khinh Ngữ, Kỳ Kỳ từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh nàng.
Cô nhìn bức ảnh vừa chụp, thở dài nói với Ngụy Khinh Ngữ: “Chị Tiêu vẫn tươi sáng xinh đẹp như ngày nào.”
“Ừm.” Ngụy Khinh Ngữ gật đầu.
Tuy nhiên cảnh tượng vui vẻ này không kéo dài được lâu khi có một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện trong tầm mắt của Ngụy Khinh Ngữ và Kỳ Kỳ.
Mặc chiếc váy hai dây hở lưng in hoa đỏ thắm, người nọ đi từ xa tới, chủ động tiến tới đứng cùng Quý Tiêu, tựa như đang chuyện trò.
Lục Ninh đang dựng lều cũng dừng tay lại, đứng phía sau Ngụy Khinh Ngữ cất tiếng nói: “Ồ, gần đây Quý Tiêu sao vậy ta? Vận khí đào hoa tốt quá. Tự nhiên có chị nào lại bắt chuyện kìa, mà đừng nói lag người ta, đến mình còn kiềm không nổi nữa mà.”
Khi Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy Lục Ninh nói, khuôn mặt nàng lập tức tối sầm lại.
Đôi mắt đen thuần túy đó nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, lạnh lùng như khối băng trôi ngàn năm.
“Em ấy không thấy lạnh à? Trời đã bắt đầu trở lạnh rồi đó.”
Dứt lời, Ngụy Khinh Ngữ cầm lấy áo khoác của mình rồi đi thẳng về phía Quý Tiêu.
Trên bãi đá ở phía xa xa, Quý Tiêu không để ý tới hình ảnh cô và người phụ nữ trước mắt đang nói chuyện đã bị Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy, vì vậy cô vẫn duy trì trạng thái mỉm cười lấy lệ để tiếp tục nghe cô ta nói.
“... Cá nướng ở quán phía trên kia là cá tươi được đánh bắt từ hồ này, tôi khuyên em nên mua một con về ăn thử. Trưa hôm nay tôi mới mua nè, nó rất tươi và có vị đặt biệt ngon khi dùng chung với nước sốt. Cảm giác như sự ngọt ngào mềm mại của da thịt đang chảy trôi trên lưỡi em vậy á…”
Khi người phụ nữ nói ra lời này, biểu cảm trên gương mặt dường như trở nên đặc biệt vui vẻ, thậm chí còn ẩn chứa ý tứ trêu chọc và ám chỉ mập mờ.
Quý Tiêu nhận ra được ý của cô ta, nhưng suy nghĩ của cô lúc này là: Ngụy Khinh Ngữ sẽ không bao giờ cư xử như vậy. Nàng chắc chắn sẽ giới thiệu món nào đó một cách chân thành và tận tình, đồng thời cũng sẽ có lời nhắc nhở cô chú ý đến xương cá.
Quý Tiêu đang nghĩ tới đây thì chợt cảm giác được một vật nặng nề áp lên vai mình.
Ngụy Khinh Ngữ bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô, giọng điệu có chút hờn dỗi trách móc: “Sao em lại đi đến đây? Chị còn tưởng em đang đi lạc đó.”
Quý Tiêu vừa định lên tiếng giải thích thì đã thấy Ngụy Khinh Ngữ áp tay lên gò má cô.
Những ngón tay thon dài lướt qua mái tóc dài bị gió làm cho rối bời, dư âm còn có chút lành lạnh.
Mùi bạc hà trong gió lan truyền quanh hai người, Quý Tiêu cảm nhận được bàn tay Ngụy Khinh Ngữ đang ở gần bên, tầm nhìn ngoại vi của cô cũng đã phác hoạ được làn da mỏng manh mịn màng như lụa này.
Ánh nắng chiếu vào một bên mặt của Ngụy Khinh Ngữ, hàng mi dày hơi rủ xuống, điểm thêm một chút ánh sáng chói mắt.
Sống mũi thẳng tắp như ngọn núi phía xa xa kia, đôi môi mỏng đỏ tươi hơi hé mở, hơi thở chậm rãi đều đặn giống như một loại trái chín mọng đang chờ được hái xuống.
Một chú nai nhỏ tỉnh giấc giữa hoa cỏ mùa xuân đang chạy loạn vờn đuổi theo chú bướm trắng, trong lòng Quý Tiêu vừa chút ý vui lại có phần ngượng ngùng.
Quý Tiêu nghĩ, nếu cảm giác ái muội này mà có hương vị thì đó chắc chắn sẽ là mùi bạc hà.
Gió lả lướt thổi qua giữa ba người, sau khi chỉnh lại mái tóc cho Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ liền bỏ tay ra.
Kế đó nàng không nói một lời ngước mắt lên, mạnh mẽ ném cho người phụ nữ ở phía đối diện một màu đen lạnh lùng đầy sự thù địch chỉ có cô ta mới thấy được.
Trong phút chốc, người phụ nữ cảm thấy cổ họng của mình trở nên khô cứng và cô ta hiểu rằng Ngụy Khinh Ngữ không phải là người mà cô ta có thể thách thức.
“Bạn tôi hình như đang tìm tôi rồi, khi nào có thời gian chúng ta liên lạc sau nhé.”
Người phụ nữ may mắn tìm được cớ rời khỏi, cầm điện thoại lắc lư trước mặt Quý Tiêu sau đó quay người bước đi.
Quý Tiêu lịch sự gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn theo người phụ nữ đã rời đi.
Vẻ băng giá trong mắt Ngụy Khinh Ngữ vẫn còn đó, nàng tỏ rõ sự bất mãn: “Không phải là em đã đồng ý hẹn hò với tôi rồi sao? Làm sao mà có thể vui vẻ nói chuyện với người khác được vậy? Còn trao đổi phương thức liên lạc nữa hả?”
“Nhưng em có chấp nhận đâu.”
Khi Quý Tiêu nói, cô đưa cho Ngụy Khinh Ngữ xem giao diện ứng dụng bạn bè của mình và nhấp vào nút từ chối màu xám trước mặt nàng.
Sau đó Ngụy Khinh Ngữ chỉ thấy có hai thông báo mới trong mục bạn bè.
Một cái là đồng ý, một cái thì từ chối.
Cái đầu là của nàng, còn cái kia là của người phụ nữ vừa nãy.
Lớp băng dưới đáy mắt của Ngụy Khinh Ngữ ngay lập tức bị tan chảy bởi đặc quyền ưu tiên của Quý Tiêu.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì sự bất mãn của Quý Tiêu cũng ập đến: “Không phải chị nói muốn chúng ta hẹn hò sao? Làm sao chúng ta có thể hẹn hò trong khi mọi người đều ở đây được chứ?”
Ngụy Khinh Ngữ nhàn nhạt mỉm cười, lòng bàn tay có chút mát lạnh áp vào tay Quý Tiêu, xua tan đi hơi nóng còn sót lại của buổi tối mùa hè.
Chú nai vừa nghỉ ngơi lại đứng dậy đi lang thang trên bãi cỏ mà không biết mệt mỏi.
Màu cam vàng của hoàng hôn dần nuốt chửng màu xanh của bầu trời, nếu để ý một chút thì những ngôi sao sáng đã treo cao trên nền trời từ lúc nào.
Hồ Sayram cũng phản chiếu những tầng màu cam cùng bầu trời, hình ảnh hai chiếc bóng màu đen phản chiếu trên mặt hồ, Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ vẫn đang chậm rãi bước đi, đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau của họ chưa từng rời ra phút nào.
Cô nghĩ nếu coi đây là buổi hẹn hò của cô với Ngụy Khinh Ngữ thì cô vẫn có thể tạm chấp nhận được.
Gió thổi trên mặt hồ trong ánh chiều tà chạng vạng, từ đằng xa bỗng có tiếng nhạc thi thoảng vọng tới.
“... Are you goin' to Scarborough Fair?
Parsley, sage, rosemary and thyme.
Remember me to one who lives there.
She once was a true love of mine…”
…
Có một nhóm người đang chơi nhạc cụ trên bãi cỏ, ở chính giữa là một người con gái đang hát bài hát có tên là “Scarborough Fair*”.
(*Bài hát ‘Scarborough Fair’ hay ‘Bản Tình Ca Thơm Mùi Thảo Mộc’: Đây là một bản dân ca của người Anh thời Trung cổ. Bài hát là nỗi nhớ thương da diết của người tình khi hai người phải chia tay nhau hoặc rơi vào cảnh xa cách.)
Tiếng hát thanh tao và âm thanh của chiếc kẻng tam giác vang lên bên tai Quý Tiêu, dường như cô nghe thấy kí ức sâu trong mình cũng đang vọng về.
Gió lùa vào kẽ tóc mới vừa được Ngụy Khinh Ngữ sửa sang, mùi bạc hà lặng lẽ tỏa ra từ chiếc áo khoác mà cô đang mặc.
Tiếng đàn dương cầm ở đâu dần lấn át đi những thanh âm hoa mỹ của nhạc cụ trên cánh đồng, đơn điệu trôi chảy trong đầu Quý Tiêu, hai đôi bàn tay uyển chuyển mềm mại như nhảy múa trên từng phím đàn.
Quý Tiêu hiếu kỳ nhìn bàn tay cô đang nắm lấy, lại nhìn Ngụy Khinh Ngữ đứng bên cạnh dưới ánh hoàng hôn.
Chiếc kim cài áo hình hoa hồng tỏa sáng rực rỡ, mái tóc dài được buông xõa sau lưng, nét mặt có sự thành thục đọng lại theo năm tháng.
Trong tiếng đàn dương cầm du dương trầm bổng, hình ảnh về thiếu nữ Ngụy Khinh Ngữ mà Quý Tiêu nhìn thấy ở sảnh khách sạn sáng nay dường như càng trở nên rõ ràng hơn.
Quý Tiêu dùng ánh mắt mờ mịt nhìn con gái trước mặt, hỏi: “Ngụy Khinh Ngữ, chị biết chơi dương cầm đúng không?”
Ngụy Khinh Ngữ dường như nhận ra Quý Tiêu đang nghĩ tới điều gì, nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”
“Vậy chị đã từng học đàn ở số 307 đường Duyên Lộ chưa?” Quý Tiêu lại hỏi.
Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu: “Chưa từng.”
Sự thật đã ở rất gần, nhưng người tìm kiếm nó lại lạc lối.
Một tia mất mát và bối rối hiện lên trong mắt Quý Tiêu khi cô nghe được câu trả lời từ nàng.
Cô khẽ cau mày, nhìn Ngụy Khinh Ngữ đã lấy lại dáng vẻ bình tĩnh ban đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao em lại cứ có cảm giác là đã từng gặp chị ở đâu rồi nhỉ?”
Ngụy Khinh Ngữ biết rằng con đường để Quý Tiêu nhớ lại khó khăn hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, “Thần” đã bày ra rất nhiều ngã rẽ trên chặng đường này, cũng sắp đặt rất nhiều khó khăn, chướng ngại để cản trở mọi người tìm thấy sự thật.
Đêm qua nàng đã chứng kiến cơn đau thắt ngực của Quý Tiêu nên biết là việc này không thể vội vàng, vì vậy chỉ có thể nói: “Chị nói rồi, kiếp trước chúng ta đã gặp nhau.”
Quý Tiêu nghe được câu trả lời giống y hệt những gì nàng đã nói sáng nay, trong nháy mắt cả người rơi vào suy tư.
Sau đó, đôi mắt Quý Tiêu sáng lên, như thể bắt được điểm gì đó quan trọng lắm, cô cười xán lạn nói: “Nếu vậy thì em đã gặp chị sớm hơn cả mối tình đầu của chị đó!”
Mặt trời lặn xuống phía sau dãy núi, nền trời nhuộm một màu đỏ cam sáng rực trên đỉnh đầu của người thiếu nữ, khiến nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ.
Ngụy Khinh Ngữ không khỏi chớp mắt hai cái, tựa như ngửi được trong không khí một chút mùi Brandy đào đang tỏa ra xung quanh cô.
“Để chị đố em một câu nhé?” Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh nói.
Quý Tiêu tò mò: “Sao thế?”
Ngụy Khinh Ngữ: “Nếu trong một cuộc đua Ma-ra-tông, em vượt qua người chạy thứ nhất thì em đứng thứ mấy?”
“Đương nhiên là đứng thứ nhất rồi.” Quý Tiêu nói.
Sau đó cô liền cảm thấy có gì đó không đúng, lại nhìn sang Ngụy Khinh Ngữ đứng bên cạnh, ra chiều suy tư nói: “Ngụy Khinh Ngữ này, hình như là chị nhớ lầm rồi đấy. Câu đố này phải là ‘Khi bạn chạy vượt qua người thứ hai thì bạn xếp thứ mấy?’ mới đúng chứ? Lúc đó sẽ có nhiều người hấp tấp mà trả lời ngay là ‘Xếp thứ nhất!’ ấy.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe Quý Tiêu giải thích rồi chỉ yên lặng cười mà không nói gì.
Nàng nhìn những ngôi sao dần dần điểm xuyết trên bầu trời cam sẫm, suy tư một lúc rồi mới trả lời Quý Tiêu: “Một ngày nào đó em sẽ hiểu.”
Nếu là ngày nào đó khác thì hôm nay Quý Tiêu chắc chắn không thể hiểu được.
Nhưng ngay khi cô muốn hỏi lại Ngụy Khinh Ngữ thì điện thoại của họ lại đồng thời reo lên.
Một bên là Kỳ Kỳ gọi cho Ngụy Khinh Ngữ, người còn lại là Lục Ninh gọi cho Quý Tiêu.
Cả hai người đều gọi họ trở lại dùng bữa.
Khi mặt trời lặn mất, màn đêm buông xuống và ánh đèn ne-on của thành phố được thay thế bằng những vì sao.
Kỳ Kỳ ngậm cuộn sushi trong miệng và chụp ảnh những ngôi sao sáng tỏ hiếm hoi không thể nhìn thấy từ nơi phố thị, âm thanh xào xạc của cỏ cây khiến cô rất phấn khích.
Quý Tiêu ngồi cạnh Ngụy Khinh Ngữ trên tấm vải dày được trải trên bãi cỏ, ngước mắt nhìn dải Ngân Hà rộng lớn trong tầm mắt.
(Editor: Đố mọi người dải Ngân Hà còn được gọi là gì nè? (^▽^)