Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 67



Tiếng huyên náo của những học sinh rời đi vang vọng bên ngoài hành lang, tách biệt với sự yên tĩnh lạ thường trong phòng học chỉ có hai người.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu đứng trước mặt mình, vành tai phiếm hồng lấp ló sau mái tóc dài thoáng hiện ra.

“Sao cậu lại ngủ gật trong lớp học vậy, thấy không khỏe ở đâu hả?” Quý Tiêu quan tâm hỏi.

“Không có.” Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu, “Chỉ là hơi mệt một chút thôi.”

Nghe vậy, Quý Tiêu gật gật đầu rồi ngồi dựa lên mặt bàn phía sau lưng, ra dáng than phiền: “Tôi cảm thấy gần đây cậu rất hay mệt mỏi, buổi tối lúc nào cũng tắt đèn rất muộn, cậu học đến khuya thế sao?”

“Vì có rất nhiều bài, tôi học hết rồi mới nhận ra là đã trễ như vậy.” Ngụy Khinh Ngữ nhàn nhạt đáp.

Khi còn nhỏ Ngụy Khinh Ngữ thấy cha nàng dù rất bận rộn nhưng vẫn luôn có thời gian dành cho mình, vì vậy nàng đã ngây thơ nghĩ rằng công việc kinh doanh này cho dù rất phức tạp nhưng có lẽ cũng không cần phải tốn quá nhiều công sức.

Nhưng giờ đây, khi bản thân nàng đang cố gắng học tập thì mới nhận ra rằng, còn rất nhiều điều mà nàng chưa hiểu được.

Chú Trần nói đúng, dưới cái tổ bị lật sẽ không còn quả trứng nào bình an.

Ngoài nhà họ Ngụy ra thì mấy năm nay Quý Thanh Vân đã từng đắc tội với không ít người, một khi sự thật được phơi bày, mọi chuyện cũng sẽ liên lụy đến Quý Tiêu. Tới lúc đó cô cũng sẽ thê thảm không kém gì nàng ngày trước.

Thế nên nàng càng phải nỗ lực chăm chỉ hơn nữa.

Quý Tiêu thừa biết, Ngụy Khinh Ngữ nói học bài là học cả những thứ không có trong sách giáo khoa.

Khi cô gặp Trần Lâm Ký trong bệnh viện vào ngày ấy, ông ấy hẳn đã nói điều gì đó với Ngụy Khinh Ngữ. Hoặc là phân tích về tình hình hiện tại, hoặc là nói về tương lai, ông ấy hẳn là đã có sẵn kế hoạch cho những chuyện đó rồi.

Quý Tiêu biết rằng những điều này sẽ liên quan đến việc giúp Ngụy Khinh Ngữ lấy lại tài sản thừa kế trong tương lai, vì vậy cô sẽ không ngăn cản nàng. Nhưng nhìn Ngụy Khinh Ngữ mệt mỏi như vậy, cô vẫn cảm thấy xót xa.

Chỗ da thịt hồng hào trên người nàng mà cô dày công vỗ béo trong suốt nửa năm vừa rồi chỉ vừa qua mấy ngày đều như dã tràng xe cát hết rồi.

Quý Tiêu bĩu môi bất mãn, giơ tay lên và đặt que kem lên trán của Ngụy Khinh Ngữ một lần nữa, nhắc nhở: “Vậy thì cậu phải chú ý đến sức khoẻ của mình hơn, cơ thể nhỏ bé này của cậu không thể chịu nổi áp lực này đâu.”

Bóng đèn huỳnh quang trong phòng nhấp nháy hai lần, những ngón tay mảnh khảnh của Quý Tiêu cùng với que kem chạm vào trán Ngụy Khinh Ngữ.

Cảm giác lành lạnh xen lẫn hơi ấm, hương rượu đào nhẹ nhàng vương vấn nơi đầu mũi nàng.

Trái tim của Ngụy Khinh Ngữ lập tức rộn ràng mãnh liệt đập bịch bịch bịch.

Chỉ một hành động nhỏ thôi mà nàng như muốn lên cơn đau tim rồi này.

“Yooo, chị Tiêu, hai người thu dọn đồ đạc xong chưa? Chúng ta về nhà được chưa nè?”



Lúc này, giọng nói của Kỳ Kỳ từ cửa sau lớp học truyền đến, cô và Phòng Nhất Minh đang đứng trước ngưỡng cửa với một nụ cười nửa miệng trên mặt.

Ngụy Khinh Ngữ vội phản ứng tránh khỏi bàn tay của Quý Tiêu khiến mặt nàng bị dính kem, nàng quơ tay lấy cặp sách, giả vờ bình tĩnh: “Chờ một chút.”

Mặt trời treo ở rìa phía Tây của bầu trời, hằn lên trên nền trời một quầng sáng màu vàng nhạt.

Khuôn viên sau giờ cao điểm trống trải và yên tĩnh, tiếng than vãn của Quý Tiêu vang trên hành lang: “Thật là, tại sao hai người lại đến đây, không đợi ở cổng trường được hả?”

“Lâu thế mà không thấy mấy cậu, nên bọn này mới lo lắng đi tìm chứ bộ.” Kỳ Kỳ vỗ bả vai của Quý Tiêu, nói: “Hơn nữa, hôm nay có vẻ phe ta đến lúc phải hạ màn rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt Quý Tiêu trở nên nghiêm túc: “Xì, xì xì! Cái gì mà hạ màn, sao mà toàn nói mấy cái xui xẻo không vậy.”

Phòng Nhất Minh: “Mình nghĩ là cậu ấy nghĩ rằng bệnh của bản thân có thể chữa khỏi hoàn toàn nên mới không kiêng dè nói mấy lời như vậy.”

Kỳ Kỳ nhìn hai người bên cạnh, hô “Cắt” một tiếng, nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đi bên cạnh Quý Tiêu: “Cảm ơn Khinh Ngữ nhiều nha, nếu không có cậu giúp đỡ thì tôi hết cứu thật rồi. Giờ thì mọi chuyện đều đã ổn cả.”

Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì đâu, cậu nên tự chăm sóc tốt cho bản thân, bọn tôi còn mong cậu mau chóng quay lại nhóm.”

Kỳ Kỳ gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Cô còn chưa nói xong đã thay đổi biểu cảm, có chút đau khổ nói: “Nhưng mình không thể trở lại được...”

“Ủa alo!” Quý Tiêu cùng Phòng Nhất Minh đồng thanh hét lên, hết sức bất ngờ.

“Bởi vì khi trở lại có lẽ mình vẫn phải học cho xong năm cuối cấp ba, còn các cậu thì đã lên đại học hết rồi!” Kỳ Kỳ thở dài, trên mặt có chút đắc ý vì lừa được hai kẻ khờ.

Chỉ là lần này phản ứng của Quý Tiêu với những đề tài của Phòng Nhất Minh và cô ấy lại không giống như ngày thường.

Dòng sông trước mặt là dòng sông chảy ngang qua thành phố, nó đã trải hàng trăm năm lịch sử, đã chứng kiến rất sự trôi đi của thời gian. Từng gợn sóng ánh lên trong đôi mắt của mỗi người, các cô gái đều vì câu nói của Kỳ Kỳ mà đặt nhiều hy vọng trong tương lai.

Học lên cao, tự do. Sự sống và cái chết.

Chỉ cần Kỳ Kỳ sống sót qua tháng Bảy này, khi tuyến của cô ấy đã hoàn toàn khôi phục, tính mạng cũng không gặp nguy hiểm nữa thì Quý Tiêu mới có thể chắc chắn bản thân đã thay đổi được cốt truyện.

Cùng lắm thì bản thân lại bị trừng phạt đánh gãy tay một lần nữa, cũng không đáng kể lắm nhỉ?

“Nói mới nhớ, cậu định vào trường đại học nào?” Kỳ Kỳ hỏi.

Phòng Nhất Minh: “Tôi muốn nộp nguyện vọng vào trường Đại học C, đồ ăn ở đó được xếp vào top 5 ở Trung Quốc đấy. Hơn nữa Thiển Thiển cũng muốn thi vào trường đó nữa.”

Nói xong, người trước nay có da mặt dày như Phòng Nhất Minh cũng bẽn lẽn cười xấu hổ.

——— Thiển Thiển mà cô ấy nói chính là cô bạn thanh mai mà trước đó Phòng Nhất Minh đã kể với Quý Tiêu.

Kỳ Kỳ tặc lưỡi, nhìn Quý Tiêu cùng Ngụy Khinh Ngữ ở một bên, lại hỏi: “Còn hai cậu thì sao nè?”

“Đại học A.”

Dòng sông bị gió thổi lăn tăn gợn sóng, rõ ràng là hai âm thanh khác nhau nhưng lại đồng thanh vang lên cùng một câu.

Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh nhìn nhau cười cười: “Đúng là ô tê pê hot nhất trường nhaaa, ngay cả đại học cũng chọn giống nhau.”

Trong mắt Ngụy Khinh Ngữ có chút kinh ngạc, nàng và Quý Tiêu chưa từng cùng nhau nói về kế hoạch tương lai, nhưng bởi vì câu hỏi hôm nay của Kỳ Kỳ, không ngờ lại tình cờ trùng hợp.

Điều này giống như một món quà để bù đắp cho những nỗ lực, thời gian và công sức mà nàng đã bỏ ra, khiến tâm tình nàng thiếu nữ không khỏi có chút vui vẻ mãn nguyện.

“Nhưng chị Tiêu, không phải cậu nói không muốn thừa kế tài sản của gia đình sao? Đổi ý rồi hả?” Kỳ Kỳ hỏi.

Quý Tiêu không ngờ nguyên chủ lại nói những lời hợp ý cô như vậy, cô hơi cụp mắt nói: “Đương nhiên không phải. Đại học A tuy nổi tiếng với chuyên ngành kinh tế tốt nhất, nhưng còn có khoa sư phạm mà.”

Phòng Nhất Minh thực sự bất ngờ ngơ ngác và bật ngửa khi nghe những lời này: “Chị Tiêu, mình có nghe nhầm không vậy? Cậu muốn làm giáo viên hả?”



Quý Tiêu ngẩng đầu lên: “Không thể sao? Dạy học cho mọi người cũng rất tốt mà.”

Cô biết rằng khối tài sản của gia đình họ Ngụy nên được hoàn trả, những thứ đó sau này sẽ bị tịch thu lại hết. Mặc dù cô sẽ không bị liên lụy đến mức phải ngồi tù, nhưng cô chắc chắn rằng bản thân cũng không thể tiếp quản công ty và lăn lộn trên thương trường được.

Dù xuyên thư đến thế giới mới nhưng cô vẫn muốn làm việc chăm chỉ và thực hiện ước mơ ban đầu của mình ở thế giới thực.

Hơn thế nữa.

Một giáo viên có đạo đức với chức nghiệp và trách nhiệm với mọi người cũng là một sự kết hợp tốt với một doanh nhân tài giỏi phải không?

Gió nhẹ lướt qua gương mặt của nhóm bốn người, khiến mấy sợi tóc trên trán khẽ tung bay, Ngụy Khinh Ngữ ánh mắt càng thêm mơ hồ.

Nhìn cô gái đứng bên cạnh, lại một lần nữa nàng cảm thấy Quý Tiêu này thực sự không giống với Quý Tiêu trước kia.

Ngụy Khinh Ngữ vẫn nhớ rằng khi còn nhỏ, nàng đã cùng Quý Tiêu ngồi trên xích đu ở nhà huyên thuyên nói về ước mơ tương lai của cả hai.

Ước mơ của Quý Tiêu nhỏ luôn thay đổi, lúc thì nói muốn làm phi hành gia, lúc thì muốn làm tướng quân, lúc thì làm thợ máy…

Giữa muôn vàn ước mơ, chỉ có duy nhất một nghề “giáo viên” là không được nhắc đến, dù cho đó là nghề nghiệp mà tất cả những đứa trẻ khác đều sẽ hướng đến khi còn nhỏ.

Một cô tiểu thư ương ngạnh, tính tình nóng nảy quái đản lại rất thiếu kiên nhẫn như Quý Tiêu thực sự muốn làm giáo viên sao?

Điều này khiến cho Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy không có cách nào để nhìn thấu được Quý Tiêu trước mặt.

“Kỳ Kỳ!”

Đúng lúc này, một tiếng gọi cắt ngang cuộc nói chuyện của cả đám, bốn người đồng thời dừng lại.

Cũng giống như lần trước, ở cách đó không xa, Kiều Nghê vẫy vẫy tay, nhanh chân chạy về phía bọn họ.

Chỉ là lúc này, người mà Kiều Nghê gọi đã đổi thành “Kỳ Kỳ”.

Kỳ Kỳ nhìn nàng chen giữa cô cùng Quý Tiêu bèn hỏi: “Kiều Nghê, em không về nhà sao?”

Kiều Nghê hình như đã nghĩ được cái cớ, tự tin đáp: “Tôi là ở trong lớp làm bài tập, trên đường đi về thì gặp chị, cùng chị đi về không được hả?”

Nàng hiểu rõ hơn ai hết rằng tình trạng lúc này của Kỳ Kỳ trông có vẻ như là không sao, nhưng bên trong cô lại giống như một ngọn núi lửa không ổn định, chẳng biết khi nào nó sẽ phun trào, nàng không biết nó sẽ thật sự phun trào hay chỉ là một hiện tượng giả.

Đặc biệt, hôm nay là ngày cuối cùng Kỳ Kỳ đi học, lỡ dọc đường xảy ra chuyện gì thì sao?

Cho dù ngoài miệng Kiều Nghê rất bướng bỉnh và khó chiều, nhưng thật ra nàng lại có một trái tim vô cùng mỏng manh.

Kỳ Kỳ thấy Kiều Nghê như vậy, trên mặt hiện lên ý cười dịu dàng: “Vậy thì cảm ơn em.”

Nụ cười đó giống như đóa hoa hồng nở sớm vào mùa xuân, vẻ đẹp thanh tú ấy khiến khuôn mặt Kiều Nghê thoáng chốc đỏ bừng.

Nàng mất tự nhiên chớp mắt vài cái, cúi đầu giật lấy quyển sách trong tay Kỳ Kỳ: “Không cần khách khí.”

Khi mặt trời lặn, tiếng cười nói vui vẻ của các cô gái trẻ thánh thót vang lên trên con đường vắng vẻ.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Kiều Nghê mới gia nhập đang đứng bên cạnh vui vẻ cười nói với Quý Tiêu và Kỳ Kỳ, ánh mắt vốn luôn có chút nặng nề khó chịu mỗi lần nhìn thấy cô bé nay đã khác đi không ít, thậm chí còn có một chút cảm thán.

Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh chiếc bóng lẻ loi luôn một mình đi về nhà đã xuất hiện thêm hai người, rồi từ hai lại thành bốn.

Rồi hoàng hôn rực rỡ đổ xuống nền đường, chiếu lên năm cái bóng đi song song, mỗi cái điều có những điểm riêng biệt khác nhau.

Ngụy Khinh Ngữ lén nhìn vào góc nghiêng trên khuôn mặt của Quý Tiêu đang đi bên cạnh mình, cô đã bao bọc nàng bằng sự ấm áp, và chính cô là người đã kéo nàng vào nhóm nhỏ này.

Có lẽ, cô ấy thực sự thích hợp để trở thành một giáo viên.

Mặt sông bị gió thổi qua gợn lên từng đợt sóng, phản chiếu bầu trời màu vàng cam đang dần ngả về tối.



Ngụy Khinh Ngữ đột nhiên có cảm giác muốn thời gian mãi ngưng lại ở khoảnh khắc này.

Màn đêm mờ mịt từng chút một nuốt chửng ánh sáng trên bầu trời, đã qua mùa đông nên trời đã không còn mau tối nữa.

Trong phòng Quý Tiêu truyền đến giọng nói của một người phụ nữ đang giảng bài, cô nhàn nhã ngồi dựa trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại phồng lên vì nhai kẹo.

Cuốn sổ tay đã dùng một nửa được để trên bàn với những dòng chữ đơn điệu được viết trên những tờ giấy note, Quý Tiêu cầm một cây bút trên tay trái, ghi chép lại bài giảng của cô Phùng trong video trên trên web học online.

Cô Phùng đây đã từng làm việc cho một công ty lớn tại Trung Quốc, những thành tích mà cô ấy đạt được khi còn công tác trong ngành cũng rất nổi tiếng.

Vài năm trước, cô đã kết hôn với người vợ Alpha của mình, sau đó lui về ở ẩn, bắt đầu tự mở các khóa dạy online cơ bản này.

Thật ra, Quý Tiêu mỗi tháng đều nhận được tiền tiêu vặt từ Quý Thanh Vân, ngoài việc gửi tiền vào tài khoản phụ của Ngụy Khinh Ngữ thì hàng tháng cô đều sẽ dư ra mấy vạn để tiêu vặt.

Gửi tiền vào ngân hàng không được bao nhiêu tiền lãi, vì vậy tốt hơn là sử dụng nó một cách hợp lý như là mua một số quỹ và thực hiện vài khoản đầu từ. Bằng cách này thì trong tương lai, ngay cả khi gia đình bị phá sản, cô cũng có thể là tiểu phú hào hạnh phúc và là một giáo viên mẫu mực.

Nghĩ đến đây, Quý Tiêu bật cười khi cô nhớ ra là mình đang ghi chép.

Nhưng Quý Tiêu còn chưa kịp nở nụ cười thì cửa đã bị mở ra.

Một người giúp việc khá quen mặt với Quý Tiêu bước vào phòng ngủ của cô, theo sau là Ngụy Khinh Ngữ, nàng đang vội vã đuổi theo cô ta.

Quý Tiêu chưa bao giờ trông thấy nàng bối rối như vậy.

Cô nhìn người giúp việc tự tiện xông vào, bất mãn quát lên: “Làm cái gì đây!”

“Tiểu thư, Ngụy Khinh Ngữ này là thứ đồ vong ơn bội nghĩa, tâm địa xấu xa.” Người giúp việc vẫn chưa ý thức được nguy hiểm mình sắp phải gặp, lớn giọng nói: “Ông chủ rõ ràng đã cấm nàng học những thứ này, vậy mà cô ta lại lén học.”

“Tiểu thư, tôi đã âm thầm quan sát một tuần nay rồi, mỗi đêm cô ta đều lén lút học. Nếu không tin, cô có thể đọc lịch sử trò chuyện ở đây!”

Nói xong, người giúp việc đưa điện thoại di động đến trước mặt Quý Tiêu.

Trên màn hình điện thoại mà cô ta cẩn thận giữ lấy có một cuộc trò chuyện của Ngụy Khinh Ngữ và ai đó, dường như người kia đã thoát khỏi giao diện trò chuyện.

Trước mắt cô hiện lên một dòng chữ được viết bằng chữ trắng trên nền xanh: [Kinh tế học quốc tế, giáo viên Phùng].