Tiêu Bạch, Tả Vân Phi còn ở dưới núi, dư dả thời gian. Lâm Thiên thầm nghĩ đi phòng luyện võ thì có sao, tuy tu vi hiện tại của hắn đấu với đám người cùng lắm chỉ là thiên giai sơ kỳ thì hơi ăn hiếp người. Nhưng người ta tự đưa lên cửa, không thể trách Lâm Thiên.
Lâm Thiên thầm nhủ:
– Dạy dỗ các ngươi một phen, tránh cho ai nấy không biết trời cao đất rộng, làm mất mặt tới tận nước ngoài!
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu: đứng bên cạnh nhưng gã không lo lắng. Tu vi của Lâm Thiên ít nhất là đại viên mãn thiên giai, một cao thủ đại viên mãn thiên giai là vô địch trong đám người này, dù đánh hội đồng cũng không chịu thiệt.
Một cao thủ đại viên mãn thiên giai đánh thắng hai mươi mấy người thiên giai sơ kỳ, một trăm địa giai hậu kỳ. Những người có mặt đa số tu vi mới là nhân giai, hơn trăm người tu vi địa giai, trên thiên giai thì một bàn tay đếm hết. Trong đám người rất nhiều chỉ xem náo nhiệt, bọn họ sẽ không hùa với mấy người khiêu khích Lâm Thiên.
Long Hạo Hải xem kịch vui:
– Một đám không biết sống chết.
Trong đầu Lâm Thiên vang tiếng Thạch Huyên Hiên kiêu kỳ:
– Hừ! Ta không quan tâm ngươi!
Thạch Huyên Hiên định rời khỏi Dưỡng Tâm điện, đúng lúc này, một thanh âm lạnh nhạt vang lên trong đại điện:
– Thanh Ngưng ra sau một chuyến.
Là giọng của Diệu Vân tiên nữ, sư phụ Thạch Huyên Hiên. Lâm Thiên và Thạch Huyên Hiên nghe thấy, người khẽ run.
Lâm Thiên cau mày thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ vừa rồi truyền âm bị sư phụ của Huyên Hiên nghe được?
Lâm Thiên không cảm thấy có người âm thầm nghe lén, nhưng môn phái cổ xưa như Từ Hàng Tịnh Trai rất có thể nắm giữ cách độc môn nào đó.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, mới rồi Huyên Hiên truyền âm có phải bị sư phụ nàng biết không?
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Khoảng trên chín mươi lăm phần trăm là vậy, vì vừa rồi cảm xúc của sư phụ Thạch Huyên Hiên dao động rất lớn, là cảm xúc tức giận.
Lâm Thiên oán trách:
– Sao Tiểu Linh không giúp đỡ ngăn cản?
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, thứ nhất, dù gì sớm muộn sẽ biết, biết sớm hay muộn không khác nhiều. Thứ hai, nếu bày ra kết giới cách âm chẳng phải càng khiến người nghi ngờ?
Lâm Thiên hít sâu một hơi, nở nụ cười trấn an Thạch Huyên Hiên.
Lâm Thiên truyền âm:
– Huyên Hiên, ta cho nàng biết tu vi của ta đi, không phải thiên giai sơ kỳ như nàng thấy mà là Kim Đan trung kỳ. Ngoài ra ta là cố vấn đặc biệt của Long tổ, sẽ không bị gì, cứ yên tâm.
Dù Diệu Vân tiên nữ nghe lén truyền âm thì chỉ có thể nghe từ phía Thạch Huyên Hiên, muốn nghe lén Lâm Thiên tu vi cao hơn nàng là điều không thể, nên hắn thoải mái truyền âm.
Mắt Thạch Huyên Hiên lóe tia ngạc nhiên, một chút vui vẻ. Mới rồi Thạch Huyên Hiên hơi lo cho Lâm Thiên, nàng biết sư phụ của mình nếu thật sự cho rằng giữa Thạch Huyên Hiên và Lâm Thiên có quan hệ thân thiết thì sẽ xử hắn. Nếu đúng là Lâm Thiên có tu vi Kim Đan trung kỳ, là cố vấn đặc biệt của Long tổ thì sư phụ của nàng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Long tổ là đại biểu cho lực lượng quốc gia, giết hại cố vấn đặc biệt của Long tổ là tội lớn, Từ Hàng Tịnh Trai cũng không chịu nổi.
Thạch Huyên Hiên bình tĩnh tinh thần đi ra hậu điện. Thạch Huyên Hiên đi, nhiều thanh niên cao thủ lúc trước chỉ lo ngắm lại dời chú ý vào người Lâm Thiên. Đến đây thì ai nấy đều có chút tu vi, với người tập võ như bọn họ thì đánh một trận hấp dẫn lớn hơn.
– Này, suy nghĩ xong chưa? Nếu là nam nhân thì đi theo chúng ta.
Thanh niên trước tiên khiêu khích Lâm Thiên lại cười nhạt nói:
– Chỉ bằng vào ngươi cũng dám đến gần Thạch Huyên Hiên, tất cả chúng ta dạy dỗ ngươi trước cho Tề thiếu gia.
Lâm Thiên nhíu mày hỏi:
– Tề thiếu gia?
Thanh niên khinh bỉ cười nói:
– Đồ nhà quê, chẳng lẽ ngươi không biết Tề Tần Tề thiếu gia sao? Tề thiếu gia là siêu cao thủ Kim Đan kỳ đại viên mãn, nữ nhân Tề thiếu gia vừa ý mà ngươi cũng dám cướp, lá gan to lắm!
Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh, Kim Đan kỳ đại viên mãn thì sao? Với tu vi Kim Đan trung kỳ hiện tại cộng thêm khí thế vô thiên duy ngã, năng lực phục hồi biến thái, Lâm Thiên có sức đánh trả. Chờ thêm một lúc Lâm Thiên cũng đến Kim Đan kỳ đại viên mãn thì hai Tề Tần không đủ hắn diệt.
Long Hạo Hải truyền âm:
– Lão đại, Tề Tần đại biểu Thục Sơn, trong nước không thể loạn.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu, nếu vì hắn mà khiến Long tổ và Thục Sơn kết thù thì trong nước hỗn loạn lớn, thế lực quốc tế sẽ điên cuồng đánh vào, khi đó Lâm Thiên là tội nhân của quốc gia và dân tộc. Mặc dù Lâm Thiên cực kỳ thích Thạch Huyên Hiên nhưng hắn không đánh mất lý trí cơ bản, giữa hắn và Tề Tần có thể đấu với nhau nhưng là quang minh chính đại, không thể chơi ám chiêu!
Thật ra Lâm Thiên không quá lo về Tề Tần, tuy tu vi của gã mạnh hơn hắn một bậc nhưng không lâu sau Lâm Thiên sẽ vượt qua Tề Tần. Lâm Thiên từng cứu Thạch Huyên Hiên, nói chuyện trọn một đêm, nàng có chút hảo cảm với hắn. Điều Lâm Thiên lo nhất là sư phụ của Thạch Huyên Hiên, tu vi Diệu Vân tiên nữ yếu hơn hắn nhưng người ta là sư phụ của nàng. Dù tu vi Lâm Thiên mạnh mấy cũng không thể đánh sư phụ của Thạch Huyên Hiên, Diệu Vân tiên nữ nổi tiếng là bà già ngoan cố, cửa ải này rất khó khăn.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Đi đi.
Thanh niên nói:
– Hừ! Chút nữa sẽ cho ngươi biết tay. Các huynh đệ, đi!
Gần ngàn người rầm rộ đi hướng phòng luyện võ.
Phòng luyện võ rất lớn, lớn còn hơn Dưỡng Tâm đại điện gấp vô số lần. Đó là một kiên trúc tròn, đường kính hơn trăm thước, cao hơn ba mươi thước. Phòng luyện võ là kiến trúc rất cổ xưa, mặt đất và tường vô cùng cứng rắn, dưới Vô Anh kỳ không thể để lại chút dấu vết, nơi như vậy là địa điểm đánh nhau tốt nhất, không cần sợ phá hoại hoàn cảnh xung quanh.
Lâm Thiên vào phòng luyện võ, chữ đạo thật to trên nóc hấp dẫn mắt hắn. Chữ đó như ẩn chứa ảo diệu vô tận, qua chữ đạo, Lâm Thiên như nhìn thấy văn minh tu chân hưng thịnh thời xa xưa.
Lâm Thiên thầm cảm thán và rất khó hiểu:
– Thời gian trôi qua, ngày xưa là nơi cho đệ tử tu chân bối phận thấp luyện tập giờ thành phòng luyện võ. Một chữ đạo, một chữ võ, lạc hậu biết bao nhiêu.
Năm xưa đã xảy ra chuyện gì, tại sao Trái Đất bị phong ấn, tại sao các cổ tu chân giả rời khỏi Trái Đất?
Một thanh âm trào phúng khiến Lâm Thiên tỉnh táo lại:
– Tên nhà quê, dù ngươi chưa từng trông thấy kiến trúc như vậy cũng không cần giật mình lâu thế đi!
Lâm Thiên lạnh lùng liếc người kia, tu vi như gã sao nhìn ra được thứ ẩn chứa trong chữ đạo to lớn trên đỉnh đầu.
Lâm Thiên liếc nhìn chất chứa chút khí thế vô thiên duy ngã, với hắn thì khí thế không tới không phẩy năm phần trăm nhưng với thanh niên tu vi chỉ cỡ địa giai trung kỳ, ánh mắt đó chất chứa uy lực vô cùng. Thiên địa như đổ ập vào thanh niên, đè gã ngộp thở, mặt tái nhợt. Chênh lệch giữa Kim Đan trung kỳ và địa giai trung kỳ quá to lớn, nếu Lâm Thiên muốn người đó chết thì không cần ra tay làm gì, hắn tăng mạnh khí thế một chút đủ hù chết thanh niên. Khoảng một ngàn người vào phòng luyện võ, tự giác vây quanh một khối khu vực chính giữa.
Lâm Thiên đứng ngay giữa, lạnh lùng nói:
– Ai không phục cứ đứng ra. Các ngươi đều là thiên chi kiêu tử, tự cho rằng mình giỏi lắm, ta biết. Nhưng đừng vì chút thành tích đó liền thỏa mãn, tuy các ngươi không phải một đám cao thủ thanh niên đỉnh cao nhất của nước ta nhưng cũng không kém, nếu đi ra biên giới là đại biểu cho mặt mũi quốc gia. Khi đó đừng vì thực lực thấp mà làm quốc gia mất mặt, cần có tự tin nhưng tự phụ sẽ khiến thực lực của ngươi trì trệ không tiến!
– Hừ! Dựa vào cái gì ngươi dùng giọng điệu cao cao tại thượng răn dạy chúng ta? Nếu là Tề thiếu gia nói còn được, ngươi thì... Không thể!
Một thanh niên áo đen thiên giai sơ kỳ mặt lạnh như tiền tiến lên trước một bước:
– Tập Mạc Vân, thiên giai sơ kỳ!
Lâm Thiên hờ hững liếc thanh niên áo đen:
– Kiên trì một phút trong khí thế của ta hoặc đánh lui ta một bước, ngươi chọn một đi. Chỉ cần ngươi có thể làm được một điều trong đó thì ta sẽ rút lại mấy lời đó.
Người xung quanh há to mồm. Quá kiêu ngạo, nên biết thanh niên áo đen là cao thủ thiên giai sơ kỳ chứ không phải địa giai sơ kỳ, càng không là nhân giai sơ kỳ. Muốn dùng khí thế đè sụp một cao thủ thiên giai trong vòng một phút. Hoặc mặc cho cao thủ thiên giai công kích mà không di chuyển một bước thì rất khó tin.
Thanh niên áo đen tức điên, gã là cao thủ thiên giai nên rất kiêu ngạo, cho rằng trong thế hệ trẻ không nhiều người vượt qua gã. Lâm Thiên nói mấy câu đó quá khinh thường gã.
Thanh niên áo đen tức giận bật cười nói:
– Được, vậy ta sẽ cảm nhận khí thế kinh người của ngươi trước rồi cho ngươi thử chưởng lực của ta!
Hai người dừng lại khi cách nhau năm thước, mặt Lâm Thiên nở nụ cười.
Khí thế vô thiên duy ngã bao phủ trên người thanh niên áo đen, Lâm Thiên không dùng quá nhiều, hắn mới dùng gần mười phần trăm. Cảm nhận khí thế hủy thiên diệt địa đó, thanh niên áo đen mặt trắng bệch liên tục lùi ba bước. Lòng khinh thường biến mất, thanh niên áo đen dốc hết công lực không ngừng dâng cao.
Công lực của thanh niên tăng lên, khí thế của Lâm Thiên cũng chậm rãi tăng mạnh. Mười giây qua đi, mặt thanh niên áo đen rịn mồ hôi. Lâm Thiên đã dùng mười phần trăm khí thế.
Nhiều người đứng xung quanh cau mày, bọn họ không hề cảm nhận khí thế Lâm Thiên phát ra nhưng xem bộ dạng thanh niên áo đen dường như chịu đựng áp lực gì rất khủng.
Lại mười giây qua đi, khí thế của Lâm Thiên càng lúc càng mạnh, công lực của thanh niên áo đen đã lên đến cao nhất, mặt nổi gân xanh. Mặt thanh niên áo đen nhăn nhó, gã cắn chặt răng, đôi chân run rẩy.
Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Đáng tiếc ngươi vừa vào thiên giai sơ kỳ không lâu, vẫn còn kiên trì sao?
Nếu thanh niên áo đen đã ở thiên giai sơ kỳ thật lâu thì nương khí thế của Lâm Thiên có lẽ sẽ đột phá đến thiên giai trung kỳ. Nhưng thanh niên áo đen mới vào thiên giai sơ kỳ không lâu, dù Lâm Thiên cho gã cơ hội đột phá thì cũng không làm được. Trừ phi Lâm Thiên dùng giới lực tăng mạnh tu vi cho thanh niên áo đen, nhưng không thân chẳng quen, hắn cần gì lãng phí giới lực của mình?
Thanh niên rất khó mở miệng nói chuyện, gã nghe vậy thụt lùi mấy bước biểu thị chịu thua. Lâm Thiên mỉm cười, khí thế nháy mắt thu lại. Không còn khí thế của Lâm Thiên đè ép, thanh niên thì vận dụng công lực đến cao nhất, khí thế cao thủ thiên giai bùng nổ.
Khí thế của cao thủ thiên giai không hề yếu, nhưng lúc trước toàn bộ khí thế của thanh niên bị Lâm Thiên đè ép trong người nên những người khác không hề cảm nhận được. Bây giờ khí thế bị đè ép đột nhiên bộc phát ra, mãnh liệt hơn bình thường ba phần.
Những người có mặt không nhiều người đến thiên giai, cảm nhận khí thế từ thanh niên áo đen làm họ biến sắc mặt. Chỉ có người thực lực địa giai là không kiềm được vận dụng công lực đối kháng lại khí thế từ thanh niên áo đen. Những người tu vi mới chỉ là nhân giai thì hoàn toàn biến sắc mặt, không kiềm được thụt lùi mấy bước.
Thanh niên áo đen lau mồ hôi trên mặt, lộ vẻ tiếc nuối. Lần này không đột phá, không biết lần sau chờ đến lúc nào.
Tu vi của Lâm Thiên sâu không lường được, thanh niên áo đen đã cảm nhận rõ ràng. Bằng vào khí thế đè ép một người thiên giai sơ kỳ không chống đỡ nổi, siêu biến thái.
Thanh niên áo đen thầm phán đoán:
– Ít nhất là tu vi đại viên mãn thiên giai.
Thanh niên áo đen hoàn toàn không tự tin đánh lui được Lâm Thiên trong khi hắn không nhúc nhích, gã không muốn thử xem. Nhân vật thiên giai sơ kỳ công kích, cao thủ đại viên mãn thiên giai dễ dàng ngăn được ngay.
Thanh niên lúc trước khiêu khích Lâm Thiên hét chói tai:
– Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Tập Mạc Vân, có phải ngươi cố ý làm vậy không?
Tập Mạc Vân nhìn người đó, hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi đang hủy hoại danh dự của ta, có lẽ ta nên đề nghị quyết đấu với ngươi!
Nếu là trước kia Tập Mạc Vân đã tấn công ngay, nhưng bị khí thế khủng bố của Lâm Thiên tẩy lễ làm gã cảm thấy đánh nhau thế này thật vô nghĩa. Đánh bại người tu vi kém hơn mình rất nhiều không mang đến vinh diệu gì cho Tập Mạc Vân.