Bị trăm liên nỗ chĩa vào, Lâm Thiên không sợ nhưng đôi mắt nghiêm túc lên, điều chỉnh trạng thái tới mức tốt nhất. Lực công kích của nỗ tiễn mạnh hơn cung tên vài phần, với khoảng cách gần thế này một mũi nỗ tiễn bắn ra từ nỏ có lực công kích mạnh hơn viên đạn súng ngắn nhiều. Nếu là cao thủ hạng nhất bình thường bị trăm liên nỗ ngắm trúng với khoảng cách gần thì hy vọng sống sót chưa tới một phần trăm, chín mươi chín phần trăm khả năng bị vô số nỗ tiễn bắn thành nhím!
Cam Hoành nhe răng cười hét to một tiếng:
– Bắn!
Trong khoảnh khắc một đống nỗ tiễn ập hướng Lâm Thiên, hắn vận dụng Lăng Ba Vi Bộ. Thân thể Lâm Thiên kỳ dị thấp thoáng giữa các nỗ tiễn trong đường tơ kẽ tóc. Số lượng nỗ tiễn bắn từ liên nổ có hạn, rất nhanh toàn bộ nỗ tiễn đã bắn hết.
Lực công kích của nỗ tiễn thì miễn bàn, cây to ba, bốn người ôm hết gần ngay sau lưng Lâm Thiên cắm mười cây nỗ tiễn, mỗi cây ghim sâu chỉ lộ ra khúc nhỏ, ghim sâu vào thân cây thô gần thước. Nếu cứng rắn đỡ lực công kích quá mạnh này, Cam Hoành và Ngô Tùng biết sẽ phải tiêu hao nhiều nội lực. Nhưng Lâm Thiên né thoát hết, tuy có tiêu hao nội lực nhưng chắc chắn rất nhanh, nhỏ hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.
Nỗ tiễn không thu được hiệu quả như dự định, lại nghĩ đến tu vi cao thủ tuyệt thế của Lâm Thiên, Cam Hoành và Ngô Tùng xanh mặt. Hơn một ngàn bang chúng Hoàng Hà bang ở đây, bọn họ có nắm chắc dù là cao thủ tuyệt thế cũng sẽ bị giết. Nhưng sau đó thì sao? Tiêu diệt Lâm Thiên sẽ hứng chịu tổn thất lớn, nhìn đám nhân vật giang hồ đứng ngoài xem, trong mắt đa số người lộ ý cười. Bọn họ đang cười, Cam Hoành và Ngô Tùng thì không cười nổi.
– Lâm Thiên, Hoàng Hà bang chúng ta đắc tội ngươi, chúng ta nguyện ý xin lỗi, cũng dâng lên một phần lễ trọng.
Ngô Tùng trầm giọng nói:
– Chắc ngươi cũng rõ ràng với thực lực của ngươi chưa đủ để tiêu diệt toàn bộ chúng ta, liều chết đem lại kết quả chúng ta không muốn thấy.
Ngô Tùng tin tưởng Lâm Thiên không ngốc, biết không thể diệt Hoàng Hà bang còn dám khiêu khích vậy chắc là hắn muốn moi lợi gì đó. Tiền tài thì Hoàng Hà bang có, nếu trả chút máu mà vượt qua được cửa khó này thì Ngô Tùng, Cam Hoành vui lòng trả. Không có tiền còn kiếm lại được, nếu không có mạng thì mất hết tất cả. Những vấn đề như mất mặt gì đó thì Hoàng Hà bang vốn là bang phái trộm cướp, mặt mũi chẳng là cái đinh gì với bọn họ. Hoàng Hà bang sớm đã tiếng xấu lan xa, đối với bọn họ mặt mũi không quan trọng bằng tiền bạc. Hơn nữa Lâm Thiên có tu vi cao thủ tuyệt thế, cúi đầu trước cường giả như thế không có gì phải xấu hổ.
Nhưng Ngô Tùng vẫn đánh giá thấp thực lực của Lâm Thiên, tuy tu vi của hắn là đại viên mãn thiên giai nhưng thực lực, sức chiến đấu mạnh hơn đại viên mãn thiên giai rất nhiều. Cái này toàn nhờ vào tốc độ phục hồi biến thái của Lâm Thiên. Ngẫm lại xem, một cao thủ đại viên mãn thiên giai luôn dốc hết sức và một cao thủ đại viên mãn thiên giai chỉ có thể dốc sức trong thời gian ngắn thì sức chiến đấu sẽ như nhau sao?
Lâm Thiên nói:
– Xin lỗi, ta không hứng thú gì với tiền tài của các ngươi.
Vài trăm phong nhẫn nhanh chóng xuất hiện, phong nhẫn màu xanh nhạt xẹt qua khoảng cách giữa Lâm Thiên và đám người Hoàng Hà bang bắn hướng bang chúng.
Cam Hoành hét to một tiếng:
– Cẩn thận!
Phong nhẫn của Lâm Thiên không bắn về phía Cam Hoành, Ngô Tùng mà chỉ xuống tay với những người tu vi yếu.
Phong nhẫn chỉ là ma pháp tam giai, lực công kích đối phó bang chúng Hoàng Hà bang bình thường còn được chứ với Cam Hoành, Ngô Tùng thì vô dụng, không thể nào đột phá được kình khí hộ thể của hai người. Cam Hoành lắc người tới trước một phong nhẫn, vỗ chưởng đánh tan phong nhẫn.
Cam Hoành ngạc nhiên thầm nghĩ:
– Đây không phải kiếm khí, nó là cái gì?
Tiếng hét thảm chợt vang lên. Tốc độ phong nhẫn siêu nhanh, Tiểu Linh điều khiển các phong nhẫn vô cùng nhanh nhẹn. Tiểu Linh có thể dò xét ra thực lực của mỗi người nhiều ít, nên công kích bằng một hay hai phong nhẫn, Tiểu Linh đều biết rõ ràng, không lãng phí bao nhiêu thực lực.
Một đám phong nhẫn vừa tiến vào đồ sát bang chúng Hoàng Hà bang, trên đầu Lâm Thiên lại hình thành một trăm phong nhẫn rít gào bắn hướng đám người Hoàng Hà bang.
Những người bàng quan há hốc mồm có thể nhét quả trứng gà. Cho tới nay toàn là Hoàng Hà bang ăn hiếp Lâm Thiên đơn độc một mình, sao bây giờ ngược lại là Lâm Thiên đồ sát đám người Hoàng Hà bang? Giữa tiếng kêu gào thê thảm, bang chúng Hoàng Hà bang lần lượt ngã xuống. Trong mấy chục giây, hai, ba trăm bang chúng Hoàng Hà bang đã thành xác chết.
– Khinh người quá đáng!
Trong thời gian ngắn thương vong nặng nề, khóe mắt Cam Hoành muốn nứt ra, trường đao sáng choáng chém thẳng vào Lâm Thiên. Đao chưa đến mà đao khí sắc bén đã tới trước, đao khí thổi vạt áo Lâm Thiên bay bay.
Cam Hoành cũng có tu vi trung kỳ thiên giai, Lâm Thiên không dám khinh thường, hắn không muốn bị lật thuyền trong mương. Lâm Thiên cười lạnh, cách không vỗ chưởng vào Cam Hoành lao lên. Chưởng lực hùng hậu như thủy triều ập đến, Cam Hoành biến sắc mặt, một kích của gã đã dốc hết sức ra nên không thu về được. Cam Hoành cắn răng giơ trường đao chém vào chưởng lực ập đến.
Chưởng lực vô hình nhưng Cam Hoành cảm giác rõ ràng đao thế của mình có thể chém một phần chưởng lực. Nếu thực lực Cam Hoành và Lâm Thiên ngang nhau thì đao của gã có thể chém nát chưởng lực, cấu thành uy hiếp cho hắn.
Nhưng trung kỳ thiên giai và đại viên mãn thiên giai chênh lệch rất lớn, còn sót lại chưởng lực đánh vào người Cam Hoành. Trường đao vỡ nát, Cam Hoành phun ngụm máu bay ngược ra bốn, năm thước, té xuống đất.
Làm bang chủ Hoàng Hà bang, vậy mà chỉ một chiêu Cam Hoành đã thua vào tay Lâm Thiên. Đám đông bang chúng Hoàng Hà bang ngây người, trong giây phút đó lại có hơn chục người chết dưới phong nhẫn. Đám người đứng xem nhìn trân trân, lòng thầm nghĩ: Không cần họ ra tay thì Hoàng Hà bang cũng bị diệt sạch.
Một bang phái lớn ngàn người vậy mà rất có thể bị một người tiêu diệt, nếu là trước kia thì bọn họ không bao giờ dám tưởng tượng, nhưng Lâm Thiên mạnh mẽ như thế thì rất có thể, khả năng rất cao.
Trong lòng nhiều người thầm nghĩ:
– Lâm Thiên có thể mạnh mẽ thế này bao lâu nữa?
Mấy trăm phong nhẫn (trong mắt bọn họ là kiếm khí hình dạng lạ) không thể nào bỗng dưng xuất hiện được, chắc chắn hao phí nhiều nội lực của Lâm Thiên. Một chưởng đánh Cam Hoành bị thương sẽ tiêu hao rất lớn, lúc này Hoàng Hà bang còn năm, sáu trăm người.
Ngô Tùng lắc người lao tới bên cạnh Cam Hoành, đỡ gã dậy:
– Đại ca!
– Ta không bị gì nặng!
Cam Hoành dù gì có thực lực trung giai thiên giai, chưởng của Lâm Thiên dù mạnh nhưng phá nát đao Cam Hoành dốc hết sức thì lực lượng còn sót lại không đủ giết gã. Nghe Cam Hoành nói gã không bị thương nặng, Lâm Thiên thầm cười nhạt. Ngô Tùng nói vậy vì không để khí thế của bang chúng bị tổn hại nhiều, gã bị thương rất nặng.
Ngô Tùng gật đầu, gã nhìn ra được Cam Hoành bị thương không nhẹ nhưng lúc này không thể nói ra, sẽ đả kích khí thế bang chúng.
Ngô Tùng hét to một tiếng:
– Mọi người cùng nhau lên, hắn lợi hại đến mấy cũng chỉ có một mình!
Mấy trăm người đồng thanh kêu lên:
– Giết!!!
Khí thế hùng hổ, đám người đứng xem đổ mồ hôi lạnh giùm Lâm Thiên. Nơi này là thế giới võ hiệp, có vài thứ không tiện vận dụng. Ví dụ thuật hỏa long, nếu ngươi gọi ra vài con rồng lửa giương nanh múa vuốt thì người ta sẽ nghĩ ngươi là thần tiên hoặc yêu quái.
Lâm Thiên không muốn khuấy động thế giới này quá nhiều, nên hắn chỉ dùng thuật phong nhẫn đơn giản. Thuật phong nhẫn khá giống kiếm khí, người khác có cảm giác không giống kiếm khí cũng sẽ cho rằng vì Lâm Thiên rất biến thái.
Mấy trăm người rống lớn xung phong, trong mắt bọn họ có điên cuồng, khát máu và một chút sợ hãi.
Ngô Tùng hùng hổ hét to:
– Giết! Ai giết được hắn thì người đó sẽ thành thủ lĩnh thứ ba của Hoàng Hà bang!
Lời thốt ra, đám bang chúng Hoàng Hà bang càng hừng hực khí thế. Cho đến nay Hoàng Hà bang chỉ có hai thủ lĩnh, một người là Cam Hoành, một người là Ngô Tùng. Bây giờ chỉ cần giết liền có cơ hội trở thành thủ lĩnh thứ ba của Hoàng Hà bang, phần thưởng này rất phong phú.
Có trọng thưởng thì sẽ có dũng phu, huống chi hiện tại là mấy trăm người giết một người. Dù thực lực của mình kém nhưng miễn là may mắn, có lẽ cuối cùng nhặt của hời giết Lâm Thiên thì sao? Nên đám bang chúng Hoàng Hà bang giết hướng Lâm Thiên xóa bỏ nỗi sợ, rống to giết tới.
Tiếng giết thanh thế hùng hổ khiến nơi này không giống võ lâm tranh chấp mà như trên chiến trường. Lâm Thiên liếm môi, chiến ý trong lòng hắn dâng cao. Bang chúng Hoàng Hà bang không ai có thực lực lọt vào mắt Lâm Thiên nổi, nhưng dù gì đông người tụ tập lại hình thành lực lượng mạnh.
Đám người đứng xem thầm nghĩ:
– Nếu Lâm Thiên thắng trận chiến này tức là đồ khoảng một ngàn người. Trước kia danh hiệu Tu La hơi không thích hợp Lâm Thiên, nhưng sau trận này thì...
Lâm Thiên trầm giọng quát:
– Giết!
Lâm Thiên lao vào bang chúng Hoàng Hà bang xung phong như hổ vào bầy dê, dễ dàng cướp đao vào tay. Lâm Thiên múa cương đao vù vù.
Một đao chém xuống là sẽ có một người Hoàng Hà bang mất mạng. Những bang chúng cao nhất chưa đến sơ kỳ thiên giai sao đỡ nổi nhát đao của Lâm Thiên? Mùi máu tràn ngập phạm vi vài trăm thước, bang chúng Hoàng Hà bang đã giết đỏ mắt. Tuy mỗi giây có người gục ngã nhưng bọn họ vẫn hung mãnh lao vào Lâm Thiên.
– Đại ca, tình hình không ổn!
Ngô Tùng, Cam Hoành không xông lên. Nhìn các bang chúng ngã xuống, trước tiên hai người tức giận nhưng chậm rãi bình tĩnh lại.
Cam Hoành nhìn Lâm Thiên chằm chằm:
– Hắn không sử dụng đại chiêu gì, chỉ dùng đao giết. Lão nhị, ngươi thấy chuyện này là sao?
Mắt Ngô Tùng sáng rực nói:
– Chẳng lẽ nội lực của hắn đã không đủ để phát đại chiêu?
Cam Hoành gật gù:
– Rất có thể. Tuy mới rồi thời gian ngắn ngủi nhưng hắn tiêu hao rất lớn, nếu cho Lâm Thiên thời gian e rằng hắn sẽ nhanh chóng phục hồi lại.
Ngô Tùng, Cam Hoành liếc nhau. Hai người một kẻ giơ đao một người rút kiếm nhanh như tia chớp tấn công Lâm Thiên đang đồ sát trong bang chúng Hoàng Hà bang.
Lâm Thiên gạt kiếm của Ngô Tùng sang bên giết một bang chúng, thản nhiên nói:
– Ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ thừa dịp chạy trốn.
Trốn? Ngô Tùng, Cam Hoành cũng rất muốn nhưng hiện tại còn có bốn trăm bang chúng, hơn nữa thực lực khá cao, bỏ lại thì tiếc. Cộng thêm Ngô Tùng, Cam Hoành tổng thấy hy vọng giết Lâm Thiên, miễn giết được hắn là Hoàng Hà bang có thể cứu. Nếu trốn thì e rằng cả đời luôn phải trốn tránh, Cam Hoành, Ngô Tùng quen cuộc sống kẻ cả không thích nghi với hoàn cảnh trốn chạy.
Cam Hoành cười khẩy nói:
– Lâm Thiên, ai thắng ai thua nói bây giờ còn quá sớm!
Cam Hoành nhặt cương đao từ dưới đất lên, thừa dịp đao trong Lâm Thiên gạt kiếm Cam Hoành ra thì gã chém thẳng xuống mặt hắn.
Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Tiếng hừ như sấm bên tai nổ vang trong đầu Cam Hoành. Lâm Thiên có tinh thần lực siêu cao lúc trước đã sử dụng được một số cách công kích tinh thần lực, lần đầu tiên hắn dùng trong thực chiến, hiệu quả rất tốt. Cam Hoành sững sờ một lúc, đao thế chậm lại.
Cam Hoành ngây người chưa tới một giây nhưng cao thủ giằng co trong một giây đủ làm rất nhiều chuyện. Nắm đấm trái của Lâm Thiên nhanh như tia chớp đấm vào ngực Cam Hoành, kình khí mạnh mẽ nhập vào người gã, chấn trái tim nát vụn.
Cam Hoành là bang chủ Hoàng Hà bang đã gục ngã tắt thở.
Ngô Tùng tức giận quát:
– Đại ca!
Ngô Tùng mới bị Lâm Thiên kéo kiếm thế giết một huynh đệ trong bang, lại chứng kiến hắn trong nháy mắt đánh chết Cam Hoành. Ngô Tùng và Cam Hoành cực kỳ thân nhau, hỏi sao gã không tức giận? Nhưng trong cơn giận chất chứa nỗi sợ.
Giọng Lâm Thiên như tiếng kèn chết chóc vang lên trong đầu Ngô Tùng:
– Ngươi hãy đi cùng hắn!
Đao quang sáng choang vụt qua nhanh như tia chớp chém vào Ngô Tùng, nhát đao không có kỹ xảo gì, ưu điểm duy nhất là nhanh, cực kỳ mau. Khi mau đến trình độ nhất định thì không cần kỹ xảo. Ngô Tùng phát hiện gã không cách nào né thoát nhát đao đó, gã đành giơ ngang kiếm qua đầu. Đao chém xuống.