Tinh Giới

Chương 127: Kỹ chỉ như thế thì chết đi



– Qua đường? Cái gì!?

Tát Lạc Mông sửng sốt, thấy nụ cười của Lâm Thiên thì tức giận rống to:

– Tiểu tử này, dám trêu chọc ta? Lát nữa sẽ cho ngươi biết tay!

Một tên mập chỉ mặc quần đùi ưỡn bụng bự đứng cạnh Lâm Thiên chỉ điểm:

– Đại nhân, là hắn! Là hắn đốt lữ điếm, còn... Còn giết lão bản!

Tát Lạc Mông nhìn Lâm Thiên, mắt lóe tia hung ác:

– Cái gì?!

Tát Lạc Mông hét to với thuộc hạ đứng bên cạnh:

– Bà nội nó còn đứng đực mặt ra đó? Bắt hắn, mau bắt lại! Không, giết tại chỗ! Phóng hỏa, giết người, xem thành Ma Thú này không có vương pháp sao?

Vương pháp? Dĩ nhiên là có. Nhưng nếu hiện tại Lâm Thiên mặc áo ma pháp sư thì chuyện nhỏ này sẽ không lôi vương pháp chụp lên đầu hắn. Nhưng Lâm Thiên mặc đồ thường, chẳng ra cái gì, cách biệt phong cách ăn mặc Ma Pháp Sư cao quý quá xa.

Thực lực thành vệ binh không quá cao nhưng mỗi người có tu vi từ Kiếm Sĩ trung giai đến Đại Kiếm Sĩ, mười người lăm lăm rút đao có chút đáng sợ. Nhưng chút sức uy lực này hù Dong Binh hay mạo hiểm giả bình thường còn được, Lâm Thiên dửng dưng như không.

Khóe môi treo nụ cười khinh miệt, Lâm Thiên lạnh lùng nói:

– Hay cho thủ thành đại nhân, bao che huynh đệ của mình mở hắc điếm cướp bóc khách nhân rồi giết chết bỏ phơi thây hoang dã. Ngươi không chọc tới trên đầu của ta thì trên đời nhiều chuyện hắc ám ta không thèm xen vào, nhưng chọc phải ta, dù hôm nay ngươi không tìm ta thì ta cũng sẽ kiếm ngươi nói chuyện!

Lâm Thiên lạnh lùng liếc đám thành vệ binh cầm đao:

– Nhìn bộ dạng của các ngươi ước chừng ngày thường đi theo tên thủ thành khốn kiếp này làm nhiều chuyện thiếu đạo đức. Ta không muốn xen vào những chuyện này, thu đao của các ngươi lại, nếu hôm nay, nơi này sẽ có máu chảy thành sông!

Giọng điệu của Lâm Thiên chọc Tát Lạc Mông tức giận bật cười nói:

– Ngươi thích nói sao thì nói, tóm lại chút nữa ngươi sẽ là người chết. Đứng đó làm gì? Giết hắn!

Tuy đám thành vệ binh hơi kiêng dè nhưng không quá sợ Lâm Thiên. Trong tay Lâm Thiên một là không cầm ma trượng, hai không nắm kiếm, người không có dao động ma pháp hoặc đấu khí, nhìn sao cũng giống người bình thường.

Lâm Thiên than dài, hắn không muốn một lúc giết nhiều người, lòng máy động, một con hỏa long to lớn xuất hiện trên đầu hắn. Hỏa long vừa xuất hiện, nhiệt độ bốn phía thoáng chốc tăng cao nhiều. Các Dong Binh vây xem giật mình thụt lùi ra xa hơn mười thước.

Tát Lạc Mông hoàn toàn biến sắc mặt:

– Ma Pháp Sư!?

Một Ma Pháp Sư có thể thuấn phát hỏa long lục giai thì Tát Lạc Mông không trêu vào nổi, dù là thành chủ đại nhân cũng phải ứng đối hết sức cung kính. Tiếng đao kiếm liên tục rớt xuống đất, đám thành vệ binh không lớn gan đến mức đấu với hỏa long to lớn trên đỉnh đầu.

Tát Lạc Mông tức giận quát:

– Khốn kiếp! Các ngươi...! Các ngươi quên ngày thường lão tử đối xử tốt với các ngươi như thế nào sao?

Trong mười thành vệ binh một người vừa thụt lùi vừa nói:

– Đại nhân đúng là ngày thường đối xử tốt với chúng ta, rượu ngon thịt ngon. Nhưng dù chúng ta có cùng lên thì cũng chỉ tăng thêm vài người chết.

Những người khác thụt lùi ra xa. Đùa, hiện tại còn đứng chung với thủ thành Tát Lạc Mông, lát nữa hỏa long nuốt luôn cả mình thì biết làm sao?

Mắt Tát Lạc Mông lóe tia quyết tuyệt, làm thủ thành gã có chút thực lực, Kiếm Sư sơ giai, mặc dù không quá cao nhưng cũng xem như là cao thủ.

Đấu khí toàn thân Tát Lạc Mông bộc phát mãnh liệt.

Tát Lạc Mông rống to:

– A!!!

Tát Lạc Mông tiến lên trước một bước, trên cự kiếm phủ tầng ánh sáng trắng chói mắt quét hướng Lâm Thiên. Một bên là Ma Pháp Sư, một bên là một võ sĩ. Mắt Tát Lạc Mông lộ tia cười nhạo, nếu khoảng cách xa thì gã biết mình không có cơ hội, nhưng chỉ hai thước, dù là Pháp Thánh thì gã tự tin có thể liều một phen. Đây chỉ là điều Tát Lạc Mông ảo tưởng, Pháp Thánh người ta thuấn phát một ma pháp phòng ngự cho ngươi chém cũng không rách nổi.

Nhưng Lâm Thiên không phải Ma Pháp Sư đơn thuần, hoặc nên nói hắn vốn không là Ma Pháp Sư. Ma pháp do Tiểu Linh phát ra, Lâm Thiên chỉ ở trong đầu ra lệnh. Hỏa long chưa động, chưa vận dụng ma pháp phòng hộ, trước bao cặp mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên bay lên né thoát cự kiếm chém tới. Lâm Thiên lơ lửng trên cao tung cước nhanh như tia chớp đá xẹt qua trán Tát Lạc Mông.

– Đây... Đây chẳng phải là động tác võ sĩ thi triển sao? Tại sao Ma Pháp Sư biết làm?

Đám người vây xem vô cùng ngạc nhiên. Vào trước là chủ, hỏa long to lớn khiến bọn họ cho rằng Lâm Thiên là Ma Pháp Sư cường đại.

Dù không dùng ma pháp thì Lâm Thiên cũng là một cao thủ võ lâm thiên giai, tuy mới vào thiên giai nhưng thực lực ngang ngửa với Kiếm Sư sơ giai. Cộng thêm võ kỹ của Lâm Thiên tinh diệu hơn Tát Lạc Mông nhiều, vì vậy hiện trường xuất hiện hình ảnh khiến người câm nín.

Một Kiếm Sư bị một Ma Pháp Sư đè đầu đánh, Ma Pháp Sư kia thả ra con hỏa long cường đại nhàm chán khoanh tròn trên đỉnh đầu.

Tát Lạc Mông cảm thấy rất bực tức, gã đường đường là Kiếm Sư, trong tay có kiếm lại bị Ma Pháp Sư tay không đè ra đánh. Tuy hiện tại Tát Lạc Mông không tin Lâm Thiên là Ma Pháp Sư nhưng hỏa long còn đang xoay quanh trên đỉnh đầu, vừa điều khiển hỏa long vừa đè Tát Lạc Mông ra đánh, đây là khái niệm gì?

Ngày càng nhiều người tụ tập xem, thỉnh thoảng có người bàn tán.

– Lợi hại quá, nghe nói ma võ song tu chỉ ra phế vật, người này trẻ vậy mà ma pháp và võ kỹ đều siêu!

– Nhảm nhí, ai nói chỉ ra phế vật? Thế giới lớn như vậy rất có thể ẩn giấu nhiều cao thủ ma võ song tu, vị đại nhân này là một ví dụ.

– Ta từng thấy người này, các ngươi cũng nghe nói vụ một lữ điếm ở đế đô bị đốt phải không? Người kia cùng lúc thả ra ba con hỏa long, tu vi ma pháp chắc chắn đến đẳng cấp Đại Ma Đạo Sư.

Một người đứng cạnh ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên trong vòng chiến:

– Người kia chẳng lẽ là...?

– Đúng vậy, chính là vị đại nhân này! Không ngờ trừ là Đại Ma Đạo Sư ra đại nhân này còn là cao thủ đẳng cấp nhất đẳng cấp Kiếm Sư. Ta tin tưởng vị đại nhân này tương lai rất có thể trở thành Kiếm Thánh Pháp Thánh, không, là Pháp Thần Kiếm Thần!

Người nói chuyện mắt phát ra ánh sáng cuồng nhiệt như thể gã chính là Pháp Thần, Kiếm Thần.

Lâm Thiên đánh một lúc sau lòng thầm thở dài. Lâm Thiên thấy đối phương là cao thủ đẳng cấp Kiếm Sư, tranh tài một phen tốt xấu kiếm chút kinh nghiệm chiến đấu, thế nhưng Tát Lạc Mông biểu hiện ra thực lực khiến hắn thất vọng, kém hơn Diệp Phong rất nhiều.

Chuyện này cũng đương nhiên, Diệp Phong mang theo Dong Binh đoàn lăn lộn trong Ma Thú sâm lâm thường đi giữa lằn ranh sống chết, không dám lơ là võ kỹ một giây. Cơ thể Tát Lạc Mông sớm bị tửu sắc đào rỗng, tuy không quên võ kỹ nhưng không đến trình độ quen tay.

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

– Kỹ chỉ thế nay, vậy ngươi đi chết đi!

Kình khí cuồng bạo tung Tát Lạc Mông lên trời, hỏa long ngừng thật lâu trên cao hú dài xông lên nuốt trọn người gã.

Tát Lạc Mông hét thảm:

– A!

Mùi vị bị hỏa long đốt sống không dễ chịu gì.

Đám đông đứng xem lộ ánh mắt kinh sợ nhưng không bao nhiêu người lộ ánh mắt đồng tình, đồng chí Tát Lạc Mông ở trong thành Ma Thú không được lòng người.

Lâm Thiên biết Tát Lạc Mông tiêu đời, khi đấu khí Kiếm Sư hóa giáp chặn lại hỏa long lục giai rất nhẹ nhàng, nhưng chiêu cuối cùng hắn phá vỡ đấu khí của Tát Lạc Mông biến thành áo giáp. Cơ thể bị nhiệt độ siêu cao của hỏa long nướng thì dù là Kiếm Sư cũng không kiên trì được mười giây.

Tuy hỏa long là thể ảo nhưng thật ra chỉ cần trình độ Ma Pháp Sư mạnh thì sẽ có lực công kích vật lý nhất định, ví dụ lúc này Tiểu Linh khiến hỏa long cuốn người Tát Lạc Mông không cho rớt xuống.

Tát Lạc Mông bị đốt chín, Lâm Thiên vì phòng ngừa lửa lan ra nên tung thuật Bạo vũ thủy hệ.

Đám người đứng xem trợn to mắt nói:

– Song hệ pháp sư!?

Lâm Thiên lại thêm một thuật tăng tốc phong hệ cho mình, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Một người hét to:

– Không phải song hệ, ít nhất là tam hệ. Khi hắn đi dùng thuật tăng tốc, là ma pháp phong hệ!

Những người có mặt, dù là Kiếm Sĩ hay Ma Pháp Sư đều nói thầm trong bụng:

– Thật là người so với người tức chết người!

Trong đám người này rất nhiều người về sau chăm chỉ tu luyện, vài người thành cao thủ tu vi không yếu. Nhưng chờ khi bọn họ trở thành cao thủ thì Lâm Thiên đã đứng ở độ cao mà họ không thể ngước nhìn.

Thông qua truyền tống trận trở về thành Lôi Vân, Lâm Thiên đi tìm trang sức của Gia Lý.

Gia Lý trông thấy Lâm Thiên liền hỏi:

– Này, có phải Lâm lão đệ kêu một nhóm Dong Binh thu ma hạch giúp không?

Lâm Thiên vừa nói vừa đi vào phòng riêng:

– Vào trong rồi bàn.

Vào phòng riêng, Gia Lý theo thường lệ pha tách trà cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên lên tiếng:

– Gia Lý lão ca, ta kêu bọn họ thu mua giúp ta, bên lão ca cũng đừng dừng lại, thu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Gia Lý gật đầu nói:

– Vì không chắc chắn có phải Lâm lão đệ gọi bọn họ tới không nên đợt đầu ta chỉ cho họ ba vạn kim tệ, hai ngày sau bọn họ đưa đến ma hạch trị giá ba vạn kim tệ thì ta sẽ đưa cho bọn họ năm vạn kim tệ!

Gia Lý nói rồi lấy một rương gỗ nhỏ ra khỏi không gian giới chỉ:

– Đây là ma hạch mà Diệp Phong đoàn trưởng đưa tới, kèm theo còn có danh sách kỹ càng. Mỗi viên ma hạch bỏ ra bao nhiêu tiền mua được, mua ở đâu đều ghi chép kỹ càng. Diệp Phong đoàn trưởng kia là một người kỹ càng.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, những viên ma hạch này giá trị khoảng ba vạn kim tệ, có thể chuyển hóa thành sáu ngàn năm trăm duy giới lực.

Lâm Thiên gật nhẹ đầu, cười nói:

– Ta rất yên tâm Gia Lý lão ca và bọn họ, công việc làm ăn gần đây của lão ca thế nào?

Nói đến đây mặt mày Gia Lý hớn hở khoe:

– Nhờ có tinh toản của lão đệ, gần đây thị trường trang sức cao cấp trong thành Lôi Vân bị ta chiếm hơn phân nửa. Tiền của những quý phụ nhân, tiểu thư nhà giàu dễ kiếm nhất.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Gia Lý lão ca kiếm được tiền là tốt rồi, nhưng cây to đón gió lớn, hãy cẩn thận chút.

Gia Lý lão bản cười nói:

– Lão đệ nói đúng, tuy nhiên ta dám mở tiệm này cũng không phải hoàn toàn không có dựa vào.

Lâm Thiên gật đầu, uống cạn nước trà:

– Lão ca, thế thì ta không quấy rầy nữa. Sau này kim ngạch cho nhóm Diệp Phong có thể thích hợp tăng thêm chút đỉnh.

Hai người đứng dậy.

Gia Lý gật đầu nói:

– Ta biết.

Ra khỏi cửa hàng của Gia Lý, Lâm Thiên đi hướng học viện ma pháp Hán Tư. Người giữ cổng học viện đã quen mặt Lâm Thiên, không hề ngăn cản, dễ dàng thả hắn vào. Có một phần là thủ vệ tự biết lượng sức mình, cho dù có ngăn cản cũng không ngăn được.

Nhã Sa trông thấy Lâm Thiên thì reo lên chạy đến.

Lâm Thiên vuốt đầu Nhã Sa, cười nói:

– Tiểu Sa, ta mới thấy muội trở lại ma pháp, rất giỏi, thủy tiễn to hơn lần trước nhiều.

Nhã Sa chu môi:

– Ca ca đang chê cười ta!

Lâm Thiên nhìn quanh, không thấy lão Ốc Luân đâu:

– Ha ha, không có, sao ca ca cười tiểu Sa được? Lão Ốc Luân đâu, sao không thấy người?

Nhã Sa trả lời:

– Lão sư bận công việc, nghe nói tổ chức đại tái ma pháp gì đó, hình như là mấy học viện ma pháp cộng đồng tổ chức, địa điểm nằm ở thành Lôi Vân nhưng không trong học viện chúng ta mà là học viện ma pháp cao cấp hoàng gia đế quốc Lôi Vân. Hai ngày này Ái Lệ Ti tỷ tỷ dạy ma pháp cho ta, Ái Lệ Ti tỷ tỷ siêu lợi hại!

Lợi hại, đương nhiên lợi hại, không lợi hại sao được? Đây là một con ngân long ở đỉnh đẳng cấp.

Lâm Thiên nhìn Ái Lệ Ti bình tĩnh đứng một bên, mỉm cười nói:

– Đa tạ Ái Lệ Ti tiểu thư!

Trách nhiệm của Ái Lệ Ti chỉ là bảo vệ Nhã Sa, dạy ma pháp cho nàng đã vượt qua chức trách nên Lâm Thiên phải cảm ơn một tiếng.

Ái Lệ Ti lạnh nhạt nói:

– Ta làm vậy không tính là báo đáp ngươi, chỉ vì Nhã Sa rất đáng yêu nên ta thích dạy. Yên tâm, thời gian ba năm sẽ không thiếu một ngày.

Lâm Thiên ngượng ngùng:

– A, Ái Lệ Ti tiểu thư, ta không có ý đó.

Lâm Thiên hỏi thầm Tiểu Linh:

– Tiểu Linh, làm sao để giúp Ái Lệ Ti đến thần giai?

– Chủ nhân, Ái Lệ Ti không đột phá được vì ngân long là rồng ma pháp, thân thể không mạnh bằng long tộc khác. Long tộc đột phá yêu cầu cơ thể rất cao, dù là ngân long cũng vậy. Ái Lệ Ti đã ở đỉnh thánh giai, chỉ cần tăng mạnh thể chất của nàng thêm một chút là sẽ giúp nàng đột phá được. Vì hình thể long tộc quá khổng lồ cần nhiều giới lực, đại khái một vạn duy. Chủ nhân muốn giúp Ái Lệ Ti đột phá sao?