Tình Đơn Phương Của Tôi

Chương 27



Đang xem cuốn thì ngoài cổng có thằng gọi tên cô.

" Phương Anh mở cổng coi!!"

" ra liền đợi tý!"

Là thằng Minh. Thằng này đến đúng lúc thế!

" Cạch cạch"

Mở cổng ra, Minh ló đầu nhìn vào thấy tivi đang mở trên bàn còn có rổ màu xanh. Minh thắc mắc hỏi

" đang ăn gì á??"

" ăn gì thì vào nhà là biết"

Cậu ta nghe vậy chạy vội vô nhà, tự nhiên mà ngồi xuống bắt chéo chân tay lấy điều khiển tivi bấm để phim chạy tiếp. Cô nhìn mà ngơ luôn.

" tự nhiên thế ta!!"

" sớm muộn nhà mày cũng là nhà tao thôi". Minh nói nhỏ

" hả mày nói gì??" Minh nói bé quá cô nghe không rõ

" tao bảo là tao thích thế chẳng phải có mình mày ở nhà à sợ gì chứ!"

" ô hay thằng này gớm nhỉ" Cô chống nạnh quay qua nhìn cậu

" đùa thôi đùa thôi ăn đi xem đi!!" Minh bỏ chân xuống xích lại dỗ cô.

Cậu thấy hơi nóng nên cậu đứng dậy bật quạt, vừa được một lúc cô lăn ra ngủ. Minh tính quay qua hỏi cô vài chuyện thì thấy cô co người ngủ từ lúc nào chẳng hay. Cậu đứng dậy lên phòng cô lấy cái chăn mỏng trong tủ rồi mang xuống, sợ tý nữa cô lạnh nên mang xuống phòng ngừa trước. Cô ngủ có tý mà cậu chăm cô như chăm con vậy sợ cô khó chịu sợ cô lạnh hay vân vân và mây mây.

" ưmmmm…"

" tỉnh rồi à!"

" ủa tao ngủ từ lúc nào vậy??"

" ủa sao có gối có chăn luôn vậy??"

" mày mang xuống hả Minh???"

Hàng vạn câu hỏi vì sao đến từ cô gái mơ hồ chưa tỉnh ngủ. Minh bất lực đợi cô hỏi hết thì kể cho cô nghe, cậu kể mà khiêm tốn vô cùng.

" thì là nãy mày ngủ mà tao sợ mày nằm vậy không tốt cho cái ghế nên lấy thêm gối độn lên, còn chăn là sợ tốn điện của quạt nên đắp cho mày nói chung là mày đừng nghĩ tao tốt cho mày tao tốt cho vạn vật"

U là trời, cô nghe xong bật cười thành tiếng nói: " Minh này sau này có biện minh thì phải logic thêm tý nhá chứ giải thích như không giải thích ý!!"

" bộ không logic hả?"

" không hề!!"

Cô lắc đầu, cô biết minh làm vậy chắc vì cái khác chứ không phải vì mấy cái tào lao mà cậu kể, con người cậu ngoài lạnh trong nóng, tinh tế vô cùng. Cô đứng dậy chạy lên phòng cầm bịch bánh mang xuống cho cậu thay lời cảm ơn dù gì thì cũng mang chăn gối xuống cho cô ngủ rồi mà. Cô cầm bịch bánh đưa ra cho cậu.

" nè"

" cho tao ăn à!!"

" ừ bộ tao ích kỉ với mày lắm hả?"

" không chỉ là riêng đồ ăn thì mày dành hết mà!!"

" đó là hồi trước thôi giờ tao hòa đồng lắm!! cầm lấy😊"

" ui vậy hả! bạn cho thì tui nhận😋!"

Minh cầm bánh lên ăn được vài miếng bỗng chuông đồng hồ reo lên. Minh đưa mắt nhìn đã 5h rồi. Thấy thế cô chợt đứng dậy đi vô bếp bắc nồi cơm, mở tủ lạnh nhìn một hồi tính đóng lại vì cô nghĩ " tính ra cũng nhiều đồ ăn mà được cái méo biết chế biến ra sao coi mà chán😔". Đang đóng lại thì Minh từ đâu ra ngăn lại cậu bảo

" Không biết nấu chứ gì!😌"

" ừ đúng ròi! haizz"

Cô đưa mắt long lanh lấp lánh nhìn Minh nói: " Cậu ơi! cậu nấu cho mình ăn nhé!😊"

" được rồi được rồi ra ngoài kia coi phim ăn bánh đi!"

" hảo lêi!"

Cô lên nhà ăn bánh ngồi xem doraemon. Bên ngoài trời đang khá mát mẻ nên xem được tý cô lại tắt tivi ra ngoài chơi cũng không hẳn là chơi mà là ra ngửi hoa của ba, thú vui của cô chắc là ngửi hoa ngắm hoa mà ba trồng ý nhỉ.

Minh nấu xong ra ngoài kiếm cô

" Phương Anh ơi! mày đâu rồi??"

tự nhiên có tiếng mèo quanh đây " meo meo meo…" cậu chạy ra chỗ phát ra tiếng mèo thì thấy cô đang ngồi chơi với Tiểu Bạch chú mèo trắng nhà cậu. Vô thức gọi tên " Tiểu Bạch" vừa gọi xong tiểu bạch liền chạy tới chỗ cậu. Cô cũng đồng thời ngoảnh mặt lại thấy Minh đang đứng cách đó không xa.