Tình Đơn Phương Của Tôi

Chương 17



ngày hôm sau, tất cả bạn có liên quan đến vụ đánh nhau đều lên phòng hiệu trưởng ngồi uống vài ngụm trà cho thanh quản.

“ Tôi thấy các em có vẻ như coi tôi như người lạ chứ không phải hiệu trưởng trường nhỉ!” Hiệu trưởng nói

“ Các em học A1 mà cư xử như này có đúng mực không hả? Sao làm gương cho lớp khác? Viết bản tường trình cho tôi?” Ông ấy quát lên

Giọng thầy hiệu trưởng la các cô cậu vang cả căn phòng. Các bạn ấy cúi gằm mặt hối lỗi, rồi ngước lên nhìn thầy khoanh tay đồng thanh xin lỗi thầy. Thầy nhìn các trò mà có chút cảm thông, thầy nhắc nhở cô cậu để rút kinh nghiệm lần sau không vi phạm nữa nhưng vẫn phải phạt nặng để làm gương cho các bạn lớp khác.

Cuối giờ, nguyên một đàn trai đàn gái quét dọn hành lang, phòng thiết bị và văn phòng trường.

“ ayyy daaa, mệt chết đi được?” Cô ngước mặt lên trời than thở

“ làm lẹ rồi về thôi chứ còn lề mề là tới tối đó” Cậu nói

“ làm lẹ nào các anh em!” Cậu cổ vũ mọi người

Tầm 30 phút sau, tình anh em đoàn kết trong một khoảng thời gian thì đã...

“ phùuu..., cuối cùng cũng xong”

“ mọi người về cẩn thận nhá!”

“ừm mấy cậu cũng vậy!”

“Đúng là nghiệp báo mà”

“ hì, ai biểu cậu đánh nhau chi giờ vậy đó?”

Hai người tiến ra cổng trường, cậu nhắc cô đứng đợi

“ đứng ở cổng đợi tớ lấy xe!”

“ ừm..”

Dắt xe ra, cô ngồi lên xe, đằng sau lưng hai người đều ướt đẫm mồ hôi. Xe chạy về nhà, làn gió lùa qua lớp áo học sinh khiến lưng cô có cảm giác lành lạnh dễ chịu. Tới đông rồi những chiếc lá xanh cũng rụng dần rồi, sắp thi cuối kì 1 rồi, sắp qua năm mới rồi, cô càng nghĩ càng hào hứng khi sắp phải dậy sớm cùng gia đình gói bánh chưng.

Cả chặng đường thấy cô không nói, Minh thấy không quen nên mở lời trước,

“ ăn kem không Phương Anh?”



“ kem hả? có chứ!”

“ vậy tấp vào quán kia ăn nhé!”

“ừm”

Tấp vào quán chè thân quen bên đường, cô chủ quán chạy ra hỏi hai người họ

“ một chè một kem hả bé?”

“ dạ”

Hai người đã ăn quán này nhiều rồi nên là khánh quen của quán. Cô móc trong gặp ra tờ mười nghìn đưa cho cậu

“ nay tớ có tìn trả gòi!”

“ vậy hả?” Minh cầm lấy tờ tiền nhếch mép nhìn cô

“ ý gì vậy? khinh nhau à?”

“ có đâu?” Gương mặt vô tội bày ra nhìn cô

“ vậy hở! chả dám tin luôn ý”

“ của hai em nè!” Chị chủ quán đặt đồ ăn xuống trước mặt hai cô cậu

“ dạ em cảm ơn chị! cho em gửi tiền luôn ạ!” cô đưa mắt nhìn Minh ra hiệu đưa tiền

Minh cầm tiền đưa cho chị chủ quán. Vừa ăn vừa nói chuyện với nhau,

“ ấy Minh bạn bắt mình múa ý!!”

“ ừ sao..”

“ thì bạn đó thích cậu mà! sao cậu hong ưa bạn vại!”

“ à! tớ không thích con gái ngày ngày ra vẻ như cậu ấy!”



“ ò! còn gì nữa hong?”

“ hết rồi! không thích thì không thích thôi!”

“ mà hôm. bữa thấy cậu lên chỏ cũng được phết!”

“ à thì may mà có thầy dạy chứ tui sao biết mấy cái đó!”

“ ghê vậy sao!!”

“ thôi ăn lẹ đi về nè!”

...

Ăn xong, Minh chở cô về nhà,

“ con chào mẹ”

“ cháu chào cô”

“ừm hai đứa học về rồi ấy à!”

“ Minh ở lại ăn cơm đi cháu!”

“ dạ thôi mẹ cháu đang chờ ạ thôi cháu chào bác cháu về!”

“ ấy khoan, nãy mẹ cháu quá nhờ các chăm cháu một hôm tại cô ấy có việc lên sài gòn rồi!”

“ à vậy phiền cô chú quá!!”

“ không sao! vào nhà đi”

Cô chạy lên phòng cất cặp rồi đi tắm. Xuống nhà ăn cơm, cậu đã dọn hết đồ lên bàn rồi.

“ Xuống ăn cơm lẹ lên đứng chỗ cầu thang làm gì”

“ xuống liền nè mẹ!”

Bữa cơm hôm ấy thật ấm cúng, cô với cậu đứng rửa bát cùng nhau, hai người cứ ghẹo qua ghèo lại, ba cô thấy thế liền bảo cậu ra ngồi nói chuyện với ông để cô rửa cũng được nhưng cậu không chịu cứ muốn đứng cạnh cô.