Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 60



Âm tiết cuối cùng của bài hát vang lên trên sân khấu xa xôi, còn nửa giờ nữa mới đến tiết mục biểu diễn chào mừng ngày thành lập trường.

Các học sinh nối tiếp nhau đi vào khiến cho hội trường trở nên ồn ào náo nhiệt hơn rất nhiều, tuy nhiên, không ai để ý rằng – Ngụy Khinh Ngữ, người vừa mới đứng ở phía sau, lúc này đã bước qua Kiều Nghê và ngồi xuống bên cạnh Quý Tiêu một cách bình thản như không có chuyện gì.

Hương bạc hà cọ qua cẳng chân dưới làn váy khiến nàng có chút tê dại.

Quý Tiêu có chút kinh ngạc nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi bên cạnh mình, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ của nàng, cô lại nghĩ rằng nàng chỉ là thuận tiện đi ngang qua giúp mình giải vây mà thôi.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cảm giác bản thân giống như một kẻ dư thừa lại một lần nữa dấy lên trong lòng Kiều Nghê.

Nàng nhìn cổ tay trái của Quý Tiêu, rõ ràng là đã tháo xuống chiếc vòng treo giỏ đào kia rồi. Giọt nước mắt mà vừa rồi nàng cố gắng ép ra cuối cùng cũng rơi xuống nền đất, lặng lẽ vỡ vụn.

Trong không gian nhỏ bé có chút quái dị này, Quý Tiêu nhất thời không biết nên kết thúc việc này như thế nào.

Ngụy Khinh Ngữ từ lúc ngồi xuống thì không nói tiếng nào, đôi môi anh đào dường như không có việc gì, an nhàn ngậm lấy ống hút.

Kiều Nghê đứng ở một bên, ngón tay mân mê chỗ trái cây mà mình đã chuẩn bị, đôi chân như bị đóng đinh ở cầu thang tiến không được lùi không xong.

“Không phải đã nói em chờ ở cửa sao?”

Một giọng nói êm tai quen thuộc vang lên phía sau ba người, phá vỡ sự ngại ngùng của Kiều Nghê.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu lên thân thể người đang đi tới, mơ hồ phác hoạ ra dáng người mảnh khảnh.

Kỳ Kỳ từ tốn đi tới, trên tay còn cầm theo hai ly trà sữa.

“Cho em, có nho, còn có trà sữa nhiều phô-mai kem cheese.”

Nói rồi Kỳ Kỳ đặt ly trà sữa còn đang toả hơi lạnh lên đỉnh đầu Kiều Nghê, “Đi thôi, chị vừa hỏi qua, hôm nay trong lớp có một bạn nữ xin nghỉ, lát nữa em ngồi cùng chị nhé.”

Thanh âm đều đặn rơi xuống, Kỳ Kỳ cũng không chờ Kiều Nghê phản ứng lại với lời nói của mình.

Kiều Nghê nhận lấy ly trà sữa, sau đó gật gật đầu rồi theo Kỳ Kỳ về khu vực ghế ngồi của lớp cô.

Một đoạn đường này hai người cùng đi quả thực có chút yên tĩnh quá mức.

Kiều Nghê nhìn hai chiếc bóng đi song song cạnh nhau, có chút ngập ngừng hỏi: “Này, Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đang quen nhau à?”

Kỳ Kỳ nghe vậy liền nghiêng đầu hỏi: “Sao em lại nghĩ như vậy?”

Kiều Nghê vuốt đi những giọt nước lạnh lẽo đọng trong lòng bàn tay, nhỏ giọng đáp: “Chỉ là tôi cảm thấy như vậy…”

“Học kỳ vừa rồi tôi còn cho là mình bị ảo giác, nhưng vừa nãy khi nhìn hai người đó đứng cạnh nhau, vẫn là cảm thấy họ thực sự rất xứng đôi.”

“Em thực sự rất thích Quý Tiêu sao?” Kỳ Kỳ hỏi.

Mái tóc dài tựa như rong biển phủ xuống gò má, khiến cho người ta không cách nào nhìn ra được gương mặt của cô đang mang cảm xúc gì.

Kiều Nghê nghĩ ngợi một hồi, sau đó ngậm lấy ống hút rồi lắc lắc cái đầu nhỏ.

Vị chua của những quả nho trái mùa phảng phất trên đầu lưỡi, khiến cho giọng nói của nàng cũng có chút chua xót: “Tôi nghĩ bây giờ thì không còn thích nữa rồi.”

“Hôm nay nhìn thấy chị ấy ngồi ở đó, liền nghĩ xem có nên đến tìm người ta hay không. Có lẽ là cảm giác không cam lòng chăng, giống như lúc phát hiện ra bản thân đã không thể phân hoá thành giống loài Alpha mà mình yêu thích nhất cũng vậy. Nhưng cảm giác đó cũng chỉ tồn tại trong lòng vài ba tháng ngắn ngủi, sau đó dù muốn hay không cũng phải chấp nhận thôi.”

“Hầy…” Kiều Nghê thở dài, chỉ là vẻ thất vọng buồn bã trên gương mặt đã không còn giống như lúc nàng nhìn thấy hai cái giỏ đào đeo trên tay Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ ngày đó, “Đến bao giờ tôi mới gặp được người thích mình nhỉ?”

“Đừng buồn, có những Alpha thích em vì em là một Omega, cũng có những Alpha là muốn không được nên buộc phải từ bỏ việc thích em nữa kìa.”

Kỳ Kỳ nói xong liền đưa tay lên xoa đầu Kiều Nghê, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng cưng chiều mà trước nay cô chưa từng thể hiện với người khác.

Phần tóc trên đỉnh đầu Kiều Nghê sắp sửa bị cô xoa đến rối bời, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Thật vậy sao?”

Kỳ Kỳ gật đầu khẳng định: “Thật chứ.”

Có lẽ là lời an ủi của Kỳ Kỳ đã thực sự có tác dụng, âm giọng sau khi uống trà sữa của Kiều Nghê cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Trong đôi mắt long lanh tràn ngập xuân ý của cô gái trẻ dường như đang mong chờ điều gì.

Có điều, ánh sáng trong mắt còn chưa kịp điều chỉnh tốt đã lọt vào tầm mắt của Kiều Nghê, sự tin tưởng trong ánh mắt nhanh chóng rút đi, thay vào đó là sự nghi ngờ.

Nàng ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt thoáng ủ rũ: “Chị lừa tôi đúng không? Nếu như thật sự có người thích tôi thì tại sao tôi lại không biết chứ?”

“Sao mà em biết được.” Kỳ Kỳ nhìn nàng, trên môi là ý cười khó đoán, “Trước giờ em chỉ luôn ngẩng cao đầu nhìn về phía xa mà.”

Ánh sáng từ sân khấu chiếu lên nụ cười có phần sâu xa đó, tựa như một bông hồng kiêu hãnh nở rộ giữa rừng hoa đầy màu sắc.

Khung cảnh đẹp đẽ tới mức khiến người ta không thể nào rời mắt sang những bó hoa bên cạnh.

Đôi đồng tử của Kiều Nghê thoáng run lên, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Kỳ có chút mất tập trung.

Giống như từ sâu trong đáy lòng phát ra một tiếng vang thanh thuý, trong nháy mắt gương mặt của cô gái nhỏ thoáng đỏ lên.

Cầm chùm nho mọng nước trên tay, nàng không nói một lời nào, chỉ ngồi yên vị tại vị trí ghế được sắp xếp cho lớp Kỳ Kỳ.

Mặc dù là cùng thời điểm đó, trái tim bé nhỏ của Kiều Nghê đang đập thình thịch, giống như trong buổi tối rất lâu về trước, khi nàng chạy ra khỏi nhà và cùng Kỳ Kỳ ngồi chơi xích đu.



Hội trường càng lúc càng ồn ào náo nhiệt, các học sinh nối tiếp nhau bước vào, chẳng mấy chốc đã nhấn chìm hình ảnh của Kỳ Kỳ và Kiều Nghê.

Cho đến khi Quý Tiêu không còn nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Kỳ nữa, cô mới chậm rãi thu tầm mắt về.

Ngụy Khinh Ngữ vẫn đang xem bài phát biểu với vẻ mặt bình tĩnh, dáng người thẳng tắp của nàng dường như đang toát lên vẻ thờ ơ với cả thế giới.

Chỉ là, trên tay vị tiên nữ hạ phàm không dính khói bụi nhân gian này đang cầm một ly trà sữa.

Đôi môi mềm mại đang ngậm một cái ống hút màu trắng, trong suốt như pha lê, trên đầu ống còn lộ ra một vài chỗ bị cánh môi đè ép.

Giống như một điểm lơ lửng trên dòng sông băng mỏng manh ở nơi vực xanh sâu thăm thẳm.

Tuy rằng không quá hài hoà, nhưng Quý Tiêu nhìn thế nào cũng vẫn thấy vừa mắt.

Cô liếc mắt một cái, chủ động tìm đề tài bắt chuyện: “Không phải cậu nói đi diễn tập à? Sao quay lại nhanh vậy? Với cả sắp bắt đầu rồi, không cần ở hậu trường chuẩn bị gì sao?”

Ngụy Khinh Ngữ khẽ nhả ống hút ra, đầu tiên là ngẩng đầu lên, sau đó là im lặng nhìn Quý Tiêu.

Còn lâu Ngụy Khinh Ngữ mới nói cho Quý Tiêu biết là ban nãy khi nàng đi ngang qua sân khấu đã nhìn thấy Kiều Nghê bước đến đây.

Lúc đầu Ngụy Khinh Ngữ chỉ án binh bất động, lặng lẽ đứng quan sát.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc hộp quen thuộc xuất hiện, nàng rốt cuộc cầm lên chiếc túi mà hồi sáng bản thân để lại ở hậu trường, sau đó nhét bản thảo diễn thuyết vào trong túi rồi nhanh chóng bước tới.

Nàng thiếu nữ giấu đi sự chiếm hữu trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Buổi diễn tập chỉ mang tính chất hình thức thôi, phần của tôi đã xong rồi.”

Ngụy Khinh Ngữ liếc nhìn xung quanh, hỏi: “Không lẽ… Cậu không hoan nghênh tôi trở lại sao?”

Ngay sau đó, nàng lại nhớ đến việc vừa rồi Quý Tiêu suýt chút nữa đã đồng ý với Kiều Nghê: “Hay là tôi lại làm hỏng chuyện tốt của cậu rồi?”

Quý Tiêu nghe vậy vội vàng lắc đầu, “Không, nào có chứ!”

Tôi còn ước cậu ngồi lại đây nữa kìa.

Có trời mới biết tôi vui mừng thế nào khi thấy cậu đó.

Nhưng Quý Tiêu không dám nói những lời này với Ngụy Khinh Ngữ.

Cô sẽ giấu hết vào trong lòng, tới thời điểm không có ai thì mới âm thầm đem ra lén lút hoài niệm.

Nghĩ như vậy, Quý Tiêu liếc nhìn ly trà sữa mà Ngụy Khinh Ngữ đã uống quá nửa, khéo léo chuyển chủ đề: “Vậy cậu thấy thấy trà sữa lần này mua cho cậu uống ngon không?”

Ngụy Khinh Ngữ gật đầu: “Ngon lắm.”

Rồi sau đó nàng nhìn đến miếng dâu tây trên miệng cốc, lại nhớ đến ly trà sữa đầu tiên mà Quý Tiêu mua cho mình, liền nói thêm: “Nhưng mà… Không ngon bằng ly trà đào tuyết mà cậu mua cho tôi ở học kỳ trước, miếng đào trong đó rất lớn, cũng rất tươi, ăn còn có vị ngọt.”

Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, lại vô cùng nghiêm túc, như thể nàng chỉ đang công tâm đánh giá và cho điểm hai loại đồ uống.

Nhưng Quý Tiêu nghe xong thì hai má lại đỏ bừng lên.

Pheromone của cô có mùi rượu đào, vậy mà nàng lại nói ngay trước mặt mình rằng nàng rất thích vị đào tuyết đó.

Quý Tiêu biết lời này của Ngụy Khinh Ngữ không phải là đang có ý trêu chọc mình, nhưng trái tim không hiểu sao lại càng đập nhanh hơn.

Đây không phải là lần đầu Quý Tiêu có biểu hiện như vậy.

Ngụy Khinh Ngữ ở một bên nhìn rõ, nàng lại nhớ về cuộc thảo luận trong lúc cả hai đi ăn lẩu sau khi thi cuối kỳ lần trước, vào thời điểm nói đến hương vị pheromone của Quý Tiêu, cô cũng lộ ra vẻ mặt vừa e thẹn vừa ngượng ngùng thế này.

Cô hơi nheo mắt lại, gương mặt hơi cúi xuống lộ ra vẻ bối rối khi bị trêu chọc bằng lời nói.

Trắng nõn lại trong lành, tựa như những trái đào trĩu mật ngọt được ưa chuộng nhất vào mùa hè.

Dưới ánh đèn mờ ảo của khán phòng, đôi mắt xanh thẳm của Ngụy Khinh Ngữ hơi cong lên, trong con ngươi màu lam ngọc tràn ngập ý cười sâu xa.

Nàng quay người về phía Quý Tiêu, đang định nói thêm gì đó thì bị người ta cắt ngang.

Nữ sinh mà nàng chạm mặt khi vào cửa lại xuất hiện trước mặt hai người, cô bé hướng về phía Ngụy Khinh Ngữ thận trọng nói: “Khinh Ngữ học tỷ, tiết mục sắp bắt đầu rồi, giáo viên kêu em gọi chị đến hậu trường chuẩn bị.”

“Ngay bây giờ sao?” Ngụy Khinh Ngữ bỗng dưng cảm thấy có chút mất hứng.

(Lại là má ghẻ Beta: Xin phép cả nhà cho tui nhiều chiện một xí, nhưng mà sao khúc này giống bá đạo phúc hắc tổng tài đang bày trò đùa bỡn chọc ghẹo với tiểu kiều thê mà bị người khác phá ngang xong cái mất hứng cọc lên thế nhỉ?? 😳)

Cô bé khoá dưới nhận được ánh nhìn mang theo áp lực vô hình từ Omega cấp S trước mặt, bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng… Thật ra là từ bốn phút trước. Lúc giáo viên thông báo trong nhóm chat em cũng đã gửi tin nhắn qua cho chị, chỉ là chị chưa có đọc…”

Nghe vậy, Ngụy Khinh Ngữ cũng không biết nên nói gì nữa, vì vậy nàng chỉ “Ừm” một tiếng rồi buông ly trà sữa trong tay ra, sau đó đứng thẳng người dậy.

Vừa đi ra khỏi khu vực khán đài, Ngụy Khinh Ngữ lại quay đầu nhìn Quý Tiêu: “Tôi đi đây.”

“Ừ.” Quý Tiêu gật đầu, “Đừng quá khẩn trương.”

Ngụy Khinh Ngữ nghe xong cũng gật đầu, sau đó cầm bản thảo rời đi cùng cô bé học khoá dưới.

Chỉ là, còn chưa đi được quá hai bước, phía sau đã truyền đến tiếng gọi.

“Đúng rồi, Ngụy Khinh Ngữ này.” Quý Tiêu như nhớ ra điều gì quan trọng vội đứng phắt dậy.

Trong lòng Ngụy Khinh Ngữ không biết thế nào lại nảy sinh cảm giác chờ mong, nàng làm ra vẻ bình tĩnh xoay người lại: “Sao vậy?”

“Cầm lấy.”

Giọng điệu có phần tuỳ tiện phát ra từ cổ họng của Quý Tiêu, tiếp sau đó là một vật nhỏ lóng lánh vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp từ tay cô bay ra.

Ngụy Khinh Ngữ khéo léo đưa tay lên bắt lấy vật nhỏ.

Một viên kẹo được gói trong giấy bóng lấp lánh hết sức quen thuộc xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

Quý Tiêu hất cằm, bày ra dáng vẻ đại tiểu thư, nói: “Lên đó phát biểu thì đừng có làm mất mặt bổn tiểu thư đây, lúc nào hồi hộp khẩn trương quá thì ăn một viên, vị chanh đấy.”

Ngụy Khinh Ngữ nghe ra giọng điệu quen thuộc từ Quý Tiêu, liền gật đầu với cô: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Nàng nắm chặt viên kẹo trong tay, sau đó rời đi cùng nữ sinh khóa dưới.

Hội trường xung quanh rất ồn ào, nhưng không khí giữa Ngụy Khinh Ngữ và cô nữ sinh kia lại vô cùng yên tĩnh.

Mãi cho tới khi đi đến hậu trường, nữ sinh kia thấy Ngụy Khinh Ngữ sắp đi vào phòng chuẩn bị mới ngập ngừng hỏi nàng: “Học tỷ… Chị có cảm thấy Quý Tiêu học tỷ rất ngạo kiều không?”

Ngụy Khinh Ngữ nghe xong, trong đôi mắt xanh ngọc thoáng hiện lên ý cười: “Đến cả em còn nhìn ra được.”

Rõ ràng đàn chị trước mặt vốn luôn người lạnh lùng và xa cách với mọi người, thế nhưng giờ phút này trên gương mặt xinh đẹp ấy lại toát lên một tia giảo hoạt hiếm thấy.

Ánh đèn trắng dịu dàng chiếu xuống giữa hai người, khiến cho nữ sinh vừa mới phân hoá thành Alpha kia không khỏi có chút thất thần.

Không lâu sau khi Ngụy Khinh Ngữ rời đi, các thành viên bên ban chấp hành kỷ luật và các giáo viên cũng đã đến.

Thời gian dần đếm ngược, buổi lễ kỷ niệm thành lập trường cũng đã bắt đầu, mọi người khi nhìn thấy tấm băng-rôn màu đỏ trên cánh tay của các học sinh bên ban chấp hành kỷ luật thì đồng loạt im lặng, không nói chuyện ồn ào nữa.

Đèn sân khấu được bật sáng, hiệu trưởng chậm rãi đi ra sau khi hai học sinh dẫn chương trình phát biểu.

Có điều, những bài diễn văn kỷ niệm này thường rất dài dòng văn tự, vì vậy không khí sôi nổi rất nhanh đã lắng xuống.

Các học sinh ngán ngẩm dựa vào nhau, một số người lén trốn người bên ban chấp hành kỷ luật để chơi game, tất cả đều đang chờ đợi màn nhàm chán này kết thúc.

Chỉ là không nghĩ tới, lời còn chưa nói hết thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đã bị nàng thiếu nữ xinh đẹp đang bước đến hấp dẫn.

Ngụy Khinh Ngữ bước lên từ bên phải sân khấu với phong thái duyên dáng, nàng bình tĩnh cầm theo chiếc kẹp màu đen đang cài bản thảo bài phát biểu của mình.

Đôi chân thon dài cân đối của nàng lộ ra dưới lớp váy dài, ngay cả mắt cá chân cũng vô cùng tinh tế đẹp mắt.

Ngụy Khinh Ngữ đứng trước bục phát biểu, ánh sáng từ những chùm đèn trên đầu chiếu lên gương mặt trắng nõn thanh lãnh của nàng, tựa như một bức chạm khắc hoàn mỹ nhất trên đời.

Các học sinh dưới khán đài thấy vậy liền buông bỏ hết điện thoại di động rồi ngồi thẳng người dậy để chờ đợi màn phát biểu của nàng.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ngụy Khinh Ngữ, nhưng trong tầm mắt nàng lúc này lại chỉ có duy nhất một mình Quý Tiêu.

(🎶: And everybody's watchin' her, but she's lookin' at you~)

Nàng tìm kiếm hình ảnh cô gái đang ngồi lẫn trong đám đông, ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại trên người cô lâu hơn một chút. Khi Ngụy Khinh Ngữ mở bài phát biểu ra, trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một tia sáng lấp lánh như pha lê.

Nàng vẫn luôn nắm chặt viên kẹo mà Quý Tiêu đưa cho kể từ lúc chuẩn bị đến khi bước lên sân khấu.

Loại hành vi này quả thực có chút ấu trĩ, nhưng không hiểu sao Ngụy Khinh Ngữ lại cảm thấy bản thân thực sự có động lực hơn rất nhiều.

Ngụy Khinh Ngữ cẩn thận điều chỉnh lại micro, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nàng bắt đầu đọc bài diễn văn của mình: “Xin chào các thầy cô và các bạn học…”

Khi thanh âm trong trẻo lạnh lùng của nàng vừa vang lên, trong khán phòng lập tức rộ lên những lời cảm thán.

Âm thanh từ giọng nói của những người xung quanh vờn bên tai Quý Tiêu, ở khoảnh khắc đó, những gì mà cô nghe thấy được đều là ba chữ “Ngụy Khinh Ngữ”.

“Aish chít tịt… Đây là ai vậy? Trông mê thế!”

“Không biết hả? Nàng là Ngụy Khinh Ngữ ở lớp thực nghiệm khối 11 đó.”

“Là cái người mà dạo trước gia đình xảy ra chuyện đấy á?”

“Đúng rồi, là ẻm đó.”

“Nhưng mà xem ra hiện tại nàng trông cũng không khổ sở như trong lời đồn đại nhỉ, vẫn xinh đẹp như vậy, ở đại hội thể thao lần trước còn phá kỷ lục hạng mục chạy 1.500m của trường đó.”

“Đúng rồi, nàng đó.”

“Ây da, bảo bối nhà chúng ta, cậu là học tới đần cả người rồi hay sao mà cái gì cũng không biết vậy?”

“Hừm, nhưng kể ra một người xinh đẹp lại tài giỏi như thế ngay từ đầu phân hoá thành Alpha thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao.”

“Haha, cậu ở đây tiếc nuối việc người ta không phải Alpha thì mấy Alpha bên kia đang thầm cảm thấy may mắn vì người đẹp như vậy lại phân hoá thành Omega đấy.”

“Mé nó, hâm mộ quá đi mất!”

“Kỳ thực thì tôi thấy hai Omega cũng đâu tới nỗi nào, miễn là tỷ tỷ thích thì nàng muốn thế nào cũng được. Tỷ tỷ, pick em đi!!!”

“Đúng đúng!!”

………

Quý Tiêu nghe mấy học sinh khối 11 và 12 ngồi phía sau bàn tán xôn xao, trong lòng không khỏi cười khinh một tiếng.

Quê quá nha, Ngụy Khinh Ngữ chắc chắn sẽ không thèm nhìn tới mấy người đâu.

Trà sữa vị bạc hà vẫn còn dư âm trong cổ họng của Quý Tiêu, mang lại cảm giác thoả mãn mà chỉ có mình cô biết.

Những thứ mà người khác đến giờ mới phát hiện, Quý Tiêu đã biết từ lâu, thậm chí còn hiểu rất rõ, điều này khiến cô không khỏi có chút cảm giác tự hào.

Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang toả sáng lấp lánh trên sân khấu, trái tim vô thức run lên.

Thật giống như trong nguyên tác mô tả, dù là bất kỳ tình huống nào, chỉ cần Ngụy Khinh Ngữ bước lên sân khấu thì nàng sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Lúc nào cũng có thể khiến người khác rung động.

Đúng lúc này, di động đặt trên đùi Quý Tiêu rung lên.

Kỳ Kỳ gửi mấy tấm hình lên nhóm chat của bốn người.

【Kỳ Kỳ: Mời mọi người chiêm ngưỡng cận cảnh mỹ mạo của tiểu thư Ngụy Khinh Ngữ nhà chúng ta.】

【Phòng Nhất Minh: Oà, xịn thế, cậu mượn được máy ảnh kỹ thuật số ở đâu à?】

【Kỳ Kỳ: Đương nhiên, tôi mượn của trưởng câu lạc bộ nghệ thuật khối 12 đó.】

【Kỳ Kỳ: Không phải người nào đó chê kỹ thuật chụp ảnh của tôi kém sao, bây giờ thì thế nào? Dậy gáy tiếp đi @Quý đáng yêu vô địch vũ trụ của bé.】

Quý Tiêu nhìn điệu bộ tỏ vẻ hung hăng của Kỳ Kỳ, lặng lẽ lướt xem từng tấm ảnh mà cô ấy gửi tới.

Thực sự phải nói rằng, với sự hỗ trợ của máy ảnh công nghệ cao, kỹ năng lấy nét và chụp ảnh vốn không tồi của Kỳ Kỳ dường như còn trở nên lợi hại hơn rất nhiều.

Ngụy Khinh Ngữ chỉ đang đứng phát biểu bài diễn văn cho buổi lên kỷ niệm thành lập trường, nhưng dưới ống kính của Kỳ Kỳ, nàng giống như một ngôi sao lớn đang tổ chức họp báo với giới truyền thông vậy.

Mái tóc dài mềm mại như thác nước chảy xuống đầu vai, lộ ra ngũ quan thanh tú.

Đặc biệt là đôi mắt như biển hồ của nàng, khi được ánh sáng rực rỡ trong phòng chiếu vào, trong đôi đồng tử màu xanh ngọc ấy dường như đang chứa đựng cả một bầu trời đầy sao.

Mặc dù thân thể mảnh mai của nàng đã đứng ở đó hơn nửa giờ đồng hồ, nhưng sống lưng nàng vẫn luôn thẳng tắp, khí chất toát lên từ con người nàng giống như những gì người ta thường dùng để mô tả về những vị tiểu thư trâm anh thế phiệt trong phim truyền hình Hàn Quốc.

Ánh mắt Quý Tiêu bỗng dưng có chút căng thẳng, cô gõ nhẹ vào màn hình khiến nó vang lên hai tiếng lách cách.

Khuôn mặt của Ngụy Khinh Ngữ trong tấm ảnh trên màn hình bỗng chốc được phóng đại, hình ảnh đôi môi mềm mại của nàng đã lọt vào tầm mắt của Quý Tiêu.

Đôi môi hồng nhuận như cánh hoa đào nổi bật trên làn da trắng sứ, mỹ mạo xinh đẹp không hề bị đi theo khuôn mẫu cũ kĩ.

Dưới ánh đèn, cánh môi mềm mại bóng bẩy trong suốt như pha lê không khỏi khiến trái tim người ta ngo ngoe rục rịch.

Sau khi nhìn chằm chằm hồi lâu, Quý Tiêu cảm thấy miệng lưỡi mình trở nên khô khốc.

Khung cảnh tối tăm xung quanh vừa vặn che đi được gương mặt đỏ ửng của cô, Quý Tiêu vội vàng cầm ly trà sữa lên uống một ngụm, sau đó đẩy điện thoại ra xa.

Chỉ là Quý Tiêu còn chưa uống được mấy ngụm thì điện thoại lại rung lên.

Thấy Quý Tiêu mãi không trả lời, Kỳ Kỳ sốt ruột chờ không nổi liền tag tên cô lần nữa: 【Chị Tiêu, hót lên một câu xem nào? @Quý đáng yêu vô địch vũ trụ của bé.】

Dẫu sao thì bản thân vừa rồi nhìn hình chụp còn đỏ bừng cả mặt, Quý Tiêu lúc này không biết tìm đâu ra điểm để chê kỹ thuật của Kỳ Kỳ nữa.

Sau khi bình tĩnh lại, cô gõ mấy chữ trên màn hình: 【Cũng đẹp đấy.】

Kỳ Kỳ có chút bất mãn: 【Cái gì đẹp cơ? Cậu phải nói rõ ra chứ? Là tôi đã chụp được một tấm hình đẹp xuất sắc à?】

Quý Tiêu nhìn câu hỏi của Kỳ Kỳ, cố nín cười nói: 【À thì, tất nhiên là Ngụy Khinh Ngữ nhà chúng ta lớn lên rất xinh đẹp rồi.】

Kỳ Kỳ thấy vậy liền gửi một cái sticker con mèo béo khóc sướt mướt, nói: 【Không thể nói là vì kỹ thuật chụp hình của tôi tốt à? Hmu hmu…】

Quý Tiêu vừa rồi là trêu chọc, lúc này mới nghiêm túc nhận xét: 【Đương nhiên là có rồi, nhờ vào kỹ thuật thượng thừa của Kỳ Kỳ mà chúng ta mới có những tấm ảnh đầy khí chất như thế này chứ.】

Phòng Nhất Minh lúc này liền nhảy ra trêu chọc: 【Chị Tiêu, cậu cũng thật biết cách quan tâm người khác nha.】

……

Sau khi bài diễn văn khai mạc kết thúc là đến lượt các tiết mục biểu diễn văn nghệ, trong khi trên sân khấu đang có những tiết mục rất xuất sắc thì trong nhóm chat mấy người Quý Tiêu cũng đang bàn tán rất sôi nổi.

Ngụy Khinh Ngữ theo chỉ thị của Liễu Nguyệt đi đến phòng họp phía sau hậu trường để nghỉ ngơi, khi nàng vừa mở điện thoại lên lập tức thấy thông báo từ nhóm chat đã nhảy lên 99+.

Quý Tiêu cùng hai người kia nhắn nhiều như vậy, tốc độ càng lúc lại càng nhanh, nhìn lượng tin nhắn chưa đọc đang trôi dần ở góc màn hình khiến người ta không khỏi chóng mặt.

Nhưng Ngụy Khinh Ngữ đã sớm quen với điều này, đa phần sẽ là những nội dung không quá quan trọng nên thi thoảng nàng sẽ lặng lẽ lướt qua.

Có điều, lần này nàng lại không có cách nào di dời sự chú ý đi nơi khác, ngược lại còn có chút không khống chế được tâm tình vốn luôn bình tĩnh của mình.

Từ đầu đến cuối, chủ đề cuộc trò chuyện của ba người kia đều xoay quanh bài phát biểu vừa rồi.

Ánh sáng từ điện thoại hắt lên trong đôi mắt xanh ngọc của Ngụy Khinh Ngữ, có một tin nhắn nàng đặc biệt chú ý tới.

———【Quý đáng yêu vô địch vũ trụ của bé: À thì, tất nhiên là Ngụy Khinh Ngữ nhà chúng ta lớn lên rất xinh đẹp rồi.】

Nhà chúng ta…

Cô ấy thực sự đặt cả hai vào chung một chỗ, còn khẳng định một từ “nhà” chắc nịch.

Ngụy Khinh Ngữ cố thuyết phục bản thân rằng Quý Tiêu chỉ là tiện tay nhắn như vậy thôi, nhưng trái tim bé nhỏ trong lồng ngực đang đập như sắp mất kiểm soát.

Ngụy Khinh Ngữ chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ vì một câu nói của người khác mà lại có thể khiến nàng đỏ mặt tới mức này.

Cứ như vậy, một câu nói vu vơ đã được nàng cất sâu trong đáy mắt, cùng với một viên kẹo mà Quý Tiêu đưa cho nàng ngày hôm nay, tất cả đều được nàng chậm rãi khắc sâu vào trong lòng.

Gần như cùng lúc ấy, Quý Tiêu lại ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng bên mũi, nhưng khi cô ngẩng đầu lên thì lại chẳng phát hiện được gì.

Ngay khi cô đang hoang mang với ảo giác mà mình vừa ngửi thấy thì điện thoại lại rung lên.

【Ngụy Khinh Ngữ: Tôi đi xuống đây.】

Nhìn thấy tin nhắn của Ngụy Khinh Ngữ, Quý Tiêu bỗng dưng có cảm giác chột dạ lo lắng, vì vậy cô bị gõ sai hai chữ: 【Cậu có muốn béo trở lại không?】

Ngụy Khinh Ngữ nhìn tin nhắn bị gõ sai của Quý Tiêu, trong đầu thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh cô ấy luống cuống nhanh tay trả lời tin nhắn của mình.

Trong mắt nàng hiện lên ý cười, hùa theo tin nhắn gõ sai của người kia: 【Đợi lát nữa rồi béo đi.】

Quý Tiêu có chút xấu hổ, cô đoán đăng Ngụy Khinh Ngữ ở bên kia màn hình chắc chắn đang cười mình, liền đổi chủ đề: 【Vừa rồi ở biểu hiện ở trên sân khấu của cậu rất tốt, tôi nghe mọi người xung quanh khen cậu không ngớt lời đó.】

Ngụy Khinh Ngữ mỉm cười, trong lòng có chút mong chờ: 【Vậy còn cậu thì sao?】

“Tôi á?”

Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ hỏi ngược lại mình thì không khỏi có chút ngạc nhiên.

Mới vừa rồi trong nhóm chat cô và hai người kia còn khen Ngụy Khinh Ngữ không hết lời, nhưng hiện tại đều đã quên hết cả. Quý Tiêu liếm đôi môi có chút khô, gõ phím trả lời: 【Tôi cảm thấy biểu hiện của cậu cũng khá tốt.】

Tin nhắn gửi qua, Quý Tiêu lại cảm thấy như vậy chưa đủ, liền bổ sung: 【Là rất tốt.】

Nhận được tin nhắn, Ngụy Khinh Ngữ có cảm giác như người thiếu nữ ấy đang đứng trước mặt mình, nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ như hoa.

Hương Brandy đào lặng lẽ thấm sâu vào trong lòng Ngụy Khinh Ngữ, nàng nhìn hai tin nhắn mới gửi đến của Quý Tiêu, chủ động nói: 【Lát nữa cậu có muốn tới hậu trường không? Tôi đưa cậu đi dạo một vòng.】

Quý Tiêu nhìn thấy tin nhắn, lập tức cảm thấy mấy tiết mục biểu diễn trên sân khấu thật nhàm chán, vì vậy cô liền lập gật đầu: 【Được, vậy để tôi tới tìm cậu.】

Ngụy Khinh Ngữ khẽ mỉm cười, nói: 【Được rồi, cậu nên đi từ cửa sau của khán phòng, nơi đó không có người của ban chấp hành kỷ luật trông coi đâu.】

【Tôi đang ở phòng họp thứ hai bên tay trái.】

“Khinh Ngữ, con đến sớm ghê.”

Đúng lúc này, giọng nói thanh thuý của Liễu Nguyệt vang lên sau lưng Ngụy Khinh Ngữ, khiến động tác gõ phím của nàng lập tức ngưng lại.

Ngụy Khinh Ngữ thấy Liễu Nguyệt đi tới thì âm thầm gửi tin nhắn đi, sau đó thản nhiên hỏi: “Cô Liễu Nguyệt gọi con đến đây là có việc gì sao?”

“Không phải việc tư đâu, là việc của trường đó. Vì lời mời hữu nghị của hiệu trưởng nên trường trung học tư thục Hoa Lan đã cử học sinh khối 11 sang trường chúng ta để tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường. Nhưng họ đến đột ngột quá nên cô và hiệu trưởng định cử con làm người đại diện đón tiếp cho trường, con thấy có được không?”

“Dạ được.” Ngụy Khinh Ngữ đã sớm quen với những việc thế này nên nàng cũng không có gì quá ngạc nhiên.

Chỉ là vừa rồi nàng mới nói với Quý Tiêu là sẽ ở đây đợi cô, cũng không muốn phải thất hẹn với cô, vì vậy liền hỏi: “Chúng ta phải đi ngay bây giờ ạ?”

“Không cần, phó hiệu trưởng đã dẫn bọn họ tới đây rồi.”

Ngay khi Liễu Nguyệt vừa nói xong thì cánh cửa trước mặt Ngụy Khinh Ngữ đã bị mở ra từ bên ngoài.

Đôi giày da nện xuống nền đất phát ra từng tiếng sắc lạnh.

Một vài học sinh trong bộ đồng phục mang hơi hướng phương Tây trông có phần tinh tế hơn đồng phục của trường trung học trực thuộc nhanh chóng bước vào.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn vào đoàn người trước mặt, cánh tay đang rũ bên hông không khỏi siết chặt lại.

Ở phía trước đoàn người, Tấn Nam Phong hiên ngang xuất hiện trong tầm mắt nàng thiếu nữ.

Bảo sao vừa rồi nàng nghe tên cái trường này có vẻ hơi quen tai.

Hoá ra là ngôi trường mà Tấn Nam Phong đang theo học.

“Đây là thầy Triệu và các bạn học sinh đại diện đến từ trường trung học tư thục Hoa Lan.” Liễu Nguyệt đơn giản giới thiệu.

“Chúng tôi vừa mới được nghe bài diễn văn của Ngụy Khinh Ngữ và đã học được rất nhiều điều, trường của các vị quả thực là một ngôi trường có kinh nghiệm giảng dạy phong phú với bề dày lịch sử lâu đời.”

Ngụy Khinh Ngữ lễ phép vươn tay, đáp: “Thầy Triệu khách khí quá ạ.”

“Để tôi giới thiệu từng người.” Thầy Triệu chỉ vào Tấn Nam Phong đang đứng phía trước.

“Đây là Tấn Nam Phong, học sinh đứng top đầu của trường chúng tôi. Vừa rồi cậu ấy đã giành được huy chương vàng cho hạng mục sáng tạo khoa học kỹ thuật của một cuộc thi lớn được tổ chức cho nhóm thanh thiếu niên.”

“Xin chào, tôi là Tấn Nam Phong.” Tấn Nam Phong gật đầu rồi lịch sự đưa tay ra với Ngụy Khinh Ngữ.

Ngụy Khinh Ngữ đối với người trước mặt tuy không có nhiều hảo cảm nhưng cũng không thể bỏ qua mấy cái nghi thức chào hỏi này, vì vậy nàng cũng đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Ngụy Khinh Ngữ.”

Chỉ là, vào lúc mọi người đều không ngờ tới, ngay khi bàn tay mềm mại của nàng thiếu nữ vừa chạm vào tay của Tấn Nam Phong thì cánh cửa phòng họp lại một lần nữa được đẩy ra.

Quý Tiêu không biết trong phòng họp lúc này đang có rất nhiều người, vì vậy liền vô tư đẩy cửa bước vào.

Trước khi Quý Tiêu kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra trong phòng thì hình ảnh bàn tay Ngụy Khinh Ngữ đang nắm lấy bàn tay Tấn Nam Phong đã hiện ra trước mắt cô.