Tình Định Duyên Khởi

Chương 22: Gặp lại ân nhânmạch thần trở về





Từ lần cuối cùng Mặc Chiêu tới thăm Lãnh Mạch Thần tới nay thì không còn thấy hắn tới thêm lần nào nữa, hắn nói đúng, đại đệ tử của Thác Lâm Thiên không thể tự ý ra vào núi mãi như thế được, sư phụ hắn cũng đã để mắt tới, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy nữa thì chắc chắn sẽ gặp phiền phức lớn.

Trong thời gian này Lãnh Mạch Thần ngày ngày luôn chăm chỉ học y thuật, lên núi hái thảo dược, phơi thuốc, nấu thuốc...hắn còn tự học nấu ăn để nấu cho sư phụ mỗi ngày, tuy tay nghề của hắn không giỏi nhưng ăn vào cũng rất vừa miệng.

Thời gian rảnh rỗi không có gì làm hắn thường ngồi một chỗ tập thổi tiêu, ống tiêu này được làm bằng tre trên núi, chính sư phụ hắn đã chỉ cho hắn cách làm ra ống tiêu này, còn đặc biệt tặng cho hắn sách về âm luật.

Thấm thoắt cũng được gần năm năm kể từ ngày hắn bái sư đến nay, hắn cũng vừa tròn mười tám tuổi.

Một hôm rảnh rỗi đều không có việc gì làm, Mặc Hãn gọi Lãnh Mạch Thần tới ngồi vào bàn đối diện hỏi chuyện.

"Mạch Thần! Những gì vi sư dạy con từ trước đến nay, con đều rõ hết rồi chứ?"

"Những gì sư phụ từng dạy Mạch Thần đều đã ghi nhớ hết trong đầu."


Mặc Hãn gật đầu, trả lời:"vậy thì tốt!"

Sau đó thở dài một cái rồi nói tiếp:"cũng đã đến lúc ta phải rời đi rồi!"

Lãnh Mạch Thần luyến tiếc, hỏi:"sư phụ! Người rốt cuộc định đi đâu? Nếu sau này Kính Văn và con muốn gặp người thì phải biết tìm người ở đâu đây?"

Mặc Hãn cười cười, đáp:"đi khắp tam giới, lục đạo, nơi nào ta cũng có thể tới."

Lãnh Mạch Thần không hiểu, định hỏi tiếp thì bị sư phụ ngắt lời.

"Không cần phải hỏi nữa! Trễ rồi, con mau đi ngủ đi!"

Lãnh Mạch Thần còn rất nhiều lời muốn hỏi sư phụ, nhưng nghe ông ấy nói thế đành phải kìm nén lại.

"Vâng! Sư phụ ngủ ngon!"

Sáng hôm sau Lãnh Mạch Thần thức dậy, trong nhà không có một bóng người, hắn đi xung quanh gọi sư phụ nhưng không có một tiếng hồi đáp lại, trên bàn có một mảnh giấy do sư phụ trước khi đi để lại, hắn đi tới cầm mảnh giấy lên xem, trong giấy có ghi như sau.

("Ta đã gửi thư tới Liên Đăng Phái cho cha con, không bao lâu nữa sẽ có người tới đón con về. Mạch Thần! Giúp ta chăm sóc cho Kính Văn, có duyên chúng ta sẽ gặp lại.")

Lãnh Mạch Thần buồn bã luyến tiếc, sư phụ hắn thật sự đã đi rồi.

Trong thời gian chờ đợi người tới đón về, hắn chán nản liền rút tiêu ra thổi một khúc với giai điệu buồn, cảm xúc của hắn bây giờ rất phức tạp.

Được một lúc lâu, từ trên cao giáng xuống là một thiếu niên mặc y phục trắng của Liên Đăng Phái, mặt mũi anh tuấn sáng sủa đơn thuần có phần trẻ con.

Thiếu niên nhìn thấy Lãnh Mạch Thần liền gấp gáp đi tới quỳ trước mặt.

"Ân nhân! Rốt cuộc đệ cũng gặp được huynh!"


Lãnh Mạch Thần nhanh chóng đỡ thiếu niên đứng dậy, thiếu niên này trước giờ hắn chưa từng gặp lần nào, chắc chắn có nhầm lẫn gì ở đây.

"Chúng ta có quen biết sao?"

Thiếu niên đáp:"Ân nhân! Huynh không còn nhớ ra đệ nữa sao? Đệ là kẻ ăn mày rách rưới ở Trấn Kim Tuyền năm năm trước từng được huynh ra tay cứu giúp đây mà...chuyện lâu như vậy rồi, huynh không nhớ cũng phải."

Lãnh Mạch Thần nghe thiếu niên này nói vậy liền nhớ ra, "à" một tiếng, hỏi:"hóa ra là đệ, tại sao đệ lại ở đây? Gia gia của đệ có khỏe không?"

Thiếu niên nghe hỏi thế liền buồn bã, đáp:"sư phụ nhờ đệ đến đây đón huynh! Kể từ lúc gặp huynh được một tháng, gia gia của đệ tuổi già sức yếu không thể vượt qua nổi bệnh tật nên đã...sau khi an táng cho gia gia, đệ tìm hỏi bao nhiêu người mới biết hóa ra huynh chính là đệ tử của Liên Đăng Phái Lãnh Mạch Thần. Đệ đã dùng số tiền còn lại của huynh cho mua hết thức ăn dự trữ một mình lặn lội đi tới núi Liên Đăng xin học nghệ, đệ đã may mắn được tuyển chọn làm đệ tử ngoại môn. Hơn một năm sau đó, sư phụ của đệ hiện tại cũng là cha huynh, lúc đó sư phụ vô tình bắt gặp đệ đang luyện pháp lực một mình sau núi nên đã nhận đệ làm đệ tử, từ đó đệ chính thức làm đệ tử nội môn của Liên Đăng Phái. Đệ cũng đã kể cho sư phụ và sư mẫu nghe chuyện của huynh năm đó, họ nghe xong liền rất vui vẻ, tự hào về huynh."

Lãnh Mạch Thần nghe xong liền nở nụ cười nhìn thiếu niên, bái phục nói:"đệ thật sự rất giỏi, mới học pháp lực không lâu đã có thể lợi hại như thế rồi, chả bù cho ta có học đến cỡ nào cũng không thông được."

Thiếu niên cười, trả lời:"đệ có ngày hôm nay đều là nhờ huynh cả, năm đó nhờ câu nói của huynh mà đệ đã không còn bị bọn người kia bắt nạt nữa, đệ còn phải học hỏi ân nhân nhiều rồi."

Lãnh Mạch Thần xua xua tay, nói:"đệ có ngày hôm nay đều là nhờ sự nỗ lực của đệ mà ra, ta không giúp được gì hết. Nhưng mà đệ đừng gọi ta là ân nhân nữa, nghe không quen lắm, nếu đã là huynh đệ đồng môn thì sau này đệ hãy gọi ta một tiếng sư huynh đi."

Thiếu niên vui vẻ trả lời:"sư huynh! Đệ rất vui vì được làm sư đệ của huynh, sau này huynh có thể gọi đệ là Tử Chân."

Lãnh Mạch Thần gật đầu, cười gọi:"Tử Chân sư đệ!"

Tử Chân cười nói:"chúng ta nói chuyện nãy giờ cũng lâu rồi, nên trở về thôi kẻo mọi người lo lắng, mọi người đều đang đợi huynh ở Trúc Lâm Thiên."

Lãnh Mạch Thần gật đầu "ùm" một tiếng, Tử Chân nhanh chóng nắm lấy tay hắn thi triển pháp lực ngự kiếm bay về Liên Đăng Phái.

Lâu rồi không trở về Liên Đăng Phái, ngoại trừ đệ tử ngày càng tăng thì phong cảnh nơi đây cũng không có gì thay đổi. Lãnh Mạch Thần vừa mới bước chân vào Trúc Lâm Thiên đã bị Mặc Chiêu chạy tới ôm chầm lấy mình.

"Tiểu Mạch Thần! Rốt cuộc huynh cũng quay về rồi, ta nhớ huynh chết mất, huynh xem ta khóc rồi đây này."

Lãnh Mạch Thần bật cười đẩy hắn ra, nói:"bao nhiêu năm rồi mà huynh vẫn không chịu sửa cái thói khoác lác đó."


Mặc Chiêu một tay chống nạnh, một tay chỉ tay vào mắt mình, hỏi:"huynh nói vậy là có ý gì? Ta thật sự là đang khóc mà? Nè! Huynh nhìn kỹ lại đi."

Lãnh Hữu Lập và Phan phu nhân đứng đằng sau thấy vậy chỉ biết nhịn cười, Lãnh Mạch Thần lắc lắc đầu không thèm để ý tới hắn nữa, đi tới trước mặt cha mẹ quỳ xuống.

"Cha! Mẹ! Mạch Thần đã quay về rồi, con rất nhớ hai người."

Phan phu nhân cảm động đỡ con trai đứng dậy, cười trả lời:"mẹ cũng rất nhớ con, con trai ngoan!"

Lãnh Hữu Lập đi tới trước mặt đặt hai tay lên bả vai con trai quan sát một hồi rồi nói:"con trưởng thành rồi!"

Lãnh Mạch Thần nở nụ cười hạnh phúc nhìn cha mẹ mình.

Lãnh Hữu Lập bỏ tay xuống bả vai con trai, nói tiếp:"được rồi! Hôm nay mẹ con cố tình nấu những món mà con thích ăn nhất đều để ở bên trong cả, chúng ta mau vào ăn thôi kẻo nguội mất."

Mặc Chiêu nghe vậy liền hớn hở, nói:"phải đó! Bụng con nãy giờ sôi sùng sục luôn, đói bụng như muốn chết đi sống lại vậy."

Mọi người đều bật cười, Lãnh Hữu Lập và Phan phu nhân đi vào trong trước, Mặc Chiêu cũng chạy vào theo sau.

Lãnh Mạch Thần quay sang nhìn Tử Chân, nói:"chúng ta vào thôi!"

Tử Chân gật đầu "ùm" một tiếng rồi đi theo sau Lãnh Mạch Thần vào trong.