Tinh Giới

Chương 174: Đệ tử Côn Luân đến



Lâm Thiên mỉm cười, đến tu vi của hắn thì thiên giai hoàn toàn không cấu thành uy hiếp nên hắn không quan tâm tu vi của đối phương có tiến bộ hay không. Không thể tiến bộ cũng chẳng có gì to tát, tiến bộ thì thực lực cao thủ lớp trẻ đất nước mạnh thêm một phần, là chuyện tốt. Khí thế vô thiên duy ngã nháy mắt bao phủ người thanh niên. Thanh niên hoàn toàn biến sắc mặt, khí thế toàn thân tăng vọt, rất nhanh lại bị khí thế của Lâm Thiên đè xuống.

Hai mươi giây, mặt thanh niên không còn chút máu. Nhưng thanh niên trải qua mấy chục trận chiến sống chết, người bình thường không nghị lực bằng gã. Nên dù đôi chân run rẩy thì thanh niên vẫn cắn răng kiên trì.

Ba mươi giây.

Thanh niên gầm rống:

– A!

Khí thế toàn thân thanh niên đẩy lùi khí thế của Lâm Thiên một chút, tuy chớp mắt hắn lại đè khí thế bộc phát trở về nhưng dù gì thanh niên đã chống cự trong khoảnh khắc. Mắt Tập Mạc Vân lộ tia hâm mộ, gã biết Kim Ngọc Điền đã đột phá đến thiên giai trung kỳ. Nếu không đột phá đến thiên giai trung kỳ thì không thể chống cự lại khí thế của Lâm Thiên được.

Khóe môi Lâm Thiên cong lên. Thanh niên tên Kim Ngọc Điền không tệ, đã đột phá đến thiên giai trung kỳ, khí thế của Lâm Thiên sẽ từ mười phần trăm tăng lên ba mươi phần trăm. Kim Ngọc Điền mới thăng cấp, cứ tưởng có thể thở ra ai ngờ bị khí thế khủng bố mãnh liệt gấp mấy lần đè nín thở.

Lâm Thiên chậm rãi thu về khí thế, lạnh nhạt nói:

– Không cần ta tiếp tục đi?

Kim Ngọc Điền hít sâu, nói:

– Có lẽ thực lực của ngươi không mạnh nhất trong những người ta gặp, nhưng khí thế của ngươi là khủng bố nhất ta từng thấy.

Đã thấy nhiều máu me, Kim Ngọc Điền rất quen thuộc khí thế mang theo sát khí mãnh liệt. Trong khí thế của Lâm Thiên không chứa sát khí, nhưng khí thế cao cao tại thượng đó khiến người càng thêm khó chịu đựng. Trong khí thế của Lâm Thiên làm Kim Ngọc Điền cảm giác mình rất nhỏ bé, có ý định từ bỏ mạng sống.

Vô thiên duy ngã thậm chí không thèm để trời vào mắt, đứng ở độ cao vô cùng cao. Nếu Lâm Thiên có thể phá tan các chặng khốn cảnh cứ tiến lên cao thì khí thế vô thiên duy ngã mang đến ích lợi rất lớn cho hắn. Nhưng nếu có người nào cũng lĩnh ngộ ra khí thế vô thiên duy ngã như Lâm Thiên không ngừng đột phá bản thân, vậy chờ đợi Lâm Thiên sẽ là tinh thần phân liệt.

Khí thế vô thiên duy ngã rất bá đạo, bá đạo đến mức không chấp nhận được chủ nhân dừng bước không tiến lên.

Lâm Thiên lạnh lùng nói:

– Ngươi rất khá, nhưng nếu có ngày ta biết ngươi dùng sức mạnh của mình tàn sát đồng bào thì ta sẽ tự tay hủy diệt. Ngươi nên biết ta có thực lực này!

Kim Ngọc Điền nói:

– Kim Ngọc Điền ta không làm chuyện bán nước được!

Lâm Thiên nói:

– Thế thì tốt!

Lâm Thiên nhìn Tập Mạc Vân đứng bên cạnh, chỉ vào mấy người lúc trước khiêu khích hắn:

– Tập huynh, Kim huynh, ta còn chút việc phải làm, phiền hai người chơi với bọn họ được không?

Tập Mạc Vân, Kim Ngọc Điền vừa bị Lâm Thiên đả kích xong.

Kim Ngọc Điền cười gian:

– Không thành vấn đề, chút chuyện nhỏ này cứ giao cho chúng ta. Tập huynh đệ, chúng ta chơi với bọn họ không?

Tập Mạc Vân nhún vai nói:

– Tốt, bằng vào thực lực của mấy người đó không đủ khiến Lâm huynh ra tay.

Chỉ một lát Tập Mạc Vân đã hỏi thăm được tên của Lâm Thiên.

Mấy người kia biến sắc mặt, trong bọn họ tu vi cao nhất chỉ đến địa giai trung kỳ, cộng lại cũng không đánh thắng một cao thủ thiên giai sơ kỳ, hiện tại có một thiên giai sơ kỳ, một trung kỳ.

Người trước tiên khiêu khích Lâm Thiên sợ hãi kêu lên:

– Không, các ngươi không thể như vậy! Các ngươi không sợ Tề thiếu gia tức giận sao?

Tập Mạc Vân cười lạnh nói:

– Bằng vào thực lực của các ngươi có thể quen biết nhân vật như Tề thiếu gia sao?

Lâm Thiên mỉm cười, kêu Long Hạo Hải đi ra phòng luyện võ. Ngay khi rời khỏi phòng luyện võ, Lâm Thiên nghe mấy tiếng tru lên thảm thiết.

Long Hạo Hải hỏi:

– Lão đại, có chuyện gì vậy? Vội vàng đi ra như vậy, bên trong đang có kịch hay xem.

Lâm Thiên cười nói:

– Ngươi biết Tiêu Bạch, Tả Vân Phi đúng không? Bọn họ cũng tới Từ Hàng Tịnh Trai, chúng ta đi đón họ.

Long Hạo Hải lấy làm lạ hỏi:

– Sao lão đại biết?

Lâm Thiên cười nói:

– Ngươi không biết có thứ gọi là thần thức sao?

Long Hạo Hải nói:

– A, biết thì biết nhưng chẳng phải không thể tùy tiện dùng thần thức sao? Chọc một số tiền bối bất mãn thì không tốt.

Lâm Thiên nói:

– Đừng la toa nữa, nếu ngươi muốn ở lại đây xem thì tùy, ta một mình đi đón bọn họ được rồi.

Long Hạo Hải cười nói:

– Lão đại, thôi ta đi cùng lão đại đi. Hi hi, giờ ta chưa quá quen thuộc lực lượng của mình, ở lại đây chẳng an toàn bằng đi theo bên cạnh lão đại.

Tốc độ của hai người không chậm, chẳng mấy chốc đã đến gần sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai.

Tú Nhi là người mà nhóm Lâm Thiên gặp gỡ lúc mới vào Từ Hàng Tịnh Trai, nàng thấy hai người thì tiến tới hỏi:

– Hai vị khách nhân cần gì sao?

Lâm Thiên mỉm cười hỏi:

– Nàng là Tú Nhi cô nương đúng không? Chúng ta đứng đây chờ hai bằng hữu được không?

Tú Nhi cười ngại ngùng nói:

– Đương nhiên có thể, trong Từ Hàng Tịnh Trai trừ một số cấm địa ra nơi khác thì khách nhận có thể đi thoải mái.

Long Hạo Hải nhìn dưới núi, nhíu mày nói:

– Lão đại, không thấy ai. Ài, nếu có thể gọi điện thoại thì tốt rồi, gọi điện một cái liền biết đã đến đâu.

Tú Nhi che miệng cười nói:

– Trận pháp khiến bên ngoài không biết tình huống chỗ chúng ta, cũng ngăn cách tín hiệu, nếu muốn gọi điện thoại thì phải xuống Tú Miểu phong.

Lâm Thiên nói:

– Chờ chút đi, khoảng mười phút nữa bọn họ sẽ đến đây.

Lâm Thiên nhắm mắt dưỡng thần. Long Hạo Hải nhàm chán tán gẫu với Tú Nhi.

Mười phút qua đi.

Lâm Thiên đột nhiên mở mắt. Trong đường núi có mười mấy bóng người đang lao nhanh lên núi. Người đi đầu là một thanh niên áo trắng lưng cõng thanh trường kiếm, môi treo nụ cười. Thanh niên áo trắng còn dư sức, dễ dàng đi đầu đoàn người.

Phía sau thanh niên áo trắng là Tiêu Bạch, tay gã cầm bảo kiếm. Lâm Thiên chỉ liếc mắt qua liền biết bảo kiếm không phải vật bình thường. Càng khiến Lâm Thiên giật mình là tu vi của Mã Đinh đến thiên giai trung kỳ.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Xem ra tiểu Bạch sống rất tốt trong phái Côn Luân.

Theo sau Tiêu Bạch là Tả Vân Phi, tay gã cầm thanh cổ kiếm, tu vi cũng đến thiên giai trung kỳ.

Mắt Lâm Thiên lộ ý cười vui vẻ. Lâm Thiên ở chung với Tiêu Bạch, Tả Vân Phi không lâu nhưng tình bạn đã rất thâm sâu. Hai huynh đệ sống tốt thì Lâm Thiên rất vui vẻ.

Lâm Thiên kêu lên:

– Tiểu Bạch, lão tứ!

Lâm Thiên thúc đẩy thanh âm truyền xuống dưới. Trên đường núi, Tiêu Bạch, Tả Vân Phi nghe được Lâm Thiên kêu, tốc độ vốn sắp cực hạn lại tăng nhanh nhiều nữa vọt lên núi.

Ba người ôm chặt nhau.

Tả Vân Phi vỗ mạnh lưng Lâm Thiên, cười to bảo:

– Ha ha ha! Lão tam, ta đã bảo là sẽ thấy lão tam ở đâu mà cái tên tiểu Bạch không chịu tin!

Lâm Thiên buông Tả Vân Phi ra, nhìn mười người chạy tới:

– Tiểu Bạch, mấy vị này là sư huynh đệ của ngươi?

Tiêu Bạch chỉ vào thanh niên áo trắng:

– Lão tam, đây là sư huynh, những người khác là sư đệ của ta.

Trừ thanh niên áo trắng ra mấy người khác sắc mặt mất tự nhiên. Bọn họ nhập môn sớm hơn Tiêu Bạch nhưng tu vi cao nhất chỉ ngang ngửa gã. Trong cuộc điều chỉnh sư huynh đệ mới đây nhất bọn họ từ sư huynh biến thành sư đệ.

Lâm Thiên nhìn thanh niên áo trắng, thầm gật gù, đại viên mãn thiên giai. Không ngờ là đại viên mãn thiên giai, tu vi như thế xuất hiện trên người thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi đã rất lợi hại, không tính người may mắn của Thục Sơn, người may mắn Lâm Thiên.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Người này chắc là nhân vật được Côn Luân chú trọng bồi dưỡng ở thế hệ này.

Thanh niên vươn tay hướng Lâm Thiên, mỉm cười nói:

– Xin chào. Tiêu sư đệ rất tôn sùng ngươi, khi nào rảnh chúng ta hãy giao lưu với nhau.

Lâm Thiên bắt tay với thanh niên áo trắng, cười cười:

– Tiểu Bạch toàn nói linh tinh, ta không giỏi như hắn nói, không bằng các vị cao thủ Côn Luân.

Tú Nhi xen lời:

– Các vị khách nhân, hoan nghênh đi tới Từ Hàng Tịnh Trai!

Thanh niên áo trắng mỉm cười nói, ánh mắt nhớ nhung:

– Nàng là Tú Nhi đúng không? Mười năm trước khi ta đến đây thì Tú Nhi mới là tiểu nha đầu bảy tuổi.

Tú Nhi kinh kêu:

– A!

Trong sơn môn chợt vang tiếng người. Lâm Thiên nhìn lại, có Diệu Vân tiên nữ trai chủ của Từ Hàng Tịnh Trai, nhiều người Từ Hàng Tịnh Trai đi ra đòn, bao gồm Thanh Minh mập.

Tú Nhi vội hành lễ:

– Trai chủ, Ngộ Đức sư bá!

Lâm Thiên cau mày. Diệu Vân tiên nữ mới kêu Thạch Huyên Hiên đi vào, không biết đã nói những chuyện này. Không thấy Thạch Huyên Hiên trong đám người, Lâm Thiên cảm giác ánh mắt Diệu Vân tiên nữ hằn học nhìn hắn.

Diệu Vân tiên nữ cười nói với thanh niên áo trắng:

– Huyền Minh sư điệt, bần ni còn tưởng đâu Côn Luân các người lần này không có ai đến.

Thanh niên áo trắng, những người khác, bao gồm Tiêu Bạch, trừ Tả Vân Phi ra, đều vội hành lễ.

Thanh niên áo trắng nói:

– Sao trai chủ nói vậy? Việc lớn của Từ Hàng Tịnh Trai thế này sư phụ đã sớm dặn ta mang các sư huynh đệ lại đây mở rộng tầm mắt!

Sư phụ của thanh niên áo trắng là chưởng môn hiện tại của Côn Luân, Tử Cực Chân Nhân có tu vi Nguyên Anh kỳ, chỗ dựa cứng ngắc.

Diệu Vân tiên nữ hỏi:

– Sư phụ của ngươi gần đây khỏe không?

Thanh niên áo trắng Huyền Minh trả lời:

– Nhờ phúc của trai chủ mà tu vi sư phụ lại hơi tiến bộ. Nhưng sư phụ có việc bận nên không thể tự mình đến chúc mừng, đành kêu sư thúc, các sư huynh đệ chúng ta tiến đến. Không biết sư thúc đã tới chưa?

Khi Huyền Minh nói chuyện trừ Tiêu Bạch ra, các đệ tử Côn Luân đứng yên không nhúc nhích. Huyền Minh có uy vọng rất lớn trong đám đệ tử Côn Luân.

– Tử Quang Chân Nhân tiền bối đã tới nhiều ngày, sư điệt đi vào liền gặp.

Diệu Vân tiên nữ nói:

– Thanh Minh, dẫn nhóm Huyền Minh sư điệt đi phòng mình.

Thanh Minh mập cung kính nói:

– Tuân lệnh trai chủ!

– Các vị, mời theo ta.

Huyền Minh cau mày, mặt ngoài thì cười nói:

– Vậy xin đa tạ đạo huynh trước.

Làm Huyền Minh nhíu mày vì gã phát hiện tình hình rầm rộ thế này chủ yếu không phải hoan nghênh người phái Côn Luân bọn họ.

Huyền Minh theo sau Thanh Minh đi vào Từ Hàng Tịnh Trai, thầm nghĩ:

– Chẳng lẽ Tề Tần của Thục Sơn cũng dẫn người sắp tới nơi?

Lâm Thiên đang định đi cùng Tiêu Bạch, Tả Vân Phi thì giọng Diệu Vân tiên nữ vang lên:

– Lâm thiếu hiệp xin dừng bước!

Lâm Thiên dừng bước, hắn nói với Tiêu Bạch, Tả Vân Phi, Long Hạo Hải:

– Các ngươi đi vào trước đi!

Tả Vân Phi tùy tiện nói:

– Lão tam, vậy chúng ta vào trước.

Tả Vân Phi không cho rằng Diệu Vân tiên nữ sẽ làm gì Lâm Thiên trong Từ Hàng Tịnh Trai. Với năng lực của Từ Hàng Tịnh Trai chắc chắn biết thân phận của Lâm Thiên, cố vấn đặc biệt của Long tổ đủ làm Côn Luân, Thục Sơn phải e ngại.

Rất nhanh nhóm Tả Vân Phi vào trong.

Diệu Vân tiên nữ lạnh nhạt nói:

– Lâm thiếu hiệp, chúng ta đến bên cạnh nói chuyện.

Diệu Vân tiên nữ đi hướng một lương đình cách sơn môn không xa. Lâm Thiên gật đầu đi theo.

Hai người ngừng lại trong đình. Diệu Vân tiên nữ bấm pháp quyết, một tầng kết giới từ bên ngoài bao trùm lương đình. Lâm Thiên thản nhiên nhìn, hắn không ngăn cản. Với tu vi Kim Đan trung kỳ, Lâm Thiên không sợ Diệu Vân tiên nữ mới chỉ là Kim Đan sơ kỳ làm hại hắn.

Diệu Vân tiên nữ nhìn Lâm Thiên, lạnh nhạt nói:

– Lâm thiếu hiệp, đầu tiên ta xin cảm tạ thiếu hiệp. Nếu không có Lâm thiếu hiệp có lẽ lần trước Thanh Ngưng đã gặp nguy hiểm, cũng không dễ dàng lấy được chìa khóa hình ngôi sao.

Mặt Lâm Thiên không biểu tình nói:

– Trai chủ khách sáo, dù không có ta thì cuối cùng chắc chắn chìa khóa hình ngôi sao sẽ rơi vào tay Từ Hàng Tịnh Trai. Thạch Huyên Hiên cô nương nhất định có cách tự bảo vệ mình, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Diệu Vân tiên nữ gật đầu mặc nhận.

Diệu Vân tiên nữ hỏi:

– Lâm thiếu hiệp, tức là lần đó Lâm thiếu hiệp và Thanh Ngưng ở chung một thời gian dài đúng không?