Tình Địch Giả Tưởng

Chương 2



Luôn có những điểm khác biệt khó giải thích được giữa các thành phố.

Cảm giác này phi thường vi diệu, nó không giống như khi đi du lịch. Có lẽ hắn biết rằng mình sẽ ở đây rất lâu nên bất giác quan sát kĩ hơn.

Những con phố, những khu nhà và cả những người xung quanh không quá khác biệt so với thành phố hắn từng ở. Nhưng mỗi khi nhìn kĩ, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc thật xa lạ.

Lúc Giang Thời Dư được ba Yến đẩy lên xe cũng không thoát khỏi cảm giác kì lạ này. Một cảm giác kì lạ, chỗ nào trên người cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng không thể nói rõ là chỗ nào.

Chắc là do không quen với thời tiết nơi đây.

Mẹ hắn không có ở nhà, Giang Thời Dư lại không mang theo chìa khóa nên chỉ đành đến nhà Yến An đợi một lúc. Dọc đường đi hắn cũng không cần cầm hành lý của mình vì Yến An đã cầm theo hành lý của hắn đi phía trước, cậu nói vài câu với ba Yến, Tạ Lan Lan thỉnh thoảng cũng nói vào vài câu. Khung cảnh hết sức hài hòa.

Giang Thời Dư cứ nhìn chằm chằm mãi xuống đất, cảm giác khó chịu trong cơ thể ngày càng rõ ràng.

"Này, hỏi cậu đấy," Không biết từ lúc nào Tạ Lan Lan đi đã đến trước mặt hắn, "Cậu có muốn ăn không?"

"Hả," Giang Thời Dư lấy lại tinh thần, nhìn cô, "Xin lỗi, ăn cái gì cơ?"

"Khoai lang nướng á." Tạ Lan Lan chỉ sang bên cạnh, có một ông lão đẩy xe khoai lang nướng đang nhìn hắn.

"Sao cậu cứ chỉ vào người khác như vậy hả, không thì mua hai cái là được rồi," Yến An thở dài, đi tới mua khoai lang, "Đầu óc cậu thật là."

"Hừ, cậu nhìn đi, cậu ấy lúc nào cũng bắt nạt tớ như vậy." Tạ Lan Lan làm như rất quen thuộc mà vỗ vai hắn, "Cậu nhớ phải giúp tớ đánh cậu ấy một trận."

"Ồ," Giang Thời Dư sửng sốt một chút, gật đầu nhìn Yến An, "Ba phút."

Yến An bỗng quay đầu lại nhướng mày với hắn.

"Ba phút gì vậy?" Tạ Lan Lan nghe mà chẳng hiểu gì cả.

"Tôi đánh nhau với cậu ta, nhiều nhất là ba phút sẽ khiến cậu ta quỳ xuống đất," Giang Thời Dư dừng một chút, "Cầu xin tôi tha cho cậu ta."

Sau khi Tạ Lan Lan phản ứng lại đã vui vẻ rất lâu, ba Yến đi phía trước cũng cười đến tận khi nhận lấy khoai lang nướng mới ngừng, Yến An cười cười nói: "Cậu còn rất biết đùa."

Khoai lang rất ngon, mẹ Yến cũng rất nhiệt tình, bà làm cả một bàn ăn chiêu đãi Giang Thời Dư, còn dọn phòng cho hắn nghỉ ngơi.

Thành phố xa lạ, căn phòng xa lạ, còn có những người... không biết có thể tính là xa lạ hay không.

Giang Thời Dư ngồi bên giường ngây người, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đỗi tự nhiên, hắn với Yến An mười năm không gặp, Tạ Lan Lan cư xử thoải mái tự nhiên, ngay cả Yến An dù đã mười năm không gặp cũng không lúng túng gì.

Thậm chí lúc cậu rơi nước mắt ở nhà ga, nhìn như một cậu chàng đau khổ vì tình bạn bị cắt đứt mười năm vậy.

Giang Thời Dư nhớ đến biểu tình của Yến An lúc đó, không nhịn được vui vẻ một chút, khóe miệng vừa nhấc lên một chút, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông đánh gãy một chút cảm xúc mà hắn vất vả lắm mới có.

Màn hình không hiện tên người gọi, nhưng Giang Thời Dư nhìn qua dãy số kia liền biết là ai, hắn kéo tên kia vào danh sách đen rồi vứt điện thoại sang một bên.

Hắn tháo kính xuống đặt ở đầu giường, ngã xuống giường, cánh tay đặt trên mí mắt dùng sức ấn xuống một cái.

"Con nghĩ cậu ấy khá mệt," Yến An ngồi trên ghế sofa, nhỏ giọng nói với mẹ, "Mẹ đừng làm phiền cậu ấy nha? Lát nữa ăn cơm lên gọi cậu ấy là được rồi."

"Đứa nhỏ này bây giờ," Mẹ Yến thở dài, cầm tách trà quay lại phòng khách ngồi lên ghế, "Cũng không còn nhỏ nữa, trong lòng cũng chất chứa nhiều tâm tư."

Yến An mím môi không nói gì.

Trong phòng có ba người, một người đang ngủ, một người thì vô tâm ngồi lướt điện thoại, còn người còn lại là cậu, đang ngồi nghĩ có phải lúc nãy mẹ đang ám chỉ mình không.

"Tiểu An," Tạ Lan Lan huých cậu một cái, "Hỏi cậu cái này."

"Ò." Yến An đáp.

"Nè," Tạ Lan Lan đưa điện thoại đến trước mặt cậu, trên màn hình là một trang công thức nấu ăn, " 'Thêm một chút muối', một chút là bao nhiêu hả?"

"Một chút nghĩa là nếm không thấy mặn quá. Còn nếu thấy mặn quá thì lần sau bớt lại."

"Nếm làm sao?" Vẻ mặt Tạ Lan Lan có chút xoắn xuýt, "Bột còn sống mà, tớ nếm được luôn hả?"

Lúc này Yến An mới nhìn kỹ vào màn hình điện thoại của cô nàng.

Tạ Lan Lan tìm công thức nấu ăn đơn giản cho những người lười, chỉ là... nguyên liệu ghi cũng đơn giản quá.

Muối, một chút.

Bột ngọt, một chút.

Mỗi thứ một ít.

Bột mì, lấy vừa phải đủ nấu.

Công thức kiểu gì vậy trời, như này sao mà làm theo được hả? Làm bằng niềm tin thật hả?

Đến bà nội tớ cũng không viết mơ hồ đến như này.

"Cậu muốn làm gì?" Yến An lấy điện thoại trên tay cô, mở Weibo tìm ID một người hướng dẫn nấu ăn nọ, "Người này nấu ăn rất được, công thức nguyên liệu viết cũng tỉ mỉ, cậu học chỗ này đi."

"À." Tạ Lan Lan lấy lại điện thoại, xem trang cá nhân của blogger này, "Tớ chỉ là muốn làm cái gì đó để tặng... Tên kiểu gì đây trời?!"

ID của vị blogger này là 'Trường An về quê bao la', nghe là biết không phải một cái tên bình thường, Tạ Lan Lan đọc đi đọc lại mấy lần cũng thấy đầu đầy chấm hỏi.

Hồi trước Yến An bấm vào trang cá nhân của cô gái này vì cái tên khá đặc biệt, sau này mới biết cô là một blogger chuyên nấu ăn, không quá nổi tiếng nhưng nấu ăn rất ngon.

Yến An cũng học theo vài món, quả nhiên mùi vị không tệ chút nào.

Nhưng bây giờ cái tên kỳ lạ này cũng không quan trọng lắm, quan trọng là bây giờ Tạ Lan Lan muốn xuống bếp, hơn nữa là nấu cho người khác ăn.

"Nấu để tặng à?" Yến An nhướng mày.

Cậu hỏi câu này cũng không hạ giọng, đương nhiên mẹ Yến nghe được lập tức quay sang hỏi: "Tặng ai cơ?"

"Ê, ê!" Tạ Lan Lan cười cười xua tay với mẹ Yến, "Tặng ai đâu ạ, con với tiểu An đang đùa thôi à."

Yến An vui vẻ một lát, điện thoại bỗng rung lên, Tạ Lan Lan dĩ nhiên nhắn qua cho nhắn một tin, là một cái meme: Tôi, Makabaka, hôm nay thật muốn lấy cái mạng chó của cậu.jpg



Một lát sau, cô lại nhắn thêm một tin nữa: Tặng cho cậu bạn bên lớp 3!

Yến An nhướng mày, trả lời lại: Cái cậu lần trước chơi bóng với tớ đấy à?

– Chứ ai nữa! Bành trướng.jpg



– Cậu định làm gì tặng cậu ta?

– Cái gì đơn giản thôi, ngon là được rồi.

Yến Án có chút bất đắc dĩ, ba yêu cầu này thường là khó nhất. Đơn giản thì chưa chắc đã ngon, ngon thì cũng chưa chắc có thể đem tặng được, mà để đem tặng thì chắc chắn không đơn giản rồi.

Phải vừa ngon vừa có thể đem tặng được, món quà này chắc chắn là không đơn giản được rồi.

Nghĩ nghĩ một chút, Yến An nhỏ giọng nói với Tạ Lan Lan: "Để tớ chỉ cậu làm bánh quy, bánh quy Margaret đi ha, rất đơn giản."

"Ăn ngon không?" Tạ Lan Lan lập tức hỏi.

"Cũng được," Yến An nói, "Chủ yếu là do nó dễ làm, chỉ cần có tay là làm được rồi. Hơn nữa mùa này cậu làm món gì đem đi tặng thì cũng nguội thôi, ăn cũng không ngon bao nhiêu. Không bằng làm mấy cái bánh quy nhỏ."

Tạ Lan Lan Lan nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu: "Cũng đúng ha."

"Đợi tớ có thời gian rảnh đã," Yến An nói, "Ừm... Thứ tư tuần sau được không? Tớ nhớ thứ tư tuần sau cậu không phải luyện đàn."

"À, đúng rồi." Tạ Lan Lan đáp lời, "Vậy thứ tư tuần sau đi."

"Đi mua nguyên liệu đi," Yến An gật gật đầu, "Để tớ gửi danh sách nguyên liệu."

"Đi chung với tớ đi," Tạ Lan Lan nhìn cậu, "Nếu lỡ tớ mua sai thì sao."

"Cậu bao lớn rồi hả? Cầm theo danh sách đi mua đồ mà cũng mua sai được à?" Yến An vui vẻ nói, "Cậu có thể tự đi không hả? Bên ngoài lạnh quá, tớ không muốn ra khỏi cửa."

Tạ Lan Lan tặc lưỡi, một lúc sau lại cười rộ lên, Yến An đoán cô nàng chắc là đang tán gẫu với vị bạn học lớp 3 kia rồi.

"Được thôi." Tạ Lan Lan đáp lời cậu, "Muốn tớ tự đi thì tớ tự đi."

Yến An cũng cười với cô.

Tạ Lan Lan thực sự muốn xuống bếp nấu cho cậu bạn kia ăn, chuyện này thật kinh khủng quá đi.

Cậu bỗng nhớ tới lúc nhỏ Tạ Lan Lan cũng từng xuống bếp trong sân vườn nhà cậu, cô lấy bùn với lá cây trộn lại rồi gọi cái đống đó là bữa trưa của bọn họ. Người như vậy mà còn muốn xuống bếp nấu cho người khác ăn cơ đấy.

Yến An bỗng nhớ tới bị bạn học đó. Bọn họ chơi bóng rổ cùng nhau, ngoại trừ học rất giỏi thì cậu ta còn tham gia câu lạc bộ đam mê ẩm thực ở ngoài trường nữa, ngày nào cũng đi ra ngoài nghiên cứu biết bao loại. Cũng không sao, Tạ Lan Lan coi như cũng biết nắm bắt thời cơ muốn làm gì đó cho người ta thử.

Mặc quá trình làm ra cũng có hơi khó khăn, nhưng có tình cảm như thế cũng tốt.

Nghĩ gì liền làm thế đó, hẹn hò với người mình thích, có vẻ rất táo bạo, rất có hơi thở thanh xuân.

Chẳng giống cậu gì cả.

Yến An duỗi người, cảm thấy buồn ngủ không chịu được, cũng không muốn chuyển ra khỏi cái ổ của mình, liền dứt khoát nằm đó ngủ trưa luôn.

Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu cảm thấy trên người mình như được đắp chăn, còn mẹ thì bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật tình con lười dễ sợ, vào phòng ngủ cũng không vào."

"Cậu ấy chính là như vậy mà," Tạ Lan Lan cười nói, "Cậu ấy có thể lùi một bước chứ tuyệt đối không đi thêm một bước nào."

Sau đó mẹ cậu nói cái gì thì cậu cũng không rõ nữa, mơ màng ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại đã bị đánh thức bởi tiếng mở cửa, mẹ của Giang Thời Dư đến.

Tâm tình của mẹ Giang không tốt lắm, nhìn giống Giang Thời Dư lúc mới đến. Bà trông như vừa đi mười vạn tám trăm dặm để tới đây, trông vô cùng uể oải, bà cho người ta cảm giác rất nặng nề.

Nhưng người lớn thì am hiểu nhất là che dấu bản thân mình, lúc bà mở miệng hoàn toàn không nghe ra một tia mệt mỏi nào: "Tiểu An, Lan Lan, lớn quá rồi."

"Chào cô," Tạ Lan Lan đứng dậy, tự nhiên như đang ở nhà mình, "Cô ơi, cô muốn uống chút trà hay nước không ạ?"

"Cho cô ít nước." Mẹ Giang cười cười đáp lời cô nàng.

"Chào cô ạ." Yến An nhìn bà gật đầu chào hỏi.

Mẹ Yến với mẹ Giang đã lâu không gặp, nghe nói từ khi nhà họ Giang chuyển đi thì đã lâu không gặp, dù vẫn giữ liên lạc nhưng cảm giác gặp mặt trực tiếp vẫn thân thiết hơn.

Sau khi chuyển về thành phố này, mẹ Giang luôn phải đi xử lý công việc nên hai người vẫn chưa có cơ hội gặp nhau. Hôm nay cuối cùng cũng có thời gian để hàn thuyên, nhất định sẽ có rất nhiều chuyển để nói. Ba Yến bồi vài câu liền vào nhà bếp nấu cơm, Yến An thấy thế cũng chui vào nhà bếp làm trợ thủ cho ông. Còn Tạ Lan Lan cũng rất biết điều mà ngoan ngoãn ngồi nghe hai người phụ nữ trò chuyện.

Một lúc sau ba mẹ Tạ Lan Lan cũng đến, ba nhà tụ tập vô cùng náo nhiệt. Yến An liếc nhìn phòng cho khách một cái, tự hỏi liệu Giang Thời Dư có bị đánh thức không.

Ồn ào như vậy mà vẫn không bị đánh thức, vậy cậu ta hôn mê luôn rồi sao? – Yến An thầm nghĩ.

"Tiểu An," mẹ cậu gọi, "Con đi gọi tiểu Giang dậy đi, lát nữa ăn cơm, bảo thằng bé dậy cho tỉnh táo trước đi."

"Ồ." Yến An sửng sốt một lát mới nhận ra tiểu Dư là ai.

Tiểu Dư.

Yến An gõ cửa phòng hắn, thấy bên trong không có động tĩnh gì bèn mở cửa ra xem: "Cậu có đang ngủ không..."

Giang Thời Dư không trả lời cậu.

Người nằm trên giường đã cởi áo khoác và quần dài, có thể đây là thói quen của hắn. Nhưng... tư thế nằm này có chút kỳ quặc.

Hắn không cởi hẳn giày ra mà nằm thẳng lên giường, đôi giày cứ treo vắt vẻo trên chân hắn, chăn mà hắn vén ra cũng không đắp lên người, hai tay lại mở rộng ra như đại bàng sải cánh, có mỗi mắt là nhắm nghiền, chắc là hắn ngủ thật. Tay hắn cũng dùng sức nắm chặt ga giường, biểu tình trên mặt cũng không thoải mái, như thể hắn đang đau khổ ôm lấy ga giường vậy.

Yến An do dự một chút, sau đó đi tới nhẹ giọng gọi: "Giang Thời Dư?"

Giang Thời Dư thả lỏng tay ra, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

"Này," Yến An đi tới bên giường, đẩy đẩy cánh tay hắn, "Dậy đi, tới giờ ăn tối rồi, cậu..."

Giang Thời Dư chợt mở mắt ra.

Nhưng Yến An cũng chẳng biết hắn đã thật sự tỉnh chưa, bởi ánh mắt hắn trống rỗng, không có tiêu cự. Yến An nhất thời không ngừng đẩy hắn, cứ như vậy, một lúc sau cơ thể Giang Thời Dư bị đẩy sang một bên. Yến An cũng cảm giác mình đã chạm đến chỗ ngứa của mình, nhưng bình thường cậu hay bị nhột ở chỗ cánh tay mà, vì chỗ này hay bị chạm vào nên lúc thi cử thường phải nén lại, một bên thì vừa buồn cười vừa viết, một bên lại sợ giám thị coi thi nhìn tới.

Cậu còn chưa kịp nghĩ xong, Giang Thời Dư đột nhiên tỉnh lại.

Ngay sau đó, cánh tay mình thu lại như thế nào Yến An cũng chưa thấy rõ, động tác hắn nhanh đến mức đáng khen. Thời điểm Yến An phản ứng lại được thì đã bị hắn đè lên giường rồi.

"Mẹ kiếp!" Cằm Yến An đạp xuống giường, suýt nữa là cắn trúng lưỡi, "Con mẹ nó cậu có bệnh à!"

Nhiều nhất là ba phút, tôi sẽ quỳ xin cậu tha chết.

Nhìn đi. Nhìn thẳng vào tình hình bây giờ đây này!

Mới một phút! Cậu đã sắp quỳ xuống xin tôi tha chết cậu.

Giang Thời Dư sững sờ một lúc mới định thần lại được, lập tức thả tay khỏi người cậu, "... Xin lỗi..."

Hắn còn chưa dứt câu, Yến An liền nhảy lên đẩy hắn lên giường, đấm vào mặt hắn. Giang Thời Dư cũng không trốn, Yến An lại chẳng dám đánh thật. Người lớn còn đang vui vẻ tụ tập bên ngoài mà cậu lại đánh Giang Thời Dư ở trong phòng thì không hay lắm, đến lúc đó kiểu gì cũng khó giải thích được gì.

"Con mẹ nó cậu..." Yến An nhíu mày.

"Thật xin lỗi." Vẻ mặt Giang Thời Dư rất bình tĩnh, đương nhiên trông cũng rất mệt mỏi. Yến An cảm thấy hắn luôn tỏa ra nguồn năng lượng 'sắp tắt thở tới nơi rồi', "Tôi gặp ác mộng."

"Cậu từng tập luyện gì à?" Yến An xuống khỏi người hắn, lông mày vẫn nhíu chặt, "Động tác cũng nhanh ghê."

Giang Thời Dư trầm mặc không nói gì, hơi thở hơi nặng nề, hắn vươn tay lấy cặp kính ở đầu giường đeo lên, im lặng một lúc thì đã khôi phục lại bộ dạng trầm ổn mà Yến An thấy lúc sáng.

"Ăn cơm chưa?" Giang Thời Vũ hỏi cậu.

"Không ăn." Yến An trả lời, "Tức no luôn rồi."

"Ý tôi là," Giang Thời Dư nói, "Cậu gọi tôi đi ăn cơm đúng không?"

"... À," Yến An nhìn chằm chằm hắn, "Nếu không tôi tới đây để ngài đè tôi lên giường hả?"

Giang Thời Dư nhíu mày lại, vươn tay nhéo khuỷu tay Yến An, xong rồi lại nhéo đến bả vai cậu, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: "Không có, đi ăn cơm thôi."

Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm, không ăn một bữa cậu đói chết hay gì hả.

Yến An nhìn hắn đi ra khỏi phòng, nhíu mày đi đến bên giường, cậu nắm lấy góc chăn kéo kéo cho thẳng thớm.

Quay đầu lại, thấy Giang Thời Dư vẫn chưa đi, hắn đang dựa lên cửa nhìn cậu. Yến An buông cái chăn ra, bước ra cửa, lúc đi ngang qua Giang Thời Dư dùng sức vỗ mạnh lên vai hắn, chỉ vào bàn ăn nói: "Đi thôi. Không cơm nguội đấy."