Tình Định Duyên Khởi

Chương 45: Tai họa thôn ngân thủy





Trong lúc mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì Trần Quý từ đâu chạy tới, vẻ mặt hắn rất hốt hoảng giống như vừa nhìn thấy thứ gì đó ghê tởm lắm.

"Các, các vị tiên nhân! Ở đằng kia có yêu quái, khi nãy thảo dân tới đó đi nhà xí thì bắt gặp có rất nhiều con yêu quái đang bàn chuyện gì đó với nhau, trông bọn chúng rất đáng sợ, thảo dân liền chạy tới đây báo với các vị."

Những người dân nghe vậy liền hoang mang sợ hãi.

Mặc Chiêu gấp gáp nói:"ta, Phùng Đình Phong và hai vị Lãnh công tử sẽ cùng tới đó xem thử, những người còn lại ở đây bảo vệ người dân chu toàn."

Lãnh Mạch Thần trả lời:"được! Huynh cẩn thận!"

Đám Mặc Chiêu vừa rời khỏi, Trần Quý liền nhớ ra cái gì đó liền nói tiếp:"thảo dân quên không nói, đường tay trái phía trước cũng có yêu quái, lúc nãy thảo dân chạy đường đó về cho nhanh không ngờ lại bị bọn yêu quái bắt gặp, bọn chúng chạm vào tay thảo dân một cái khiến thảo dân đau nhói, cũng may lúc đó thảo dân dùng hết sức bình sinh chạy một mạch tới đây nên không bị bọn yêu quái đuổi theo."

Vừa nói Trần Quý vừa vén tay áo lên cho mọi người xem, trên tay hắn lúc này bị một vết bầm lớn bao phủ, còn rỉ ra mủ.

Triệu Hinh Tịnh nói:"không thể để bọn chúng tới đây, ta sẽ tới đó giết chúng."

Nói xong Triệu Hinh Tịnh liền đi tới chỗ Trần Quý chỉ.

"Đệ cũng đi!" Tử Chân nhìn Lãnh Mạch Thần nói:"sư huynh ở đây canh chừng mọi người! Đệ đi giúp sư tỷ một tay."


"Được! Đệ cẩn thận!"

Thẩm tam nương cười chế giễu nói:"bọn yêu quái này hôm nay lại dám tới đây gây sự, đúng là một bọn nhãi nhép không biết tự lượng sức."

Trần Quý gấp gáp nhìn Lãnh Mạch Thần nói:"còn nữa tiên nhân! Trong căn nhà nát phía trước có một người bị yêu quái bắt vừa trốn thoát được, hắn đang bị thương rất nặng, lúc nãy thảo dân vì quá gấp gáp chạy tới đây báo với mọi người nên không kịp cứu hắn."

Lãnh Mạch Thần đang cảm thấy rất khó xử, nhiệm vụ của hắn bây giờ là ở đây canh chừng những người dân, không biết có nên đi cứu người hay không? Nếu đi thì người dân nơi đây phải làm thế nào? Còn nếu không đi thì người kia lỡ như không may bị bọn yêu quái phát hiện thì phải làm thế nào? Thật đau đầu.

Thẩm tam nương hiểu ý hắn liền nói:"Thường An! Con mau đi đi! Có nương ở đây rồi! Nương sẽ giúp con canh chừng bọn họ."

Lãnh Mạch Thần quay mặt nhìn Thẩm tam nương, trả lời:"vậy con làm phiền nương một lát, con đi rồi sẽ về ngay!"

"Trần Quý! Mau dẫn ta tới đó cứu người!"

"Dạ được!"

Bọn họ vừa rời khỏi không lâu, lập tức có một đám người khác xuất hiện khiến cho người dân nơi đây hoảng sợ.

"Sư tỷ! Bao lâu không gặp, tỷ vẫn khỏe chứ?"

Thẩm tam nương nghe thấy giọng nói đó liền giật mình, ngước mặt lên nhìn kỹ không ai khác chính là sư muội đồng môn năm đó của mình Âu Dương Lạc Thi, kế bên ả ta còn có cả Công Tôn Đục.

"Các ngươi...các ngươi còn dám đến đây? Con dã lang không có tính người và con đàn bà lăng loàn này, các ngươi...Thường An! Con trai của ta, các ngươi đã làm gì nó rồi?"

"Không phải con trai tỷ đã chết rồi sao? Tỷ già cả nên hồ đồ rồi!"

Âu Dương Lạc Thi đi đến trước mặt Thẩm tam nương, õng ẹo cười trả lời:"bao lâu không gặp, ngoài cái thân thể già nua của tỷ ra thì cũng không có gì thay đổi, sư muội tìm tỷ đã lâu lắm rồi, thì ra là tỷ trốn ở đây sống chung với cái lũ phế vật này, thật là quá thiệt thòi cho tỷ."

Thẩm tam nương tức giận, mắng:"con đàn bà lăng loàn, ả tiện nhân ngươi...năm đó ngươi dám đồ sát đồng môn, bắt ép sư phụ làm theo ý mình, giết cả nhà ta chỉ vì một con dã lang không có tính người như hắn. Được lắm! Hôm nay các ngươi còn dám vác mặt đến đây, lão nương sẽ tính sổ với các ngươi."

Công Tôn Đục cười lớn nói:"Thẩm tam nương sao lại kích động như thế? Người quen lâu ngày không gặp mặt phải nên nói chuyện tử tế một chút mới đúng nghĩa chứ, ta nói như vậy có phải rất đúng không?"

"Dã lang vô liêm sỉ!"

Thẩm tam nương cầm gậy xông lên đánh về phía hai người.

Âu Dương Lạc Thi không cẩn thận bị cây gậy rạch một đường lên mặt.

"Ả điên này dám làm ta bị thương?"

Thẩm tam nương đang bị Công Tôn Đục ép sắp chống đỡ không nổi, Âu Dương Lạc Thi đứng một chỗ thi triển pháp lực tạo ra một luồng sáng vàng có hình chim ưng chưởng về phía Thẩm tam nương.


Ngay lập tức Thẩm tam nương bị trúng chiêu liền ngã sấp xuống đất, miệng ho ra một búng máu, trên mặt nổi đầy gân xanh.

Âu Dương Lạc Thi chậm rãi bước tới gần Thẩm tam nương, ngồi xổm xuống vuốt đầu bà ấy, trên miệng nở nụ cười khinh bỉ.

"Tỷ xem tỷ kìa, đã bao nhiêu lâu rồi mà tỷ vẫn còn nóng tính như vậy, cứ phải để muội ra tay mới chịu ngoan ngoãn, không đáng chút nào."

"Ả tiện nhân bẩn thỉu!" Thẩm tam nương gắng gượng thốt ra từng chữ.

Âu Dương Lạc Thi thu hồi nụ cười, vẻ mặt bây giờ rất tàn ác, trả lời:"để cho ả điên nhà ngươi sống tới bây giờ cũng đã lâu rồi, mau chết đi cho ta."

Âu Dương Lạc Thi thi triển pháp lực dùng tay ấn mạnh vào đầu Thẩm tam nương một cái.

Thẩm tam nương lập tức tắt thở, mắt vẫn mở to nhìn Âu Dương Lạc Thi.

Những người dân chứng kiến cảnh tượng này vô cùng hoảng sợ, liền dập đầu quỳ lạy liên tục van xin tha mạng. .

||||| Truyện đề cử: Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý |||||

"Giết!" Công Tôn Đục ra lệnh cho thuộc hạ.

Trong nháy mắt những người dân đều bị giết sạch, già trẻ lớn bé không còn một ai sống sót.

__

Trần Quý dẫn Lãnh Mạch Thần đi tới một chỗ khá xa chỗ của những người dân.

Lãnh Mạch Thần hơi nghi ngờ hỏi:"ngươi đi nhà xí xa như vậy sao? Người bị thương rốt cuộc đang ở đâu?"

Trần Quý chảy mồ hôi hột đáp:"thưa tiên nhân! Gần tới nơi rồi!"

"Ở trong đó!"

Trần Quý chỉ tay vào một chỗ nhà vỡ nát, Lãnh Mạch Thần lập tức chạy tới xem thử.

Lãnh Mạch Thần nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai, cảm thấy có điều gì nguy hiểm sắp xảy ra, hắn quay người lại liền bắt gặp Trần Quý trên tay cầm con dao xông tới phía hắn. Dù gì hắn cũng từng là người luyện võ công nhiều năm nên rất nhanh chóng bắt được tay của Trần Quý bẻ sang một bên. Trên mặt hắn lúc này cũng bị chém một nhát, cũng may chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng gì nhiều.

Trần Quý đau quá nên buông tay ra, con dao liền rớt xuống đất.

"Nói mau! Tại sao ngươi lại làm thế với ta?" Lãnh Mạch Thần vừa khống chế Trần Quý vừa hỏi.

Trần Quý khóc lóc, trả lời:"xin lỗi tiên nhân! Bọn họ muốn thảo dân lừa các vị tới chỗ có mai phục sẵn để giết, thảo dân không còn cách nào khác nên mới lừa tiên nhân tới đây để...bọn họ hạ độc thảo dân rất đau đớn, nếu không có thuốc giải thì thảo dân sẽ chết. Bọn họ còn hứa là sau khi hoàn thành hết nhiệm vụ thì sẽ đưa cho thảo dân thuốc giải và đưa tất cả người dân rời khỏi nơi này."


Lãnh Mạch Thần có dự cảm không lành liền đẩy hắn ra, dùng hết sức bình sinh chạy một mạch tới chỗ của những người dân, Trần Quý cũng chạy theo tới đó.

Vừa chạy tới nơi đã nhìn thấy những đệ tử có mặt đứng ở đó, dưới đất toàn là thi thể của những người dân vô tội.

"Gia gia!" Trần Quý hoảng sợ chạy tới chỗ ông lão Trần Hàm đang nằm.

Cảnh tượng bây giờ hết sức bi thảm, ông lão Trần Hàm, Tiểu Hồng và những người khác đều đã không còn.

"A nương!"

Lãnh Mạch Thần điên cuồng chạy đi tìm Thẩm tam nương, giữa đám thi thể nằm rải rác hắn nhìn thấy Thẩm tam nương đang nằm đó, mắt vẫn mở to chất chứa bao thù hận.

"Nương!" hắn chạy tới đỡ lấy Thẩm tam nương ôm vào lòng, bất lực khóc lớn giống như một đứa trẻ vừa mất đi thứ mình yêu quý nhất.

"Nương! Người đừng làm con sợ, con hứa sau khi rời khỏi đây sẽ đưa người tới một nơi yên bình để sống, tránh xa tiên môn, tránh xa thế sự, nương! Ngươi mau tỉnh lại đi!"

Vết thương trên mặt hắn bây giờ cũng đã rướm máu, nước mắt và máu hòa vào nhau cùng rơi xuống đất. Tuy hắn chỉ giả danh làm con trai của Thẩm tam nương, nhưng bà ấy lại đối xử với hắn không kém gì mẹ ruột của mình, không hiểu sao trong lòng hắn cảm thấy rất đau đớn, rất khó chịu.

"Tại sao lại như vậy? Ta...bọn họ đã gạt ta, gia gia! Trần Quý đã hại mọi người rồi."

Lãnh Mạch Thần nhẹ nhàng đặt Thẩm tam nương nằm xuống đất, khuôn mặt lạnh nhạt đi tới nắm lấy áo Trần Quý, đấm một phát vào mặt khiến hắn ngã ngửa xuống đất.

"Là ai đã bảo ngươi đi lừa bọn ta?"

Trần Quý run bần bật, sợ hãi đáp:"là một nam nhân còn rất trẻ, hắn bảo ta đi lừa các vị..."

Nói tới đây Trần Quý bỗng sùi bọt mép, nằm xuống đất co giật một hồi rồi bất động.

Tử Chân chạy tới kiểm tra hắn, xong nhìn Lãnh Mạch Thần lắc đầu nói:"sư huynh! Hắn tắt thở rồi!"

Lãnh Mạch Thần đứng tại chỗ thẫn thờ, thế là hết hy vọng rồi, tai họa thôn Ngân Thủy ngày hôm nay không biết rốt cuộc là do ai gây ra. Đối với hắn hôm nay chính là ngày tồi tệ nhất từ trước đến giờ.