Hay, hay lắm Triệu Miểu, giờ thì cậu đã trở thành một Triệu Miểu Miểu đáng khinh rồi, thế mà còn dám trách cứ tớ sao?
Tôi đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại, chó con bị tôi nhốt trong phòng đang hết sức tò mò mà rướn cổ ra ngoài để xem kịch vui.
“Nói đi, sao lại thế này hả?” Lục Lâm khoanh tay đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “Dì nói cậu đi châu H du lịch.”
Đúng vậy, tôi đã giải thích với mẹ như thế đấy, hồi mới học đại học tôi đã rất thích bay nhảy khắp nơi rồi, chốc lát thì sang Đông Bắc chơi bãi bùn, chốc lát lại về thành cổ uống rượu đến phát điên, cho nên người nhà tôi đều tin sái cổ lời tôi nói.
“Vậy sao cậu lại không tin?” Tôi xoa xoa cổ mà chột dạ cất giọng hỏi dưới ánh nhìn tràn đầy tức giận của cô ấy.
“Tớ đi tìm cậu, nhưng cậu lại không có ở nhà, mẹ cậu thì nói cậu đi du lịch, trên vòng bạn bè cũng không hề có bất kỳ một động thái nào cả, gửi tin nhắn cho cậu cậu cũng không chịu trở về.” Lục Lâm càng nói càng thêm kích động, người khác không biết còn tưởng rằng tôi đang đuổi cô ấy đi đấy.
Mặc dù giảo biện chỉ tổ tốn công vô ích, nhưng tôi vẫn muốn thử xem: “Không phải tớ đã trở về rồi sao…”
“Cái rắm! Căn bản cậu không hề đi ra ngoài, rốt cuộc giữa cậu và em trai tớ đã xảy ra chuyện gì vậy hả?” Đầu ngón tay của cô ấy gần như là chọc thẳng vào cái trán của tôi, nếu như bị cô ấy chọc thật thì xem chừng chắc hẳn sẽ đau lắm.
“Chuyện gì cũng chưa hết á…” Thấy cô ấy đa nghi híp mắt, tôi lại bắt đầu nhát gan.
“Mà quên đi, mấy người làm cái trò gì tôi quản không được, biết cậu không có làm ra chuyện gì ngu ngốc tớ đã an tâm lắm rồi.” Cô ấy chụp lấy bả vai tôi.
“Người trẻ tuổi thì nên tự giải quyết tốt chuyện của mình.”
Chờ bóng dáng của Lục Lâm khuất hẳn khỏi cầu thang, lúc này tôi mới xoay người quay trở về phòng, vừa mở cửa ra đã thấy Lục Khắc đang mỉm cười đứng dựa vào khung cửa, nụ cười của hắn trông còn chột dạ hơn so với tôi: “Chúng ta… Tiếp tục chuyện vừa rồi còn đang dang dở ha?”
Tôi dồn hết toàn bộ lửa giận lên người hắn, sau đó xoay người lại đá cho hắn một phát: “Tiếp tục cái đầu cậu, nhìn mặt cậu đã thấy phiền lắm rồi.”
“Đột nhiên bị làm sao vậy?” Hắn xám xịt mặt mày mà lẽo đeo đi theo sau tôi.
“Không phải cậu đã nghe thấy cả rồi sao?” Tôi ngã mình lên ghế sô pha: “Chị cậu vừa mắng tôi kia kìa.”
“Chị quản chị ấy làm gì.” Hắn bắt chước tôi, cũng tự ngã mình sang nằm bên cạnh tôi. Chỉ là hắn dùng tay chống đỡ nửa người trên dậy, thuận tiện nghịch từng lọn tóc của tôi, tôi thì đã gần như kiệt sức đến nơi rồi, trông tôi như một con chuột sắp bị con mèo nghịch chết rồi vậy.
Tôi lẳng lặng nhìn Lục Khắc một hồi, hắn là bạn của tôi, là bạn từ thuở còn thơ cho đến khi trưởng thành, chuyện xấu gì hắn và tôi đều làm cùng nhau, chúng tôi còn cùng nhau trốn học đi chơi game nữa, hắn chính là người cộng sự tốt nhất của tôi, hiệu sách có truyện tranh mới, hắn sẽ là người đi mua mấy tập số lẻ, tôi giúp hắn làm bài tập, hắn thì đi mua thứ đồ mà mẹ tôi luôn cấm uống là coca về cho tôi…
“Chị lại suy nghĩ cái gì vậy.” Không biết vì cái gì, tôi lại cảm thấy nụ cười của hắn có chút khác thường, mập mờ giống như mặt trời lặn vậy, đợi đến khi trời tối thì mới sực nhận ra tất cả.
“Chú em này, chị cảm thấy, bây giờ chúng mình cứ kì kì kiểu gì ấy.” Tôi xua tay giống động tác đuổi ruồi mà đẩy hắn ra.
Lục Khắc lập tức vòng tay ra sau eo tôi véo một cái, hắn véo bất ngờ khiến cho tôi như cá mắc cạn mà khẽ giật nảy lên.
“Chú em sao?” Hắn tức giận nhéo thêm phát nữa, như thể cảm thấy vẫn chưa xã được hết giận, hắn lại khẽ niết lấy eo tôi: “Đêm đó chị nói với tôi thế này này, Lục Khắc, cậu mà cứ tiếp tục trưng cái gương mặt này ra thì chúng ta còn làm bạn bè thế nào nữa đây hả?”
Hắn thuật lại dáng vẻ tôi uống say đến phát điên ra khiến cho tôi rất muốn tự đào cái lỗ chôn mình. Tôi tát nhẹ vào mặt hắn một cái, sau đó gian nan mà duy trì vẻ mặt vô cảm: “Không nhớ gì hết!”
Bởi vì tôi chơi xấu, nên hắn trực tiếp đứng dậy rồi ngồi lên trên đùi của tôi, còn áp lấy mặt tôi bắt tôi phải nhìn thẳng vào hắn: “Chị nhìn cho rõ hiện thực đi, hai chúng ta chính là không thể trở về như trước được nữa rồi đấy.”
Thật không giống hắn chút nào, hắn vẫn luôn trưng cái dáng vẻ cà lơ phất phơ ra, rất ít khi hùng hổ doạ người như vậy lắm.
“Cậu làm gì vậy…” Đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng uất ức, đành phải cười gượng nói: “Nói rõ ra rồi thì còn thú vị gì nữa chứ.”
Hắn im lặng nhìn tôi một hồi, sau đó đột nhiên cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán của tôi, động tác của hắn quá đột ngột, căn bản tôi không hề kịp phản ứng.
“Thiếu đánh à?” Tôi hoàn toàn bị lung lay trước hắn, mà cũng chính vì vậy, cho nên tôi mới thẹn quá hoá giận.
Chóp mũi của hắn đối diện tôi, không chịu yếu thế nên cứ vậy mà nhìn tôi chằm chằm.
Lúc này điện thoại lỗi thời của tôi đột ngột reo chuông, tôi giãy dụa muốn đi lấy điện thoại, nhưng Lục Khắc lại ấn điện thoại của tôi xuống.
“Cũng không phải yêu đương, kết hôn rồi sinh con, chị hoảng cái gì?” Giọng điệu của hắn đột nhiên dịu đi, sau đó tôi liền bị hắn búng vào trán.
Sau khi bị hắn búng, trong nháy mắt tôi cứ như trúng tà vậy, tôi lập tức chìm vào trong mộng tưởng về tương lai mà hắn vừa tả xong, hắn cũng không đợi tôi lên tiếng, bắt đầu lật đật chạy vào trong phòng bếp.
Tôi hốt hoảng cầm lấy điện thoại, sau khi xem xét kĩ càng thì mới biết được rằng, cuộc gọi vừa nãy Lục chó con vừa ấn tắt chính là cuộc gọi giao cơm hộp của tôi.
Cơm hộp dễ đặt lắm à? Anh trai giao cơm hộp dễ kiếm ăn lắm sao?
06
Có lẽ Lục Khắc nói không sai, hiện tại tôi tràn ngập sợ hãi trước chuyện yêu đương, kết hôn rồi sinh con, có lẽ chuyện này ít nhiều gì cũng là do ảnh hưởng bởi người yêu cũ trước kia của tôi.
Vốn dĩ, tôi không hề có nhu cầu quái lạ gì đối với chuyện tình cảm cả, vào năm thứ hai đại học, lần đầu tiên tôi chịu đi ăn liên hoan với lớp, cũng là vì lớp trưởng đã nói rằng sẽ trích tiền quỹ ra và sẽ cho lớp học bù lại sau, ai mệt thì không cần đi cũng được. Những người khác đều đặt tình cảm mãnh liệt của mình vào thịt nướng, trong khi có mỗi mình tôi là lén lút đọc truyện tranh trên điện thoại thôi, khi tôi đọc đến đoạn người đàn ông ngồi trong khoang điều kiển đã bị nổ tung đến mức máu thịt nhầy nhụa, lúc này chợt có người thò đầu qua hỏi tôi rằng: “Bạn học, cậu không ăn gì sao?”
Bọn họ vẫn luôn miệng nói chuyện không ngừng, nước miếng thì văng tung toé, tôi thật sự là không dám cho đồ vào miệng. Nhưng tôi cũng vô cùng lễ phép, đáp: “Tớ không đói bụng.”
Vì vậy người mặc áo sơ mi kẻ sọc ô vuông này lập tức lôi tôi đi ra ngoài dạo phố một vòng, nhưng tôi vẫn không tìm được món gì muốn ăn cả, cuối cùng tôi ngồi trong cửa hàng tiện lợi ăn một bát mì Oden đã được hâm nóng sơ qua, anh ta ngồi trò chuyện với tôi về gã tác giả truyện tranh bị bệnh thần kinh, căn bản là chúng tôi đều cảm thấy tác giả mắc bệnh về tâm lý.
Khi nhìn thấy mặt mũi tác giả của bộ truyện tranh này, anh ta thổ lộ với tôi thì tôi liền đồng ý ngay, tôi thuận tiện đăng một tin trên vòng bạn bè, còn bảo với mẹ rằng đừng có suốt ngày không cho tôi xã giao kết bạn, hẹn hò với người khác nữa.