Tình Địch Nói Xong Rồi

Chương 18: Em sẽ phụ trách phải không



[1] Hoa ngôn xảo ngữ: Miệng lưỡi trơn tru


[2] Cao nguyên đỏ (Danh từ trong y học): Chỉ những người lâu ngày sinh sống trên mảnh đất cao nguyên, trên mặt sẽ xuất hiện thực trạng nổi đỏ lốm đốm, hoặc cả khuôn mặt đều trở nên đỏ.


Nguyên nhân bệnh này chủ yếu do hoàn cảnh khí hậu tạo thành, tầng sừng (gồm có các tế bào đã chết, xếp sít nhau, rất dễ bong ra) tại lớp biểu bì quá mỏng, mà mao mạch máu tại lớp mỡ dưới da lại khuếch trướng, lộ ra ở hai tầng trên. (Theo Baidu)


[3] Uống vụn vặt: Đây là một biểu hiện giống như trúng độc, nhưng độc ở đây là cồn bởi uống quá nhiều rượu. Biểu hiện gồm có: Hưng phấn, đau đầu, tim đập nhanh, nói nhiều, cũng có người sẽ an tĩnh, đi đường lảo đảo, nói chuyện không rõ ràng, dễ nôn mửa.


Người uống rượu thường nói nhiều và hành động kỳ quặc là do khi rượu đi vào cơ thể. Rượu sẽ kích thích cơ thể sản xuất dopamine liên tục, khi dopamine trong cơ thể quá cao, con người thường không thể kiểm soát được hành vi và lời nói. Khi đó, người uống rượu thường nhớ tới những thứ vụn vặt nghĩ gì và nói ra thế đó.


* (2 thuật ngữ trên có lẽ là một thuật ngữ y học riêng của Trung vì mình không tìm thấy thuật ngữ nào tên như vậy khi tra cứu hết. Ai biết có thể giúp mình sửa lại với nha)


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Hôm sau không có suất diễn của Đặng Dĩ Manh, cô ôm một cái bình nước lớn canh giữ tại phim trường, an tâm làm tiểu trợ lý, không để ý Tiếu quản lý từ phía sau đột nhiên xuất hiện, xem Đặng Dĩ Manh một cái, cười tới người không rét mà run: "Được lắm nha Manh Manh, tối qua cùng chị Uyển ra ngoài chơi, thế mà không rủ anh? Quả thực quá lắm!"


Đặng Dĩ Manh 'hắc hắc' cười cười: "Quyết định lâm thời. Sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi."


Tiếu quản lý hừ vài tiếng, "Hoa ngôn xảo ngữ [1]. Hiện tại em còn chưa tỉnh rượu hả? Cũng uống thống khoái ghê ha."


Đặng Dĩ Manh nhỏ giọng nói: "Nào có. Em sớm tỉnh rượu rồi."


"Tỉnh kiểu gì đó, mặt em vì sao vẫn hồng như vậy? Anh quan sát em được nửa ngày rồi!" Tiếu Khoa Ngải tức giận lên án.


Đặng Dĩ Manh bị anh ấy nói ra, càng thêm muốn tìm được khe đất để chui vào, giơ tay xoa da mặt đã hồng tới muốn nhỏ ra máu của mình, nói dóc: "Đây là thực trạng cao nguyên đỏ [2] đó."


Có thể không phải cao nguyên đỏ sao.


Sáng sớm hôm nay tỉnh lại quả thực bị dọa chết rồi.


Cùng Uyển tỷ ôm nhau đến khó thể chia lìa.


—— Tối hôm qua hai người đều uống đến vụn vặt [3] sao. Σ(°△°|||)︴


—— Bằng không cái kiểu ôm tôm hùm này là chuyện gì xảy ra. ( ╯°□°)╯ ┻━━┻


—— Có ai không, mau đem bé cứu xuống với. (ಥ﹏ಥ)


Nội tâm không ngừng rít gào đủ để tạo thành một bộ kịch truyền thanh luôn.


Cả thân thể đều giống như bị trúng điểm huyệt của địch nhân vậy đó, động cũng động không được. 


Cô bị chuông báo thức gọi tỉnh.


Mà dưới sự khiêu khích không ngừng của đồng hồ báo thức, lông mi Đại Uyển đã bắt đầu run rẩy, trong nhất thời Đặng Dĩ Manh biết đại sự không ổn rồi. \(º □ º l|l)/


Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Đặng Dĩ Manh bỗng cảm thấy cảnh tượng này hình như quen quen. Cô mỉm cười xấu hổ mà không mất lễ phép: "Uyển tỷ, chào buổi..... sáng....."


Tiểu Tiếu còn đang hỏi tối hôm qua các cô đi đâu vậy, có gặp cảnh đẹp gì không, có diễm ngộ cái gì không blah blah.


Đặng Dĩ Manh lại bởi vì nhớ lại tình cảnh sáng nay, lần nữa lâm vào thật sâu trầm mặc. Đại Uyển người này, thật sự một chút yếu ớt cũng không có, trợ lý uống say, không những không đuổi cô đi, ngược lại còn thu lưu cô, cho ngủ chung chăn với chị ấy. Không có người gọi chị ấy dậy, vậy bản thân tự đặt đồng hồ báo thức. Rõ ràng hẳn nên là một người xinh đẹp đến không thể tự gánh vác được sinh hoạt, lại có đời sống hết sức quy củ.


Bởi vì buổi sáng vội, hai người chỉ tùy tiện nói chuyện với nhau vài câu, cũng không có đề cập tới cái tư thế ngủ ái muội tối qua. Vội vội vàng vàng thu thập, sau đó cả hai cùng ra cửa đến phim trường, vừa ra khỏi cửa Đại Uyển còn săn sóc hỏi cô: "Đau đầu sao?"


Đặng Dĩ Manh liên tục phạm phải một đống chuyện như vậy, nơi nào dám đau đầu trời, dù say rượu khiến cô có chút không khỏe, bản thân tự nghĩ có thể chịu được, cũng liền tùy tiện mà lắc đầu.


Buổi diễn sáng nay phá lệ dài. Mặc dù trang dung đúng chuẩn một nữ một nam dưới thiên hạ này đang biểu diễn một khúc tình ca đó, nhưng vẫn bị NG thật nhiều lần. Mấu chốt là lúc treo dây thép phải đánh nhau không nói, còn phải bảo trì tư thái phiêu phiêu dục tiên, thật sự phi thường bi thảm.


Đặng Dĩ Manh phát hiện, Đại Uyển có chút không thích hợp. Mỗi lần từ chỗ trên cao xuống dưới, sắc mặt lại tái nhợt. Lúc cô tiến đến ân cần hỏi han, còn bị Đại Uyển ghét bỏ, nói em nhìn lầm rồi.


Đặng Dĩ Manh dùng di động chụp vài tấm, đưa nàng xem, "Nè, Uyển tỷ, sắc mặt chị xanh xao rồi."


Đại Uyển nhàn nhạt nhìn cô một cái, "Đây là do trang điểm."


Đặng Dĩ Manh le lưỡi, ngoan ngoãn im miệng.


Trải qua chiến đấu với một đống sự trăn trở lại ngoằn ngoèo, cứu những đứa trẻ dùng cho hiến tế. Bước tiếp theo cần đem mặt nạ của tà thần, cũng chính là vai ác, cởi xuống, làm những người tin tưởng mù quáng kia tỉnh ngộ.


Thời gian đã gần đến 12 giờ trưa, mọi người trong tổ đều đi dùng cơm, nghỉ ngơi.


Tà thần do diễn viên lão làng nổi tiếng tại giới giải trí Trần Chính Đạo thủ vai, mặc dù đã tới thời gian nghỉ ngơi, Đại Uyển và Trì Thịnh lại không có lập tức qua đây, mà tới chỗ của ông ấy trao đổi suất diễn tiếp theo nên quay như thế nào.


Khăn lông ướt và nước ấm đã được Đặng Dĩ Manh chuẩn bị tốt.


Đại Uyển lại đây, nhưng không uống nước, cũng không lấy khăn lông. Đỡ đỡ cái trán quay về xe, nói muốn nằm một lát.


Đặng Dĩ Manh sao dám chậm trễ, đi theo. Đại Uyển dựa lên ghế, từ trong tay cô lấy khăn lông, che lại mắt.


Nhiệt độ không khí giữa trưa đột nhiên tăng, Tiếu quản lý và Khải lão sư đều đi uống lon bia lạnh rồi.


Chỉ còn Đặng Dĩ Manh ngồi xổm nơi đó, hai tay đặt lên đầu gối, hết sức chuyên chú trông coi nàng.


"Chị có khỏe không." Qua một lát cô hỏi, "Có phải bị cảm nắng không."


Đại Uyển không trả lời, nhưng cái cửa xe lại soạt một tiếng mở ra.


"Manh Manh!" Cái gương mặt ngó vào kia cười đến cực kì rực rỡ, lộ ra hai hàm răng trắng đều, "Anh đến đây sớm hơn dự tính này, kinh hỉ không, bất ngờ không?"


Đặng Dĩ Manh còn không kịp kêu hắn, cái tên kia đã chui vào trong xe, tháo kính râm xuống, một tay kéo cô vào trong lòng, vô cùng nhiệt tình ôm một cái, "Có nhớ anh không đấy?"


Khương Tự Uyển đem khăn lông từ trên mặt bỏ xuống, nhìn cảnh tượng trước mắt.


"Ai nha, Đại Uyển." Tiêu Triệt vẫy vẫy tay với nàng, "Tớ mới vừa nhìn thoáng qua, cậu diễn cổ trang tuyệt nhất luôn á. Bội phục bội phục."


Đôi mắt Khương Tự Uyển chăm chú nhìn vào cái tay hắn đặt trên vai Đặng Dĩ Manh. 


Ai đó họ Manh phát hiện, cũng liếc mắt một cái, nghĩ thầm, Tiêu Triệt xong đời rồi. Hôm qua mới thầm khen anh ấy là thánh tình yêu, ai biết được chân nhân mới xuất hiện, đã trở thành tên thiếu tâm nhãn rồi. Còn làm trò trước mặt nữ thần khoác vai đứa con gái khác! Tiêu Triệt anh xong rồi, Đại Uyển đối với ai dám động đến người của chị ấy, đều trực tiếp tử hình! Anh ngồi chờ bị ném đi nha!


Nội tâm vô cùng đa dạng nên ai đó đã đẩy cái móng vuốt trên vai mình ra.


Khương Tự Uyển chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Tiêu Triệt: "Thăm ban?"


Tiêu Triệt nhe răng: "Còn phải hỏi."


Khương Tự Uyển nâng tay trái lên xoa xoa vai phải, khẽ phát ra tiếng.


Tiêu Triệt kinh ngạc: "Bị thương trong lúc đóng phim hả?"


Trong lòng Đặng Dĩ Manh quả thật hận sắt không thành thép, nghĩ thầm anh là đồ thẳng nam đấy à, còn phải hỏi nữa, nhanh nói mấy câu ngon ngọt xem nào, nói rằng anh đang đau lòng muốn chết chẳng hạn.


Đại Uyển bên kia lại chỉ chỉ Đặng Dĩ Manh: "Tối hôm qua bị em ấy làm mệt."


Đây vốn dĩ cũng không phải nói dối, cả đêm qua, nàng ôm một cục tròn tròn thơm thơm mềm mềm lại còn mang chút hơi rượu, không dám trằn trọc, chỉ là khó ngủ say. Gần bốn giờ mới chợp mắt được một ít. Bả vai quả thực mỏi tới lợi hại.


Tiêu Triệt trầm mặc.


Đặng Dĩ Manh vẫn chưa phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra. Mờ mịt ngây thơ nhìn Tiêu Triệt một cái, lại quay đầu xem Đại Uyển một cái, thấy hai người bọn họ trầm mặc nhìn nhau, giao lưu loại ngôn ngữ gì đó mà bản thân cô không hiểu, mơ hồ cảm thấy có một sự hiểu lầm lớn đang dần dần được hình thành, vội vàng mở miệng giải thích: "Tối hôm qua em với Uyển tỷ đi ra ngoài uống rượu, sau đó, em có chút say. Là Đại..... Uyển tỷ chăm sóc em."


Giải thích đến trình độ này hẳn có thể cởi bỏ sự mê mang trầm mặc hiện giờ được rồi đúng không? 〣( ºΔº )〣


Ai ngờ mặt Tiêu Triệt càng trở nên kỳ quái. Quả thực giống cái mặt khổ qua.


"Đặng Dĩ Manh, em ra đây với anh." Tiêu Triệt nhảy xuống xe, nghiêm túc đeo kính râm vào.


"Em không thể đi cùng anh." Đặng Dĩ Manh vẫn ngồi tại chỗ, "Uyển tỷ chị ấy không thoải mái, em không thể rời đi." Lưu Duyệt đã dặn cô, phải 24 tiếng một tấc cũng không rời, đặc biệt trạng thái của Đại Uyển hôm nay lại không tốt, cô càng không thể buông tay mặc kệ.


Không biết có phải do Đặng Dĩ Manh ảo giác không. Tiêu Triệt đứng cách đó hơn nửa thước, vẻ mặt muốn hộc máu, xem khẩu hình miệng hẳn là: "Tổn thọ."


Tiếp theo đó chàng trai này liền chạy đi mất, cũng không biết đi đâu.


Quay đầu, phát hiện ánh mắt Đại Uyển cười như không cười nhìn cô, "Em không đi cùng?"


Trời ạ, Đặng Dĩ Manh chửi thầm, biết hai người là một đôi ngọc bích, tôi sẽ không làm tiểu tam nha, đời này cũng sẽ không làm tiểu tam đâu, vì thế kiên quyết lắc đầu: "Không đi."


Biểu tình trên mặt Đại Uyển lộ ra ba phần sung sướng. Cuối cùng hỏi cô muốn uống nước.


Tay Đặng Dĩ Manh cầm ấm nước, nơm nớp lo sợ hỏi: "Kia, cái kia, Uyển tỷ."


Đại Uyển uống xong ly nước cô đưa, ừ một tiếng.


"Cái này, tối hôm qua em có làm điều gì đáng sợ không ạ?" Con người ngốc nghếch kia ngồi xổm chỗ đó mà hỏi.


Đại Uyển cười cười: "Không."


Đặng Dĩ Manh vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi.


"Chính là...." Đại Uyển dừng một chút, khẽ kêu một tiếng, "Quay qua hôn chị vài phút."


"..................." 


Cả không khí dường như đi đến tận cùng thế giới mà chìm trong im lặng.


Khương Tự Uyển chạm chạm vào trán của bản thân, gương mặt, chóp mũi và cả môi nữa, trong miệng nói: "Nơi này, nơi này..... Còn có nơi này."


Con người nhỏ bé kia, hóa đá mất rồi.


"Đặng Dĩ Manh," Khương Tự Uyển khôi phục lại tư thế lười nhác mà dựa vào chỗ ngồi, "Em sẽ phụ trách phải không."


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Đôi lời editor: Bởi vì editor đang bận thi hết môn, nên thời gian edit có lẽ sẽ không được nhiều. Bù lại, Ed đang kiếm một số truyện QT về ra mắt với mọi người trong thời gian đợi truyện đọc. Hầu như truyện đều chưa hoàn, mọi người có muốn ed đăng truyện QT chưa hoàn hong nè (¯▿¯)


Ở đây editor có kiếm thêm được một truyện xuyên nhanh khác, không biết mọi người có hứng thú không nha.


Tên QT: 《 Ác độc nữ xứng làm sự chỉ nam [ xuyên nhanh ] 》


Tên Hán Việt: Ác độc nữ phối cảo sự chỉ nam [Khoái xuyên]


Tác giả: Hữu Hạc Trác Ngư


Văn án


Bạc Sí Nhân một hồi tai nạn xe cộ ngoài ý muốn qua đời, sau khi chết phát hiện chính mình đối thủ một mất một còn cũng lạnh, trước mắt đang ở 3000 tiểu thế giới làm công, kiếm lấy tích phân đạt được sống lại cơ hội.


Nàng ác hướng gan biên sinh, dứt khoát đuổi theo qua đi, ý đồ thượng nhảy xuống thoán cấp đối thủ một mất một còn ngột ngạt.


【 hiện đại 】


Khởi điểm ngựa giống nam: Úc Chiêu, ta tin tưởng ngươi không phải hám làm giàu nữ nhân, ngươi sao có thể bởi vì mẫu thân sinh bệnh liền đem chính mình bán cho cái kia ăn chơi trác táng phú nhị đại, bọn họ nhất định là đang lừa ta đúng hay không?!


Bạc Sí: A, không lừa ngươi nga, Úc Chiêu cùng ta ca đã ký xuống hiệp nghị, nhà của chúng ta gánh vác nàng mụ mụ sở hữu chữa bệnh phí dụng, nàng tắc phụ trách ——


Úc Chiêu: Cưới ngươi.


Bạc Sí:???


Từ từ, ngươi không phải hẳn là gả cho ta ca sao?!


【 cổ đại 】


Bạc Sí: Tay cầm quyền cao đại tướng quân thì thế nào, đương ta phò mã cũng đừng tưởng lại đi chiến trường! Hơn nữa ta còn muốn nhéo ngươi nữ giả nam trang bí mật, mỗi ngày tác oai tác phúc khinh, khi dễ......


Úc Chiêu: Ân? Như thế nào không tiếp tục nói, ta nghe đâu.


Bạc Sí: Ô, ô ô ô, ta về sau không bao giờ dẫn sói vào nhà! Đừng khi dễ ta, hai cái nữ hài tử thật sự sinh không ra nhãi con QAQ


【 võ hiệp 】


Bạc Sí: Tiểu thư khuê các đúng không, thư hương dòng dõi đúng không, Võ lâm minh chủ vị hôn thê đúng không? A, người tới, đem cái kia tay trói gà không chặt Úc Chiêu cho ta trói lại đây, bổn yêu nữ lần này cần tự mình thu thập nàng!


Úc Chiêu: Ba ngày luyện công hai ngày xem thoại bản tử, không phải ở trộm sờ người khác miêu chính là ở thương nghị đại sự khi phát ngốc mệt rã rời ngủ gà ngủ gật, cứ như vậy ngươi còn muốn thu thập ta?


Bạc Sí đường hồ lô đều bị dọa rớt: Giáo, giáo chủ?!


Cp: Ẩn nhẫn si tình ôn nhu ngự tỷ X tung tăng nhảy nhót ngốc bạch ngọt cộc lốc


(Truyện đã hoàn thành, là chủ thụ, có tổng cộng 105 chương. Không biết mọi người có hứng thú không, nếu hứng thú mình sẽ đăng hen!)


Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha (((o(*°▽°*)o)))