– Công tử mà đưa ra thì chắc chắn là thứ ghê gớm rồi.
Trong Tinh Giới của Lâm Thiên còn mười viên kim cương, trừ cái màu hồng tiểu toản là hắn giữ lại, những cái khác hắn đổ ra hết. Có mười viên kim cương, lớn cỡ trăm cara, nhỏ thì hơn mười cara. Mười viên kim cương có năm, sáu loại màu, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ phản chiếu ánh sáng chói mắt.
– Tinh toản!
Lão bản kêu lên:
– Công tử... ý của ngươi là... Bán hết những tinh toản cho ta?
Lâm Thiên gật đầu, lạnh nhạt nói:
– Nếu không bán cho ngươi thì ta lấy ra làm gì? Đây mới chỉ là một phần nhỏ, nếu giá cả thích hợp thì ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác lâu dài.
Lão bản vỗ ngực bảo:
– Công tử ngươi yên tâm, danh dự của Gia Lý ta là nhất thành Lôi Vân, giá cả tuyệt đối phải chăng!
Vẻ mặt lão bản hớn hở, nếu có đầy đủ tinh toản thì cửa tiệm trang sức tuy lớn nhưng không to nhất của gã sẽ trở thành tiệm trang sức số một toàn thành Lôi Vân!
Gia Lý chân thành nói:
– Công tử, mười viên tinh toản tổng cộng là năm vạn kim tệ được không? Ta không giấu gì công tử, mười viên tinh toản chế thành vật trang sức đại khái thu tám vạn kim tệ, trừ đi nhân công và tiêu khao khát thì ta có thể lời một vạn kim tệ.
– Dễ dàng kiếm được một vạn kim tệ, tiền đến nhanh thật.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Nhưng ta nói rồi, có tiền thì mọi người cùng kiếm, giao dịch có thể tiếp tục lâu dài.
Gia Lý gật đầu, nghiêm túc nói:
– Công tử nói có lý, mua bán chỉ lâu dài khi hai bên cùng thu lợi.
Lâm Thiên không có ma tinh tạp của thế giới này, Gia Lý thường hay gặp khách không có ma tinh tạp nên trong tiệm luôn chuẩn bị sẵn ma tinh tạp trống. Nhỏ máu nhận chủ, rất nhanh năm vạn khối kim tệ chuyển vào ma tinh tạp của Lâm Thiên. Hai người nhanh chóng đi ra ngoài.
Lâm Thiên đang nhìn đăm đăm một ngọc trâm xinh đẹp, chờ khi Lâm Thiên đi tới bên cạnh mới giật mình ngẩng đầu lên:
– Lâm Thiên đại nhân, xong việc rồi?
Gia Lý mỉm cười hỏi:
– Vị tiểu thư này thích món nào? Thích cái gì cứ chọn hai cái đi.
Nhã Sa đỏ mặt lắc đầu nói:
– Không, ta không thích cái gì hết.
Nói vậy nhưng Nhã Sa không kiềm được liếc chiếc ngọc trâm màu lam nhạt.
Ánh mắt Gia Lý rất sắc bén, nhìn ra ngay, gã mở tủ lấy chiếc trâm ngọc ra:
– Vị tiểu thư này, ngọc trâm tử của ta phối với tiểu thư rất thích hợp, xin tặng cho tiểu thư.
Nhã Sa giật bắn người trốn ra sau lưng Lâm Thiên:
– Không, không, không! Ta không thể nhận thứ quý giá như thế!
Chiếc trâm ngọc này không rẻ, ít nhất đáng giá năm trăm khối kim tệ. Nhưng năm trăm kim tệ có thể làm sâu thêm tình cảm của khách hàng lớn như Lâm Thiên thì Gia Lý rất vui vẻ đưa tặng.
Lâm Thiên nhận lấy chiếc trâm ngọc, cười nói:
– Lão bản, vậy ta thay Nhã Sa đa tạ hậu lễ của lão bản, ta họ Lâm!
Gia Lý cười nói:
– Lâm công tử nói gì kỳ, cái gì mà hậu lễ hay không hậu lễ, công tử không ngại quà nhẹ đã là may mắn cho ta.
Nhìn Lâm Thiên, Nhã Sa rời khỏi tiệm, Gia Lý thầm nghĩ:
– Giao dịch năm vạn kim tệ không khiến đối phương để lại tên, năm trăm kim tệ lại được biết họ của đối phương. Tốn năm trăm kim tệ rất đáng giá.
Một nhân viên to gan bước tới, nghi hoặc hỏi:
– Lão bản, bọn họ đáng giá cho người tặng thứ quý trọng như vậy sao?
Gia Lý mỉm cười nói:
– Đáng, rất đáng giá. Đóng cửa đi, hôm nay ta vui vẻ, mọi người cùng đi Tụ Hiền lâu ăn bữa ngon!
Thấy tâm tình lão bản sung sướng, một nhân viên khác đánh bạo hỏi:
– Lão bản, tại sao bọn họ ăn mặc bình thường vậy mà lão bản đích thân nghênh đón bọn họ như khách quý?
Gia Lý cười mắng:
– Định thám thính cơ mật thương nghiệp của lão bản ta đây sao? Đúng, bọn họ ăn mặc bình thường, hơn nữa nữ hài tử kia tuy rằng xinh đẹp nhưng chỉ là người bình thường. Tuy nhiên thanh niên kia không đơn giản, toàn thân hắn toát ra khí thế tự tin, không phải người bình thường có được. Lão bản của các ngươi dù đứng trước mặt hắn còn thấy hơi mặc cảm không bằng. Không nói nữa, có lẽ thời kỳ huy hoàng của tiệm chúng ta tới rồi, sau này mỗi tháng tăng thêm hai mươi khối kim tệ!
Gia Lý nói xong mấy nhân viên trong tiệm hoan hô. Tiền lương của bọn họ vốn đã cao, năm mươi khối kim tệ một tháng tương đương với một tháng năm ngàn đại nguyên, bây giờ thêm hai mươi tức là một tháng bảy mươi khối kim tệ, bấy nhiêu đủ sống sung sướng trong thành Lôi Vân. Đương nhiên không thể so sánh với quý tộc hoặc công tử, tiểu thư con nhà giàu.
Ra cửa hàng, Lâm Thiên tùy tay cắm trâm ngọc vào búi tóc Nhã Sa:
– Nhã Sa, trâm ngọc này rất thích hợp với nàng.
Nhã Sa vuốt trâm ngọc trên đầu, cười ngọt ngào:
– Đa tạ, Lâm Thiên đại nhân!
Lòng Nhã Sa tràn đầy ấm áp.
Có tiền rồi Lâm Thiên cũng tự tin hơn, hắn gai mắt bộ đồ đầy mụn vá trên người Nhã Sa. Lâm Thiên dẫn Nhã Sa vào mỗi tiệm quần áo mua mấy bộ, Nhã Sa thay đồ mới tựa một nàng công chúa đáng yêu, khiến lòng Lâm Thiên rung động.
Nhìn Nhã Sa đáng yêu, sợi dây tình thân trong lòng Lâm Thiên rung rinh.
– Có lẽ... Có một muội muội thế này cũng tốt.
Nghĩ vậy Lâm Thiên nở nụ cười càng dịu dàng. Từ nhỏ Lâm Thiên đã là cô nhi, tình thân rất xa xôi với hắn, hiện tại hắn lại cảm nhận sự ấm áp đến bất ngờ.
Tiểu Linh ở trong đầu Lâm Thiên cười nói:
– Chúc mừng chủ nhân, tinh thần lực nâng lên bốn mươi tám!
Lâm Thiên không để bụng tinh thần lực có tăng lên hay không, dù sao hắn có giới lực sung túc, dùng giới lực bù đắp là được. Bốn mươi tám tinh thần lực chỉ hao phí chín mươi sáu duy giới lực, nhưng cảm giác trong lòng nghĩ thông một chút rất tốt, cực kỳ thích.
Nhã Sa đi đằng trước quay đầu kêu lên:
– Lâm Thiên đại nhân nhanh lên đi!
Nhã Sa đáng yêu như công chúa hấp dẫn nhiều ánh mắt trên đường, vài đôi mắt lộ ra dục vọng trần trụi. Lâm Thiên chú ý thấy, thầm cau mày. Nếu sau này Lâm Thiên không có mặt, Nhã Sa nhập học rồi sẽ gặp rắc rối lớn.
Nếu là lúc trước Lâm Thiên tối đa cho Nhã Sa và gia gia của nàng mấy ngàn kim tệ sau đó rời đi không quay đầu lại. Nhưng hiện tại trong lòng Lâm Thiên xem Nhã Sa là muội muội, hắn không thể để nàng chịu tổn thương như vậy.
Lâm Thiên chạy nhanh mấy bước đi tới bên cạnh Nhã Sa:
– Nhã Sa, chậm một chút, lỡ té thì sao?
Nhã Sa kỳ lạ nhìn Lâm Thiên:
– Lâm Thiên đại nhân hình như... Thay đổi rất nhiều.
Nhã Sa không ngờ Lâm Thiên quan tâm nàng có bị té hay không.
Lâm Thiên dịu dàng nói:
– À, vậy sao? Sau này Nhã Sa đừng gọi ta là Lâm Thiên đại nhân nữa, kêu ca ca.
Lúc chưa nghĩ về mặt này thì không sao, sau khi Nghĩ kỹ Lâm Thiên càng nhìn Nhã Sa càng thấy lòng ấm áp, không kiềm được muốn che chở nàng.
Mắt Nhã Sa ngấn lệ hỏi:
– Lâm Thiên đại nhân, ta có thể gọi người là ca ca sao?
– Không khóc, không khóc!
Lâm Thiên vội rút khăn giấy từ trong không gian Tinh Giới ra lau khô nước mắt cho Nhã Sa:
– Sau này Nhã Sa là muội muội của ta, ta rất muốn có muội muội đáng yêu như Nhã Sa!
Nhã Sa chớp mắt to:
– Lâm... Ca ca!
Nhã Sa gọi xong lao vào ngực Lâm Thiên, nước mắt chảy ra.
Lâm Thiên ôm thân hình nhỏ xinh nhưng lòng tĩnh lặng, không hề dấy lên ý nghĩ sắc tình.
Lâm Thiên cười khẽ:
– Nha đầu ngốc, trên đường cái mà lao vào ngực ca ca, không xấu hổ sao?
– Mặc kệ bọn họ. Ca ca, chúng ta về đi, chắc gia gia đang sốt ruột chờ.
Khi trở về lữ điếm Lâm Thiên nhạy cảm phát hiện không khí nơi này kỳ lạ, ánh mắt tiểu nhị lấp lóe tránh né hắn, thêm chút đồng tình.
Lão bản lữ điếm bị Lâm Thiên lạnh lùng liếc mắt qua cứng da đầu bước tới:
– Vị công... Công tử này, xin các người hãy nén bi thương.
– Nén bi thương?
Trong đầu Nhã Sa lóe lên linh cảm không may, hét to:
– Gia gia!
Nhã Sa vội xông lên lầu chạy hướng gian phoàng gia gia của nàng ở.
Rất nhanh Nhã Sa chạy ra, khóc kêu:
– Ca ca, gia gia không có... Không có...!
– Vị công tử này, lão nhân gia kia đã bị người của Dong Binh đoàn Huyết Lang giết chết, xác... Bị một Ma Pháp Sư hỏa hệ của đối phương đốt thành tro.
Nhã Sa nghe xong bị kích thích ngất xỉu.
Lâm Thiên ôm Nhã Sa, hét to:
– Đế quốc Lôi Vân!
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, Nhã Sa xỉu là một loại tự bảo vệ mình, chờ khi nàng tự nhiên tỉnh lại thì tốt hơn.
– Nói, rốt cuộc có chuyện gì? Lão gia tử bị người giết trong tiệm các ngươi, các ngươi không thoát được trách nhiệm!
Lão bản bị Lâm Thiên trừng làm đôi chân run rẩy, cố giữ bình tĩnh nói:
– Thiếu đoàn trưởng Dong Binh đoàn Huyết Lang đặt phòng tại đây nhưng đều có khách ở. Thiếu đoàn trưởng thấy lão gia tử kia, có lẽ cho rằng lão gia tử dễ ăn hiếp nên đẩy nhẹ một cái. Lão nhân gia thân thể yếu ớt bị đẩy té xuống đất đầu đập vào bậc thang bên ngoài, máu chảy nhiều rất nhanh không còn hơi thở. Thiếu đoàn trưởng Dong Binh đoàn Huyết Lang liền ra lệnh một Ma Pháp Sư hỏa hệ đi theo cạnh mình đốt xác lão nhân đó.
Lâm Thiên nói:
– Tốt, tốt thật, một lữ điếm lớn như vậy mà trơ mắt nhìn khách của mình bị người giết, hủy diệt thi thể!
Giọng Lâm Thiên như gió lạnh tháng mười hai, khiến người xung quanh nghe lòng lạnh lẽo.
Lâm Thiên nói:
– Đêm nay, nơi này, sẽ thành tro tàn.
Lâm Thiên ôm Nhã Sa nhanh chóng đi ra ngoài.
Chờ Lâm Thiên đi xa, phía sau vang lên tiếng xì xầm khinh thường.
– Xì, làm nơi này thành tro? Nói không sợ trúng gió thụt lưỡi!
Một số lữ khách thấy tình hình không ổn lần lượt làm thủ tục rời lữ điếm.
Lão bản lữ điếm nhìn lữ khách gần như đi hết sạch, thở dài thườn thượt:
– Tiêu, tiêu rồi.
Lão bản nói với đám tiểu nhị:
– Nếu các ngươi muốn đi thì cứ đi đi.
Lão bản lữ điếm lê bước chân nặng trĩu lên lầu, biết rằng mình khó thoát khỏi trách nhiệm cái chết của lão nhân hôm nay.
Nhưng đó là Dong Binh đoàn Huyết Lang, là Dong Binh đoàn lớn cấp A, có gần ba ngàn đoàn viên, lão bản lữ điếm nho nhỏ như gã không trêu chọc nổi.
Lâm Thiên ôm Nhã Sa ra ngoài, trong vòng hai thước không ai dám đến gần. Lâm Thiên không đi xa, rất nhanh hắn vào một lữ điếm quy mô lớn hơn.
Mặt Lâm Thiên không biểu tình đẩy ma tinh tạp đến:
– Một gian phòng hai người!
Rất nhanh chìa khóa phoàng vào tay Lâm Thiên.
Một lão nhân tinh thần quắc thước cuối cùng nói một câu:
– Khách nhân yên tâm, ở chỗ chúng ta không ai dám làm xằng làm bậy!
Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Hy vọng được vậy.
Lâm Thiên ôm Nhã Sa lên lầu, vào phòng.
Lâm Thiên cẩn thận đặt Nhã Sa nằm xuống giường, dù trong hôn mê thì khóe mắt nàng vẫn không ngừng chảy lệ, hắn đau lòng nhìn. Lâm Thiên đắp chăn ngay ngắn cho Nhã Sa, ngồi xuống mép giường.
Lâm Thiên hít sâu, nói trong đầu:
– Tiểu Linh, chắc có thể cường hóa rồi đúng không? Bắt đầu đi!
Tiểu Linh nói:
– Có thể thưa chủ nhân, độ mạnh tế bào hiện tại là năm trăm lẻ sáu, sức sống tế bào là năm trăm lẻ hai, tinh thần lực là bốn trăm năm mươi mốt. Có thể cường hóa đến độ mạnh tế bào một ngàn mười, sức sống tế bào một ngàn lẻ năm, tinh thần lực là chín trăm. Cần một ngàn chín trăm lẻ năm duy giới lực, hiện tại chủ nhân có sáu vạn năm ngàn mười duy giới lực.
Lâm Thiên nói:
– Được rồi Tiểu Linh, đừng nói nhảm nữa, mau bắt đầu đi!
Cường hóa bắt đầu, từng dòng nước ấm chảy vào mỗi tế bào toàn thân, cảm giác cực kỳ thoải mái. Tuy Lâm Thiên đã trải qua nhiều lần nhưng vẫn thoải mái rên ra tiếng. Nói đến thì Lâm Thiên không buồn bao nhiêu trước cái chết của gia gia Nhã Sa, hắn tức giận chỉ vì sau này nàng thiếu một gia gia yêu thương nàng, Nhã Sa sẽ rất đau buồn.
Mười phút sau hoàn thành cường hóa, Lâm Thiên nhẹ co nắm tay lại, cảm nhận trong cơ thể dường như ẩn chứa lực lượng vô cùng. Nếu tốc độ nhanh có lẽ có thể siết chặt ra tiếng gió.
Lâm Thiên đứng dậy hoạt động cơ thể, không ngờ lỡ dùng sức quá mạnh giẫm nát giày.
Lâm Thiên cười khổ nói:
– Lực lượng bỗng chốc tăng nhiều cũng không tốt, lực lượng không thể điều khiển khi đánh nhau sẽ làm hỏng chuyện.
Vì không yên tâm Nhã Sa nên Lâm Thiên chỉ đi tới đi lui trong phòng thích ứng lực lượng của mình. Mới đầu Lâm Thiên hay lỡ chân đạp thủng sàn, chậm rãi lực lượng theo hắn kiểm soát, không đến nỗi đụng vào liền làm hỏng đồ.
Lâm Thiên lấy đôi giày mới trong không gian Tinh Giới ra, kêu nhân viên lữ điệm mua bộ áo pháp sư kiến tập hỏa hệ giùm. Chân Lâm Thiên đạp giày thể thao, mặc áo pháp sư đỏ rực (vạt áo pháp sư đã che giày), trông cũng ra ngô ra khoai. Nếu Lâm Thiên cầm thêm cây pháp trượng nhỏ thì giống y Ma Pháp Sư hỏa hệ tập sự.
Áo pháp sư Ma Pháp Sư kiến tập có thể mua trong cửa tiệm, nhưng nếu là áp pháp sư đẳng cấp khác thì phải đi nghiệp đoàn Ma Pháp Sư lĩnh. Đương nhiên đến đẳng cấp như Pháp Thánh, Pháp Thần thì không đi nghiệp đoàn Ma Pháp Sư lĩnh, bọn họ có áo pháp sư riêng của mình.